Ngồi ở quán trà nửa canh giờ, Tuyết Ám dường như đã có được tin tức mà mình muốn, hắn mang theo
Phong Quang đứng dậy rời đi, bọn họ vẫn duy trì vị trí một
trước một sau y như lúc đến, nếu hắn không mở miệng thì nàng
cũng không nhiều lời.
Nhưng mưa gió đúng là chuyện của trời, lúc đến thì trời còn
thoáng đãng, hiện giờ bỗng nhiên mây đen tụ tập, mưa to lập tức trút xuống, người đi trên đường đều tránh mưa trở về nhà,
nhóm tiểu thương cũng chạy nhanh thu lại sạp hàng, người trên
phố ngày càng ít. Tuyết Ám cùng Phong Quang trú mưa dưới một
mái hiên, tuy rằng tốc độ của bọn họ không chậm nhưng nhưng
cũng bị mưa tạt không ít.
Tuyết Ám nhìn một đôi phu phụ đã già đỡ lấy nhau chậm rãi đi
qua, cảm nhận có một đôi mắt đang tò mò nhìn mình, hắn nghiêng người cúi đầu nhìn thiếu nữ cao không đến bả vai mình, nhíu
mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Mặt của ngươi…” Nàng tựa hồ sợ cái gì mà không dám nói hết.
Tuyết Ám sờ sờ tóc mai của bản thân mới phát hiện bởi vì bị dính nước, mặt nạ của hắn bị bong khỏi da ở chỗ đó, hắn
cười như không có gì: “Có muốn nhìn xem mặt thật của ta không?”
Nàng đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Yên tâm đi, cho dù ngươi thấy được ta cũng sẽ không giết ngươi.”
Nàng nghi ngờ, “Thật sao?”
“Nếu ta lừa ngươi thì cả đời này ta sẽ không cưới được cô gái mà ta yêu.”
Whoa, thề độc ghê nha!
“Nhưng mà…” Nàng do dự nhíu mày, “Nếu ngươi thích nam nhân thì sao?”
Tuyết Ám nâng tay cốc đỉnh đầu của nàng, “Cả ngày ngươi toàn
suy nghĩ thứ gì vậy hả? Ta lấy danh dự của ta đảm bảo ta
thích nữ nhân.”
Thế này Phong Quang mỡi giãn mày ra, “Vậy được, ngươi cam đoan sau khi ta xem sẽ không giết ta đó.”
“Ừ.” Hắn không kiên nhẫn gật đầu.
Thật đúng là nha đầu ngốc, hắn nói sẽ không giết nàng chứ
không nói sẽ không làm nàng bị mù hay hôn mê mãi mãi,…
Hắn bóc chỗ mặt nạ bị bong ra, gương mặt thường xuyên không
tiếp xúc với ánh nắng mà có màu tái nhợt lộ ra trong không
khí, ngũ quan rõ ràng tựa như được điêu khắc mà ra, sắc mặc
tái nhợt bệnh hoạn, môi mỏng nhạt màu, đôi mắt đào hoa giăng
giăng một mảng đêm mù sương, chỉ vô ý một chút người ta sẽ bị
hãm sâu vào đó. Tất cả đều hoàn mỹ, trừ bỏ má phải có dấu
vết bị lửa thiêu, giống như một trang giấy trắng bị nhiễm một
giọt mực, mọi người ai cũng sẽ chú ý vết mực đó đầu tiên.
Phong Quang nhìn đến ngây người.
Một, hai… Tuyết Ám yên lặng đếm trong lòng, đếm tới ba nàng
nhất định sẽ thét chói tai khiến lòng người sung sướng, tuy
nhiên, không đợi được tiếng thét, má phải hắn lại được một
bàn tay lành lạnh che phủ.
Tuyết Ám sửng sốt đụng phải đôi mắt trong suốt của nàng.
Phong Quang bỗng nhiên rút tay lại, nàng nhìn xung quanh rồi đột
nhiên chạy tới một gian bán bánh ngọt cách đó không xa, Tuyết
Ám không hiểu nhìn bóng dáng của nàng, rất nhanh sau nàng lại
mạo hiểm chạy dưới mưa to trở về dưới mái hiên, động tác nhanh chóng còn chưa tới một hai khắc thời gian.
Mái tóc ướt sũng dán lên mặt nàng, y phục bị mưa thấm vào
cũng có nhiều nếp nhăn, đôi giày thêu màu trắng cũng vì dẫm
phải vũng nước mà nhiễm bẩn, vương tay ra, nàng cười ngây ngô
giọng nhè nhẹ nói: “Trước đây mỗi lần ta ham chơi mà bị thương, nương đều cho ta một khối bánh hoa quế, ăn đồ ngọt tâm tình
khó chịu sẽ tốt hơn, bánh hoa quế này cho ngươi.”
Không khí trầm tĩnh lan tràn, đôi tay giơ lên của nàng cũng dần
dần mỏi rồi, hắn động tác gì cũng không có, sau vài giây hắn
bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, rốt cuộc vươn tay ra hất văng
thứ trong tay nàng.
Bánh hoa quế trượt khỏi túi giấy rơi xuống đất rất nhanh bị thấm nước mưa, ẩm ướt, vỡ nát…
Nàng không biết phải làm sao từng bước cách xa hắn.
Một lần nữa nhận được loại cảm giác được người ta sợ hãi,
hắn nhất thời thấy cả người thoải mái, trong mắt tràn đầy
lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn còn có thể chậm rãi ôn nhu nói: “Thứ
đó cũng chỉ là đồ ăn của con nít.”