Editor: Giai
Tôi hoàn toàn không biết bên Từ Tư Thanh đã xảy ra chuyện gì. Sau lễ kỷ niệm, tôi nhận được thư mời của Hội Sinh viên mời tôi tham gia vào hội.
“Ai đưa cho cậu vậy?” Tôi nhìn thoáng qua thư mời sau đó thả nó lên bàn.
“Học trưởng Ân Thiên Trạch. Anh ấy thấy đơn xin gia nhập hội lúc trước của tớ, nói chỉ cần có thể khiến cậu gia nhập, anh ấy sẽ cho tớ thông qua.” Trương Giai Giai vừa ngậm kẹo que vừa nói, “Nhưng tớ chưa đồng ý, chỉ nói để hỏi cậu trước đã. Bạn bè như tay chân, trai đẹp như quần áo, bên khinh bên trọng thế nào tớ vẫn có thể phân biệt được.”
“Chuyên ngành của tớ thật sự rất bận, không có thời gian tham gia các hoạt động của Hội Sinh viên. Tớ không đi đâu.” Tôi lắc đầu.
Lam Thanh cũng đồng ý, “Trong Hội Sinh viên toàn là đám người điên mắt cao hơn đầu, lần này cố ý mời Tiểu Nhã vào nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp. Không đi cũng tốt, đỡ phiền phức.”
Lam Thanh là người trong giới, lại gặp qua thái độ của Trầm Triêu Việt với tôi, đương nhiên không muốn tôi vướng vào rắc rối này.
“Được rồi.” Trương Giai Giai cắn kẹo, cầm thư mời lên, “Vậy để tớ đi báo cho anh ấy.”
“Giai Giai…” Khi Trương Giai Giai chuẩn bị ra ngoài, Phương Y Tuyết nãy giờ luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, “Có thể cho tớ thư mời không?”
Trương Giai Giai sửng sốt, quay lại nhìn Phương Y Tuyết, “Nhưng mà… đây là thư mời cho chị Nhã, cho dù cho cậu… cũng chưa chắc đã được.”
“Không sao.” Phương Y Tuyết mỉm cười. Cô ấy luôn mang khí chất lãnh đạm nhàn nhạt, cho dù mỉm cười cũng không phải quá vui vẻ, ngược lại thêm mấy phần cô độc, “Tớ thử một lần, được là may mắn, không được thì coi như ý trời rồi.”
“Ồ, vậy cho cậu này.” Trương Giai Giai đi tới đưa thư mời cho Phương Y Tuyết, “Tớ đi với cậu. Dù sao tớ cũng luôn muốn vào Hội Sinh viên, có cậu ở cạnh cho dù tớ bị từ chối cùng không xấu hổ.”
Phương Y Tuyết nhìn Trương Giai Giai một cái, cô biết Trương Giai Giai đã làm đơn xin tham gia rất nhiều lần, nếu thật sự sợ xấu hổ cũng sẽ không kiên trì đến giờ.
Chẳng qua cô ấy sợ cô xấu hổ mà thôi.
Cô điềm đạm cười, “Ừ.”
Buổi tối trở về phòng, Phương Y Tuyết vẫn bình thản, chỉ có Trương Giai Giai vui vẻ không khép được miệng, cười rạng rỡ, “Tiểu Tuyết đúng là thần may mắn của tớ! Tớ đăng ký nhiều lần như vậy cũng không được duyệt, vậy mà đi cùng Tiểu Tuyết một lần đã thành công rồi! Hội Sinh viên nhận cả hai bọn tớ!”
Thấy cô ấy vui vẻ như vậy, tôi không khỏi mỉm cười, “Chúc mừng cậu.”
Trương Giai Giai vẫn đắm chìm trong hạnh phúc, “Để chúc mừng chuyện này, ngày mai tớ mời mọi người ăn cơm!”
Tôi không ăn được bữa cơm kia của Trương Giai Giai, bởi vì trước khi tới khách sạn, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
“Tuy em không muốn thừa nhận nhưng tôi cảm thấy chuyện này nên nói cho em biết. Dì Quân… Lò nướng phát bổ, dì ấy bị thương nặng, giờ đang trong phòng cấp cứu.”
