"Trần ai lạc định ai thấu hiểu"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Dương lão phong chủ chuẩn bị đưa các đệ tử Doanh Châu và tán tu rời đi thì Nghiêm Tương vung đao chặn lại, "Hôm nay không ai được phép rời khỏi đây."
Hi Vi kiếm xuất vỏ, đánh lui Nghiêm Tương và những đệ tử Bồng Lai ẩn nấp ở khắp nơi, nghiêm giọng nói: "Dương lão phong chủ, đi."
Đợi bọn họ đi khