[Ngôn Tình] Sống Lại Một Đời An Vui

Chương 4:




Editor: Giai
- --
Buổi chiều, Giai Giai cùng hai người bạn chung phòng ký túc xá đến thăm tôi và bà.
“Sao các cậu lại tới đây?” Tôi ngạc nhiên đứng dậy hỏi.
“Bà cậu bệnh như vậy, bây giờ bọn tớ không tới thì còn định chờ đến khi nào?” Trương Giai Giai đặt giỏ hoa quả xuống tủ đầu giường, sau đó nhanh chóng nhào tới cạnh bà, “Bà ơi, con là bạn tốt nhất của Tiểu Nhã, bà là bà của cậu ấy tức là cũng là bà của con rồi, con đến thăm bà, bà có vui không?”
“Giai Giai…” Thấy Trương Giai Giai nhiệt tình như vậy, tôi cố nhịn cười nói, “Bà của tớ nằm ở giường bên này.”
“...” Trương Giai Giai ngượng ngùng một lát, nhưng cô ấy trước giờ vẫn luôn thoải mái vô ưu, nhanh chóng quên đi chuyện mất mặt này, quay lại nhìn bà tôi.
Thấy bà cũng đang mỉm cười nhìn mình, cô ấy lập tức cười híp mắt hỏi, “Bà, con đến thăm bà này!”
Lam Thanh và Phương Y Tuyết liếc nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Phương Y Tuyết lấy hộp sữa dinh dưỡng trong túi ra đưa cho tôi, “Hai người mới lên đây không lâu, bọn tớ sợ cậu không quen hoàn cảnh, lại không có người thân nào khác, nên tới đây thăm cậu và bà.”
Lam Thanh gật đầu, “Tớ đã thuê điều dưỡng cao cấp cho bà rồi, lát nữa chị ấy sẽ tới. Bạn cùng phòng coi như một nửa chị em, Tiểu Nhã, về sau nếu có chuyện gì cứ nói với bọn tớ, bọn tớ sẽ…”
Lam Thanh còn chưa nói xong, Trương Giai Giai đang líu ríu trò chuyện với bà lập tức phản bác, “Cái gì gọi là bạn cùng phòng coi như một nửa chị em?! Chúng ta chính là chị em tốt có được không, Tiểu Thanh cậu thật không biết cách ăn nói!”
Nghe thấy xưng hô của Trương Giai Giai, Lam Thanh đen mặt, “Đã nói không được gọi tớ là Tiểu Thanh mà!”
Mọi người nói chuyện vui vẻ, trái tim vốn yếu ớt bất an của tôi dần dẫn yên tĩnh lại.
Hóa ra… đây là cảm giác có được bạn sao?
Đời trước, những người tôi coi là bạn chỉ biết mang đến cho tôi thương tổn.
Vốn dĩ cũng không có ai thật sự yêu quý tôi, tôi đã nghĩ những thương tổn đó là hiển nhiên, tôi cho rằng là do tôi không tốt mới có thể khiến họ chán ghét như vậy.
Cho nên sau khi trọng sinh, tôi chưa bao giờ mong chờ sẽ có bạn, chỉ muốn ở bên bà mà sống một đời bình an.
Không ngờ… cuối cùng tôi cũng có thể có những người bạn thật sự của mình.
Bà không muốn tôi luôn ở bệnh viện, hơn nữa điều dưỡng mà Lam Thanh thuê dường như rất chuyên nghiệp, tôi liền về trường cùng với nhóm Giai Giai.
Trên đường về ký túc xá, khi đi ngang qua sân bóng rổ, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, không ngờ một quả bóng đột nhiên bay tới suýt chút nữa đập trúng Phương Y Tuyết.
“Ai đấy?! Không thấy được ở đây có người sao, có bị mù hay không…” Trương Giai Giai bị giật mình, sau khi lấy lại tinh thần lập tức quay đầu chống nạnh há miệng mắng người.
