[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 116:




"Đứa bé này là con của các muội à?"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Liên Hề Vi có hai sư huynh sư tỷ là một cặp thần tiên quyến lữ, sống ẩn ở đỉnh núi Vân Vụ. Lúc Chấp Đình còn nhỏ, nàng từng dẫn hắn đến thăm sư tỷ mới sinh xong đứa con thứ ba. Nhiều năm qua, Liên Hề Vi cũng chỉ đến thăm họ ba lần, lần trước lên núi Vân Vụ là để thông báo cho đôi phu thê này biết rằng sư phụ của họ, cũng là cha nàng Liên Úc thượng tiên đã qua đời rồi.
Đỉnh núi Vân Vụ là nơi nằm ngoài hồng trần, mà Liên Hề Vi tự cho rằng sau lưng mình có một hàng dài kẻ thù đuổi theo, không tiện quấy nhiễu nơi an cư của sư huynh sư tỷ. Nhưng không ngờ, lần này nàng lên núi Vân Vụ là để thỉnh giáo cách nuôi con.
Doanh Châu tiên sơn rộng lớn đến thế, muốn tìm người biết chăm sóc con nít không khó, nếu Liên Hề Vi không phiền thì có thể đầy đứa nhóc này cho người hầu chăm sóc. Nhưng với tình hình trước mắt, nàng không thể làm vậy.
Cũng tại vì đám người ái mộ nàng đánh mãi không chịu lui kia, đặc biệt là mấy vị trong tà đạo, suốt ngày chả làm chuyện gì tốt đẹp, cứ nghĩ cách làm sao để ép nàng vào tròng, lẻn vào Doanh Châu, mạo danh đệ tử Doanh Châu chặn đường uy hiếp những người Liên Hề Vi quan tâm. Chiêu xấu nào cũng dám giở ra.
Từ Thương Lâm Tị, Tắc Dung, Tắc Tồn, Vi Hành, cho đến cả Bạch phong chủ cũng bị đám gan to bằng trời đó chặn đường, tóm lấy uy hiếp Liên Hề Vi. Dưới tình thế ấy, Liên Hề Vi nào dám giao tiểu đồ đệ chỉ cần bóp một cái cũng đủ chết cho người hầu chăm sóc.
Thanh Trúc Lý của Chấp Đình là nơi duy nhất không bị đám người ái mộ điên cuồng đó mò vào, nên tạm thời để đứa bé ở Thanh Trúc Lý, để mấy đệ tử chưa bao giờ làm cha chúng nó chăm nom.
Chấp Đình là đồ đệ có năng lực tự học rất tốt, nhưng trên sách viết có hạn, tám phần mười kinh nghiệm hắn học được đều không có tác dụng với tiểu sư muội chỉ biết khóc này.
"Xem ra con phải đi thỉnh giáo người có kinh nghiệm thôi." Chấp Đình thở dài nói.
Liên Hề Vi nghĩ ngay đến sư huynh và sư tỷ của mình, bọn họ được gọi là đôi phu thê sinh con giỏi nhất tu tiên giới, tuổi càng tăng mà sinh thì cũng không ngừng, bây giờ đã có năm đứa rồi, đứa nhỏ nhất mới tròn hai mươi tuổi, lúc nó chào đời Liên Hề Vi còn bảo Chấp Đình đi tặng quà.
Chuyện nuôi lớn năm đứa con này Liên Hề Vi thật không dám tưởng, từ sau khi biết được sự lợi hại của tiểu đồ đệ, nàng bắt đầu khâm phục đôi phu thê vĩ đại này. Sau đó, chọn ngày không bằng gặp ngày, lập tức dẫn đồ đệ đi thỉnh giáo "tiền bối có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con phong phú".
