[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 64:




"Sinh tử có số không màng thiện ác"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Ta nói nè, Ảnh Vu, mấy người chúng ta có phải cũng nên lên trước xem sao không?" Một nam tử thoạt nhìn trông có vẻ rất chính phái, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Chu Đan thượng tiên, nói với nam tử cao gầy bên cạnh.
Nam tử được gọi là Ảnh Vu kia sờ sờ gương mặt giả của mình, "Tùy các ngươi muốn theo với chả theo, Vu gia muốn tự đi tìm cơ duyên, chúng ta không phải người chung lý tưởng, lẻn vào được rồi thì ai đi đường nấy đi." Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
Nam tử vừa nói mặt tối sầm lại, hừ một tiếng, "Không biết tốt xấu. Nếu vậy, chư vị định thế nào?"
Những người còn lại người thì nhướn mày người thì cười, không ai trả lời hắn, chỉ có một thư sinh mặt trắng thân thiện nói: "Ta thấy chúng ta nên chia ra là tốt nhất, tránh lại đánh nhau, đến lúc bảo vật chưa vào tay còn bị người ta nhìn ra thân phận. Chúng ta dùng thân phận của đám tu sĩ chính đạo này lẻn vào đó, đi cùng nhau dễ gây chú ý lắm, chi bằng tách ra."
"Đúng vậy, mấy người lão Ma đi vào cũng không thấy mặt mũi đâu, ta thấy chúng ta cũng đi nhanh thôi, các vị, cáo từ tại đây vậy."
Chớp mắt, mọi người đã tản ra hết chỉ còn lại người mở lời lúc nãy, hắn giậm chân tức giận, "Đều là bọn không làm được trò trống gì!" Nói xong, hắn đuổi theo phương hướng Chu Đan thượng tiên vừa biến mất.
Các tu sĩ rải rác ở khắp nơi trong bí cảnh chìm vào mê mệt trước bảo vật, hoàn toàn chẳng phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần.
Người đầu tiên gặp chuyện là một đệ tử của Viên Kiệu tiên sơn, hắn không lên lôi đài mà vì nịnh nọt người được sơn chủ sủng ái là Sương Phong công tử nên mới may mắn có được tư cách. Một mình hắn lang thang trong bí cảnh, tìm thấy một linh dịch (*) màu trắng sữa, hễ nghĩ tới việc phải mang thứ này ra ngoài hiếu kính sư tôn là hắn lại thấy không cam lòng, lại thấy linh dịch này ấm ấm nên quyết định dùng ngay. Thế là hắn tìm một nơi vắng vẻ không người, nóc hết tất cả linh dịch.
(*) Dịch: dịch thể, chất lỏng.
Uống linh dịch xong, hắn cảm thấy có một luồng linh khí ấm áp chạy khắp các kinh mạch, tư chất cũng được cải thiện. Thấy thế, hắn vui mừng nghĩ thầm trong lòng, nói không chừng mình còn có thể tìm thấy nhiều bảo vật hơn ở trong này, sau đó đột phá lên một bậc cao hơn. Nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu thì đột nhiên, một thứ tử khí nóng bức lan ra toàn thân hắn.
"A!" Tu sĩ hoảng sợ hét lên, còn chưa kịp làm gì đã bị nổ thành một đống máu thịt bầy nhầy. Những mong ước của hắn cũng chỉ còn là vọng tưởng mà thôi.
Không ai phát hiện ra thảm kịch đầu tiên này, nhưng nhanh thôi, khắp nơi trong bí cảnh đều xảy ra chuyện tương tự. Ba đệ tử Đại Dư tiên sơn đang đi giữa rừng linh thảo, tìm một con Vân Tiên thú mới trốn vào đó. Nam tử đi đầu tiên hơi mất kiên nhẫn nói: "Tiểu sư muội, con Vân Tiên thú đó hiếm gặp thật nhưng uy năng không lớn, không thích hợp làm linh thú đâu."
"Không chịu đâu, đại sư huynh, muội chỉ thích con Vân Tiên thú đó thôi!" Nữ đệ tử đi giữa nói.
Nam tử đi cuối cùng cười nói: "Đại sư huynh, huynh không thể đứng trên lập trường của một nam tử để nhìn được, huynh chỉ thích linh thú biết đánh nhau giỏi nhưng tiểu sư muội đáng yêu của chúng ta chỉ thích linh thú đẹp như con Vân Tiên thú đó thôi. Huống chi Vân Tiên thú ở ngoại giới rất hiếm, gặp được nó ở đây rồi thì bắt lại tặng cho tiểu sư muội cũng được mà, đừng nghiêm khắc thế chứ."
"Nhị sư huynh nói đúng đấy! Đại sư huynh thật không hiểu suy nghĩ của con gái người ta gì hết, không biết sao sư tẩu nhìn trúng huynh nữa."
"Sư tẩu muội còn lâu mới thích loại tiểu linh thú mềm như bông này."