Thanh âm của Ân Thiên Trạch truyền tới, tai tôi như ù đi.
Tôi đã nghĩ, tôi trọng sinh vào một cơ thể mới, như vậy có thể buông bỏ quá khứ mà sống tiếp.
Nhưng hiện tại nghe thấy người ấy đang phải cấp cứu, tôi mới biết bản thân không buông xuống được.
Tôi không muốn gặp mặt họ, không muốn nhớ về những chuyện trước đây.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là họ có thể ở nơi mà tôi không hề hay biết, sống thật tốt.
Chứ không phải… kết cục như vậy.
“Dì ấy ở bệnh viện nào?” Cổ họng khô rát, tôi mở miệng hỏi.
“Chính là bệnh viện mà bà đang nằm, hôm nay tôi vốn muốn đến thăm bà lại gặp dì Quân ở đó.”
Cúp điện thoại, tôi chỉ kịp nói qua tình huống cho các bạn trong phòng đã vội vàng bắt xe tới bệnh viện.
“Từ…” Thấy tôi đến, Ân Thiên Trạch vội đứng dậy đón, có lẽ hắn muốn gọi tên tôi nhưng sau đó lại nhớ đến chuyện gì, dừng một chút rồi nói tiếp, “Em đến rồi?”
“Dì ấy sao rồi?” Tôi nhìn về phòng cấp cứu, ngoài cửa có rất nhiều người, tôi không hề có ý định chen tới.
“Không biết, bây giờ vẫn đang cấp cứu.” Ân Thiên Trạch lắc đầu.
“Đồ điện trong nhà vẫn được kiểm tra định kỳ, sao có thể đột nhiên phát nổ được?”
Ân Thiên Trạch nhìn tôi một cái, lúc này tôi mới nhận ra mình vừa nói gì nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
“Việc này quá đột ngột, bây giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân là gì. Cảm xúc của chú Từ không ổn lắm, tôi cũng không dám hỏi nhiều.” Ân Thiên Trạch nhìn thoáng qua những người đứng trước phòng cấp cứu, chế giễu, “Những người đó đều do Từ Tư Thanh gọi đến. Mẹ ruột sống chế.t chưa rõ, cô ta vẫn còn tâm trạng gọi chúng tôi tới an ủi cô ta, đúng là buồn cười.”
Đối với tôi mà nói, Từ Tư Thanh là tồn tại còn khủng bố hơn ác mộng đáng sợ nhất thế gian. Tôi biết con người của chị ấy, biết chị ấy có thể giả tạo tới mức nào.
Khi tôi còn rất nhỏ, nhỏ tới mức tôi mới bắt đầu nhớ được mọi chuyện, ngay cả bản thân bao nhiêu tuổi cũng không nhớ rõ, Từ Tư Thanh nói với tôi, “Tiểu Nhã, chúng ta ra ngoài chơi trốn tìm đi.”
Chị gái vẫn luôn không thân thiết với tôi lắm đưa tôi một thanh phô mai, nắm tay tôi dẫn tôi ra ngoài.
Sau đó, tôi không có cha mẹ.
Cũng không có gia đình.
Tôi bị trói trong bao tải, nằm trong thùng xe không biết bao lâu.
Thỉnh thoảng bọn họ thả tôi xuống khu vực hẻo lánh cho tôi ăn gì đó.
Tôi nghe thấy bọn họ trò chuyện, “Con bé kia cũng giỏi thật, thế mà dám lừa em gái bán ra ngoài.”
Người còn lại nói, “Nếu không phải nó nói nó có bệnh tim, bộ dáng yếu ớt, tao đã bắt luôn nó đi rồi.”
Đó là những tháng ngày đen tối nhất cuộc đời tôi.
Tôi bị bán ra ngoài.
Ở nơi đó chỉ cần nói lỡ một câu sẽ bị đánh đập không thương tiếc.
Mỗi ngày mở mắt ra, chờ đợi chính là làm việc.