Nhận được tin sư muội lâu ngày không gặp sắp đến, nữ chủ nhân đỉnh núi Vân Vụ Khổng Quy Chân xuống núi nghênh đón. Nàng ấy đang niềm nở tươi cười nhiệt tình, kết quả xuống đến nơi thấy sư muội và đại đồ đệ của nàng, Khổng sư tỷ ngỡ ngàng ngơ ngác: "Các muội, đứa bé này là con của các muội à?!"
Thật ra cũng không thể trách Khổng sư tỷ hiểu nhầm, cảnh tượng Chấp Đình ôm em bé ngồi trên tảng đá dỗ dành, Liên Hề Vi đứng chống tay lên tảng đá, đầu kề bên đầu quá phù hợp với tiêu chuẩn một nhà ba người, có điều vị trí của cha và mẹ hơi lệch xíu thôi.
Liên Hề Vi đứng thẳng người dậy định đáp, chữ muội mới thốt ra thì tiếng khóc vang trời đã vang lên chặn họng nàng.
Nàng bảo đồ đệ: "Chấp Đình mau đưa con bé cho sư tỷ!!"
Những năm qua Chấp Đình ở Thanh Trúc Lý tu tâm dưỡng tính, không biết vì sao mà tính cách ngày càng giống mấy con rùa già chậm chạp dưới Đông Hải, không giận không gấp không phiền, rất thích hợp làm xuất gia làm hòa thượng. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi qua, việc chăm sóc tiểu sư muội đã phá nát mọi tu dưỡng nhiều năm rồi của hắn. Nghe sư phụ bào thế, hắn lập tức nhét đứa bé đang khóc oe oe vào lòng Khổng sư tỷ.
Cũng may hắn vẫn còn nhớ hình tượng của mình, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng nói: "Làm phiền sư bá." Sau đó rút lui ra sau lưng sư phụ như một món đồ trưng bày hiền từ dễ gần.
Khổng sư tỷ nhìn hai sư đồ đứng cách mình xa xa rồi nhìn xuống đứa bé trong lòng, trong đầu xoẹt qua nhiều suy đoán kinh thiên động địa nhưng không biết mở lời từ đâu. Hoảng loạn một hồi, Khổng sư tỷ dẫn hai người lên đỉnh Vân Vụ sau đó mới nghe Chấp Đình sư điệt thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Nỗi lo "sư muội và đồ đệ nó ở bên nhau thì biết làm sao đây" của Khổng sư tỷ cuối cùng cũng tan thành mây khói, chuyển thành "tới chừng này tu vi rồi mà một đứa bé cũng nuôi không xong thì sống cái nổi gì".
"Chăm sóc trẻ nhỏ không khí, chỉ cần nhẫn nại và tình thương thôi." Khổng sư tỷ bé đứa bé, cả người toát lên hào quang của một người mẹ.
Cả đời này, ngoài cha và kiếm ra thì người nàng thương nhất là đại đồ đệ Chấp Đình bên cạnh đây, nhưng đối với nàng tình thương và nhẫn nại không thể trở thành công cụ để chăm sóc con nít, bởi vì năm xưa nàng yêu thương và nhẫn nại vô bờ bến thế mà suýt chút nuôi chết đại đồ đệ, bây giờ nói chi đến đứa bé này. Mấy ngày qua nếu không có Chấp Đình thì chắc Chiêu Nhạc đã đi gặp mẹ nó lâu rồi.
Chấp Đình không phát biểu ý kiến gì, chỉ nhắc nhở nói: "Sư bá, hay là để Chiêu Nhạc yên tĩnh lại đi, cứ để con bé khóc mãi như vậy cũng không phải cách."
Khổng sư tỷ tiếp tục nở nụ cười hiền hòa của người mẹ: "À, ta không dỗ nó được, mấy đứa con ta đều là một tay sư huynh nuôi. Hôm nay chàng ấy đưa Tiểu Ngũ xuống núi mua đồ rồi, vẫn chưa thấy về."
Liên Hề Vi, Chấp Đình: "..." Xem ra mẹ của năm đứa bé cũng không đáng tin lắm.