Mắng được một nửa đã thấy một nam sinh mặc đồ thể dục cùng một người mặc áo sơ mi trắng chạy tới.
“Trời… trời ạ! Là nam thần trong Hội Sinh viên!” Trương Giai Giai nuốt khan một cái, một nửa câu mắng còn lại trôi tuột xuống cổ họng.
“Bạn học, xin lỗi cậu, bạn tôi không cố ý. Các cậu không sao chứ?!”
Rõ ràng bóng là do nam sinh mặc đồ thể dục đánh, người xin lỗi lại là nam sinh mặc áo sơ mi trắng.
“Các anh chơi bóng cẩn thận một chút, suýt nữa đã trúng bạn tôi rồi!” Trời đất bao la, bạn thân quan trọng nhất, tuy nam thần đứng ngay trước mặt, Trương Giai Giai vẫn vớt vát được một tia lý trí, bất mãn nói.
Nghe được thanh âm của người kia, Phương Y Tuyết liếc mắt một cái, sau khi nhìn thấy nam sinh mặc áo sơ mi trắng đeo kính gọng vàng, khuôn mặt cô ấy hơi cứng lại.
Nhưng ánh mắt của cô ấy rất nhạt, tốc độ thu lại tầm mắt cũng nhanh, căn bản không ai phát hiện được bất thường.
“Không sao.” Phương Y Tuyết cúi đầu, thanh âm cũng rất tương xứng với khí chất của cô ấy, trong trẻo lạnh lùng, “Chúng ta đi thôi.”
Chúng tôi tiếp tục về ký túc xá, Trương Giai Giai vẫn nói không ngừng, Lam Thanh thỉnh thoảng phụ họa mấy câu, chỉ có tôi và Phương Y Tuyết là trầm mặc.
Tôi không ngờ, người đánh bóng ban nãy lại là Triệu Mục Tân.
Trường học này đúng là rất nhỏ, vài ba ngày lại gặp được người quen.
Nhớ lại trước đây hắn bị mẹ kế ngược đãi, tính cách nhút nhát, thậm chí đã từng được chẩn đoán có bệnh trầm cảm, không ai muốn tới gần hắn.
Một lần đi dự tiệc, trong lúc vô tình nghe được người khác trêu cợt hắn, tôi nhất thời đau lòng liền cố ý tới bắt chuyện làm bạn với hắn.
Khi ấy tôi quả thật khờ dại lại ngu ngốc, rõ ràng bản thân đang chìm sâu trong địa ngục mà vẫn còn mơ tưởng bản thân có năng lực cứu giúp người khác.
Vì có thể khiến hắn vui vẻ, mỗi ngày tôi đều cùng hắn trò chuyện những điều mà tôi cảm thấy tốt đẹp.
Tôi cùng hắn ngắm cầu vồng, đi dạo trong vườn hoa, cùng chia nhau những cái kẹo nhiều màu…
Tôi muốn nói cho hắn thế nào là xinh đẹp, thế nào là hương thơm, thế nào là ngọt ngào…
Sau đó tình trạng của hắn tốt dần lên, bắt đầu có thể nói chuyện với mọi người, thậm chí thỉnh thoảng còn mỉm cười.
Tôi đã rất vui vẻ.
Đến một ngày, là sinh nhật của hắn.
Từ khi cha hắn cưới vợ hai, hắn chưa từng được tổ chức sinh nhật, sau khi biết chuyện này, tôi đã lén giấu một quả trứng luộc trong bữa sáng để đi tìm hắn.
Chúng tôi trốn trong một góc, tôi mở bật lửa, nói với hắn, “Cậu nhắm mắt cầu nguyện đi, sau đó thổi tắt lửa là nguyện vọng có thể trở thành sự thật.”
Hắn đẩy bật lửa tới trước mặt tôi, nói, hắn tặng lại ước nguyện ấy cho tôi.
Nhìn thấy nụ cười trong suốt của hắn, tôi nói, tôi mong hắn có thể được mọi người yêu thương.