Tới tận khi trăng treo trên đỉnh đầu vẫn làm chưa xong.
Tôi muốn trốn đi nhưng có trốn cũng không thoát.
Có người bỏ chạy sau đó bị bắt lại đã bị đánh gãy tay chân, ném vào chuồng heo sống như súc vật.
Có người bỏ chạy bị đánh chế.t, t.h.i th.e ném xuống con sông sau núi.
Có người bỏ chạy sau đó bị cắt lưỡi, bọn họ nói chẳng qua mất một chiếc lưỡi, không ảnh hưởng đến công việc và sinh con.
Tôi ở đó ba năm, cuối cùng cũng được cứu ra.
Sau khi thoát khỏi nơi ấy, có một thời gian rất dài tôi không thể nói chuyện, thầy cô và bạn bè trong cô nhi viện đều coi tôi là người câm.
Tất cả những bất hạnh tăm tối trong cuộc đời tôi, hơn một nửa là xuất phát từ Từ Tư Thanh.
Nhưng tôi không thể oán, cũng không thể hận, bởi vì mọi người không tin. Cho dù có người tin cũng sẽ nói, chị ấy bị bệnh tim, nhường chị ấy.
Tôi rũ mắt đứng chờ ở một bên. Ân Thiên Trạch cũng không đi tới chỗ Từ Tư Thanh, vẫn luôn đứng cạnh tôi.
Không bao lâu sau đèn cấp cứu tắt, người được đẩy ra, tôi theo bản năng tiến lên hai bước sau đó chợt khựng lại.
Tôi không biết bản thân nên lấy thân phận gì mà tới đó.
“Em đừng lo lắng, tôi đến hỏi một chút.” Có lẽ hiểu được suy nghĩ của tôi, Ân Thiên Trạch an ủi một câu rồi đi tới đó.
Lát sau, hắn nhanh chóng trở lại.
“Bác sĩ nói vẫn chưa hoàn toàn ổn định, phải theo dõi một hôm trong ICU, nếu đêm nay không có chuyện gì xảy ra, ngày mai có thể chuyển đến phòng bệnh thường.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, nhìn thoáng qua người kia một cái sau đó xoay người rời đi.
“Em đi đâu vậy?” Ân Thiên Trạch vội chạy theo tôi.
Tôi yên lặng một lát, cuối cùng vẫn đáp lại, “Tôi đi thăm bà.”
Nhưng tôi không ngờ vừa mới ra ngoài một lát quay lại liền nhìn thấy Ân Thiên Trạch và Triệu Mục Tân đang đánh nhau.
Khi tôi đi tới thì hai người đã dừng tay, Triệu Mục Tân chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi.
“Sao hai người lại đánh nhau?” Tôi dùng gạc giúp n Thiên Trạch lau vết thương, khó hiểu hỏi.
Tuy tính cách Triệu Mục Tân tương đối âm trầm không được nhiều người yêu thích cho lắm, nhưng không phải người thích động chân động tay.
Mà Ân Thiên Trạch lại càng không phải người không biết nói lý.
“Không biết, hắn cứ thế đi tới đánh tôi một quyền, lúc đầu tôi còn bị bất ngờ không hiểu ra sao.” Ân Thiên Trạch lắc đầu.
Tôi xin băng gạc của các chị điều dưỡng ngồi bên ngoài hành lang giúp Ân Thiên Trạch xử lý qua vết thương, vì vậy khi Trầm Triêu Việt đi qua, tôi chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Tương tự, hắn cũng nhìn thấy tôi.
“Anh trai tôi nói lần trước tôi uống rượu, là cô gọi cho anh ấy bảo anh ấy đón tôi về?” Trầm Triêu Việt không đợi tôi trả lời, hoặc hắn vốn không cần tôi trả lời, lấy ra một tấm thẻ ném cho tôi, “Trong thẻ cho chút tiền, coi như đền đáp công cô giúp đỡ tôi.”
Tôi yên lặng nhận thẻ.
Tôi không hỏi trong thẻ có bao nhiêu tiền, cũng không định dùng số tiền đó.