Mãi đến khi vị chủ nhân còn lại của nơi này Cao Sơn Quân Cao sư huynh quay về thì chuyện này mới êm xuôi. Cao sư huynh vóc người cao lớn thành thạo bế đứa bé, đúc cho nó ăn. Lúc ở trên tay Liên Hề Vi và Chấp Đình, Chiêu Nhạc cứ không vui, bây giờ nằm trong lòng Cao sư huynh thì nghe lời y như biến thành người khác.
Trẻ con đều giống nhau cả, những lúc không khóc không quấy ngoan ngoãn nằm ngủ thì đáng yêu biết mấy, làm người ta cảm thấy chúng là sinh vật vô hại nhất trên trần đời. Liên Hề Vi nhìn con bé ngậm ngón tay cái nằm trong lòng Cao sư huynh, nghĩ thầm, con bé này cứ khóc mãi, chẳng lẽ vì mình không có thiên phú làm mẹ hả? Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong chốc lát, bản thân nàng cũng sinh ra không lâu thì mất mẹ nhưng cha nói nàng hồi nhỏ rất ngoan. Chắc là Chiêu Nhạc này thích khóc, nếu vậy sau này lớn lên phải làm sao đây.
Người làm sư phụ như Liên Hề Vi bắt đầu lo xa chuyện của nhiều năm sau.
Cao sư huynh dỗ Chiêu Nhạc ngủ rồi rất đắc ý liếc sang Chấp Đình. Liên Hề Vi để ý thấy ánh mắt của y, không hiểu y muốn biểu đạt điều gì. Ngược lại, Chấp Đình hiểu được hàm ý trong ánh mắt như tia lửa điện của Cao sư huynh. Năm xưa hắn theo sư phụ đến thăm hai vị sư bá này, lúc đó Khổng sư tỷ mới sinh đứa con thứ ba, thằng bé rất thích hắn bế, vì chuyện này mà Cao sư bá xụ cả mặt.
Chuyện ghi thù lâu thế này thật khiến người ta thấy buồn cười, Chấp Đình nhìn thấy nhưng không nói hoạch toẹt ra mà vẫn giữ thái độ khiêm tốn thỉnh giáo Cao sư bá cách chăm sóc trẻ con.
Cao sư bá quả nhiên là người đàn ông chuyên nuôi trẻ con, những vấn đề Khổng sư tỷ không giải đáp được, y đều thao thao bất tuyệt. Nói xong, trong khi Chấp Đình còn đang tiêu hóa thì Cao sư bá nói: "Dựa theo cách của ta mà làm, nuôi thêm ba đứa nữa cũng không thành vấn đề!"
Liên Hề Vi cũng ngồi bên cạnh nghe nhưng ngoại trừ tài năng kiếm đạo thì thiên phú ở những phương diện khác của nàng thật sự không đủ, nghe nhả buổi trời mà phần nhập môn cũng không hiểu. Nhưng thấy đồ đệ có vẻ như đã định liệu kỹ lưỡng trong lòng nên nàng cũng yên tâm.
Thỉnh giáo cao nhân xong, hai sư đồ dẫn Chiêu Nhạc về Doanh Châu. Cuối cùng cũng không phải hoang mang luống cuống nữa rồi. Trải qua bồi dưỡng cấp tốc, Chấp Đình không hề phụ lòng thiên tư của hắn, rất nhanh đã có thể vừa ôm con bé vừa lên các phong báo cáo nhiệm vụ. Không biết vì tiểu Chiêu Nhạc đã quen hơi họ hay vì Chấp Đình có tiến bộ mà cuối cùng con bé không còn thích khóc nữa, bắt đầu mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Ngoại trừ Chấp Đình thì Liên Hề Vi là người ở bên cạnh Chiêu Nhạc nhiều nhất. Chiêu Nhạc lớn hơn một chút thì thích bay, Liên Hề Vi sẽ dẫn con bé đi nhảy nhót trên trời. Chúng đệ tử Doanh Châu thường trông thấy sơn chủ bé một đứa nhóc bay qua bay lại trên các đỉnh núi. Vì thế, trong khoảng thời gian đó, chuyện các đệ tử Doanh Châu thường hay làm nhất là ngẩng đầu nhìn trời, tìm kiếm bóng dáng sơn chủ.