Tiểu sư muội đó không cam lòng định nói gì đó thì bất chợt nàng ta cảm thấy quanh người mình có mùi tử khí, nàng ta vội vàng ôm ngực đau khổ nói: "Muội... đại sư huynh, nhị sư huynh..."
"Tiểu sư muội! Muội sao vậy?" Nhị sư huynh dìu lấy tiểu sư muội thân yêu, lo lắng định kiểm tra xem thế nào, nhưng ngay lúc ấy, tiểu sư muội trong lòng hắn mở lớn đôi mắt, sau đó nổ tung.
Hai vị sư huynh bị máu thịt bắn đầy mình ngơ ngác giây lát sau đó mới hoàn hồn.
"Tiểu sư muội!"
Trên bờ hồ hình mặt trăng, một nam tử đang cẩn thận băng bó vết thương cho nữ tử trước mặt.
"Ta không sap, chàng đừng lo." Nữ tử cười nói: "Tu sĩ chúng ta đâu yếu đuối đến thế, chút vết thương nhỏ không đáng ngại."
Nam tử nắm tay nàng ấy mỉm cười nói: "Nàng là người yêu thương của ta, tất nhiên ta phải quan tâm nàng rồi, vết thương nhỏ nhưng để nàng bị thương ngay trước mặt ta là ta không đúng... Nàng sao vậy? Sao tự nhiên sắc mặt kém thế, không thoải mái..." Hắn còn chưa nói hết câu thì máu thịt đã nổ tung bắn đầy lên mặt hắn.
Hắn vẫn chưa hết bất ngờ, đau buồn còn chưa kịp đến thì hắn cũng cảm nhận được một sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể.
"Aaa!" Sau tiếng hét thê thảm, cơ thể nam tử cũng nổ tung như vậy. Có hai tu sĩ đi ngang qua, nghe tiếng hét thì đến xem, vừa đúng lúc trông thấy cảnh máu tanh này, ngẩn người một lát rồi mới lui lại.
"Đây, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao người lại đột nhiên nổ tung, chẳng lẽ ở đây có yêu thú lợi hại gì đó mai phục, hay là có hoa độc gì?"
"Đạo hữu, ngươi coi máu thịt dưới đất kìa, hình như đang biến mất đó."
Hai người nhìn kỹ lại, quả nhiên máu thịt bắn tứ tung lúc nãy chầm chậm chìm xuống đất như bị thứ gì đó nuốt lấy.
"Nơi này quỷ dị quá, chúng ta đừng ở lâu nữa, mau đi thôi!" Hai người đề cao cảnh giác rời khỏi đó, nhưng mới đi được mấy bước thì bắt gặp một nữ tử nét mặt điên dại, cả người toàn là máu. Nữ tử cầm một nhánh linh dược, lau vết máu trên mặt, lẩm bẩm: "Nổ rồi, tại sao, tại sao..."
Hai tu sĩ kia thấy vậy bèn tiến lên định hỏi nữ tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng còn chưa đến gần, nữ tử đó đã nối gót theo nam tử lúc trước, máu bắn lên vùng linh hoa màu vàng xung quanh.
Hai người hít một hơi lạnh, một người còn hơi bình tĩnh nói: "Nơi này kỳ lạ thật, chúng ta đi mau!" Hai người đi về theo đường cũ, định tìm nơi an toàn nhưng trên đường liên tiếp gặp mấy trường hợp tương tự như vậy. Nhất thời Hàm Dương bí cảnh tràn ngập tiếng la hét, mùi máu tanh nồng nặc.
"Chuyện gì thế này, sao có nhiều người đột nhiên chết giống nhau thế?"
"Hình như có liên quan đến bảo vật trong bí cảnh, lúc nãy ta dò xét thì thấy người sử dụng những món sinh trưởng trong bí cảnh chết nhanh nhất, tiếp đó là người tu luyện nạp nhiều linh lực trong bí cảnh."
Nghe thế, vài tu sĩ nhát gan bắt đầu sợ, "Ta cảm thấy bí cảnh này có điều lạ, chúng ta không thể ở lại nữa, mau chóng rời khỏi đây đi thôi."
"Nhưng bên ngoài còn nhiều con rối quỷ lắm, nếu chúng ta ra khỏi bí cảnh bị mất hết linh lực như trước thì phải làm sao?"
"Không chừng không phải do bí cảnh thì sao, là mấy người đó gặp phải độc vật bất minh gì đó."
"Phải đó, vẫn nên tiếp tục ở lại trong bí cảnh đi." Tu sĩ vừa nói xong câu đó cũng nổ thành bãi máu nóng dưới đất trước mặt mọi người.
...
"Vòng thứ năm mươi rồi." Giọng Chấp Đình vọng lại trong không gian mênh mông, mang theo sự lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Sắc máu trong mắt hắn giống như vòm trời ngày càng đỏ bên trên, đều là khí tức không lành.
