Editor: Giai
“Sao cô lại ở đây?” Ban nãy Từ Tư Thanh không để ý đến tôi, khi nhận ra tôi rồi mới cảnh giác hỏi.
Đúng lúc này cha Từ đi tới, “Thanh Thanh, đây là bạn con sao?”
“Cha.” Vẻ cảnh giác trên mặt Từ Tư Thanh lập tức biến mất, đổi qua thanh âm vừa bất đắc dĩ vừa thương tâm, “Cô gái này lúc trước con gặp ở trường A Việt, tên là Từ Tư Nhã.”
Thấy sắc mặt cha Từ nháy mắt tối sầm xuống, Từ Tư Thanh nói tiếp, “Cô ấy rất nổi tiếng trong trường, nghe nói đều quen A Việt bọn họ, không ngờ còn thân với anh Mục Tân như vậy.”
Sắc mặt cha Từ vốn âm trầm, nghe Từ Tư Thanh nói xong lại càng khó coi.
“Triệu Mục Tân, cậu đưa một thứ đồ giả như vậy tới bệnh viện là có ý gì?” Ông lạnh lùng nói với Triệu Mục Tân, “Thế nào, con gái tôi đã c,h.ết, các cậu giả bộ thâm tình chưa đủ, bây giờ còn thích chơi trò thế thân rồi?”
Vô nghĩa.
Tiết mục này đúng là nhạt nhẽo.
Tôi cong môi chế giễu.
Kiếp trước không một ai quan tâm đến tôi.
Đời này tôi đã trọng sinh rồi, bọn họ lại thay nhau bất bình thay tôi.
Thật sự rất nhạt nhẽo!
“Ai là người nhà của bệnh nhân Quân Hà?” Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, sau khi nghe cha Từ và Từ Tư Thanh rối rít nhận mới mở miệng, “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, có thể chuyển đến phòng bệnh thường, không cần quá lo lắng.”
Nghe được tin này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn đi.
Không ngờ cổ tay bị người giữ lại.
“Cô là ai?” Triệu Mục Tân nhìn tôi chằm chằm như muốn thông qua tôi mà nhìn đến thứ gì.
Có điều, mượn xác hoàn hồn là chuyện thiếu khoa học, ai sẽ tin chứ?
Tôi hất tay hắn ra, chậm rãi rời đi.
Hắn lặng lẽ đi theo tôi ra khỏi bệnh viện.
Thật trùng hợp, ngoài cổng bệnh viện có một quán bán xiên que.
Xiên que làm từ bột mì, ba tệ một xiên, năm tệ hai xiên.
Hắn đột nhiên dừng lại hỏi tôi, “Cô mua cho tôi một xiên được không?”
Tôi biết vì sao hắn nói vậy.
Trước đây tôi từng mua hai xiên, một xiên giấu sau lưng, một xiên đung đưa trước mặt hắn, “Cậu có muốn ăn xiên nướng không?”
Nghe tôi hỏi vậy, hắn ghét bỏ quay mặt đi, “Tôi không ăn thực phẩm rác đâu.”
“Nhưng nó rất thơm, cậu thật sự không muốn ăn sao? Trong dai ngoài giòn, ngon ơi là ngon!” Tôi dụ dỗ hắn.
Hắn mím môi, còn ra vẻ kiêu ngạo nói, “Tôi không muốn ăn, nhưng nếu cậu nhất định muốn mời, tôi đành miễn cưỡng ăn vậy.”
“Được thôi.” Tôi tiếc nuối nhún vai, “Tôi không miễn cưỡng cậu là được.”
Sau đó tôi ăn hết xiên nướng đó.
Hắn tròn mắt há miệng nhìn tôi, tức giận đến đỏ bừng mặt, “Cậu… cậu, không phải cậu nói cho tôi sao? Sao cậu lại ăn hết rồi?!”
Tôi vui vẻ nhìn hắn giận dữ, chờ tới khi nhìn chán rồi mới lấy xiên còn lại ra cho hắn, “Này, của cậu đây.”
Mảnh ký ức này qua một đoạn sinh tử chia lìa đã không còn rõ ràng như trước nữa.
Những chuyện đùa vui trước đây, sau khi bị phản bội cũng mất đi ý nghĩa ban đầu.
Mà chuyện không có ý nghĩa vốn không cần giữ trong lòng.