Thi thoảng Chấp Đình sẽ bé con bé đến Đan Phong và Tàng Thư Lâu, các đệ đệ qua lại nhìn thấy cũng cực kỳ nhiệt tình với con bé. Các sư tỷ sư muội thì thường xúm đến chơi với Chiêu Nhạc, nhưng mà, lúc Liên Hề Vi ở bên cạnh con bé thì các nàng ấy không dám làm thế.
Ban đầu mọi người còn nghĩ: "Liệu đứa bé này là con của ai?" Nhưng lâu dần cũng chẳng còn ai quan tâm tới vấn đề này nữa.
Liên Hề Vi có kiên nhẫn với Chiêu Nhạc ngoài sức tưởng tượng. Từ khi Chiêu Nhạc đến Doanh Châu, thời gian xuống núi của Liên Hề Vi giảm xuống đáng kể, giống như lãng tử quay đầu bị con cái giữ chân. Nàng nghĩ rằng mình không thích con nít nhưng Chiêu Nhạc không giống thế, dù sao cũng là mình chứng kiến quá trình lớn lên của con bé, khó tránh sẽ yêu thương hơn một chút. Nên dần dần thời gian Liên Hề Vi chăm sóc Chiêu Nhạc còn nhiều hơn cả Chấp Đình.
Ngoài ra, Tắc Dung Tắc Tồn và Vi Hành thỉnh thoảng cũng sẽ chăm sóc sư muội. Tắc Tồn nhiệt tình nhất, thường xuống núi mua đồ ăn đồ chơi về cho Chiêu Nhạc. Nhưng sư huynh Tắc Tồn này chẳng tốt lành gì. Một trong những thú vui của y là bày những món đồ tặng cho tiểu sư muội trước mặt con bé, nhưng khi con bé vui vẻ cầm lên thì y lại thò tay giành, làm tiểu sư muội tức đến khóc mới thôi.
Tắc Dung tuy mặt lạnh lùng nhưng thật ra rất thích con nít. Những bộ đồ và giày dép Chiêu Nhạc mang đều là y tìm mua từ rất nhiều thành thị, đồ vừa đẹp vừa thoải mái. Mỗi lần về, hắn đều mang cho Chiêu Nhạc nào là váy đẹp, dây buộc tóc hình hoa xinh xắn, không sót lần nào. Tắc Tồn nói với Liên Hề Vi, ca ca mình còn vẽ mẫu để cửa hàng người ta thiết kế y phục, rất có tâm luôn. Chỉ đáng tiếc là, lúc ở cạnh tiểu sư muội, bộ mặt lạnh lùng của Tắc Dung khiến người ta không ưa thích chút nào, không nhìn thấy tình yêu cháy bỏng trong tim của vị sư huynh này.
Còn về Vi Hành, hắn hơi cô lập, mấy năm qua như một chiếc bóng bay ở một khoảng cách nhất định với các sư huynh và sư phụ. Dù Liên Hề Vi rất trông mong tiền đồ của hắn nhưng cũng không thể nào thay đổi chuyện này, miễn sao hắn thấy vui là được. Mãi đến sau này, Liên Hề Vi nhìn thấy Vi Hành len lén làm điểm tâm cho tiểu sư muội, còn nặn thành hình chim cá. Tóm lại, đây cũng là một đứa rất thương yêu sư muội.
Chiêu Nhạc trưởng thành trong môi trường đó, trở thành Liên Hề Vi phiên bản thiếu niên lông bông.
- Hết chương 116 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.