Tôi nói, tôi hy vọng hắn cũng giống những bạn nam khác, có thể chơi bóng rổ dưới ánh nắng ấm áp, có thể trải qua thời thanh xuân tươi đẹp, có thể nói cười vui vẻ mỗi ngày.
Khi ấy hắn trả lời thế nào?
Hắn nói hắn không cần những điều ấy.
Hắn nói chỉ cần tôi ở bên hắn là đủ rồi.
Bởi vậy, hiện tại tôi đã không còn ở bên hắn nữa.
Những ước nguyện năm ấy tất cả đều trở thành sự thật.
Cậu bé từng bị mọi người cười nhạo coi khinh đã trở thành giáo thảo cao phú soái nổi tiếng trong trường.
Cậu bé sợ hãi tiếp xúc với người khác đã có thể vui vẻ chơi bóng rổ cùng bạn bè.
Thanh xuân của hắn như tôi mong ước, đường hoàng tươi đẹp.
Tôi không ngờ rằng vào ngày kỷ niệm thành lập trường lại nhìn thấy Từ Tư Thanh.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, những người yêu thương che chở bảo vệ cho Từ Tư Thanh đều theo học ở đại học đứng đầu cả nước này, sao chị ấy có thể không xuất hiện được.
Sóng vai cạnh Từ Tư Thanh là Trầm Biên Ngạn, hai người cùng nhau bước tới, tôi lập tức xoay người muốn tránh đi.
Cho dù đã trọng sinh, nhưng từ sâu thẳm trái tim tôi vẫn rất sợ hãi Từ Tư Thanh.
“Từ Tư Nhã!” Không đi được hai bước, một thành viên trong phòng thí nghiệm đã gọi tên tôi, thân thể của tôi lập tức cứng đờ, nhất thời cảm thấy khí huyết đóng băng, thậm chí bắt đầu run rẩy.
Tôi căm ghét Từ Tư Thanh, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi chị ấy.
Chị ấy như có một loại ma lực đặc biệt khiến cho bất kỳ ai chỉ cần đến bên lập tức sẽ yêu thương chị ấy, sau đó… sẽ tra tấn, vũ nhục, cười nhạo tôi, giống như cười nhạo một bản mô phỏng vụng về của chị ấy.
Những oán hận, sợ hãi, căm ghét của tôi dành cho Từ Tư Thanh có lẽ còn nhiều hơn tôi dành cho tất cả những người khác cộng lại.
“Tớ gọi cậu mà sao cậu không trả lời?”
Bởi vì tôi đang sợ hãi nên không dám lên tiếng, cũng không dám động dậy, ngay cả chạy trốn cũng trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.
Bạn cùng phòng thí nghiệm đi tới, thấy sắc mặt trắng bệch cùng vầng trán phủ đầy mồ hôi của tôi, lo lắng hỏi, “Cậu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
“Không sao…” Tôi miễn cưỡng cười, “Chắc là bị say nắng rồi, tớ thấy hơi choáng.”
“Để tớ đưa cậu tới phòng y tế.”
Tôi lắc đầu, “Nghỉ ngơi một chút là được. Cậu tìm tớ có việc gì không?”
“Thầy giáo nói hôm nay sẽ có nhiều người tới tham quan phòng thí nghiệm, muốn cậu hỗ trợ thầy dẫn mọi người đi. Nếu cậu không khỏe, tớ báo lại với thầy nhé?”
“Ừ.” Tôi gật gật, hôm nay quả thực tôi không còn tâm trạng hướng dẫn hay giới thiệu gì cho bất kỳ ai, chỉ muốn trốn đi thật xa, đỡ phải nhìn thấy những người quen khiến tôi khó chịu.
Tôi và bạn cùng phòng thí nghiệm nói chuyện lâu như vậy cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, có lẽ Từ Tư Thanh đã đi rồi.
