Khi thọ yến sắp tàn, một mình Tề
Mộ đến đại sảnh nói với Hạ Triều hắn đã an bài phòng nghỉ
của khách chu toàn cho Phong Quang, Hạ Triều hừ một tiếng không
nói gì, ông trực giác mặt mày Tề Mộ hớn hởn rất không thích
hợp nhưng cũng không đoán được nữ nhi của mình cũng không đi
phòng khách nghỉ ngơi mà lại đến phòng Tề Mộ.
Tân khách giải tán, ngoài cửa lại thông báo một tiếng, “Mẫn quý phi đến!”
Tiêu vương phi sửng sốt, Tề Mộ cười lạnh, mọi người còn lại
đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi ra đại sảnh nghênh đón quý
phi nương nương.
Mẫn quý phi đúng theo hai chữ “Minh mẫn”, người năm nay gần bốn
mươi nhưng hãy còn mỹ mạo, cười rộ lên liền làm cho người ta
thấy đây là một nữ nhân trí tuệ nhanh nhạy, bầu bạn bên người
quân vương lâu ngày, trên người nàng lại có thêm một tia tôn quý
mà người thường không thể có.
Mẫn quý phi miễn lễ cho mọi người, đi lên trước cười nói với
Tiêu vương phi: “Hôm nay là thọ yến của vương phi, nghi thức xã
giao liền miễn đi, báo vậy này nọ coi như là bản cung lấy làm
lễ vật cho vương phi.”
Nha hoàn sau lưng Mẫn quý phi mở ra hộp châu báo nâng trên tay.
Trong hòm phía trên tất cả đều là trân bảo hiếm thấy, nhưng
Tiêu vương còn không thèm liếc mắt một cái, nàng chỉ cười, Mẫn quý phi so với bà thân phận tôn quý nhưng lại có một chút hạ
phong, “Đa tạ nương nương.”
Quách ma ma nhận hòm trong tay tiểu nha hoàn.
“Kỳ thực, bản cung lần này đến đây để chúc thọ vương phi là
chuyện thứ nhất, thứ hai là bệ hạ nghe nói Tiêu vương bệnh
nặng nên cố ý để cho bản cung đến thăm hỏi Tiêu vương.”
“Nương nương.” Tề Mộ cười nói: “Phụ vương sớm đã nghỉ ngơi,
không bằng nương nương tạm thời nghỉ tại vương phủ một đêm, ngày mai lại đi gặp phụ vương.”
Tiêu vương phi xiết chặt chuỗi phật trong tay.
Mẫn quý phi nhìn ánh mắt tối đen không rõ của Tề Mộ, “Ngươi chính là thế tử Tề Mộ?”
“Đúng vậy.”
“Quả nhiên là lịch sự tuấn tú, cũng tốt, theo ý ngươi, bản
cung hôm nay liền ngủ tạm tại vương phủ một đêm, vương phi sẽ
không để ý chứ?”
“Tất nhiên là không, vậy để thiếp thân dẫn đường, đích thân đưa nương nương đến phòng khách.”
Tiêu vương phi tiếp đãi Mẫn quý phi, người xung quanh nên đi thì
thong thả mà đi, nên giải tán thì tán, Hạ Triều đi qua Tề Mộ,
“Phong Quang ở đây, ta muốn đưa nữ nhi về nhà.”
“Phong Quang đã ngủ rồi, không thì hôm nay để ta đích thân đưa Phong Quang trở về thì hơn.”
“Đang ngủ?”
Tề Mộ tươi cười hoàn mỹ, “Phong Quang bởi vì rất mệt mỏi nên đã ngủ.”
“Tiểu tử thối!” Cố không vượt tôn ti, Hạ Triều cầm cổ áo hắn
lại vì có cố kỵ mà hạ giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng quên các
ngươi còn chưa thành hôn, Phong Quang còn phải giữ danh dự, nếu
truyền ra ngoài…”
Tề Mộ thong dong, “Hạ lão gia yên tâm, trong vương phủ không ai
dám truyền ra đâu, bọn họ rõ ràng ai mới là chủ tử của
mình.”
“Ngươi thế nhưng đã làm được đến nước này?” Hạ Triều ngoài ý
muốn, Tiêu vương là người như thế nào ông đều biết, Tề Mộ có
thể đem người của Tiêu vương biến thành người của mình, Tiêu
vương thất thế thì các lão thuộc hạ sẽ không phản bội ông ta,
mà Tề Mộ có thể đem người ở đây đều thay đổi, vật chứng minh
được cái gì?
“Hạ lão gia, ta có thể cam đoan Phong Quang gả vào đây tuyệt đối không có chuyện nhà gì phiền toái phải xử lý, ta đã an bài
mọi thứ rất tốt.” Tề Mộ mỉm cười tao nhã không chê vào đâu
được.
Hạ Triều buông tay ra, lui từng bước ra sau, thần sắc không thể
phân biệt, ông kinh sợ không phải việc ông không thể phỏng đoán
được người trẻ tuổi này, mà là đem Phong Quang giao cho hắn
cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, đánh cược hạnh phúc
của Phong Quang… Lạnh lùng xem kỹ liếc mắt Tề Mộ một cái, Hạ
Triều xoay người rời khỏi.
Tề Mộ bình tĩnh sửa sang lại cổ áo y phục, đi trở về phòng
mình, đến khi nhìn thấy thiếu nữ đang ngủ say trên giường, ánh
mắt vốn hờ hững của hắn hóa thành ôn nhu.
Môi hồng của nàng còn lưu lại sưng đỏ do bị thô bạo đối xử,
hắn đau lòng lấy ngón tay vuốt ve môi nàng, cúi đầu xuống hôn
nhẹ nhàng.
Hắn xem nàng như bảo bối, Hạ Triều làm sao có thể nghi ngờ hắn sẽ đối xử không tốt với Phong Quang đây?