[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 58:




"Ngoài kia gió thét mây bay"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Hàm Dương bí cảnh trên Bồng Lai di đảo không bình yên, mà thế giới bên ngoài càng không yên. Kể từ khi Chấp Đình thượng tiên công bố tin tức của Hàm Dương bí cảnh ở buổi thọ yến thì cả tu chân giới như rơi vào lò lửa, bầu không khí nhốn nháo lên đến cực điểm như một tia sét không biết bao giờ sẽ bổ xuống
Nhằm chọn ra năm ngàn người vào Hàm Dương bí cảnh, đại hội tiên đạo đang trong quá trình gióng trống khua chiêng cử hành. Tứ đại tiên sơn chia nhau dựng lôi đài để mọi người được theo dõi. Trong đó lôi đài chính ở Doanh Châu nhiều nhất, ngày nào cũng có người đến tấp nập.
Với tư cách là phía chủ trì, các đệ tử Doanh Châu tiên sơn rất lấy làm đắc ý. Không ít đệ tử của một vài môn phải nhỏ và tán tu muốn nhân dịp này lôi kéo đệ tử Doanh Châu để moi móc tí lợi ích sau này. Thế là một vài đệ tử bị lợi ích và đắc ý che mờ mắt, gây ra vài chuyện rắc rối.
Quy định của Doanh Châu trước nay luôn rất nghiêm ngặt, sau khi sư đệ của sơn chủ Tắc Dung thượng nhân lên làm trưởng lão chưởng hình thì càng nghiêm ngặt không niệm tình người, một khi vi phạm sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Vào thời điểm không được xảy ra sơ suất gì, Tắc Dung thượng nhân càng giám sát Doanh Châu tiên sơn chặt chẽ hơn, cố gắng ngăn chặn không cho bất cứ chuyện nguy hại nào xảy ra. Sau khi mấy đệ tử đó bị phát hiện, cả đám bị phế bỏ tu vi, cắt đứt linh căn, trục xuất khỏi Doanh Châu.
Trong đó có một đệ tử tuổi tác đã cao, sau khi bị bỏ tu vi thì lập tức hiện ra tướng mạo già nua, còn chưa bị ném xuống Doanh Châu đã chết già rối. Còn một người là thân tín của vị phong chủ nào đó nhưng gặp phải Tắc Dung thượng nhân thì cũng không thể nào thoát tội. Thế nên những đệ tử bị trục xuất đều rất hối hận, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin Tắc Dung tha cho họ một lần, nhưng tiếc là Tắc Dung không nghe.
Không chỉ riêng đệ tử Doanh Châu, những tu sĩ đến từ khắp các nơi đang ở tạm quanh phụ cận Doanh Châu, nếu dám gây sự ở Doanh Châu thì cũng bị Tắc Dung thượng nhân xử phạt. Tuy có người lên tiếng phản kháng nhưng tiếng nói quá yếu ớt, rất nhanh đã biến mất trước áp lực của Tắc Dung.
"Sau này nếu có người còn dám gây chuyện ở Doanh Châu, xúc phạm quy định của Doanh Châu sẽ bị phạt nặng, tuyệt đối không bỏ qua." Có lời này của Tắc Dung, đám đệ tử Doanh Châu không dám hó hé nữa, đệ tử bên ngoài càng không dám sinh sự, lo rằng nếu chọc giận Doanh Châu thì sẽ mất cơ hội vào Hàm Dương bí cảnh.
Do đã có vài vết xe đổ đi trước nên phía Doanh Châu không còn chuyện gì lớn nữa. Nhưng lôi đài của ba tiên sơn còn lại thì hỗn loạn hơn nhiều.
