[Ngôn Tình] Thiên Duyên

Chương 2:




3.
Mặt chàng ấy đỏ bừng, nghe theo lời ta rồi thuận thế mà cởi quần áo chui vào trong chăn.
Không nghĩ tới, chàng ấy trông gầy gò như vậy, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào.
Sau đó, bất chấp cái lạnh, chàng ấy đi lấy một chiếc khăn sạch sẽ, vắt sạch nước rồi lau người cho ta.
Đối với ta mà nói, đây là thần tiên phu quân, là kim ngọc lương duyên tốt nhất đời ta (cuộc hôn nhân vàng ngọc).
Trước khi chìm vào giấc ngủ, chàng hôn lên môi ta: “Trong sách có nói nơi này rất ấm áp, thơm thơm lại mềm mại, thì ra tư vị là như thế này à”.
Ta xấu hổ co mình trong chăn, trong đầu chợt hiện lên một số hình ảnh.
Một nam tử trẻ tuổi tặng cho chàng một khối mực (mặc), thứ mà chàng thường dùng trong phòng thi.
Ở một cảnh khác, quan khảo thí đang chấm bài, vừa mới mở bài ra liền hắt hơi không ngớt, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống.
Vì vậy, ông ta vội vàng đem bài thi đó đặt vào đống những bài thi trượt kia.
Lại ở một cảnh khác, chàng suy sụp đứng ở trước cổng trường, những hạt mưa nhẹ bay như thể muốn đè ép lên sống lưng chàng.
Thân thể ta cũng tự nhiên mà run lên.
Quý Tông Trúc mỉm cười: "Đừng sợ, ta sẽ không nháo nàng nữa, chúng ta đi ngủ thôi".
Ta mệt mỏi cực kỳ, nặng nề ngủ thiếp đi.
"Nương, nàng ấy không sao chứ, sao bây giờ nàng ấy vẫn chưa tỉnh dậy, để con đi gọi nàng ấy".
Mẹ chồng hạ giọng: "Con đánh thức con bé làm gì, còn không phải tối hôm qua con không biết nặng nhẹ sao...".
"Con tính cho ta từ bà mẫu thành kế mẫu luôn hay sao, muốn ta hành hạ con bé à, cứ để con bé ngủ thêm đi".
Tuyết trắng xóa phản chiếu ánh nắng rơi vào phòng càng thêm rực rỡ.
Trên giường vẫn rất ấm áp.
Khác với khi ở nhà mẹ đẻ, phòng ta cách khá xa bếp lò, trên chiếc giường luôn không có hơi ấm, còn chăn bông thì lại cứng ngắc, trong chăn mãi mãi chỉ có hơi lạnh như băng bao phủ lấy ta.
Ta vừa trở mình bước xuống giường, chợt thấy Quý Tông Trúc mở cửa ra.
Sau khi chàng liếc nhanh qua ta một cái, vành tai lại đỏ ửng lên: "Nếu nàng còn mệt thì cứ ngủ tiếp đi".
Ta đỡ giường đứng dậy: “Thiếp không mệt, thiếp thường xuyên làm việc đồng áng nên sức khỏe tốt lắm”.
Mẹ chồng không cho phép ta chạm vào nước lạnh.
"Nếu con không chăm sóc tốt đôi tay của mình, vết nứt nẻ này sẽ không lành lại được, vừa đến buổi tối nó sẽ khiến cả tâm phế (tim, phổi) con đều bị ngứa đấy".
Quý Tông Trúc ban ngày rất nghiêm túc đọc sách, nhưng đến tối, chàng ấy sẽ lại trêu chọc ta một trận mới thôi.
Chắc mẹ chồng đã dặn dò nhiều lần nên chàng ấy cũng đã tiết chế hơn trước.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, chàng ấy thường hôn ta một cái.
Những bức ảnh vụn vặt kia ngày qua ngày càng được bổ sung đầy đủ hơn.
Người đồng môn (bạn học) đó là Chu Lý, gia đình của hắn ta có một cửa hàng bán bút mực...
Còn người chấm bài thi kia có tên là quan Từ lão.
Sau nửa tháng ăn uống, ta cảm thấy quần áo lúc trước ta mặc đã có chút chật.
Buổi tối, Tông Trúc ôm ta vào lòng: “Kiều Kiều, cuối cùng nàng cũng béo lên rồi”.
Đã cuối tháng hai nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, Tông Trúc lại phải tham gia thi cử.
Đêm trước ngày khởi hành, mẹ chồng ta nói: "Tông Trúc, con từ nhỏ đã thông minh, đã gặp qua là không quên được, nếu lần này vẫn không thể đề tên trên yết bảng, vậy con cứ xem như đó là số mệnh đi. Như vậy, từ nay về sau, con có thể cùng tiểu Kiều sống một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc, chỉ mỗi điều đó thôi cũng làm ta đủ mãn nguyện rồi".
Tông Trúc chậm rãi ăn cơm, trầm giọng nói: "Vâng".
Dưới ánh nến lung linh, vẻ mặt chàng ấy nghiêm nghị lại có chút thất thần.
Mấy ngày nay ta đều nghĩ đến những hình ảnh đó, nhịn không được liền hỏi chàng ấy: “Chàng có một đồng môn tên là Chu Lý, nhà hắn có mở một cửa hàng bút mực đúng không?”.
4.
"Làm sao nàng biết?".
"Quan chủ khảo trong Châu Lí (đơn vị hành chính thời xưa) là họ Từ sao?".