Không ngờ bạn học kia vừa rời khỏi, tôi đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc truyền tới, “Từ Tư Nhã?”
Cảm giác ghê tởm cuộn trào trong dạ dày khiến tôi buồn nôn, có lẽ tôi thật sự say nắng rồi. Tôi nhắm mắt lại, cố ngăn xuống sự sợ hãi cùng căm ghét trong lòng, quay đầu làm bộ nghi hoặc hỏi, “Các người gọi tôi?”
“Là cô sao?” Thấy tôi, Từ Tư Thanh còn chưa bày ra biểu tình gì, Trầm Biên Ngạn đã ngạc nhiên lên tiếng trước.
“Trầm đại ca, anh quen cô ấy sao?” Từ Tư Thanh lập tức lộ ra dáng vẻ tò mò, trong đôi mắt xinh đẹp kia đều là ôn nhu đơn thuần, vừa ngây thơ vừa vô hại.
“Không hẳn là quen, cô ấy từng giúp tôi một chút.” Trầm Biên Ngạn không muốn nhiều lời, thấy Từ Tư Thanh cố ý ghé sát vào mình mà không khỏi mất kiên nhẫn lùi lại.
“Vậy sao? Em còn tưởng anh quen cô ấy. Cô ấy trùng tên với em gái em, đúng là có duyên, nếu anh biết cô ấy thì giới thiệu với em một chút.” Động tác tránh né của Trầm Biên Ngạn vô cùng rõ ràng, Từ Tư Thanh khựng lại một chút sau đó nhanh chóng tiếc nuối nói.
Tôi liếc nhìn hai người họ, thấy không ai có ý định quan tâm tới tôi bèn quay đầu bước đi.
“Trầm đại ca, đừng nhìn nữa…” Thanh âm của Từ Tư Thanh vẫn văng vẳng đuổi theo, “Chẳng qua trùng tên với em ấy mà thôi…”
Hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tất cả mọi người nếu không tham gia chương trình tình nguyện thì cũng đang vui vẻ với các trò chơi tập thể, chỉ có tôi không đăng ký bất kỳ hoạt động nào. Bà đang phải nằm viện không tới được, một mình tôi nhàm chán không có việc gì làm đành đến một phòng mỹ thuật trống vắng mà ngồi ngẩn người.
Tuy đã quyết tâm buông bỏ tất cả những chuyện trong quá khứ, nhưng trong ngôi trường này, liên tục chạm mặt những người đó thật khiến người ta tương đối phiền muộn.
Thật mong có thể mau tốt nghiệp một chút, cách được bọn họ bao xa liền cách bấy nhiêu xa.
Tôi cầm bút vẽ, bắt đầu quệt mấy đường lên trang giấy trắng. Vẽ tranh là một trong những sở thích ít ỏi của tôi, nhưng tôi cũng chưa từng học qua các lớp đào tạo chuyên sâu.
Mọi điều tốt nhất đều dành cho Từ Tư Thanh, mọi người sợ tôi quá xuất sắc sẽ khiến Từ Tư Thanh kích động, vì vậy vẫn luôn chèn ép cảnh cáo tôi, nào có ai từng chú ý tôi yêu thích điều gì.
Vì vậy tôi chỉ có thể tự cầm bút vẽ theo bản năng, hoặc dùng một cành cây vẽ linh tinh trên đất sau vườn.
Thật ra tôi cũng không định vẽ một thứ gì, chẳng qua khi bản thân tập trung vào một việc gì đó, người ta sẽ dễ dàng quên đi những chuyện không vui.
“Vẽ không tệ.”
Bởi vì quá chuyên chú, tôi không nhận ra trong phòng có thêm người khác từ khi nào, tới tận khi hoàn thành nét bút cuối cùng, nghe được thanh âm đột ngột vang lên bên tai, tôi mới giật mình đánh rơi bút vẽ.
“Sao lại nhát gan như vậy?” Người kia khẽ cười, giúp tôi nhặt bút vẽ lên.
