Edit: Nhi Huỳnh
Tiểu thư Hạ phủ vừa cùng Tiêu vương phủ giải trừ hôn ước, nay
lại cùng Tiêu vương phủ kết thân, khúc chiết trong đó mọi người đoán không được, vì thế cũng chỉ có thể đoán ngược đoán
xuôi, bất quá tiểu thư Hạ gia xinh đẹp như vậy, toàn bộ Lạc
thành này ngoại trừ thế tử Tiêu vương phủ thì cũng không ai
xứng được với nàng.
Thọ yến Tiêu vương phi cực kỳ náo nhiệt, Tiêu vương gia có bệnh
nhẹ trong người không thể gặp khách, vì thế toàn bộ mọi
chuyện cũng chỉ có Tiêu vương phi và thế tử ra mặt chống đỡ.
Yến hội loại này Phong Quang nhận được thiệp mời thì nhất
định phải tới tham gia, huống chi nàng đã khôi phục thân phận
thế tử phi Tiêu vương phủ, nhưng nàng thật sự không thích loại
giao tế dối trá này.
“Chán lắm à?” Tề Mộ kéo tay nàng lui tới một góc tối không
bị người để ý đến, hắn có thể thân mật với nàng một chút.
Nàng thành thật gật gật đầu, “Ta không thích loại trường hợp này, nhưng ta nhất định phải thích ứng với nó.”
“Ta thực sự có lỗi.” Tề Mộ nắm tay nàng, nàng luôn thích thanh tịnh, hắn hiểu nàng cho nên cũng biết nàng có thể ứng phó
tốt với những việc này, cũng không phải muốn nàng thay đổi
cái gì mà hắn muốn, muốn nàng có thể sớm thích ứng thân
phận thế tử phi, bởi vì hắn đã muốn tổ chức hôn lễ một cách khẩn cấp.
Bả đầu Phong Quang nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, “Không sao đâu,
ta có thể làm rất tốt, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ là
tốt rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Tay Tề Mộ đặt trên lưng nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, thật muốn nàng ngay bây giờ.”
Sắc mặt nàng như mây, cắn môi khẽ gọi tên hắn: “Đủ rồi, A Mộ.”
“Ừ, ta đây.” Hắn mỉm cười.
Không biết vì sao nghe một câu như thế trong lòng Phong Quang cũng không ngượng ngùng, nàng chỉ thấy trong lòng ấm áp, cho dù
tình huống nguy hiểm thế nào hắn đều có thể xuất hiện bên
cạnh nàng, vì nàng che gió che mưa.
“A Mộ, ta thích chàng.”
“Ta biết.” Nàng thình lình lớn mật tỏ tình làm cho hắn cười
nhẹ một tiếng, ý cười ấm áp đều tràn ra hốc mắt, hắn chậm
rãi nói, “Phong Quang, ta yêu nàng.”
Yêu so với thích, ham muốn độc chiếm lại càng mạnh mẽ.
Phong Quang cuối cùng cũng đợi được ba chữ này, chưa từng nghĩ
rằng sẽ nghe được ở trường hợp này, nàng nhìn xem bốn phía,
thấy chung quanh không ai để mắt đến góc bên này, nàng đánh bạo ôm hắn nhưng rất nhanh lại buông ra, Tề Mộ lại thấy chưa đủ mà cầm lấy tay nàng đi vào một góc sâu hơn không có ánh đèn, ánh trăng cũng bị cây cối rậm rạp chặn lại, hắn đẩy nàng vào
tường, hung hăn hôn môi nàng, một bàn tay duỗi ra thâm nhập đáy
quần nàng.
Nơi này lúc nào cũng có thể có người đi qua, động tác Phong
Quang liền càng thêm khẩn trương nhưng lại có bản năng ngượng
ngùng cùng khát vọng, lý trí nàng nói cho nàng nên rụt rè
lại, nhưng thân thể nàng nói nàng muốn bị hắn chiếm hữu, phản ứng mâu thuẫn khiến hắn càng thêm điên cuồng đòi hỏi trên
người nàng.
Hạ Triều đi tìm nửa vòng cũng không tìm được nữ nhi của mình, nhìn đến Tiêu vương phi lẳng lặng đứng ở cửa đại sảnh, hỏi:
“Vương phi có nhìn thấy Phong Quang không?”
Tiêu vương phi miễn cưỡng cười nói: “Mộ nhi thấy Hạ tiểu thư ở
trong phòng rầu rĩ nên mang nàng ra ngoài đi dạo, Hạ lão gia
không cần lo lắng.”
Tiêu vương phi vẫn luôn chú ý nhi tử nên đương nhiên là thấy hành động của đôi trẻ tuổi này, bà nhìn thấy Tề Mộ lôi kéo Phong
Quang đi vào chỗ tối, bà cũng từng trải qua tuổi trẻ nên cũng
đoán được chuyện gì sẽ phát sinh, nhưng bà có thể khẳng định
nếu nàng tiến đến ngăn cản, thì tình mẹ con còn sót lại của
bà cùng Tề Mộ đến hài hòa ngoài mặt cũng chẳng còn.
Bỏ qua chuyện Hạ Phong Quang từng là vị hôn thê của Tề Đoan,
Tiêu vương phi đối với nàng cũng không có gì không hài lòng,
huống chi con trai Tề Mộ của bà cùng phụ thân hắn, cũng chính
là trượng phu bà, ngoại trừ bề ngoài thì căn bản không hề có
gì tương tự.
Lại nghĩ tới nam nhân kia, Tiêu vương phi nhắm mắt lại, lẩm nhẩm một câu a di đà phật.
---------------------------------------Tác giả: Đối tượng tấn công chiếm đống đều là một người, chỉ là nữ chủ không biết mà thôi… Còn vì sao không biết, sẽ không
tiết lộ.