Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 340:




Người đàn ông đó xoay người lại, dùng gương mặt bị mũ che hơn phân nửa mặt đối diện với Phong Quang, bờ môi không có màu máu của hắn nhẹ cong, “Em đã nghĩ xong rồi sao? Cùng xuống địa ngục với tôi.”
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm một chuyện, tôi cũng không tính muốn xuống địa ngục, có người nói là cho dù tôi có chết đi nữa, nhưng người như tôi, cũng sẽ đến thiên đường.”
“Vậy đúng là đáng tiếc.”
Phong Quang biết được một câu đáng tiếc này của hắn chẳng qua là thuận miệng nói, cônhìn chung quanh một phen, hỏi: “An Ức đâu?”
“Em rất lo lắng cho hắn.”
“Vô nghĩa, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi có thể không lo lắng sao?”
Hắn giống như cực kỳ khó hiểu, “Tôi nhớ rõ em sợ nhất là ma quỷ, làm sao có thể thích hắn chứ?”
“Tôi thích An Ức, chuyện này cùng thân phận của anh ấy không có quan hệ.”
“Nếu như thế, vì sao em lại không thích tôi?”
cô sửng sốt một lát, không đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhưng rất nhanh cô lại trả lời: “Tôi điên rồi mới thích một người muốn giết tôi, huống chi, trước khi anh muốn tới giết tôi, tôi hoàn toàn không quen biết anh, làm sao có thể thích anh được?”
“Em nói đúng.” Môi đẹp gợi lên một độ cong trào phúng, châm chọc nói không nên lời, “Hắn thông minh hơn tôi, chúng tôi đều biết em yêu nhất là cái gì, thứ có thể khiến em cực động tâm là thế nào… Mọi thứ, chúng tôi không có gì khác biệt, ngoại trừ việc hắn có thể mang theo tình cảm dịu dàng đi tiếp cận em, mà tôi chỉ có thể ở trong một góc tối u ám chờ em mục nát cùng tôi, cho nên, tôi thua.”
“Tôi không hiểu…” Phong Quang cắn môi, “Như những gì anh viết trong thư, chúng ta chẳng qua mới gặp một lần mà thôi, anh vì sao lại chấp nhất với tôi như vậy?”
“Em không có khả năng hiểu được, bởi vì, tôi cũng không hiểu.” Hắn phát ra tiếng cười khe khẽ, “Tôi chỉ biết là một khắc ấy khi đụng vào em, lập tức có một giọng nói nói cho tôi biết, chính là em.”
Hôm đó người đi xin sâm nhiều đếm không xuể, nếu hắn không đồng ý cùng bạn đi miếu Nguyệt Lão, nếu cô không đụng vào lòng hắn, vậy hắn vẫn sẽ là một con ma ốm chỉ biết phó mặc cho số phận.
Nhưng mà, tất cả đều không có nếu.
Cũng chỉ là một cái tiếp xúc ngắn ngủi, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm của hắn bắt đầu biết rung động, đúng vậy, hắn cũng không hiểu rõ, vì sao ngày đó lại gặp được cô?
Sự động tâm không hiểu được này, nếu muốn Ngu Thuật hình dung, anh đại khái sẽ tụng một câu “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ.”
(!) Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.