Nếu hắn cảm thấy cho tôi một số tiền rồi hai chúng tôi sẽ không còn nợ nhau, như vậy là tốt nhất.
Tôi sợ nếu không nhận số tiền này hắn sẽ cho rằng tôi có ý đồ gì khác, sau này tránh không khỏi rắc rối.
Tôi không muốn có bất kỳ liên can gì tới hắn, ngay cả hiếu kỳ cũng không.
“Coi như vì cô từng giúp tôi, tôi có lời khuyên dành cho cô.” Trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Ân Thiên Trạch, nói với tôi, “Đừng tưởng người khác tốt với cô một chút là thật lòng yêu thương cô, chẳng qua bị coi như vật thế thân mà không biết thôi.”
“Bị coi như vật thế thân?” Tôi chậm rãi đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Trầm Triêu Việt, không nhịn xuống được mà mỉm cười, “Loại chuyện này, không phải anh là người am hiểu nhất sao?”
Trầm Triêu Việt nghe xong, không khỏi sửng sốt ngây ngẩn.
Tôi quen Trầm Triêu Việt từ rất sớm.
Thậm chí còn sớm hơn cả Ân Thiên Trạch hay Triệu Mục Tân.
Năm ấy sau khi được cảnh sát cứu ra, bởi vì tôi còn rất nhỏ, không biết nhà mình ở đâu.
Hơn nữa tôi gần như tự bế với môi trường xung quanh, ai hỏi gì cũng không mở miệng, vì vậy được đưa tới cô nhi viện.
Một ngày, Trầm Triêu Việt cùng cha mẹ tới cô nhi viện làm từ thiện, không ai nói cho tôi biết. Tất cả mọi người cùng tới văn phòng của viện trưởng, chỉ có tôi một mình ở bên ngoài sợ hãi nhìn hành lang trống vắng.
Sau đó, ở hành lang đó tôi gặp Trầm Triêu Việt đang lén ra ngoài.
Chúng tôi trở thành bạn bè.
Hắn rất tốt với tôi, thường xuyên tới thăm tôi, còn mua cho tôi đồ chơi và đồ ăn vặt.
Tôi đã từng cho rằng hắn chính là ánh sáng soi rọi nơi tối tăm tận sâu trong cõi lòng tôi.
Sau này tôi mới biết, từ lần gặp mặt đầu tiên hắn đã nhận ra tôi là tiểu thư của Từ gia.
Tôi và chị gái là chị em sinh đôi, dung mạo giống nhau như đúc, hắn thích chị ấy như vậy sao có thể không nhận ra tôi.
Chẳng qua là bởi vì… khi chúng tôi còn nhỏ, cha mẹ hai nhà đã từng hứa hôn cho chúng tôi.
Sau khi tôi mất tích, mỗi lần hai nhà có dịp tụ hội đều sẽ tiếc nuối nói, “Nếu Tiểu Nhã vẫn còn, Tiểu Việt đã có vị hôn thê rồi.”
Vì vậy, hắn chưa gặp đã chán ghét tôi.
Bởi vì chán ghét tôi, nên hắn cố ý giấu kín thân phận của tôi.
Bởi vì chán ghét tôi, cho dù biết tôi hướng nội không được mọi người yêu thích, ở cô nhi viện thường xuyên bị bắt nạt, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa tôi về nhà.
Có lẽ hắn cho rằng nếu đưa tôi về nhà, hắn sẽ phải cưới tôi.
Có lẽ hắn cảm thấy sau khi về nhà tôi sẽ cướp đi mọi thứ của chị gái.
Vì vậy hắn lừa gạt mọi người, thậm chí mỗi khi cha mẹ hắn tới cô nhi viện từ thiện hắn cũng bảo tôi tránh xa một chút, nói cha mẹ hắn không thích những đứa trẻ như tôi.
Về sau, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, tôi trở về nhà.
Sau khi trở lại gia đình, tôi mới biết khi hắn thật sự thích một người là như thế nào.
Vì chị ấy, hắn sống chế.t che giấu thân phận của tôi, để mặc tôi ở cô nhi viện tứ cố vô thân mà lớn lên.
Vì chị ấy, hắn để mặc tôi tự sinh tự diệt, thờ ơ lạnh nhạt nhìn tôi bị người khác nhạo báng chế giễu.
Vì chị ấy, hắn có thể dùng ngữ khí trào phúng nhất mà nói với những người khác, “Từ Tư Nhã sao, ngay cả một ngón chân của Từ Tư Thanh cô ta cũng không so được.”
Vì chị ấy, trong ngày sinh nhật của tôi, hắn đẩy tôi ngã xuống đất, mắng tôi độc ác!
Vì vậy sau khi trọng sinh, tôi vẫn luôn không hiểu.
Tôi không thể hiểu vì sao sao khi tôi chế.t đi rồi, hắn lại mỗi ngày say rượu đến bơ phờ.
Tôi không thể hiểu vì sao khi say rượu nhìn thấy tôi, hắn không để tâm đến hai chân bị thủy tinh đâm đến máu chảy đầm đìa, chỉ một lòng muốn đi tới bên tôi.
Tôi thừa nhận hắn từng rất tốt với tôi.
Chẳng qua đó là khi ở cô nhi viện, đối tốt với tôi bởi vì hắn áy náy đã che giấu thân thế của tôi.
Sau đó thỉnh thoảng cũng sẽ tốt với tôi, bởi vì tôi giống chị gái song sinh kia mà thôi.
Người thích chị ấy rất nhiều, chị ấy lại cao ngạo, hắn vĩnh viễn không tìm được cách khiến bản thân trở nên đặc biệt nên mới đi tìm cảm giác tồn tại ở bên tôi.
Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn là người bị vứt bỏ.
Luôn luôn như vậy.
Thế nên chỉ cần cho tôi một chút ấm áp, tôi đã cảm động đến rơi lệ.
Thế nên tôi mới bị người khác tổn thương đến cõi lòng tan nát.
Tức giận nói xong câu kia, tôi đột nhiên có chút hối hận, đứng dậy trở về phòng bệnh của bà.
n Thiên Trạch muốn đi cùng lại bị tôi ngăn cản, “Anh bị thương, bà nhìn thấy sẽ lo lắng, bao giờ khỏi rồi thì tới.”
Hắn thật sự dừng lại ở cửa, “Hôm nay em có về trường không?”
Tôi lắc đầu, không nói tại sao.
Tuy hiện tại đã không còn là Từ Tư Nhã trước đây, nhưng tôi vẫn muốn biết… tình trạng của người kia.
Với những người đó, tôi có oán có hận.
Nhưng lại chưa từng muốn nguyền rủa bọn họ không tốt.
Tôi chỉ muốn cắt đứt tất cả mối quan hệ cũ, không hề có ý định sẽ trả thù bất cứ ai.
“Tôi biết rồi.” Ân Thiên Trạch gật đầu, phất phất tay, “Em vào với bà đi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Nửa đêm sau khi mọi người đã say giấc, tôi nghĩ tới người kia, không nhịn được mà lén đi xem một chút.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi mới nhận ra Ân Thiên Trạch cũng không về, hắn ngồi trên băng ghế ở hành lang cúi đầu ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn hắn, cõi lòng phức tạp.
Thật ra so với những người khác, Ân Thiên Trạch là người ít tổn thương tôi nhất.
Bởi vì ngay từ đầu hắn đã thể hiện rõ ràng sự thiên vị của hắn dành cho Từ Tư Thanh.
Do đó tôi chưa từng chờ mong, sau này cũng không có thất vọng.
Hơn nữa khi không có Từ Tư Thanh, hắn sẽ đối xử tốt với tôi.
Hắn từng che chở cho tôi, an ủi động viên tôi.
Có điều, cọng rơm cuối cùng đè chế.t lạc đà tuy nhẹ, nhưng lại là trí mạng.
Tôi thở dài, không đánh thức hắn mà tự mình đi tới phòng ICU.
ICU không thể vào được, tôi chỉ có thể đứng ngoài cửa kính nhìn vào, từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, một đêm lại có thể dài đến thế.