Quý Tông Trúc đặt đũa xuống: "Nàng cũng biết thầy Từ sao?".
Ta lắc đầu: “Không biết, chỉ là trong đầu thiếp thoáng hiện lên một số hình ảnh”.
Khi ta kể chi tiết những gì ta thấy được, vẻ mặt của mẹ chồng thay đổi rõ rệt.
Tông Trúc cau mày: "Nói đến quỷ thần, huyễn thuật, thánh nhân (vua) cũng...".
Mẹ chồng ngắt lời chàng: "Câm miệng, ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô (*). Kiều Kiều chưa từng ra khỏi thôn trấn này, nhưng sao con bé có thể biết được những chuyện này, đây là lão thiên gia (ông trời) giúp con rồi".
(*): Hãy cứ tin vào điều đã có, chẳng nên tin tưởng chỗ không đâu.
"Con phải tuyệt đối đề phòng, chớ có dùng đồ vật Chu Lý đã tặng con".
"Ta cũng sẽ chuẩn bị bữa ăn cho con, vì vậy con chỉ cần đóng cửa không ra, ai cũng không tiếp là được".
Ta và mẹ chồng bận việc suốt đêm, trong hơi nóng hầm hập, ta hỏi bà: “Mẫu thân, người tin con sao?”.
"Đương nhiên, chúng ta là người một nhà mà, làm sao con có thể hại Tông Trúc được chứ?".
Nghe bà nói vậy, ta chợt nhớ đến lúc ta còn nhỏ, ta cũng đã nhìn thấy hình ảnh đệ đệ ta - tiểu Báo bị sốt cao nhưng không chữa trị mà chế.t.
Ta nói với mẫu thân ta nhưng bà ấy không hề tin ta.
Sau đó, tiểu Báo thực sự bị sốt mà ch.ết, bà nói rằng ta là một tảo tinh (sao chổi), và tiểu Báo bị ta nguyền rủa mà ch.ết.
Sau này bà ấy cũng không cho ta chạm vào Tiểu Hổ nữa, vì thế ta cũng không thể đoán trước được điều gì.
Hôm sau trời vừa rạng sáng, ta và mẹ chồng tiễn Tông Trúc ra ngoài.
Dọc đường đi, ta gặp rất nhiều các bà nương (phụ nữ đã có chồng) dậy sớm giặt quần áo.
Các bà nương há to miệng: "Này, lại đi Châu Lí (đơn vị hành chính xưa, huyện, tỉnh...) thi sao? Lần này có thể lấy một danh vị Tú tài trở về hay không đây?".
Vừa dứt lời, một đám người phá lên cười.
Thẩm (thím) béo trong nhà Lý Chính thở dài: "Quý ngũ, không phải thẩm đã nói nếu con không có tài năng của sao Văn Khúc (*) thì sẽ không có mệnh Văn Khúc rồi sao, bây giờ con chỉ cần ở nhà làm ruộng là được rồi!".
(*): Sao Văn Khúc trong lá số tử vi thuộc Âm Thủy, sao thứ tư của chòm Bắc Đẩu, chủ trì về tiếng tăm khoa bảng, còn có tên khác là văn hoa. Là sao chủ về tiếng tăm, danh dự, bút mực, công danh quan trường và văn chương thơ phú.
Mẹ chồng nhướng mày, cười lạnh nói: “Làm sao vậy, nhà ta không muốn lấy khuê nữ (con gái) béo của bà, bây giờ bà vẫn còn tức giận sao?”.
Mẹ chồng nắm tay ta: "Nguyên nhân chính là do khuê nữ nhà bà tính tình không tốt, bà nhìn tiểu tức phụ (con dâu) xinh đẹp của ta này, ai nhìn thấy cũng ưa thích!".
Thẩm béo tức giận đến thịt mỡ run lên: "Bà kiêu ngạo cái gì? Nhi tử (con trai) bà bây giờ làm ruộng, sau này tôn tử (cháu trai) bà cũng làm ruộng! Khuê nữ ta đang cùng Trương Tú tài nghị hôn (tính chuyện kết hôn) rồi kia kìa".
Ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào bà ta, kiên định nói: "Lần này nhất định phu quân ta sẽ đỗ".
Quý Tông Trúc nghiêng đầu nhìn ta.
Khi ánh ban mai nhuộm đỏ cả bầu trời, ta cười với chàng: “Phu quân, chàng nhất định làm được, mẹ chồng và thiếp ở nhà chờ tin vui của chàng”.
Chàng nhướng mày, cười rạng rỡ, tựa như ngàn vạn cây hoa lê nở rộ: "Được, phu quân nhất định sẽ cho nàng làm nương tử của Tú tài".
Trong lúc nhất thời, tất cả các bà nương đều hít sâu một hơi.
Quý Tông Trúc nhận gói đồ từ tay ta, đạp lên triều dương (ánh sáng mặt trời) hướng về quan đạo (con đường công danh) mà đi.
Có thẩm thở dài: "Tiểu tử Quý gia này tướng mạo cũng không tệ".
Thẩm béo giễu cợt: "Tuấn tú thì cũng có ích lợi gì, cả đời này của hắn cũng sẽ không có mệnh Tú tài, lần này nhất định lại là công dã tràng thôi".
Một bà nương khác hùa theo: “Nếu như sớm nhận mệnh (cam chịu), giờ đứa nhỏ cũng đã đi mua tương du (nước tương) được rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.