Ba ngày sau Phong Quang nhận được một phong thiệp mời, nàng không thể quyết định nên trước tiên đi tìm Hạ Triều.
“Là thiệp mời của Tiêu vương phi.” Hạ Triều mở thiệp mời ra,
nhíu mày nói: “Bà ấy sao lại muốn mời con đi ngắm hoa? Ta cùng Tiêu vương lúc trẻ có chút giao tình, bất quá cũng đã lâu lắm rồi, nếu không phải hai nhà chúng ta có hôn sự, giao tình kia
cũng dã sớm phai nhạt chứ đừng nói tới bây giờ hôn ước cũng
đã giải trừ rồi.”
Nghe phụ thân nói vậy, Phong Quang càng không thể quyết định, “Phụ thân, con đây nên đi sao?”
“Tiêu vương phi còn nhắc tới vài ngày trước đụng phải con ở Linh Cảm tự.”
Phong Quang gật gật đầu, “Con lúc ấy cũng không nghĩ tới bà ấy là Tiêu vương phi.”
“Nếu như thế cũng không nên dùng lý do thân thể con không tốt mà từ chối, như vậy, con mang thêm vài nha hoàn đi đến Tiêu vương
phủ một chuyến, nếu qua giờ thân còn chưa trở về, ta sẽ đích
thân đến đón con.”
“Dạ.”
Lần đầu tiên chính thức đi gặp Tiêu vương phi, tay không mà đi
thì không tốt, Phong Quang đem theo một khay bánh ngọt tự tay
nàng làm, lại mang theo nha hoàn Hạ Triều đích thân tuyển chọn
cho nàng đi vào Tiêu vương phủ. Đến vương phủ, Quách ma ma liền
mang nàng đi hậu hoa viên, Tiêu vương phi đang ngồi ở trong đình
thưởng trà ngắm hoa.
“Phong Quang bái kiến Tiêu vương phi.”
Tiêu vương phi hòa ái vẫy tay, “Không cần đa lễ, mau đến đây ngồi.”
“Vâng.” Phong Quang ngồi xuống đối diện nàng, “Tạ vương phi.”
Hôm nay nàng không mang khăn che mặt, một trương hoa dung nguyệt
mạo toàn bộ lộ ra ngoài, Tiêu vương phi tán thưởng nói: “Sớm
nghe tiểu thư Hạ gia có nhan sắc khuynh thành, lần trước gặp
mặt vội vã đã có thể thấy được không tầm thường, hôm nay vừa
thấy, Phong Quang so với tin đồn càng đẹp mắt hơn.”
“Vương phi quá khen, đây là bánh ngọt tiểu nữ tự tay làm, mong
rằng vương phi sẽ không chê.” Nàng mở hộp thức ăn ra, bên trong
là bánh ngọt nhìn có vẻ tinh xảo.
“Phong Quang không chỉ xinh đẹp mà còn khéo tay đảm đang, thật
muốn ghét bỏ thì chẳng khác gì không có mắt nhìn rồi.” Tiêu
vương phi lại khen nàng một câu, chỉ vào một chậu mẫu đơn đặt
trên bàn, cũng không vội mà nếm thử bánh ngọt của Phong Quang
mà hỏi vu vơ: “Hôm nay thấy hoa nở rất đẹp nên mới có ý mời
Phong Quang đến nhà của lão nhân ta đây ngắm hoa, Phong Quang thấy chậu hồng mẫu đơn này như thế nào?”
“Màu sắc như lửa, dáng hoa tuyệt đẹp, mẫu đơn được xưng là vương của các loài hoa quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Đúng vậy, đây là Hỏa luyện mẫu đơn, thế nhưng hết thảy mẫu đơn đều nở cực đỏ, đáng tiếc…”
Lời bà còn chưa nói hết vì thế Phong Quang rất tự nhiên hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Mẫu đơn phong hoa tuyệt đại, diễm quang quần phương, khó tránh
khỏi bị nhiều người chú ý, có người là tham luyến sắc hoa,
tưởng muốn hái xuống cắm trong bình hoa, cũng có người là vì
cô đơn buồn chán, mới tưởng hái xuống đặt bên người mình, nhưng hoa rời cành liền nhất định không sống được lâu, cho nên cũng
là hồng nhan bạc mệnh, hoa như thế, người cũng như vậy.”
Câu nói của Tiêu vương phi rõ ràng có ẩn ý, Phong Quang cười miễn cưỡng, “Vương phi nói phải.”
“Nếu trên đời chỉ còn lại một đóa Hỏa luyện mẫu đơn, Phong
Quang nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người nguyện ý vì nó mà tranh
đến đầu rơi máu chảy?”
“Cái này… tiểu nữ cũng không biết.”
“Phong Quang không cần lo lắng, ta bất quả chỉ thuận miệng hỏi
một chút, đúng rồi, còn chưa có mời tiểu thư uống trà đây
này.” Quách ma ma lập tức châm trà, Tiêu vương phi cười nói: “Lá trà này chính là cống phẩm do bệ hạ ban cho, Phong Quang nhất
định phải nhấm nháp thật tốt.”
“Vâng.”
“Mẫu thân.” Phong Quang vừa nâng chung trà lên thì Tề Mộ đã cười đi tới, bộ dạng cầm quạt của hắn có chút sơ sài, đi vào
trong đình hắn tùy tiện ngồi xuống, lộ ra một nụ cười ấm áp
với Phong Quang, “Nghe được mẫu thân có khách, nhi tử còn tò mò là ai, nghĩ muốn đến xem, thì ra là Hạ tiểu thư.”