[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 111:




"Được, con nghe lời sư phụ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ra khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người, Liên Hề Vi ho khan một tiếng, liếc đồ đệ đang ngoan ngoãn đi theo sau.
Chấp Đình thấy thế thì hiểu ngay, bước lên cạnh nàng, hỏi: "Sư phụ, tu vi của người…"
Liên Hề Vi mỉm cười, "Nhìn ra rồi à? Lần này trong họa có phúc, ta lại đột phá rồi, cứ tiếp tục thế này thì Hóa Tiên chỉ còn là vấn đề thời gian thôi."
Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng nếu để đệ tử nào khác nghe được chắc sẽ rớt cả hàm. Dù sao đi chăng nữa, hiện tại ở tu tiên giới, tính luôn cả những cao thủ tu vi Hóa Tiên đã an cư không màng thế sự thì tu giả đến Hóa Tiên cảnh chỉ khoảng mười người, mà tuổi tác họ cũng lớn cả rồi. Nếu không gặp được kỳ ngộ và có đủ tư chất ngộ tính, tu vi Hóa Tiên chỉ là lý tưởng chỉ có thể trông ngóng không thể với tới của nhiều tu giả bình thường.
"Vâng ạ, con tin sư phụ rất nhanh sẽ đạt được Hóa Tiên cảnh thôi." Chấp Đình cũng nói chắc như đinh đóng cột.
Liên Hề Vi bỗng dừng lại, vỗ vai đồ đệ, "Mấy năm qua cực khổ cho con rồi, đáng lẽ ra ta nên xuất quan sớm một chút nhưng trước đó cảm thấy mình sắp đột phá nên đành nán lại ít lâu chờ đột phá tu vi mới xuất quan. Để con một mình ở ngoài bị người ta ăn hiếp là sư phụ không tốt."
Chấp Đình: "... Sư phụ, không có ai ăn hiếp con cả…"
Liên Hề Vi: "Yên tâm, bây giờ sư phụ đã không còn như xưa nữa rồi!"!
Chấp Đình: "Được sư phụ yêu thương làm Chấp Đình rất cảm động nhưng Chấp Đình thật sự rất ổn, không có ai ăn hiếp con cả."
Liên Hề Vi: "Vậy ai làm con không vui, sư phụ đi kiếm hắn trút giận cho con."
Chấp Đình: "Những chuyện không như ý trên thế gian rất nhiều, cũng rất bình thường, không có ai cố ý chọc giận con cả…"
Liên Hề Vi ngắt lời hắn, "Thế sao ta cảm thấy hình như con có gì đó không đúng lắm?"
Chấp Đình ngẩn người rồi nắm lấy cánh tay nàng, giọng êm dịu nói: "Con thật sự có chút thay đổi nhưng sư phụ cứ yên tâm, con vẫn là Chấp Đình."
Liên Hề Vi thấy lạ nói: "Tất nhiên ta biết con là Chấp Đình, ta đang nói là tâm trạng con nhìn không được tốt."
Chấp Đình dịu dàng nhìn sư phụ, giải thích: "Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện làm con cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng mà bây giờ sư phụ xuất quan rồi, con rất vui, những khó khăn trước đó chẳng là gì."
Liên Hề Vi lại quan sát kỹ lưỡng đồ đệ lần nữa, sau đó chuyển chủ đề, "Được rồi, vậy con kể cho ta nghe những chuyện xảy ra dạo gần đây đi."
"Vâng sư phụ." Chấp Đình kể lại một lượt những chuyện lớn nhỏ xảy ra, bao gồm cả chuyện ma Phú. Đương nhiên, có một số chuyện hắn không nói, tự động lướt qua. Liên Hề Vi nghe xong, nói: "Xem ra ta phải đến mấy nơi đó xem sao.'
"Sư phụ có cần con đi cùng không?"
"Không cần." Liên Hề Vi trở tay nắm lấy tay Chấp Đình, "Gầy đi thế này, con ở lại Thanh Trúc Lý nghỉ ngơi đi, không cần bận việc nữa, nếu có ai tới tìm con, con cũng đừng quan tâm, bảo bọn họ tới tìm ta."
"Chuyện này…"
"Nghe lời sư phụ."