Vì vậy, tôi mỉm cười với Triệu Mục Tân, “Không phải học trưởng rất nhiều tiền sao? Cho dù muốn mua cả xe này cũng không phải chuyện lớn, sao phải chấp nhất với một xiên nướng chứ?”
Nói xong cũng không để tâm đến sắc mặt trắng bệch của hắn mà trực tiếp bỏ đi.
Lần này, hắn không đi theo tôi nữa.
Tôi đi mua đồ ăn sáng, khi trở về quả nhiên thấy Ân Thiên Trạch vẫn chưa đi.
“Em đi đâu vậy?” Hắn vốn đang thất vọng, thấy tôi quay lại lập tức vui vẻ lên.
“Mua bữa sáng cho anh.” Tôi đưa cho hắn một phần.
Bà nội tuổi tác đã cao lại có nhiều bệnh mãn tính nên cần phải chú ý vấn đề dinh dưỡng, cơm của bà là do điều dưỡng thương lượng với bác sĩ, tôi không cần chuẩn bị.
“Đây là… cho tôi sao?” Ân Thiên Trạch nhận bữa sáng, có chút khó tin.
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
“Cảm ơn! Tôi rất thích!” Hắn còn chưa mở hộp cơm ra đã kích động nói.
Tôi liếc nhìn hắn, hình như hắn cũng nhận ra bản thân hơi quá khích, vội nói thêm, “Chỉ cần là em mua, món nào tôi cũng thích!”
Nụ cười của hắn có chút chói mắt, chói mắt đến mức tôi cảm thấy phiền.
Ân Thiên Trạch thích ăn ngọt nhưng vì cảm thấy sở thích này không phù hợp với hình tượng thiếu gia bá đạo nên chưa từng thể hiện điều này ra ngoài.
Thậm chí mỗi khi nhìn thấy tôi ăn điểm tâm ngọt, hắn sẽ bày ra vẻ mặt chán ghét.
Nhưng lâu ngày ở chung, tôi nhận ra hắn khẩu thị tâm phi, mỗi lần ăn đồ ngọt đều hỏi hắn có muốn ăn không.
*khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo
Hắn vừa nói “Chỉ có con gái mới ăn mấy món ngọt như vậy” vừa bóc kẹo ăn, còn không quên ngạo kiều, “Không phải tôi muốn ăn, chẳng qua là ăn cùng cậu mà thôi, biết không?”
Có lẽ bởi vì không để tâm tới tôi, hoặc trong mắt mọi người tôi là tồn tại cấp thấp nhất, nên khi đối mặt với tôi họ cũng không quá phòng bị cảnh giác như vậy.
Họ vừa hưởng thụ sự thoải mái khi ở cạnh tôi, vừa coi thường khinh rẻ tôi.
Ăn uống xong, sau khi chào tạm biệt bà, tôi chuẩn bị đi học.
“Không tới thăm dì Quân sao?”
Tôi dừng bước, lắc đầu, “Không, hiện tại chúng tôi chỉ là người xa lạ mà thôi.”
Đã là người xa lạ, tôi có lý do gì để đến thăm bà ấy?
“Nếu em muốn, tôi sẽ đi với em.” Ân Thiên Trạch nói, “Thật ra sau khi em đi, dì Quân vẫn rất hối hận. Lần này dì phải nhập viện là bởi vì đã làm bánh ngọt cho em nên mới xảy ra tai nạn nổ lò nướng.”
“Thế nên, anh có ý gì?” Tôi lạnh nhạt nhìn Ân Thiên Trạch, đôi mắt vốn nhu hòa lúc này trở nên lạnh băng, “Anh muốn nói dì ấy bị thương là do tôi? n Thiên Trạch, Từ Tư Nhã trước đây đã ch.ế.t, ngay cả người ch,.ết rồi anh cũng không chịu buông tha? Những tội danh này anh nhất định phải chụp cho cô ấy sao?”
“Tôi… Tôi không có ý đó…” Ân Thiên Trạch nhận ra lời mình nói dường như mang theo hàm nghĩa khác, vội vàng giải thích.
Nhưng tôi không muốn nghe.
“Từ Tư Nhã đã ch..ết, không can thiệp được vào chuyện của bất kỳ ai nữa, đừng đem việc làm của các người đổ lên đầu cô ấy!”