Sơn chủ Thương Lâm Tị của Đại Dư tiên sơn mất tích, đến nay vẫn chưa thấy lộ diện, mấy vị phong chủ của Đại Dư từng đến hỏi thăm Doanh Châu nhưng cuối cùng đều ra về tay không. Bây giờ Đại Dư đành phải do mấy đệ tử của Thương Lâm Tị và các phong chủ tạm thời tiếp quản. Nhưng lúc Thương Lâm Tị còn ở đây, am hiểu thế cân bằng, quyền lực tập trung vào một người, duy trì thế cân bằng của các thế lực ở Đại Dư tiên sơn, bây giờ hắn không có ở đây, lại gặp cơ duyên ngàn năm khó gặp này, Đại Dư hiển nhiên trở thành nơi tranh giành lợi ích. Thế lực của mọi người không cách biệt quá lớn, ai ai cũng muốn đạp lên người khác để mình chưởng quyền, người muốn giành hay người không muốn giành đều bị ép đấu đá nhau.
Mấy đệ tử của Thương Lâm Tị và các phong chủ tranh giành nhau không ngừng, trên dưới lôi đài càng thêm nhiều vong hồn.
Mà Phương Hồ tiên sơn vốn dĩ là thế lực yếu nhất trong tứ đại tiên sơn, sơn chủ Ánh Hoàng thượng tiên bế quan đã lâu chưa ra. Rất ít người biết ông ta đã hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Còn Tiếu Ương thượng nhân thì gặp nạn qua đời từ lâu rồi, chỉ còn lại Thôi Ngọc Đồng đảm đương chức thiếu sơn chủ, nhưng tư chất của y không cao, tu vi mới đến kỳ Linh Hư, thời điểm thế này rất khó áp chế được mọi người. Nếu không phải vì thê tử y là đại tiểu thư của Trường Thịnh Thiên, có một người cha năng lực tuyệt vời thì có khi chiếc ghế thiếu sơn chủ của y chẳng ngồi vững rồi.
Bây giờ vì lợi ích, đâu đâu cũng có loạn, cho dù Thôi Ngọc Đồng có năng lực đến mấy cũng không thể khống chế cục diện, bận đến sức đầu mẻ trán.
Về phía Viên Kiệu tiên sơn, đây có lẽ là nơi bảo toàn thực lực tốt nhất ngoại trừ Doanh Châu, nhưng mà, lôi đài của Viên Kiệu lại kịch liệt nhất. Tất cả là vì Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh không hề có ý định khống chế cục diện. Nhìn mọi người tranh giành tư cách, hao phí tâm tư, nàng ta vui vẻ như đang xem kịch hay.
"Công bằng công chính thì thú vị gì, dùng thuật pháp tà tu cũng chẳng sao, như vậy mới đặc sắc chẳng phải sao?" Chu Đan thượng tiên ở trên lầu gác cao bên cạnh lôi đài, hứng thú quan sát các tu sĩ liều mạng bên dưới, nói: "Tham vọng của con người thật là nực cười, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt, tham lam không thể che giấu của bọn họ, ta cảm thấy chúng sinh đúng là bình đẳng, ta và bọn họ không có gì khác nhau cả."
Một nam tử áo đỏ ngồi kế bên nàng ta, nghe vậy thì nói: "Nguyễn chủ nhân, người là hoa trong nước, trăng trong gương, mấy kẻ phàm phu tục tử đó sao có thể so sánh với người. Nhìn bọn họ vì giành lấy tư cách mà máu chảy thành sông, thật khó coi, Nguyễn chủ nhân còn lâu mới như bọn họ."
Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh mỉm cười nói: "Trong mắt Sương Phong, đương nhiên nhìn đâu ta cũng tốt."
Nam tử áo đỏ trẻ tuổi nọ mang phong thái thiếu niên, đáp: "Nguyễn chủ nhân đâu đâu cũng tốt thật mà, không ai so được với Nguyễn chủ nhân!"
Chu Đan thượng tiên mỉm cười, tựa đầu vào lòng hắn, thân mật chọc chọc lên mặt hắn, "Ngươi luôn bảo vệ ta như vậy."
Lúc này, một nữ tử áo lam bê một vò rượu bước vào, thấy cảnh này, nàng ta nói: "Nguyễn chủ nhân, Tịnh Ỷ mang rượu đến rồi đây, không biết Sương Phong lại nói gì chọc chủ nhân vui như vậy."