"Vâng, con nghe lời sư phụ là được rồi ạ."
Tin tức thiếu sơn chủ xuất quan còn chưa truyền khắp Doanh Châu thì nhân vật chính đây đây đã biến thành một tia sáng bay khỏi Doanh Châu, hướng về Đại Dư tiên sơn. Tốc độ của nàng quá nhanh, nhiều đệ tử Doanh Châu còn chưa biết nàng đã xuất quan thì nói chi là Đại Dư. Thế là, khi Thương Lâm Tị về phòng, nhìn thấy Liên Hề Vi đang đứng trước cửa thì giật thót cả tim.
"Hề Vi?"
"Lâm Tị huynh trưởng." Liên Hề Vi bước lên nói: "Muội mới xuất quan, nghe Chấp Đình nói hai đệ đệ của huynh gặp nạn nên đến thăm hỏi đây. Tuy hai người đó chẳng phải huynh đệ tốt gì nhưng ta biết Lâm Tị huynh trưởng luôn niệm tình thân, nghĩ chắc hẳn huynh đang rất khó chịu. Muội cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ mong huynh đừng quá đau lòng."
Thương Lâm Tị thở dài nói: "Muội mới xuất quan đã lo lắng cho ta như thế, người làm huynh trưởng như ta thấy thật hổ thẹn."
Thương Lâm Tị dẫn nàng vào phòng, mời ngồi rồi nói: "Dù ta không gần gũi với hai đệ đệ nhưng hai người qua đời bất ngờ, đến bây giờ nghĩ lại ta vẫn thấy đau nhói trong tim."
Liên Hề Vi quan sát cách bài trí trong phòng một lượt, nhíu mày nói: "Căn phòng này của huynh trưởng sao lạnh lẽo thế, còn không bằng lúc trước muội đến, với lại khí sắc của huynh cũng không tốt như bị thương vậy, còn phục sức… chẳng phải hiện tại huynh là thiếu sơn chủ của Đại Dư tiên sơn sao, có người làm khó làm dễ huynh à? Thương Hoán thượng tiên không quản sao?"
Thương Lâm Tị lắc lắc đầu cười gượng nói: "Cha vốn không thích ta, sau cái chết của hai đệ đệ thì tính cách cũng thay đổi rất nhiều, ngày càng hà khắc với ta hơn. Ta cũng hiểu cho tâm trạng của ông ấy, nếu có thể, thà rằng người chết là ta chứ không phải hai đệ đệ. Còn những người khác, chẳng qua là cảm thấy tu vi của ta thấp kém, không đảm đương nổi vị trí thiếu sơn chủ nên kiếm chuyện làm khó thôi."
Nét mặt Thương Lâm Tị đầy âu sầu, dáng vẻ như rất mệt mỏi cười nói với Liên Hề Vi: "Suy cho cùng, tại vì ta không có tu vi áp chế được mọi người nên bị người ta xem thường cũng là điều đương nhiên."
Liên Hề Vi nhìn nụ cười miễn cưỡng của hắn ta, lòng thầm bất mãn vô cùng với sơn chủ Đại Dư tiên sơn. "Lâm Tị huynh trưởng, muội nói rồi, nếu có người nhục mạ huynh, huynh cứ nói với muội, muội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho huynh!"
Thương Lâm Tị lắc đầu, "Sao phải khổ thế, thật ra mọi người cũng không có ác ý. Ta tin lâu ngày dần, mọi người cũng sẽ đón nhận ta thôi. Nhưng mà, nói đến đây, huynh trưởng có một chuyện rất muốn nhờ Hề Vi giúp đỡ."
"Chuyện gì? Lâm Tị huynh trưởng cứ nói."
"Chuyện là thế này, trước đó cha đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt nhưng nghe tin hai đệ đệ gặp nạn bị xúc động mạnh dẫn đến trọng thương, ta rất lo cho cha nên tìm về một loại linh dược, muốn giúp cha giảm nhẹ cơn đau. Nhưng mà mấy hôm nay ta làm ông ấy giận, e rằng ông ấy sẽ không chịu dùng nên ta muốn nhờ Hề Vi muội lấy danh nghĩa Liên Úc thượng tiên tặng món linh dược đó cho cha." Thương Lâm Tị lấy ra một chiếc hộp ngọc, tâm trạng hơi buồn bã.