Chín vòng phù văn rỉ máu lúc trước đã lan ra thành năm mươi vòng, hiện tại vẫn không ngừng lan rộng. Thập Nhị Nương lẳng lặng nhìn những sắc đỏ đó, vết máu nhỏ xuống đại diện cho những người đang chết đi.
Đột nhiên, Chấp Đình quay đầu nhìn về phía con đường duy nhất dẫn lên đài cao.
"Người đang đợi cuối cùng cũng đến rồi."
Thập Nhị Nương ngồi bên cạnh cỗ quan tài đặt chính giữa, nàng cũng nhìn theo hắn. Một đám mây đỏ bay tới, rơi ngay lối vào của con đường đó.
"Chấp Đình thượng tiên?" Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên nhìn Chấp Đình đang đứng trên đài, sau đó mới trông thấy một người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
"Liên Hề Vi?! Không phải ngươi chết rồi ư, sao lại ở đây?!" Ánh mắt Chu Đan thượng tiên quét qua Thập Nhị Nương đầy sự kinh ngạc. Nói xong câu này, nàng ta phát hiện khung cảnh kỳ lạ xung quanh, bất kể là vòm trời vẽ đầy phù văn hay cỗ quan tài nằm giữa đài đều vô cùng quái lạ.
Vốn dĩ nàng ta đang tìm bản thể của Quân Thiên Trượng, khống chế Quân Thiên Trượng, thử thu nó về tay mình, hoặc không được cũng phải tìm chút bảo vật trân quý gì đó, nhưng nơi sâu nhất ở trung tâm cung điện lại là một nơi tựa như huyệt mộ thế này. Chẳng lẽ, đây là mộ phần mà vị thần Hàm Dương chuẩn bị cho mình năm xưa? Nếu vậy... ánh mắt Chu Đan thượng tiên rơi lên quan tài sau lưng Thập Nhị Nương.
Có phải những món đồ quý báu đều nằm trong quan tài không? Hay nói cách khác, chúng đã bị đôi sư đồ trước mặt đây lấy hết rồi? Nghĩ đến đây, Chu Đan thượng tiên nổi sát ý.
"Chấp Đình thượng tiên, có phải ngươi nên giải thích một chút, rốt cuộc chuyện ra làm sao?" Chu Đan thượng tiên cười hỏi. Dù gương mặt tươi cười nhưng nàng ta đã âm thầm khởi động pháp bảo trong tay mình, đề phòng Chấp Đình.
Chấp Đình nói: "Chu Đan thượng tiên đừng lo, nơi này vô cùng an toàn, mời lên đài cao này gặp mặt, Chấp Đình sẽ giải thích rõ ràng đầu đuôi."
Hắn càng nói thế Chu Đan thượng tiên càng cẩn trọng, không dám dễ dàng tin tưởng lời nói của hắn. Nàng ta nhìn máu đỏ nhỏ xuống trên vòm trời, nói: "Chi bằng Chấp Đình thượng tiên giải thích trước mưa máu đáng sợ trên đầu chúng ta và người đáng lẽ đã chết phía sau ngươi đi?"
Lúc này, những người bị nàng ta vứt lại phía sau trước đó cũng lần lượt kéo đến.
Đệ tử theo Chu Đan thượng tiên tập hợp sau lưng nàng ta, nhưng rất nhanh có người tinh mắt phát hiện, "Đó không phải Hề Vi thượng tiên sao?"
"Thật đấy, là Hề Vi thượng tiên, người chưa chết?!"
Bây giờ mới chỉ là số ít, đến khi càng nhiều người đến nơi, hiện trường lập tức trở nên mất khống chế.
Dương lão phong chủ của Doanh Châu tiên sơn đương mặt nghiêm túc lạnh lùng, đến khi trông thấy bóng người quen thuộc sau lưng Chấp Đình, ông ấy thất thanh gọi: "Sơn chủ!" Mấy đệ tử Doanh Châu cũng ngạc nhiên hô lên, chỉ có hai đệ tử mới chưa bao giờ gặp Hề Vi thượng tiên nên lúc này còn hơi ngơ ngác.
Bên cạnh đó, đệ tử của các môn phái tiên sơn khác và mấy tu tà lẻn vào, giả làm tu sĩ chính phái cũng hoảng hồn khi thấy người vốn dĩ không nên xuất hiện tại đây.
"Chưa chết, sơn chủ người chưa chết." Dương lão phong chủ rơi lệ, định bước qua chỗ Thập Nhị Nương.
Lúc này, ông ấy chợt nghe Thập Nhị Nương nói: "Đứng lại, đừng qua đây."
"Sư phụ đừng khẩn trương." Chấp Đình đến bên cạnh Thập Nhị Nương, dìu nàng, nói: "Đã đến đây rồi, qua hay không qua thì có khác biệt gì đâu."
- Hết chương 64 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.