Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 351:




Lạc Thần Hi muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng tình thế này khiến cô sợ tới mức khôngthể động đậy, cô nhắm mắt lại, một giây đó khi bóng tối sắp chạm vào người cô, bỗng nhiên tất cả mọi thứ ở xung quanh trở nên yên tĩnh.
Đau đớn trong tưởng tượng không đến, Lạc Thần Hi chậm rãi mở mắt ra, nhưng trước mắt cô chỉ có một hành lang trống rỗng, cho dù là người đàn ông đáng sợ kia hay là Phong Quang, đều như một giấc mộng, tan biến không còn dấu tích.
Chân Lạc Thần Hi mềm nhũn, ngồi xuống đất, cô vẫn còn sợ.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện, theo thông tin từ máy móc trong phòng bệnh, nhóm bác sĩ vội vàng chạy tới phòng bệnh được dặn phải đặc biệt chú ý này, nhưng khi mở cửa ra, mọi người đều sợ đến ngây người.
Người thanh niên được kết luận tỷ lệ tỉnh lại chỉ có một phần mười, giờ phút này ngồitrên giường bệnh, trong lòng anh là một cô gái mặc váy đỏ, nhóm bác sĩ nhìn khôngtới mặt của cô gái, bởi vì cách anh ôm làm mặt cô dán vào ngực anh.
Trong không khí quỷ quyệt tĩnh lặng, anh ngồi trên giường bệnh ngẩng mặt, cười mê hoặc, dùng giọng nói mềm mại tốt đẹp nói: “Cút.”
Nhóm bác sĩ ngẩn ra, một câu cũng không dám nhiều lời, lui ra ngoài, còn cực kỳ có mắt mà đóng cửa lại.
Người ở bên ngoài đều đi rồi, Ôn Quỳnh giơ tay phủ lên sườn mặt xinh đẹp của cô gái,anh tình cảm mà tiếc nuối thở dài, “Em thấy không, cho dù là anh, cũng phải bị ý thức của em trói buộc.”
Bởi vì cô không muốn anh giết người, cho nên khi anh muốn giết Lạc Thần Hi, thế giới này căn cứ vào nguyên tắc của cô cưỡng chế mang anh truyền tống trở về, Lạc Thần Hi là nữ chính, cô ấy không thể chết.
Ôn Quỳnh… anh và Ôn Quỳnh có chút khác nhau, nhưng lại giống như không có gì khác biệt, vì thế, có lẽ anh cũng có thể gọi là Ôn Quỳnh, anh sau khi bất đắc dĩ, lại sung sướng vui mừng nói: “Cho dù có là thế giới nào, em cuối cùng vẫn sẽ yêu phảianh, Phong Quang, đây là số mệnh của em, đời đời kiếp kiếp, chúng ta nhất định phải dây dưa với nhau.”
anh biết bị cưỡng chế lâm vào ngủ say sẽ không nghe thấy lời anh nói, nhưng anh vẫn muốn đem những lời trước đây chưa nói ra nói cho cô nghe, ý cười tràn ra khóe miệng, trộn lẫn một tia cay đắng, “Em nói anh không yêu em, anh không hiểu yêu là thế nào, anh chỉ biết rõ, nếu mất đi em, thế giới này không còn bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào nữa, Phong Quang, nếu đây cũng là một cách nói của yêu, anh thất ựu yêu em đến tận xương tủy, tìm mọi cách để em gả cho anh, là vì anh muốn dựa vào một phần ràng buộc này mà có được tư cách lưu em lại, cầm tù em ở trong phòng của anh, cũng vì anh bắt đầu sợ hãi… em sẽ yêu người khác, từ đầu tới cuối, anh chưa từng nghĩ đến trả thù gì cả, em tuyệt vọng vì anh, bây giờ, em trọng sinh, cũng bởi vì anh.”
Trước đây có người nói với anh, chấp nhất của anh với cô, chẳng qua là do hơn hai mươi năm chìm trong nhân sinh chán nản tìm được một chuyện thú vị mà thôi, cho nên mới không màng tất cả mà cố chấp, có lẽ chờ đến khi sự thú vị ấy qua đi, cô liền giống như những người khác, khiến anh hờ hững.
Thậm chí, anh cũng từng cảm thấy như vậy.
Nhưng sau đó, anh rất nhanh đã hiểu, Phong Quang đối với anh là một loại độc, một loại độc không thuốc giải, chấp nhất của anh với cô, hoàn toàn không đơn giản chỉ làcố chấp.
Trước khi thời gian của cô lại sắp sửa khởi động, anh hôn lên môi cô, mang theo sự tham luyến không tha.
“Phong Quang, em phải nhanh chóng trở về, anh đang đợi em…” anh thấp giọng nói: “Còn có Tiếu Tiếu của chúng ta… con cũng đang đợi em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.