“Tôi biết anh muốn nói gì, trừ Quân phu nhân, có phải anh còn muốn nói Trầm Triêu Việt vì cái c.h.ết của cô ấy mà trở thành si ngốc tuyệt vọng, chỉ biết uống rượu qua ngày; Triệu Mục Tân vì cái ch.ế.t của cô ấy mà độc lai độc vãng, khó lòng buông bỏ; Tư Quyết vì cái ch,ế.t của cô ấy mà cải tà quy chính, một mình cô đơn?! Vậy còn anh… Anh vì cái ch.ế.t của cô ấy, đã mất đi thứ gì?”
Ý cười mỗi lúc một châm chọc, tôi gằn từng chữ, “Nhưng rõ ràng… không phải là các người đều có lỗi với cô ấy sao? Các người nhớ cô ấy bởi vì biết rõ… các người đều có lỗi với cô ấy!”
“Sau khi cô ấy ch.ết đi rồi, các người bày ra bộ dáng này, bên ngoài nhìn như hối hận không nguôi, thực ra chỉ vì muốn giảm bớt áy náy trong lòng mà thôi! Đám người ích kỷ như các người sao có thể thật lòng ăn năn cơ chứ?!”
“Đừng lừa mình dối người nữa.” Tôi ác liệt nhìn hắn, ánh mắt trào phúng, “Chẳng qua tỏ ra hối hận một chút vì mong được sự khoan dung của bản thân mà thôi, sao tôi lại phải hiểu cho các người?”
Sắc mặt Ân Thiên Trạch trắng bệch, đứng lung lay không vững dựa vào tường, chật vật cúi đầu.
Một lúc lâu sau hắn mới cười khổ một tiếng, lẩm bẩm, “Hóa ra… em nghĩ tôi là người như vậy sao?”
Tôi không trả lời mà tiếp tục bước đi, lúc này mới nhận ra không biết Tư Quyết đã tới từ khi nào.
Cũng không biết hắn nghe được bao nhiêu, sắc mặt hắn không tốt hơn Ân Thiên Trạch là mấy.
Nhìn tôi rời đi, hắn không nói lời nào, cũng không cố ý giữ lại.
“Cô ấy mới… Những lời kia là có ý gì?” Tư Quyết nhìn Ân Thiên Trạch, “Cô ấy rốt cuộc là ai?!”
“Không phải cậu đã đoán được rồi sao?!” Ân Thiên Trạch cười bi thảm, xoa xoa đôi mắt ướt át, “Thật nực cười, tôi còn cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội bù đắp cho cô ấy. Sao tôi lại quên được, quên được những gì mình đã làm, quên được chính mình đã từng gián tiếp hại c.h.ết cô ấy đây?!”
“ Ân Thiên Trạch, cậu có biết cậu đang nói gì không?” Cho dù đã đoán ra, Tư Quyết vẫn khó lòng chấp nhận, “Từ Tư Nhã đã ch.ết, chính mắt chúng ta đã thấy cô ấy bị hỏa thiêu.”
“Đúng vậy, cô ấy đã ch.ết.” Ân Thiên Trạch vô lực nhìn hắn, “Cho nên đừng quấy rầy cô ấy nữa. Chúng ta làm vậy chỉ khiến cô ấy thêm tổn thương mà thôi.”
Tư Quyết không nói gì, Ân Thiên Trạch lại tiếp tục, “Đúng là ghê tởm! Chúng ta đúng là ghê tởm! Sau khi tổn thương, vũ nhục cô ấy, lại còn giả bộ tình thâm ý nặng tự cho là đang chuộc tội, nhưng tổn thương đã khắc sâu, cho dù hối hận muốn bù đắp cũng có ý nghĩa gì đâu?”
“Khi cô ấy muốn có bạn, chúng ta để cô ấy một mình tự sinh tự diệt. Khi cô ấy muốn cố gắng, chúng ta lại ép cô ấy buông bỏ. Khi cô ấy thi được vị trí thủ khoa, chúng ta chưa từng khen ngợi, chỉ biết trách mắng cô ấy.”
Ân Thiên Trạch nhìn Tư Quyết, “Cậu còn nhớ cậu đã từng nói gì với cô ấy không? Trước mặt chúng tôi, cậu nói chẳng qua chỉ là trêu đùa với cô ấy mà thôi. Tư Quyết, cậu từng lừa gạt cô ấy như vậy, khinh nhục cô ấy như vậy, lần này chúng tôi sẽ không tin cậu nữa. Tôi, chúng ta, cũng đều giống như vậy mà thôi.”
