[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 50:




"Quân Thiên Trượng khai thám tận cùng"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trời đất rung chuyển, lớp băng dưới chân bỗng chốc nứt lìa, vách tường băng cao ngất phía xa cũng xuất hiện vô số vết nứt rồi đổ ập xuống, kéo theo cung điện tan nát bên trong biến thành một đống đá vụn. Vốn dĩ ban đầu còn chút bóng dáng của Bồng Lai, vậy mà trong chớp mắt bỗng trở thành một hoang đảo lạnh lẽo không ai biết đến.
Thập Nhị Nương né vết rạn dưới chân, sau đó Chấp Đình nắm lấy tay nàng, kéo về phía trung tâm nơi chấn động mãnh liệt nhất.
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Thập Nhị Nương vừa tránh vết nứt vừa giơ kiếm đánh bay cục đá rơi xuống đầu.
"Có lẽ Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận bên ngoài đã khởi động nên Quân Thiên Trượng mới cảm ứng được, sắp sửa phá đảo ra ngoài. Nơi nó xuất hiện là nơi chúng ta sẽ đi." Chấp Đình quen thuộc mọi ngóc ngách trên hòn đảo lớn này, bước chân không chút do dự.
Thập Nhị Nương lại thấy nghi ngờ. Năm xưa khi Bồng Lai hủy diệt, Chấp Đình chỉ mới chào đời, đáng lẽ còn chưa có trí nhớ mới phải, huống chi hắn nói mình chưa từng đến đây, đáng lẽ phải cảm thấy xa lạ mới đúng chứ. Nhưng mấy hôm nay, bao gồm cả hiện tại, hắn thể hiện mình vô cùng quen thuộc với nơi này.
Rốt cuộc là vì sao?
Dưới một vùng nghiêng ngả đáng sợ, Chấp Đình dẫn Thập Nhị Nương đến trung tâm đảo Bồng Lai. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thập Nhị Nương sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn cánh cửa đỏ đứng sừng sững giữa một vùng hoang phế như cổng vào Thiên Phủ.
Quân Thiên Trượng chín mươi chín thượng, thiên địa nhật nguyệt hội tụ. Đây chính là Quân Thiên Trượng khiến vô số kẻ theo đuổi tìm kiếm ngàn năm.
Xuyên qua cánh cửa đó, Thập Nhị Nương nhìn thấy một khoảng trời đất khác, cách một cánh cửa, phía bên kia là vô số linh hoa linh thảo hương thơm lạ kỳ ùa vào mũi, còn phía bên này trời long đất lở như ngày tận thế.
"Sư phụ người xem này, đây là Hàm Dương bí cảnh do Quân Thiên Trượng hóa thành." Chấp Đình cười nói rồi cất bước đi vào trong.
Thập Nhị Nương chẳng thèm nghĩ ngợi lập tức kéo hắn lại, "Ngươi muốn vào trong?"
Chấp Đình hỏi: "Sao thế, sư phụ không muốn tận mắt nhìn xem bí cảnh khiến cả tu tiên giới chao đảo, khiến vô số kẻ sinh lòng tham, gieo rắc vô vàn tội ác trong truyền thuyết như thế nào sao?"
Thập Nhị Nương thất thần giây lát rồi bừng tỉnh, nhìn trực diện hắn, nói: "Trong đó có bao nhiêu bảo vật không liên quan gì tới ta, Chấp Đình, tốt nhất ngươi cũng nên tỉnh táo lại đi, bí cảnh này không tốt như vẻ bề ngoài đâu."
Nụ cười trên mặt Chấp Đình tan ra, nét mặt mừng rỡ, thở dài nói: "Sư phụ quả nhiên vẫn là sư phụ, nếu người trong tu tiên giới đều như sư phụ thì làm sao có nhiều bi kịch như vậy."
Thập Nhị Nương: "Vậy bí cảnh này thật sự tồn tại à, hay là ảo ảnh do ngươi tự tạo ra?"
"Sư phụ đánh giá ta quá cao rồi, sao ta có thể tạo ra Hàm Dương bí cảnh chân thật thế này. Đây đích thực là Hàm Dương bí cảnh. Bí cảnh này vốn nằm ở nơi sâu nhất trong Bồng Lai tiên sơn, chẳng qua ta mượn tứ đại tiên sơn phúc địa và khí tức của vô số người dẫn nó ra mà thôi. Hàm Dương bí cảnh phủ bụi nhiều năm đã mở ra, Bồng Lai di đảo cũng sắp trùng kiến thế gian."
Giọng điệu Chấp Đình khi nói những lời này tràn đầy mong đợi và cuồng nhiệt ẩn giấu. Thập Nhị Nương nghe mà không khỏi nhíu mày.
Chấp Đình làm như không nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Thập Nhị Nương, hắn vui vẻ nói: "Sư phụ đừng sợ, tu sĩ bình thường ở nơi này tất phải chết nhưng đối với người sở hữu sức mạnh thần châu như chúng ta thì không quá nguy hiểm. Đi, sư phụ vào trong xem với ta đi."
Chấp Đình dứt lời, không chờ Thập Nhị Nương nói thêm, kéo nàng đi vào cánh cửa đó.
Vừa bước vào Hàm Dương bí cảnh, Thập Nhị Nương cảm thấy hơi lạnh ùa tới người mình, còn lạnh hơn vùng băng tuyết ngoài kia mấy lần. Nhưng hơi lạnh đó chỉ lướt qua giây lát rồi biến mất như chỉ là ảo giác của nàng.
Đồng thời, khi vào Hàm Dương bí cảnh. linh lực bị phong bế ở Bồng Lai ngoài kia cũng quay trở lại. Cảm nhận được linh lực lan tràn khắp toàn thân ít nhiều làm Thập Nhị Nương cảm thấy an tâm.
Trong bí cảnh chim hót hoa ngát hương, ngoại trừ linh vật làm điên đảo thần trí mọc khắp chốn thì xem ra nơi này rất bình thường, không có gì nguy hiểm. Nhưng nhớ lại lời của Chấp Đình, Thập Nhị Nương cảm thấy không đơn giản như vậy.
Nàng đang nhìn kỹ mọi thứ xung quanh thì nghe Chấp Đình nói: "Hàm Dương bí cảnh là mộ của Hàm Dương, Bồng Lai là người canh giữ mộ phần, còn những người muốn mở Quân Thiên Trượng hòng đoạt bảo vật bên trong giống như những kẻ trộm mộ trong nhân gian vậy."
Nghe vậy, trong đầu Thập Nhị Nương bỗng xoẹt qua một ý niệm. Nếu đây là mộ phần thì làm sao có sinh linh tồn tại? Còn chim chóc hoa cỏ cá côn trùng và rất nhiều thực vật khác nữa, mọi thứ đều giống y đúc thế giới bên ngoài.
Vật sống và vật chết, thật sự đều như nhau ư? Ánh mắt nhìn xung quanh của Thập Nhị Nương dần trở nên kỳ lạ.
"Sư phụ đoán ra rồi à?" Chấp Đình ngó quanh, tâm trạng rất tốt, giải thích: "Những thứ trước mắt chúng ta đều là vật chết, đều nhuốm tử khí. Người bình thường không thể nhìn ra nhưng những người biết chuyện này ngoài ta ra thì còn lại đã không thể mở miệng nữa rồi. Năm xưa, Hàm Dương để lại không phải lễ vật tặng cho hậu bối gì cả, thứ hắn để lại là một nơi chết chóc để chôn càng nhiều người hơn."
"Vị thần cuối cùng trong trời đất chẳng phải người quên mình vì chúng sinh, hắn chỉ là tên điên nực cười sợ sinh mệnh trôi tuột mất, muốn những người khác bồi táng cùng mình mà thôi."
"Hơn một trăm năm trước, mộ phần này đáng lẽ đã bị hủy, Vi Lam thượng tiên của Bồng Lai tìm được cách phá vỡ Quân Thiên Trượng nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị tứ đại tiên sơn bao vây. Thật ra Vi Lam thượng tiên không chết trong tay tứ đại tiên sơn, mà vì trấn áp, kéo dài thời gian bí cảnh xuất thế, hao tổn hết linh lực mà chết. Bởi vì người biết, một khi Quân Thiên Trượng hiện thế thì Hàm Dương bí cảnh sẽ khơi dậy một trận mưa gió máu tanh trong tu tiên giới. Nhưng người chẳng thể nào ngờ, bản thân mình liều chết trấn giữ Quân Thiên Trượng, sau khi chết, cả Bồng Lai bị người ta đồ sát bằng sạch."
Ngữ điệu khi Chấp Đình nhắc đến Vi Lam thượng tiên không giống như đang nói về người thân ruột thịt của mình, trái lại chỉ toàn lạnh nhạt và nhạo báng, nhắc đến Bồng Lai hủy diệt cũng không phẫn nộ thù hận, chỉ thản nhiên và châm biếm. Vào khoảnh khắc này, dường như hắn đã gạt bỏ tất cả ngụy trang trên người mình, lộ ra bộ mặt tàn khốc bên trong. Thập Nhị Nương nghĩ, thù hằn nàng từng thấy ở hắn chẳng qua cũng chỉ là một lớp giả tạo, vẻ thản nhiên mà hắn thể hiện ra bây giờ mới chính là trái tim thật sự của hắn.
Cuối cùng Chấp Đình thở dài, mỉm cười, giơ tay ra giữa không trung rồi bóp chặt lại: "Hôm nay, mượn sức của cả tu tiên giới, trợ Quân Thiên Trượng đột phá phong ấn cuối cùng, hoàn toàn hiện thế. Đến khi Bồng Lai ra khỏi đáy biển, đợi mọi người bước chân vào bảo địa mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, ân oán kéo dài suốt mấy chục năm nay sẽ chính thức kết thúc. Nhiều người bán đứng bản thân, bán đứng bạn bè vì nơi này như thế, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ."
Lần đầu tiên Thập Nhị Nương cảm thấy đồ đệ của mình giống như một người xa lạ. Bộ dạng hắn bây giờ giống một tên điên đáng sợ, sắp đặt chân vào vực thẳm hơn là đồ nhi yêu quý đứng trong Thanh Trúc Lý trồng hoa luận kiếm của nhiều năm về trước.
"Ngươi biết mình đang làm gì không? Một khi bí cảnh hiện thế, người chết tuyệt đối không chỉ là đám người diệt Bồng Lai năm xưa, còn rất nhiều người vô tội khác!" Giọng Thập Nhị Nương lạnh lùng. Kế hoạch của Chấp Đình còn đáng sợ hơn những gì nàng tưởng tượng. Nếu nơi này thật sự hiện thế vậy thì kết quả thật khôn lường.
Dường như Chấp Đình mới nhận ra điều bất ổn của nàng. Hắn thu lại sự điên cuồng trong đôi mắt, "Đương nhiên ta biết mình đang làm gì, sư phụ không cần sợ, ta sẽ để sư phụ bình an sống tiếp."
Thập Nhị Nương dùng kiếm gạt tay hắn ra, tức giận nói: "Ta thà chết, ít nhất cũng không cần phải trơ mắt nhìn ngươi gây ra những chuyện này!"
"Nói, làm sao ngăn cản Quân Thiên Trượng hiện thế?"