Tôi nhớ lại ngày mà tôi tử vong.
Từ Tư Thanh mỉm cười với tôi, sau đó trước ánh mắt kinh hoàng của tôi, cố ý ngả người ra sau mà ngã xuống.
Khi ấy, mẹ đang làm bánh ngọt trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, bà vội vã chạy ra.
Nhìn thấy Từ Tư Thanh ngã trên mặt đất, bà không chút lưu tình cho tôi một tát, trong mắt đều là thất vọng.
Bà nói, “Thanh Thanh là chị gái con, sao con có thể chỉ vì ghen tị mà làm hại chị gái của mình?!”
Sau khi Từ Tư Thanh không còn nguy hiểm gì, tôi muốn giải thích với bà, tôi không đẩy Từ Tư Thanh.
Bà đỏ mắt nhìn tôi, vẻ mặt chán ghét, “Từ Tư Nhã, từ khi con về nhà vẫn chưa lúc nào chịu yên phận!”
“Rõ ràng sự kiện bắt cóc kia là chuyện ngoài ý muốn, con lại khăng khăng nói là do Thanh Thanh, này không phải vì con cảm thấy cha mẹ yêu thương Thanh Thanh nhiều hơn con sao?!”
“Lần này cũng vậy, Thanh Thanh có bệnh tim, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mất mạng, nó sẽ dùng sinh mạng của mình đặt cược chỉ để hãm hại con?!”
Tôi muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ biết yên lặng cúi đầu.
Khi người khác đã không muốn tin, cho dù nói gì cũng là dối trá.
Cho dù tôi nói với bà, mấy ngày trước tôi đã thấy Từ Tư Thanh đẩy cháu gái của bảo mẫu xuống lầu, vì con bé không bị thương nên mới dám ngã xuống, thì cũng thay đổi được gì?
Bà ấy sẽ không tin tôi.
Cũng giống như ngày ấy, đứa trẻ kia ngồi dưới cầu thang khóc òa, Từ Tư Thanh trực tiếp bỏ đi, tôi chạy xuống dỗ đứa bé kia, cho nó cả thanh kẹo mà bản thân tôi không nỡ ăn, sau đó lại bị bảo mẫu trách là làm cho nó khóc.
Bảo mẫu nói, “Đại tiểu thư tấm lòng nhân hậu, còn cho tôi đưa cháu đến biệt thự thì sao có thể hại nó?! Nhưng nhị tiểu thư thì khác, lúc nào cũng âm trầm lạnh lùng, chỉ cần trẻ nhỏ nhìn cô một cái đã bị dọa khóc rồi!”
Cuối cùng thanh kẹo kia bị ném xuống đất, khi bảo mẫu ôm cháu đi còn vô tình giẫm lên.
Nhìn xem, ngay cả bảo mẫu trong nhà cũng biết tôi không được yêu thích.
Nhìn xem, ngay cả bảo mẫu trong nhà cũng không tin tôi.
Tôi ngồi xuống bóc kẹo ra, kẹo bên trong đã bị vỡ nát.
Tôi nếm thử một chút.
Thật ngọt.
Giống như tôi tưởng tượng.
Nhưng nước mắt của tôi lại không thể ngừng rơi được.
Kẹo ngọt, mà cõi lòng chua xót.
“Sao cô lại ở đây?”
Một thanh âm kéo tôi rời khỏi quá khứ đau buồn, là Triệu Mục Tân.
“Làm thế thân, cô cũng coi như cố gắng hết mình.” Hắn khinh thường cười nhạo tôi, “Cô đê tiện thấp hèn đến như vậy? Để đeo bám những kẻ có tiền, thậm chí còn đích thân chạy tới bệnh viện?”
Tôi trầm mặc cúi đầu, không muốn nói chuyện với hắn.
So với những người khác, tình cảm tôi dành cho Triệu Mục Tân tương đối phức tạp.
Hắn vốn là một đứa trẻ không ai yêu thương giống như cún con bị vứt bỏ bên đường, sau đó tôi nhặt được hắn nên hắn một lòng trung thành với tôi.