Thanh âm của Ân Thiên Trạch mỗi lúc càng thêm tuyệt vọng, “Vì vậy đừng quấy rầy cô ấy nữa. Cuộc sống hiện tại của cô ấy rất tốt, tốt hơn trước đây nhiều lắm. Không có chúng ta, không ai sẽ hạ thấp cô ấy, vũ nhục cô ấy, ép buộc cô ấy nhường nhịn Từ Tư Thanh, cô ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Lê bước chân nặng nề trên hành lang rộng lớn, Ân Thiên Trạch rời khỏi bệnh viện.
Không biết qua bao lâu, Tư Quyết mới chậm rãi trượt xuống ngã ngồi trên đất.
Hắn thống khổ ôm đầu.
Hắn không cố ý.
Khi ấy… hắn thực sự không cố ý nói như vậy.
Nhưng… cho dù chuyện khi ấy là hiểu lầm, trước đó thì sao?
Trước khi tiếp cận Từ Tư Nhã, hắn đã mang tâm tư gì?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tư Quyết trở nên ảm đạm vô hồn.
Từ khi Từ Tư Nhã được tìm về, hắn không có thừa tinh lực quan tâm cô ấy.
Bởi vì thích Từ Tư Thanh, hắn vẫn luôn chĩa mũi nhọn về phía Từ Tư Nhã.
Sau khi bị Từ Tư Thanh từ chối tình cảm, thấy Từ Tư Nhã có khuôn mặt giống Từ Tư Thanh, hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
Hắn nghĩ, hai người có dung mạo giống nhau như vậy, hắn chỉ cần ở bên Từ Tư Nhã, sau đó dần dần thay đổi Từ Tư Nhã thành Từ Tư Thanh, không phải là mọi chuyện liền tốt đẹp sao?
Nếu Từ Tư Thanh không đón nhận hắn, vậy hắn chỉ cần tạo ra một Từ Tư Thanh khác là được.
Vì vậy, hắn thổ lộ với Từ Tư Nhã.
Hắn lừa gạt Từ Tư Nhã, nói hắn luôn trêu cợt cô ấy bởi vì rất thích cô ấy, muốn cô ấy chú ý tới mình.
Từ Tư Nhã tin thật.
Cô ấy thật sự rất dễ lừa gạt.
Hắn thử thay đổi Từ Tư Nhã, tặng cô ấy quần áo giống của Từ Tư Thanh, muốn cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ như Từ Tư Thanh.
Từ Tư Thanh không thích ăn cay, Từ Tư Nhã lại thích, vì vậy hắn cố ý nói bản thân không thích ăn cay để Từ Tư Nhã thuận theo ý mình.
Sau đó Từ Tư Nhã phát hiện ra tâm tư của hắn, chủ động muốn rời đi.
Hắn thẹn quá hóa giận, trước mặt mọi người lớn tiếng nói chẳng qua chỉ là đùa giỡn mà thôi, cô ấy đâu cần phải làm bộ nghiêm túc như vậy.
Khi ấy Từ Tư Nhã không đau buồn cũng không khóc lóc, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Nhìn tới mức khiến hắn cảm thấy chột dạ.
Bởi vì chột dạ, hắn nói càng quá đáng, nói không lẽ cô ấy thật sự nghĩ mình thanh cao quý phái lắm sao, bị bắt cóc từ nhỏ còn sống ở cô nhi viện nhiều năm, không biết đã bẩn thỉu tới mức nào.
Sau đó Từ Tư Nhã yên lặng rời đi, hắn chỉ thấy trong lòng trống rỗng hoảng hốt giống như đã mất đi điều gì rất quan trọng.
Thật ra khi ấy hắn rất hối hận.
Nhưng hắn xưa nay mắt cao hơn đầu, thân là quý công tử tâm cao khí ngạo, sao có thể thừa nhận sai lầm của mình trước mặt mọi người?
Cho tới khi Từ Tư Nhã đã hoàn toàn rời đi, cho tới khi hai người không bao giờ gặp nhau nữa, thậm chí Từ Tư Nhã cố ý né tránh hắn.
Những năm tháng sau này hắn mới cảm nhận được trọn vẹn đau đớn trong lòng.
