[Ngôn Tình] Tâm Ma

Chương 3:




“Vào đây đi.” Nàng ngồi xếp bằng trên sập mà không nhúc nhích chút nào, cánh cổng điện đột nhiên bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, lộ ra khuôn mặt sợ hãi của tiểu đồ đệ.
“Thượng tiên.” Giọng nói trẻ con mềm như sáp của Tiểu Hình lộ ra, nhưng vẫn giả vờ trưởng thành, lời nói học từ những những người sư huynh: “Người đã bế quan ba ngày rồi, đệ tử lo người sẽ đói bụng, nên mới tùy tiện đến quấy rầy....” Hắn dừng lại, cẩn thẩn cầm lấy khay bưng lên giơ qua đầu bằng cả hai tay: “Đồ đệ nấu cháo cho người, mặc dù.n..là lần đầu tiên nấu, nhưng hương vị tạm được, người muốn nếm thử không?”
Ngu Dư yên lặng nhìn hắn một hồi, khẽ cười, vẻ mặt rất dịu dàng, sau đó, đưa tay cầm lấy bát cháo, cháo trắng bình thường, cầm thìa lên nếm thử.
Mặc dù đã nhịn ăn nhiều năm, sớm đã quên mùi thức ăn ở nhân gian, nhưng nàng vẫn có thể phân biệt rõ ràng, cháo trong miệng đặc và thơm phức, rất khó có thể tưởng tượng ra đó là lần đầu tiên một người nấu ăn.
Ngu Dư đặt bát cháo xuống, đánh giá hắn một lượt.
Nếu như không có thành kiến, mà chỉ riêng bản thân hắn thì có căn cốt tốt, linh khí đủ, cũng có tuệ căn, thực sự là gốc rễ tốt của người tu tiên.
Ngu Dư đứng dậy, đi quanh hắn, nàng dùng tay kéo hắn đứng lên: “Ngươi đi theo ta, từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi.”
Nàng nghĩ một viên ngọc tốt không nên bị vùi trong bụi rậm.
Bên ngoài đại điện có một có một võ đài bằng phẳng, ban đầu được xây lên để các đệ tử luyện tập, nhưng Ngu Dư chưa bao giờ thu nhận đệ tử nên đã bị bỏ hoang nhiều năm.
“Ngồi khoanh chân” Ngu Dư đứng trước mặt hắn, nghiêm nghị nói: “Đầu óc minh mẫn, bào nguyên thủ nhất.”
Hắn ngồi xuống theo lời của nàng, có lẽ tâm tư hắn trong sáng, tốc độ nhập thiền của hắn cũng nhanh đến kinh ngạc.
“Nhắm mắt lại, cảm nhận gió, cảm nhận khí, dùng tâm để cảm nhận trời đất."
Lời nói dịu dàng của Ngu Dư đang ở bên tai, rõ ràng là giọng nói mềm mại nhất,nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy hơi chột dạ.
“Bình tĩnh đi, đừng có suy nghĩ lung tung.” Ngu Dư lập tức nhận ra sự phân tâm của hắn, nàng đặt tay lên lưng hắn, truyền linh khí, giúp hắn ổn định lại tâm trạng.
Lần đụng chạm này quá đột ngột, Tiểu Hình Đan giật mình, tâm trạng trấn động, định mở mắt ra, nhưng nguồn linh khí đó lại lạnh như nước, bên trong dịu dàng lại mang theo sự độc đoán, lập tức trấn tĩnh lại tất cả hành động của hắn, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng trở nên cứng nhắc.
Mắt thấy đồ đệ nhỏ đã trấn tĩnh trở lại, Ngu Dư buông tay, lui ra phía sau chỉ điểm: “Tu đạo, ngươi đang đi con đường ngược với tự nhiên, nhớ kỹ, không thể nóng vội. Nếu tâm bất định, rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cả đời tu hành sẽ bị hủy hoại.”
“Vâng, sư phụ.”
“Đứng lên đi.”
Môi Ngu Dư nở một nụ cười,giống như có thâm ý, nàng nhìn vào mắt của hắn, hỏi: “Có ngàn vạn đạo, nhưng chung quy chỉ có sự khác biệt giữa vô tình và có tình, ngươi muốn theo đạo nào?”
Hình Đan do dự, một lúc sau mói dám hỏi: “Dám hỏi sư phụ đang tu luyện đạo nào?”
“Tất nhiên là có tình.”
“Vậy đồ nhi cũng tu luyện đạo có tình.”
Vẻ mặt mong chờ của hắn như một con mèo ăn xin, hắn đã vô tình phá vỡ khuôn mẫu mà mình đã được học, cuối cùng cũng có một chút ngây thơ ở lứa tuổi này.
Ngu Dư chỉ cười không nói, yên lặng nhìn vào đôi mắt trong veo đang có chút ngây ngẩn của hắn. Hắn rất giỏi, nàng tin rằng với thời gian, hắn sẽ trở thành một con dao sắc trong tay nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.