Tôi lùi lại hai bước, không biết nói gì mới phải.
Hắn thấy tôi không trả lời, đặt bút xuống dưới giá tranh, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói tiếp, “Nghe nói, cô tên là… Từ Tư Nhã, đúng không?”
Tôi vẫn không đáp lại, thậm chí còn không liếc nhìn hắn một cái.
“Là thủ khoa đầu vào của Đại học Bắc Kinh năm nay, rất lợi hại.”
Tôi không muốn khách sáo với những người này nữa, thẳng thắn nói, “Tôi biết học trưởng Tư Quyết muốn nói gì, cảm thấy tôi và bạn của anh… Không đúng, người kia cũng không được coi là bạn của anh đi, phải nói là thấy tôi trùng tên với Từ Tư Nhã mà các người quen nên có chút hiếu kỳ, đúng không?”
“Lúc trước khi mới vào trường, Trầm học trưởng coi tôi là cô ấy, sau đó lại đến n học trưởng nói với tôi mấy lời kỳ quặc. Nhưng tôi nghe nói cô ấy đã chế.t rồi mà? Người chế.t không thể sống lại, cho dù đi đầu thai cũng không nhanh đến nỗi bằng tuổi tôi đấy chứ?”
Nói xong cũng không chờ Tư Quyết lên tiếng, tôi đẩy hắn ra bỏ đi.
“Đúng là rất giống cô ấy… Miệng lưỡi sắc bén.” Khóe miệng Tư Quyết cong lên, ngữ khí ôn nhu dịu dàng, trong đáy mắt lại tràn ngập đau đớn tuyệt vọng.
Chờ tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng người kia, hắn mới đánh giá bức tranh chưa ráo mực nằm trên giá.
Đây là một bức tranh phong cảnh, dường như phác họa về một vùng nông thôn, nhà cửa đơn sơ nhưng tổng thể lại rất hài hòa đẹp đẽ.
Nghe nói Từ Tư Nhã này tới từ một vùng nông thôn, bức tranh này ắt hẳn là vẽ về quê của cô ấy.
Hắn vuốt lên mặt giấy, đột nhiên ngẩn người nhìn chăm chăm vào một góc tranh.
Góc tranh này vẽ về đồng ruộng cây cối, nhưng nếu nhìn kỹ lại, giữa những chi tiết này mơ hồ nổi bật lên ba chữ “Từ Tư Nhã”.
Trước đây khi tôi vẽ tranh thường không thích ký tên, cảm thấy sẽ làm hỏng mất ý cảnh cùng sự toàn vẹn của bức tranh.
Nhưng Tư Quyết lại nói, “Nếu sau này cậu nổi tiếng, có người làm giả bức tranh của cậu thì sao?”
Vì vậy tôi nghĩ ra một cách, mỗi khi vẽ tranh sẽ cố gắng dung nhập tên của mình vào đó. Làm như vậy, ý cảnh của tranh sẽ không bị phá vỡ.
Tư Quyết nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ kia, thật lâu sau mới cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng, “Cũng không biết là ai tìm tới… Cứ tưởng chỉ trùng tên trùng họ, không ngờ… ngay cả thói quen của cô ấy cũng bắt chước được giống tới như vậy…”
Nhưng so với những hàng giả trước đây lại càng giống cô ấy.
Trầm Biên Ngạn dẫn Từ Tư Thanh đi tìm Trầm Triêu Việt, thời điểm nhìn thấy Từ Tư Thanh, sắc mặt Trầm Triêu Việt lập tức sầm lại.
“Anh dẫn cô ta tới đây làm gì?”
Thanh âm toàn là chán ghét, Từ Tư Thanh nghe thấy không khỏi biến sắc.
Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, hai mắt lấp lánh ánh nước, ngoan ngoãn đáng yêu nhìn Trầm Triêu Việt khẽ cắn môi nói, “A Việt, cậu không muốn tôi tới đây sao?”