So với sự phẫn nộ của Thập Nhị Nương, Chấp Đình vẫn bình thản không gì lay chuyển được. Hắn làm như không nhìn thấy thanh kiếm đang rít gào của Thập Nhị Nương, nói: "Sư phụ, không cách nào ngăn cản được nữa, thứ duy nhất trên đời có thể hủy Quân Thiên Trượng là bảy viên thần châu, nhưng hiện tại đã dùng sáu viên, còn một viên không rõ tung tích. Không còn thứ gì ngăn cản được Quân Thiên Trượng hiện thế nữa rồi."
Thập Nhị Nương nhắm mắt.
"Nếu một ngày nào đó ngươi thật sự ủ thành ác nghiệp, ta sẽ tự tay giết chết ngươi để an ủi vong linh những người vô tội đã chết."
Chấp Đình không để tâm, hắn ôn hòa nhìn nàng, gật đầu, "Sư phụ vẫn luôn giữ sơ tâm, như vậy rất tốt. Được chết dưới kiếm của sư phụ đã là kết cục tốt nhất của ta rồi."
Đối diện với một Chấp Đình thế này, Thập Nhị Nương thật bất lực. Nàng không hiểu vì sao Chấp Đình lại thành ra như thế, hay đúng như hắn nói, hắn vẫn luôn như vậy, chỉ là ngụy trang giỏi mà thôi? Nhưng một người có thể ngụy trang hơn trăm năm mà không để lộ bất cứ sơ hở gì hay sao?
"Kẻ nào!" Chấp Đình đột nhiên quát lên: "Ở đây vẫn còn kẻ khác!"
Thập Nhị Nương chậm hơn một bước nhưng cũng nhìn thấy bóng người lướt qua ở phía xa xa. Nàng lập tức nghĩ đến Thương Lâm Tị cũng bị đưa đến nơi này nhưng mãi không thấy tăm hơi đâu.
Tất nhiên Chấp Đình cũng nghĩ đến khả năng đó, hắn lập tức đuổi theo, Thập Nhị Nương cũng chạy về phía đó. Các loại linh vật xuất hiện trên đường đều là linh vật quý hiếm, trái tim Thập Nhị Nương ngày càng nặng trĩu. Một khi đám người bên ngoài nhìn thấy khung cảnh này thì dù biết đây là địa ngục cũng muốn đi thử một lần.
Nếu bị tham vọng chi phối thì cho dù nàng có nói gì đi chăng nữa cũng không ai nghe lời nàng, có khi còn nghĩ nàng muốn độc chiếm bảo vật.
Thập Nhị Nương hiểu rõ sự hiểm ác của lòng người, mà Chấp Đình còn thấu hiểu hơn nàng, thậm chí còn hiểu cả nàng. Trái phải khó đi, tiến lui không được, Thập Nhị Nương chẳng tìm ra cách nào vẹn cả đôi đường. Chỉ còn cách phá hủy nơi này mới có thể ngăn chặn tai họa sắp xảy ra nhưng nàng lại không biết làm thế nào.
Kế hoạch của Chấp Đình quá kín kẽ, hắn cũng quá to gan, không chừa lại đường lui cho bất kỳ ai bao gồm cả bản thân mình.
"Đây là… Hàm Dương mộ." Chấp Đình đuổi theo người kia đến một tòa cung điện hoa mỹ. Cung điện nguy nga tráng lệ, nấp mình trong mây mù, rõ ràng là chốn ở của tiên nhân, nhưng Chấp Đình gọi nó là mộ, Thập Nhị Nương lại cảm thấy thích hợp đến lạ. Bởi vì đứng trước điện, nàng cảm nhận được mùi vị chết chóc như đang bao phủ lấy bọn họ.
Người đó là Thương Lâm Tị thật sao? Hắn dẫn các nàng đến đây chắc chắn không có ý tốt, không chừng còn bày sát trận gì đó bên trong chờ các nàng nhập cuộc.
Gương mặt Thập Nhị Nương không hề có vẻ sợ hãi, nàng chẳng thèm nhìn Chấp Đình bên cạnh, cầm kiếm đi vào trong.
- Hết chương 50 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.