Hắn không biết, hắn yêu Từ Tư Nhã từ khi nào.
Bởi vì khi hắn nhận ra, hắn đã đánh mất cô ấy.
Trước đây hắn yêu thích Từ Tư Thanh nên luôn có thành kiến với Từ Tư Nhã.
Hắn cảm thấy cô ấy ích kỷ, độc ác, tăm tối.
Sau đó ở bên nhau một thời gian, hắn lại vô thức bị cô ấy hấp dẫn.
Cô ấy sẽ mang đồ ăn còn dư cho chó mèo đi lạc.
Cô ấy đến cô nhi viện hàng tháng, nói chuyện chơi đùa với những đứa trẻ ở đó.
Cô ấy tuy trầm mặc nhưng không tăm tối, cô ấy luôn ghi nhớ những khoảnh khắc tốt đẹp trong cuộc sống để kể cho người bên cạnh nghe.
Cô ấy tài hoa hơn người, thông minh xuất chúng, không cần dạy dỗ cũng có thể vẽ được bức tranh khiến cho thầy giáo kinh ngạc khen ngợi.
Khi hai người ở cạnh nhau, Từ Tư Nhã luôn thuận theo hắn nhưng không quỵ lụy.
Quan hệ của hai người họ ấm áp lại ôn hòa, là sự tĩnh lặng mà hắn trước đây chưa bao giờ cảm nhận được.
Cô ấy tựa như một vệt sáng đơn độc, tự thân mang theo năng lực chữa lành, càng thân cận với cô ấy sẽ càng bị hấp dẫn.
Thật ra sau này hắn không còn muốn biến Từ Tư Nhã thành Từ Tư Thanh nữa.
Nhưng… quan hệ của bọn họ sao lại trở thành như vậy?
Vì sao lại trở thành như vậy?
Sau khi trở về trường, giảng viên trong phòng thí nghiệm tới tìm tôi, nói báo cáo nghiên cứu đã được công bố, công trình nghiên cứu rất được coi trọng, mọi người đều được thưởng.
Cô đưa cho tôi một phong bì.
Tôi sờ sờ phong bì, độ dày của nó khiến tôi kinh ngạc, không ngờ tiền thưởng lại nhiều tới như vậy.
“Trường chúng ta là đại học hàng đầu cả nước, đương nhiên đãi ngộ sẽ khác với những trường khác. Từ Tư Nhã, em thông minh lại chăm chỉ, các giảng viên đều rất coi trọng em.” Giảng viên vỗ vai tôi, cổ vũ nói, “Cô biết em đến từ nông thôn, mỗi một bước đi đều không dễ dàng. Chỉ cần chăm chỉ cố gắng, tương lai nhất định sẽ thành công. Tương lai của đất nước chúng ta sau này đều phụ thuộc vào những người trẻ tuổi các em.”
“Em biết rồi.” Tôi gật đầu, kiên định nói, “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ luôn cố gắng để làm rạng danh trường học, vẻ vang nước nhà.”
Kiếp trước, vì Từ Tư Thanh mà mọi người không muốn tôi thể hiện năng lực của bản thân.
Càng không được mọi người chú ý, tôi càng muốn họ vui lòng, rõ ràng tự có thiên phú, thậm chí còn khiến người khác phải đỏ mắt ghen tị nhưng tôi vẫn dằn lòng ép xuống.
Đời này không còn bị trói buộc trong những mối quan hệ một chiều ấy, tôi mới biết bản thân đã ngu ngốc thế nào.
Những tình cảm đó chính là vật rẻ mạt nhất trên thế gian này, ánh mắt của người đời vốn chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của tôi, tôi có trí tuệ cùng năng lực, nên cố gắng phát triển bản thân trở thành người có ích cho xã hội mới đúng.
Bây giờ đất nước đang trên đà phát triển, cho dù mỗi lúc một cường đại nhưng cũng bị vô số quốc gia khác nhòm ngó.
Đất nước cần chúng tôi kiến thiết, cần chúng tôi bảo vệ.
Lịch sử dạy cho tôi biết, lạc hậu sẽ bị chèn ép.
Cái gì gọi là lạc hậu?
Đó là khi kẻ địch không ngừng tiến bộ, chúng tôi lại dừng chân không tiến lên.
Mà muốn đất nước phát triển, rất cần đến sự cố gắng của tất cả mọi người.
(Còn tiếp)