Chu Đan thượng tiên kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh, "Tịnh Ỷ ghen rồi à? Ta yêu cả ngươi và Sương Phong mà, các ngươi có lòng với ta như vậy, nói gì ta cũng vui."
Nữ tử tên Tịnh Ỷ đó và Sương Phong có vẻ không dễ dỗ ngọt, bọn họ hậm hừ nhìn nhau. Nhưng Chu Đan thượng tiên không định trấn an bọn họ nữa, như thể nàng ta chẳng quan tâm bọn họ bất hòa với nhau thế nào.
"Nguyễn chủ nhân, Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận kia khi nào mới bố trí xong thế?"
"Sắp rồi. Sao đấy, Tịnh Ỷ cũng tò mò muốn vào xem Hàm Dương bí cảnh sao?" Chu Đan thượng tiên cầm ly rượu Tịnh Ỷ vừa rót ra, nếm thử một ngụm.
Tịnh Ỷ gật đầu nói: "Có ai không tò mò về Hàm Dương bí cảnh đâu, đáng tiếc tu vi của Tịnh Ỷ thấp kém, có đi cũng chỉ thêm phiền phức cho Nguyễn chủ nhân nên đành phải ở đây chờ người trở về."
"Dù không thể vào nhưng có thể theo Nguyễn chủ nhân đến phía ngoài nhìn ngắm một chút cũng tốt. Ta không muốn chờ ở đây đâu, ta muốn đi với Nguyễn chủ nhân cơ, ta sẽ đứng đợi bên ngoài Hàm Dương bí cảnh, khi Nguyễn chủ nhân trở ra sẽ nhìn thấy ta." Sương Phong nói.
Chu Đan nghịch tóc hắn, cười nói: "Sương Phong thật biết đeo bám người ta, nhưng mà, Nguyễn chủ nhân đồng ý với ngươi. Tới lúc đó ngươi cứ đợi ở ngoài, Nguyễn chủ nhân sẽ mang đồ tốt về cho ngươi nhé."
"Nguyễn chủ nhân, Tịnh Ỷ không biết ăn nói như Sương Phong nên chủ nhân quên Tịnh Ỷ rồi sao?" Tịnh Ỷ hơi buồn bã nắm tay áo Chu Đan thượng tiên.
"Được rồi, dẫn cả ngươi theo nữa." Chu Đan thượng tiên nghiêng người hôn nhẹ lên má nàng ta, ôm người cũng quan sát cảnh chém giết liều mạng bên dưới.

Đêm trăng mông lung, gió đêm nhè nhẹ, bóng hoa lay động. Một nam tử trung niên hai bên tóc mai đã có mấy sợi bạc đứng trong bóng tối chờ đợi. Một lát sau, một bóng người nhanh nhẹn như cơn gió đến bên cạnh y.
Nam tử trung niên hỏi: "Sương Phong, sao Tịnh Ỷ không theo ngươi đến?"
Người kia chính là Sương Phong với gương mặt thiếu niên ngây thơ ở bên Chu Đan thượng tiên lúc sáng. Giờ khắc này hắn đứng trong tối, không hề có vẻ gì là thơ ngây. Hắn đáp: "Tịnh Ỷ tỷ tỷ nói phải ở lại bên nữ nhân kia, như vậy thuộc hạ đến gặp Nghiêm Tương đại nhân mới bảo đảm không bị ả phát hiện."
"Cũng được, cẩn thận chút là tốt, chuyện đã phát triển đến bước này, tuyệt đối không được có sai sót, nếu không không chỉ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta mà cũng nguy hại tới tính mạng của các ngươi." Nam tử trung niên nói: "Ngày phục thù đang đến gần, Sương Phong, khổ cho ngươi và Tịnh Ỷ rồi. Đợi khi mọi chuyện kết thúc, các ngươi cũng có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại."
Sương Phong nở nụ cười, "Nghiêm Tương đại nhân, có thể đóng góp một phần sức lực nhỏ nhoi vì Bồng Lai thì cho dù thuộc hạ và Tịnh Ỷ tỷ tỷ có hy sinh cái mạng này cũng không một lời oán hận. Chuyện mai sau thuộc hạ không nghĩ tới, chỉ hy vọng nhìn thấy kẻ thù chôn thây trong mộ!"