Liên Hề Vi không hiểu vì sao Thương Hoán vẫn luôn không thích Lâm Tị huynh trưởng. Cho dù tư chất hắn không bằng hai đệ đệ nhưng con người hắn lương thiện, hiếu thảo. Theo nàng thấy, hắn tốt hơn hai tên hỗn thế ma vương vô pháp vô thiên kia gấp trăm lần.
Nhận lấy chiếc hộp mở ra xem, Liên Hề Vi thấy bên trong có hơn mười loại linh dược trị thương quý giá. Yêu thú Cù Hỏa giữ thuốc rất khó đối phó, nàng cũng từng đánh với yêu thú Cù Hỏa nên biết rõ sự lợi hại của nó. Vết thương trên người Lâm Tị huynh trưởng có khí tức của Cù Hỏa, xem ra linh dược này là huynh ấy tự mình đi lấy. Tu vi huynh trưởng không bằng mình mà có thể tìm được những loại linh dược này, thật không dễ dàng.
Liên Hề Vi thu hộp ngọc lại, đáp: "Lâm Tị huynh trưởng yên tâm, ta chắc chắn sẽ giao tận tay Thương Hoán thượng tiên, không để phụ lòng huynh đâu."
"Vậy nhờ cả vào Hề Vi rồi." Thương Lâm Tị mỉm cười.
Đến khi Liên Hề Vi đi khỏi, nụ cười trên môi Thương Lâm Tị từ từ biến mất. Hắn ta nhìn một vòng căn phòng đơn sơ của mình, ánh mắt lạnh băng, thấp giọng nói: "Thứ thuộc về ta, sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay ta."
Rời khỏi Đại Dư tiên giới, Liên Hề Vi lại rẽ sang hướng khác.
Nếu nói trong tu tiên giới có động thiên phúc địa nào khó vào nhất thì đó hẳn là Âm Dương Nhai. Muốn vào Âm Dương Nhai còn khó hơn vào tứ đại tiên sơn. Âm Dương Nhai trải qua đời đời chỉ có duy nhất hai đệ tử, là môn phái có số lượng đệ tử ít nhất tu tiên giới, thông thường tu tiên giới có đại sự gì Âm Dương Nhai cũng sẽ không tham gia, thế nên dường như đã trở thành một cái tên bị lãng quên.
Liên Hề Vi chưa từng đến Âm Dương Nhai, tuy nàng và Cát Âm là bạn bè, Lạc Dương còn hay bám theo nàng nhưng chủ động tìm tới cửa thì là lần đầu tiên.
Nàng đến đột ngột nên Cát Âm Lạc Dương cũng không biết, muốn lên núi e là không dễ. Liên Hề Vi đang định thử thách một phen với kỳ trận có thể khảo vấn thần thức trong truyền thuyết của Âm Dương Nhai, ai dè lúc đến dưới chân núi thì thấy một bóng người quen thuộc đang đứng đó, giống như đang đợi nàng.
"Cát Âm, sao ngươi đứng đây?"
"Tính ra ngươi sẽ đến." Cát Âm quay đầu lại, bắn ra mười mấy lá cờ, cờ rơi xuống những phương vị khác nhau. "Giẫm lên chúng sẽ được an toàn bước vào."
Dứt lời, không chờ Liên Hề Vi, y quay người bỏ đi. Liên Hề Vi không nhiều lời, giẫm lên cờ đuổi theo. Sau khi nàng giẫm lên, những lá cờ đó bị mặt đất nuốt chửng rồi hoàn toàn biến mất.
"Lạc Dương còn đang dưỡng thương à?"
"Ừ, lần này ngươi tới vì muội ấy nhỉ."
"Phải, trước đó cô ấy vì ta nên mới bị trọng thương, bây giờ ta xuất quan, thể nào cũng phải đến thăm nom."
"Ngươi cũng không cần tự trách đâu, vấn đề của Lạc Dương đã tồn tại từ lâu, trước đó muội ấy lạm dụng năng lực, tích lũy quá nhiều cảm xúc tiêu cực, nên giúp ngươi lần đó mới dẫn đến linh thức tán loạn."
