Lúc này Phong Quang thật sự rất yên tĩnh, sau khi bị Bạch Trí ôm
lên xe, bả đầu cô liền hướng qua chỗ khác, không cho Bạch Trí
nhìn đến biểu tình của cô, nhưng cô dường như quên mất là cửa
kính thủy tinh sẽ phản chiếu gương mặt của cô.
Một con người kiêu ngạo sẽ không để người khác nhìn thấy mình
khóc, Bạch Trí rất hiểu loại cảm xúc ấy, nhưng, loại cố chấp này ở trên người cô tại sao lại khiến hắn cảm thấy rất muốn
cười đây? Đại khái là mỗi người đều có thói hư tật xấu là
thích nhìn người gặp họa.
Nhưng cô không om sòm làm hắn cảm thấy có chút không quen.
Bạch Trí cởi áo khoác ra ném lên người cô, áp lên mặt cô, cô
lập tức kéo áo làm lộ đầu ra, Bạch Trí thản nhiên nói: “Không muốn tôi nửa đường đem cô ném xuống thì đừng để tôi nhìn thấy mặt cô.”
Phong Quang bất động.
Bạch Trí thu hồi tầm mắt, quả nhiên, không nhìn thấy gương mặt
cô liền cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ánh mắt lại không chịu
khống chế phóng tới hai chân trần của cô. Bàn chân nhợt nhạt
tinh tế bởi vì đi trên mặt đất mà dơ bẩn không ít, nhất là
vệt màu đỏ ở gót chân đó, thật sự… rất chướng mắt.
Một cuộc điện thoại gọi đến, Bạch Trí cuối cùng cũng có lý
do đem ánh mắt chuyển đi, hắn tiếp nhận cuộc gọi, bên kia là
boss của hắn Tống Mạch.
Giọng nói của Tống Mạch ẩn chứa cao ngạo không ai bì nổi, “Bạch Trí, cậu đang ở đâu?”
“Trên đường trở về từ ngoại ô.”
“Ngày mai tôi có việc, sẽ không đến công ty, mọi việc đều giao
cho anh xử lý.” Tống Mạch không hỏi hắn tại sao lại đi ngoại ô, chỉ là bên kia Tống Mạch còn hơi hơi vọng đến âm thanh tức
giận của phụ nữ.
Tống Mạch cùng với Thu Niệm Niệm… Đúng rồi, nếu không phải
tình huống đột xuất, Bạch Trí phải đang lái xe tiếp người của Tống Mạch.
Bạch Trí hai mắt híp lại, “Đã biết, tổng tài.”
Điện thoại kết thúc rất nhanh, đoạn đường kế tiếp đều là cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh không chỉ là Phong Quang, còn có Bạch
Trí, trong điện thoại Tống Mạch xuất hiện giọng nói của nữ,
làm cho hắn để ý rất nhiều, hắn biết rõ bản tính trăng hoa
của Tống Mạch, mà khi tiếp xúc vài lần với Thu Niệm Niệm, cô
thật quá mức ngu xuẩn, có thể nói khác đi là quá mức ngây
thơ… Nhưng hắn cũng không có lý do để đến chỗ Tống Mạch bây
giờ.
Đến tới trung tâm, Bạch Trí tìm một chỗ dừng xe, hắn nhìn đến Phong Quang tới giờ vẫn còn trầm mặt không nói chuyện, nghĩ
nghĩ, xốc lên áo khoát che trên đầu cô, cô đã nhắm hai mắt dựa
vào ghế ngồi mà ngủ.
Ngày hôm nay có lẽ là ngày mà Bạch Trí cảm thấy bất lực
nhất trên đời, hắn vốn định đánh thức cô để cô tự mình bắt xe trở về, nhưng khi nhìn đến hai hàng nước mắt còn chưa khô trên
mặt cô, tay đang định lay tỉnh cô dậy không tự giác đặt lên khoé mắt kia.
Cô nhắm nghiền hai mắt, tư thế dựa vào ghế ngồi ngủ xem ra làm cho cô mười phần không thoải mái, nhưng bộ dạng cô ngủ mà không nói một lời mới làm cho người ta nhận ra gương mặt cô cực kỳ
tinh xảo, một cô gái vô cùng mềm yếu.
A, cái khí phách không sợ trời không sợ đất lần đầu gặp đó đã đi đâu rồi?
Theo bản năng châm chọc trong lòng một câu, Bạch Trí lại ý thức được hiện tại mình đang làm chuyện gì mà thu hồi tay, hắn
nhíu mày, loại tâm trạng này làm cho hắn cảm thấy chính mình
có chút ngây thơ, mà ngày hôm nay có rất nhiều hành động chứng minh hắn rất không bình thường.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Tại cửa một khách sạn, người đàn ông dáng người cao ốm xuống
xe, tiếp theo hắn đi qua bên kia chiếc xe, ôm ra một cô gái xinh
dẹp. Cô gái an ổn ngủ ở trong khuỷu tai vững chãi của hắn, cho dù gương mặt của hắn không hề thay đổi thì trong ánh đèn ban
đêm cũng có vẻ cũng không lạnh lùng đến thế.
Cô gái đứng trước đại sảnh bụm mặt kêu một tiếng, không chỉ
cô, mà những cô gái đi ngang qua đều nhìn thấy một đôi nam anh
tuấn, nữ xinh đẹp làm họ không thể cưỡng lại mà trở nên háo
sắc.