"Ngày này không xa nữa đâu." Nghiêm Tương vỗ vai hắn, hỏi: "Những chuyện này khoan hẵng nói, chuyện ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?"
Sương Phong: "Đã xong hết rồi ạ, những đệ tử Viên Kiệu tiên sơn tham gia hủy diệt Bồng Lai còn sống sót năm đó chúng thuộc hạ đã sắp xếp cho chúng giành được tư cách rồi. Chúng thuộc hạ làm rất bí mật, chắc chắn không bị phát hiện, Nghiêm Tương đại nhân cứ yên tâm. Thuộc hạ bảo đảm không lọt lưới bất cứ một kẻ đáng phải chết nào."
Nghiêm Tương gật đầu, "Vậy thì tốt, ta còn phải đi tìm những người khác nữa, có biến cố gì thì liên hệ với ta."
"Thuộc hạ đã biết thưa Nghiêm Tương đại nhân." Sương Phong nghiêm túc đáp.
Cuộc đối thoại vội vã kết thúc, Nghiêm Tương biến mất tại chỗ, còn Sương Phong lại trở về dáng vẻ thiếu niên, quay về Hoàng Các của Chu Đan thượng tiên.
Tâm tư như sóng ngầm cuộn trào kết thành một tấm lưới phục thù trong tứ đại tiên sơn. Nhưng đối với nhiều tu sĩ mà nói thì đây là một dịp thịnh hội hiếm gặp. Phần lớn bọn họ tham gia tỷ thí đại hội võ đạo đến mấy vòng sau thì bị gạch tên nên chỉ có thể góp vui thôi.
Trong phố Tạm Cư dưới Doanh Châu tiên sơn, đâu đâu cũng nghe mọi người bàn luận về tỷ thí trên lôi đài. Bây giờ thứ bọn họ thảo luận nhiều nhất không phải Hàm Dương bí cảnh còn chưa mở kia mà là thắng thua trên lôi đài.
"Không ngờ Chiến Bắc Đao Cuồng cũng thua rồi, lúc trước ta thấy hắn đánh bại mười mấy người còn tưởng hắn giữ phong độ đó đánh tới cuối cùng nữa cơ. Đối thủ hắn là đệ tử tứ đại tiên sơn nhưng trước kia có nghe tiếng tăm gì đâu. Haizz, cũng có khi Đao Cuồng chiến đấu liên tiếp mệt quá nên trận này mới thua đó."
"Ê, vị đạo hữu đây, ta không đồng tình với ngươi nha. Tứ đại tiên sơn tàng long ngọa hổ, nhiều đệ tử thích thanh tu, tiếng tăm chỉ là vật ngoài thân. Ta thấy vị đệ tử đánh bại Đao Cuồng mặt mày như tranh vẽ, khí chất lỗi lạc, đối chiến vừa bắt đầu đã có định liệu trước, tay múa kiếm xuất thần nhập hóa, dùng thực lực đánh bại Đao Cuồng đấy."
"Lạc Vũ tiên tử lại thắng nữa rồi kìa, trận này nàng ấy đấy với Độ tiên tử của Trường Thịnh Thiên, thật khiến người ta thích thú. Hai bên đánh qua đánh lại, mưa gió máu tanh ẩn trong sương khói hương hoa, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng thật ra chiêu nào chiêu nấy trí mạng, không hề thua trận của sư huynh các nàng, vừa đẹp vừa đặc sắc."
"Nhưng mà, hai đôi sư huynh muội này có thù oán gì vậy, ta thấy bốn người họ đánh như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống đối phương á, nếu không có sư trưởng hai bên kêu ngừng kịp thời thì chắc chết toi hai người rồi."
"Ê, cái này… ngoài mâu thuẫn tình yêu thì còn thù hận gì nữa. Kiểu tiết mục "Trái tim ta hướng về chàng nhưng chàng chỉ yêu nàng ấy" á."