Liên Hề Vi theo y lên Âm Dương Nhai, nói: "Cô ấy bị thương là do ta, tất nhiên ta phải chịu trách nhiệm. Chỗ ta có một nhánh đan dược có thể trị liệu cho cô ấy." Nàng lấy một chiếc bình màu đỏ ra đưa cho Cát Âm.
Cát Âm ngạc nhiên nói, "Đây là bảo bối của Chu Đan thượng tiên, ngài ấy chỉ có hai nhánh thôi, sao ngươi có được vậy?"
Nhắc tới chuyện này, một người luôn rất hào phóng như Liên Hề Vi cũng phải đau lòng. Nàng hít một hơi, từ từ nói: "Ta dùng ba mươi thanh linh kiếm trong kiếm khố trao đổi đó."
Liên Úc được xưng là kiếm tiên, Liên Hề Vi cũng được xưng là tiểu kiếm tiên. Đối với họ thứ quan trọng nhất là kiếm trong kiếm khố, mỗi một thanh đều là trân bảo hiếm có, thế mà giờ lại phải đem ra trao đổi ba mươi thanh vì Lạc Dương, chẳng trách nàng đau lòng như vậy. Cát Âm nhét chiếc bình vào tay áo, "Ngươi trả giá đắt thế này, nếu thuốc cũng không trị khỏi cho Lạc Dương…"
"Trị không khỏi thì ta đánh lên Viên Kiệu tiên sơn, đòi kiếm của ta lại." Liên Hề Vi nói đùa.
Lạc Dương đang ngủ say trên Âm Dương Nhai, Liên Hề Vi vào gặp nàng ấy một cái rồi đi.
"Không ở lại thêm à? Có khi muội ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi." Cát Âm nói.
Liên Hề Vi phất tay, "Không đâu, ma Phú đang làm loạn, ta phải đến các nơi bình định hỗn loạn đã."
Bế quan mấy năm là một khoảng thời gian ngắn đối với tu sĩ nhưng đến khi trở lại đời thực, nhìn những khu vực bị ma Phú tàn phá đến hoang vu, Liên Hề Vi chợt cảm thấy xa lạ như cách cả một đời. Nhiều nơi trong số đó nàng đã từng đi qua, từng phồn hoa biết mấy, nay hòa bình không còn, chỉ còn lại những mảnh đất hoang phế khiến người ta tiếc thương.
Liên Hề Vi đi về phía Nam, trên đường đi ngoại trừ nghe thấy những tiếng mắng chửi ma Phú, nàng còn nghe được không ít người bàn luận hai đồ đệ Tắc Dung và Tắc Tồn của mình.
Một số người thích thú với dung mạo và thân phận của họ, một số thì bàn luận về chiến tích của hai người. Liên Hề Vi nghe mà cảm thấy mình sắp không nhận ra hai đồ đệ nữa rồi. Hai đồ đệ bây giờ đã tài giỏi đến vậy sao? Còn được gọi là song quân tử trên kiếm gì gì đó, Liên Hề Vi cảm thấy vừa ly kỳ vừa buồn cười.
Vốn dĩ nàng định đi tìm hai người bọn họ nhưng trên đường nghe sự tích ngăn chặn ma Phú của họ khắp nơi, Liên Hề Vi đổi ý, đi đến nơi chịu tổn hại nghiêm trọng nhất. Mà ở đó, nàng gặp được một người.
Người đó cũng là một tu giả, nhưng tu vi rất thấp, tư chất cũng kém, linh lực hỗn loạn, đối mặt với ma Phú thì chẳng có tí sức phản kháng. Nhưng một người như thế, dưới sức mạnh của ma Phú cấp bậc cao vẫn cương quyết giữ thần trí tỉnh táo, không những không để ma Phú cắn nuốt còn tiêu diệt được một con.
Sự phản kháng của hắn tuy thê thảm nhưng thật sự đã thành công, làm được chuyện mà rất nhiều người không làm được.
Liên Hề Vi tán thưởng sự cương nghị bất khuất của hắn, đưa hắn về Doanh Châu, thu nhận làm đồ đệ thứ tư của nàng, tên gọi Vi Hành.
- Hết chương 111 -
NNPH lảm nhảm:
Vi Hành lên sàn.
Cả tuần qua bận quá, định là 2 ngày 1c nhưng mà không được.:((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.