Trầm Triêu Việt không trả lời, dù sao đối diện với khuôn mặt này, hắn không nói được lời gì nặng nề.
“Tôi nói chuyện với A Việt một chút, bên kia là khu nghỉ ngơi, cô đến đó ăn tạm chút gì đi.”
Trong lễ kỷ niệm có chuẩn bị hoa quả điểm tâm ở nhiều vị trí để mọi người có thể thưởng thức, Trầm Biên Ngạn nói xong cũng không quan tâm Từ Tư Thanh có đồng ý hay không, dẫn Trầm Triêu Việt đi mấy bước.
“Ban nãy anh nhìn thấy cô gái hôm trước gọi tới, cũng tên là Từ Tư Nhã? Bảo sao hôm ấy em không thích hợp.”
Nghe vậy, Trầm Triêu Việt ngạc nhiên nhìn hắn, “Từ Tư Nhã nào?”
“Hôm đó sau khi trở về không phải em vẫn gọi Từ Tư Nhã sao? Anh vừa thấy cô ấy.” Thấy Trầm Triêu Việt không nói gì, Trầm Biên Ngạn đanh giọng nhắc nhở, “A Việt, hai năm sau khi Từ Tư Nhã chết, các người làm ra những chuyện ngu xuẩn gì không cần anh nhắc lại chứ? Em nên nhớ, gia thế của chúng ta vẫn luôn bị người ngoài đỏ mắt thèm muốn, những chuyện thế thân gì đó, một lần là đủ rồi.”
“Không phải em vẫn luôn thích Từ Tư Thanh sao? Nếu thích thì đối xử tốt với cô ta một chút. Trước đây khi Từ Tư Nhã còn sống, em thích Từ Tư Thanh, bây giờ Từ Tư Nhã không còn nữa, em lại nói mình thích Từ Tư Nhã. Chuyện tình cảm luôn là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, A Việt, em nên suy nghĩ cho kỹ, tình cảm của mình dành cho Từ Tư Nhã là áy náy hay tình yêu. Đừng để sau khi phụ lòng Từ Tư Nhã lại bỏ lỡ người mình thật sự yêu.”
Trầm Biên Ngạn tận tình khuyên bảo lại không khiến Trầm Triêu Việt cảm động, chỉ lạnh nhạt trào phúng, “Người mình thật sự yêu? Từ Tư Thanh mà cũng xứng? Giả tạo lại làm bộ làm tịch, vừa nhìn thấy đã buồn nôn. Nếu không phải vì cô ta có khuôn mặt giống Tiểu Nhã, ai thèm nhìn cô ta đến lần thứ hai chứ?”
“Đại ca, lần sau đừng làm những chuyện dư thừa, sự xuất hiện của Từ Tư Thanh sẽ không khiến em vui vẻ, em chỉ cảm thấy căm hận chính mình, thậm chí… chán ghét anh.”
Nói xong, vì không muốn ở cùng Từ Tư Thanh nữa mà Trầm Triêu Việt lạnh nhạt bỏ đi.
“Trầm đại ca, A Việt đi rồi?” Sau khi Trầm Triêu Việt đi, Từ Tư Thanh tới bên cạnh Trầm Biên Ngạn nhìn theo bóng lưng hắn, nức nở nói, “Em biết bọn họ đều hận em, nếu trước đây không phải do em phải nhập viện, tất cả mọi người ở bên em, Tiểu Nhã sẽ không chế.t.”
“Họ chán ghét em cũng là chuyện đương nhiên, em chính là hung thủ gi.e.t người.” Từ Tư Thanh yếu ớt nhắm mắt, thanh âm bi ai, “Những điều đó điều xứng đáng với em, em sinh ra vốn là kẻ vô dụng mà.”
Khuôn mặt Từ Tư Thanh đầy vẻ mất mát đau khổ, chờ đợi Trầm Biên Ngạn an ủi.
Nào ngờ Trầm Biên Ngạn chỉ lạnh nhạt nói, “Cô biết là tốt rồi.”