Những tháng ngày bị người ta nhạo báng, chúng tôi dìu nhau bước tiếp.
Hắn từng nói hắn tuyệt đối sẽ không phản bội tôi.
Hắn từng nói hắn không thích Từ Tư Thanh, chỉ thích tôi mà thôi.
Nhưng tôi không ngờ ngay cả hắn cũng muốn tổn thương tôi.
Hắn đứng trước mặt Từ Tư Thanh lạnh lùng cười cợt, “Sao tôi có thể làm bạn với cậu được? Chẳng qua là do cậu ngu ngốc dễ lừa mà thôi.”
Trong nháy mắt đó, trời đất xung quanh tôi dường như đang sụp đổ.
Hóa ra trên cõi đời này, không ai muốn ở bên tôi, không ai muốn che chở cho tôi.
“Sao vậy, bị câm?” Thấy tôi không trả lời, Triệu Mục Tân tiến lên một bước, “Cảm thấy Ân Thiên Trạch và Trầm Triêu Việt đều là người có tiền, chỉ có tôi là đáng khinh thường?”
Hắn ôm ngực, lạnh nhạt nhìn tôi, “Tôi cũng có tiền, thậm chí không ít hơn bọn họ, sao không dùng những thủ đoạn bẩn thỉu của cô với tôi?”
“Thật ghê tởm.” Tôi nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Triệu Mục Tân dường như không nghe rõ, cũng có thể hắn vốn nghe rõ, nhưng không dám tin.
Tôi ngẩng lên nhìn hắn, nói từng chữ một, “Tôi nói, anh… thật ghê tởm.”
Những người khác đối xử với tôi thế nào, cho dù tôi đau khổ thương tâm nhưng cũng không thống hận đến thế.
Chỉ có Triệu Mục Tân sau khi nhận hết giúp đỡ của tôi còn đâm cho tôi một đao, kiên quyết chống đối tôi.
Trước đây khi hắn bị vũ nhục trào phúng, là tôi đứng trước che chắn cho hắn.
Là tôi cầu xin cha sau khi hắn bị mẹ kế đuổi đi đã đưa hắn về nhà.
Là tôi lấy danh nghĩa của tiểu thư Từ gia cảnh cáo mẹ kế của hắn không được tổn thương hắn.
Vì vậy, tôi bị cha phạt quỳ một đêm nói tôi không có trên dưới, trách tôi ỷ thế hiếp người.
Tôi ở Từ gia vốn đã khổ sở trăm bề, bởi vì hắn mà không tiếc cãi lời cha mẹ, lại càng không được mọi người yêu thương.
Cha mẹ nói Triệu Mục Tân âm trầm lặng lẽ, tính cách không được yêu thích, sau khi Triệu gia có phu nhân mới, địa vị của hắn trở nên rất xấu hổ, sau này gia đình cũng sẽ không bồi dưỡng, giữ quan hệ tốt với hắn cũng không giúp được gì.
Nhưng tôi không nghe.
Tôi cảm thấy tình cảm không phải là thứ có thể dùng tiền tài địa vị để cân đo đong đếm, cố chấp ở bên hắn, giúp đỡ hắn, dẫn đường cho hắn.
Cuối cùng mất mặt thê thảm.
Nghĩ lại những chuyện tôi từng làm cho hắn, tôi chỉ cảm thấy thật châm chọc.
“Anh Mục Tân!”
Khi tôi và Triệu Mục Tân đang đối diện với nhau, có người đi tới.
Là Từ Tư Thanh đang nắm tay cha Từ.
Tôi đã nghĩ đêm qua tình trạng của mẹ không tốt, hai người họ sẽ lo lắng đến mất ngủ, thức trắng một đêm.
Cho dù không thể vào ICU được cũng sẽ đứng ngoài chờ tin, không ngờ… bây giờ bọn họ mới tới.
Nhìn thấy Từ Tư Thanh buông tay cha Từ chạy về phía Triệu Mục Tân, nghĩ tới người mẹ sống chế.t còn chưa rõ, tôi chỉ cảm thấy thật phiền.
Những người này đều không tim không phổi sao?