"Ồ, là vậy à!"
"Ha ha ha các ngươi xem trận đó chưa? "Phú Quý công tử" của Đông Dương phái cuối cùng cũng ăn hành rồi! Đối thủ lần này của hắn là tán tu Tuấn Diêu. Phú Quý công tử đó mới lên sàn là bị Tuấn Diêu đại nhân đánh bay rồi. Bình thường hắn dùng pháp bảo thôi là thắng, lần này tới pháp bảo còn chưa kịp móc ra nữa ha ha ha!"
"Không dựa vào năng lực, chỉ nghĩ lợi dụng pháp bảo, "Phú Quý công tử" đó sớm muộn cũng bị đánh xuống đài thôi."
"Ta nói nè, các vị cũng đừng ganh tị nữa, Phú Quý công tử người ta có nhiều pháp bảo như vậy cũng là năng lực của hắn rồi. Hắn dám lên đài đã coi như rất gan dạ rồi, cần gì hà khắc vậy."
"Rất đúng rất đúng luôn, ta thấy "Phú Quý công tử" đó cũng đáng yêu lắm. Hắn bị Tuấn Diêu đánh bay xuống đài mà không ghim hận gì hết, hồi sáng ta còn thấy hắn và Tuấn Diêu đại nhân khoác vai nhau đi uống rượu kìa."
"Tuấn Diêu đại nhân luôn rất lạnh lùng, sao có thể khoác vai đi với tiểu công tử đó chứ!"
Cho dù bọn họ có quen biết lẫn nhau hay không, giờ phút này tụ lại trong sảnh, ngũ hồ tứ hải đều là bạn, có người mở đầu thì cũng có người tiếp lời, ta một câu ngươi một câu náo nhiệt vô cùng. Đa số thời gian mọi người nhận xét cười đùa với nhau, buôn thêm chút dưa lê, thỉnh thoảng có người tuôn một tràng dài làm cả sảnh cười ầm lên. Nhưng đôi lúc cũng có người cãi nhau vì bất đồng quan điểm, những lúc như vậy, chủ nhân của quán trà này sẽ đứng ra khuyên bọn họ, ra khỏi chỗ mình đi rồi muốn cãi gì thì cãi.
Khắp mọi nơi trên phố của tòa thành được xây dựng tạm thời này, hễ một lời không hợp là cãi nhau vì ủng hộ người mình thích. Nói thêm mấy câu thì hẹn nhau ra Phong Hỏa Sơn Lâm ngoài thành xử lý luôn, dùng nấm đấm phân định đúng sai.
Trong dịp thịnh hội này, có người kết thù, cũng có người kết bạn. Lúc trước các tán tu chỉ thích độc lai độc vãng, một mình vào nơi nguy hiểm tìm bảo vật. Bây giờ mọi người tụ lại với nhau, gặp được người có sở thích và tu đạo giống mình nên tất nhiên phải nhận làm tri kỷ, kết bạn cùng đi.
"Mấy ngày nữa là chọn ra được năm ngàn người rồi, Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận kia không biết đã hoàn thành hay chưa."
"Dù hoàn thành hay chưa thì nhóm người may mắn có thể vào bí cảnh cũng không tới lượt tiểu tu sĩ không sư môn cũng không có thủ đoạn như chúng ta."
"Haizz, ngươi nói đúng, thay vì nghĩ cái này, chi bằng đi xem tỷ thí trên đại hội tiên đạo, trận nào cũng đặc sắc hết, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Ta thấy không ít đạo hữu đi xem để học tập, có một vài người được cảm ngộ, tu vi tăng lên, làm người ta ngưỡng mộ quá đi."
"Thật vậy, người tu tiên như chúng ta nếu không có ngộ tính thì thật sự ngàn khó vạn khó."
Hai người nói xong thì nhìn nhau cười, "Đạo hữu, hay là cùng nhau đi lôi đài xem thi đấu đi?"
"Ha ha, ta cũng đang có ý này đây, mời đạo hữu."
- Hết chương 58 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.