Từ Tư Thanh suýt nữa không duy trì được biểu cảm của mình, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trong một thoáng. Cho tới bây giờ, cô chưa từng gặp qua nam nhân nào mềm cứng không ăn như Trầm Biên Ngạn! Từ Tư Nhã chết là do bị xe đâm, liên quan gì tới cô? Cô nói như vậy hắn còn coi là thật?!
Từ Tư Thanh càng nghĩ càng tức, sau khi tạm biệt Trầm Biên Ngạn thì lập tức gọi cho Lạc Dao.
Lạc Dao là tiểu thư của một gia đình nhà giàu mới nổi, trước giờ Từ Tư Thanh vẫn luôn coi thường cô ta, nhưng đầu óc cô ta không thông minh lắm, tiêu tiền lại rất hào phóng, chỉ cần Từ Tư Thanh làm bộ thương tâm một chút, cô nàng ngu ngốc đó sẽ lập tức sắm vai anh hùng giúp cô đối phó với những người cô không vừa mắt.
Quả nhiên, cô vừa kể Trầm Triêu Việt lạnh lùng với cô thế nào, Trầm Biên Ngạn coi cô như hung thủ giế.t Từ Tư Nhã ra sao, Lạc Dao liền tức giận mắng, “Từ Tư Nhã ch.e.t thì liên quan gì tới cậu?! Nếu không phải cô ta đẩy cậu ngã xuống lầu, cậu sẽ phải nhập viện sao? Theo tớ thấy đó là báo ứng của cô ta! Cô ta chế.t cũng xứng đáng!”
“Thanh Thanh, cậu đừng tự trách, cô ta khi nhỏ bị bán đi nên sinh ra nhiều thói hư tật xấu! Tính cách u ám, tâm địa ác độc, cô ta chế.t cho xã hội này bớt chật! Cậu đấy, lúc nào cũng lương thiện mềm lòng, loại người như cô ta chết.t cũng đã chế.t rồi, có gì mà phải thương xót?!”
Nghe Lạc Dao mắng Từ Tư Nhã gần một giờ, Từ Tư Thanh mới vừa lòng tắt điện thoại. Trước khi cúp máy, Lạc Dao còn sợ cô lo nghĩ nhiều, nói cha cô ta mới mua được một viên hồng ngọc rực rỡ lấp lánh, khi nào gặp sẽ tặng cho Từ Tư Thanh.
Nhưng cô ta không biết, cô ta càng tốt với Từ Tư Thanh, Từ Tư Thanh lại càng khinh thường cô ta, chẳng qua chỉ coi cô ta như một con chó gọi thì đến đuổi thì đi mà thôi.
Sau khi về đến nhà, cha Từ đang ngồi ở sofa xem điện thoại, Từ Tư Thanh trở về cũng không nói gì.
“Cha ~” Từ Tư Thanh mỉm cười bước đến muốn làm nũng với ông, nhưng vừa nhìn tới ảnh trên điện thoại thì lập tức biến sắc.
Từ Tư Nhã! Từ Tư Nhã!!!
Lại là nó!!!
Lúc nó còn sống đã bị cô giẫm đạp chèn ép, bây giờ chế.t rồi cũng không chịu yên phận!
Không thích cha Từ chú ý tới người khác, Từ Tư Thanh ôm ngực yếu ớt nói, “Cha, ngực con đau quá.”
Quả nhiên, cha Từ lập tức lo lắng nhìn cô, “Sao lại đột nhiên đau ngực? Có phải vì hôm nay ra ngoài nên bị mệt không? Để cha gọi bác sĩ tới.” Nói xong liền đóng album ảnh, bắt đầu mở danh bạ ra tìm số.
Thấy cha Từ đã dành toàn bộ quan tâm tới mình, Từ Tư Thanh vừa lòng nói khẽ, “Không sao, có lẽ do hôm nay mệt mỏi. Con nghỉ ngơi một chút là được, ba ba đừng lo lắng quá.”
