Giàu có nhất ở Lạc thành này chính là Hạ phủ, lúc còn trẻ Hạ lão gia đi tòng quân đạt được một chức quan không nhỏ, nhưng ngay thời điểm Hoàng Đế tin tưởng
sủng ái hắn nhất, hắn lại từ quan lúc sự nghiệp ở đỉnh cao
mà hồi hương, còn cùng thê tử chia nhau làm ăn, làm một chuyến
liền tạo thành thủ phủ Lạc thành bây giờ. Có thể nói, Lạc
gia bất luận ở thương trường hay quan trường đều không có giới
hạn, ở nơi nào cũng có thể bộc lộ tài năng, còn là thứ năng
lực không thể khinh thường, tất nhiên là quyết đoán cũng rất
có thừa.
“Ta hôm nay đã gặp qua Tề Đoan.”
Phong Quang vừa về nhà đã bị phụ thân gọi vào thư phòng, phụ
thân vừa mở miệng đã nói một câu này khiến nàng sững sờ,
tiếp đó nàng tự nhiên mà nói: “Công tử chỉ sợ cuộc sống đã
không còn được như trước, phụ thân vì sao phải đi gặp hắn?”
“Nếu không phải chuyện hôn sự của hai đứa thì còn có nguyên nhân gì nữa?”
“Phụ thân cùng công tử bàn chuyện ngày kết hôn sao?”
Trên mặt Hạ Triều hiện ra sự giận dữ, “Tề Đoan nay đã là
người tù tội, đem con gả cho hắn để cùng hắn đi chịu khổ à?”
“Vậy phụ thân…”
“Ta đi timg hắn để bàn chuyện từ hôn.” Nhắc tới chuyện này sắc mặt Hạ Triều xanh mét, “Ta không giúp Tề Mộ đối phó hắn là
đã làm ơn lắm rồi, hắn thế mà dám nói điều kiện với ta.”
Nếu Hạ hia chủ động giải trừ hôn ước sẽ bị trong lòng mọi
người xem là bỏ đá xuống giếng, trục lợi tránh làm hại thanh
danh, đối với Hạ Triều chuyện này cũng không sao cả nhưng Phong
Quang vẫn còn chưa cưới gả, không thể làm hỏng thanh danh nàng,
phương pháp tốt nhất là khiến Tề Đoan chủ động đứng ra nói
bản thân hắn không muốn liên lụy người khác mà giải trừ hôn
ước.
Phong Quang hỏi: “Công tử có điều kiện gì?”
“Hắn nói muốn một mình nói chuyện với con.”
“Vậy thì hết cách, con đi là được.”
Nhưng Hạ Triều không đồng ý lắm: “Đừng thấy Tề Đoan là người
dễ đối phó, trong bụng hắn cũng đen không kém Tề Mộ, con nếu
đi thì ta sợ hắn lại có mục đích gì đó.”
“Nếu phụ thân lo lắng vậy sao không mời thế tử đi cùng giúp
con, tuy nói công tử muốn nói chuyện với một mình con, nhưng
không đem theo một người hộ vệ cũng khó mà nói được cái gì,
nhà hoang đó là chỗ của thế tử, nếu thế tử ở đó hẳn người
cũng sẽ không cho phép Hứa công tử làm gì con đâu.”
“Ừm… đúng vậy.”
Tề Mộ rất vất vả đoạt được vị trí thế tử, nhưng chỉ cần Tề Đoan còn sống, còn được Hạ gia giúp đỡ thì vị trí thế tử
của Tề Mộ cũng không thể bền chắc. Nếu nhân phẩm Tề Đoan kém
như vậy mà muốn làm cái gì Phong Quang, Tề Mộ sẽ là người
đầu tiên đứng ra giúp Phong Quang.
Hạ triểu gửi một phong thư, vì thế này hôm nay khi thời tiết
ấm áp, Phong Quang ở Hạ phủ lại gặp được thế tử phủ Tiêu
vương vừa gặp mấy ngày trước. Bộ dạng hắn như thường lệ phong
độ, sang quý lịch sự lại tao nhã.
“Bái kiến thế tử.”
“Hạ tiểu thư không cần đa lễ.”
Dung mạo Phong Quang hơi mỉm cười, “Hôm nay phiền toái thế tử.”
“Bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, chiếm một chút thời gian
uống rượu ngắm hoa sau đó mà thôi, không tính là phiền toái,
Hạ tiểu thư, mời lên xe ngựa đi thôi.”
Nàng nhìn vị trí bên ngoài xe, không khỏi hỏi: “Không có phu xe sao?”
“Tại hạ hôm nay sẽ phí chút sức làm phu xe.”
Phong Quang không hề hỏi nhiều, trước khi lên xe nói một câu đa
tạ, đợi nàng ngồi vào toa xe thì Tề Mộ lên xe ngựa, chậm rãi
động xe mà chạy, mục tiêu là núi hoang ngoài thành.
Bên trong xe ngựa lót đệm mềm, có bánh ngọt, sách giết thời
gian đều có đủ, Phong Quang ngồi cạnh cửa sổ, không thể không
cảm thán tâm tư tinh tế của Tề Mộ, tuy bên ngoài xe ngựa thoạt
nhìn giản dị bình thường, nhưng bên trong trang trí xa hoa tinh
xảo, cũng giống như cử chỉ tao nhã bình thường của Tề Mộ,
chỉ có những thứ tốt nhất mới xứng với hắn.