“Thơm quá ~” Từ Tư Thanh đang làm nũng với cha, chợt ngửi thấy hương bơ ngọt ngào, quay đầu nhìn thấy mẹ Từ đang bưng điểm tâm ra.
“Mẹ, mẹ làm món gì vậy, thơm quá.” Từ Tư Thanh lập tức chạy tới muốn xiên một khối điểm tâm trên đĩa.
Mẹ Từ lùi lại tránh đi bàn tay của Từ Tư Thanh, thản nhiên nói, “Đây là bánh ngọt làm cho Tiểu Nhã. Tiểu Nhã thích ăn ngọt, con ăn sẽ không quen.”
Bàn tay của Từ Tư Thanh cứng ngắc trên không trung sau đó chậm rãi buông xuống, cô cúi đầu hai mắt đẫm lệ, buồn khổ nói, “Xin lỗi mẹ, con không biết bánh này là dành cho Tiểu Nhã…”
Cô hít hít mũi, thanh âm nghẹn ngào, “Đều do con không tốt, là con làm hại em ấy, trước đây nếu không phải em ấy đẩy con xuống lầu, con không nhập viện, em ấy sẽ không phải ở một mình, cũng không bị xe tải đâm…”
Từ Tư Thanh bắt đầu nói lời tự trách như thường lệ, khuôn mặt cha Từ thoáng qua một chút đau đớn, nhưng nhìn con gái duy nhất còn lại thương tâm như vậy, luôn áy náy về những chuyện năm xưa, ông không đành lòng nói, “Chuyện của Tiểu Nhã là ngoài ý muốn, không ai hi vọng kết cục như vậy cả. Thanh Thanh, con có bệnh tim, đừng tự trách mình, những chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.”
Thấy Từ mẹ vẫn bưng đĩa bánh ngọt không nói lời nào, ông thở dài, “Sức khỏe của em không tốt, sau này đừng làm mấy chuyện này nữa. Nếu muốn đi thăm Tiểu Nhã thì đặt mua là được, đừng để Thanh Thanh phải suy nghĩ nhiều.”
“Khi Tiểu Nhã còn sống, em không kịp bù đắp cho nó, bây giờ nó đã ch.e.t rồi, em làm bánh cho nó cũng khiến hai bố con anh không vừa lòng?” mẹ Từ lạnh nhạt nhìn hai người.
Cha Từ lập tức tiến lên an ủi, “Anh không có ý đấy…”
Mẹ Từ không muốn nghe ông nói nữa, bưng bánh ngọt rời đi. Từ Tư Thanh nhìn theo bà, không khỏi cảm thấy bà đúng là đã lớn tuổi nên lú lẫn rồi.
Từ Tư Nhã đã chế.t, bà chỉ còn con gái duy nhất là cô, sau này cũng chỉ có cô phụng dưỡng, bây giờ còn tỏ thái độ như vậy, đúng là ngu ngốc!
“Cha, mẹ…”
Từ Tư Thanh vừa mở lời, cha Từ đã mệt mỏi phất tay, “Cha mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
Phòng khách nháy mắt trống vắng, Từ Tư Nhã sầm mặt nghiến răng, “Hết người này đến người khác, giả bộ tình sâu nghĩa nặng làm gì chứ?! Từ Tư Nhã khi còn sống đã không tranh được với mình, chế.t đi rồi còn mong thắng được mình?! Đúng là nực cười!”
Hung hăng đạp chân bàn một cái, Từ Tư Thanh giận dữ bỏ lên lầu.
Nhưng mới đi được nửa đường, dường như nghĩ ra điều gì, cô ta lại trở lại phòng bếp.
Từ Tư Thanh đi đến cạnh lò nướng, khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo.
Không phải mẹ muốn làm bánh ngọt cho Từ Tư Nhã sao? Vậy thì xuống dưới đó cùng nó rồi tự mình làm cho nó ăn, không phải sẽ tốt hơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.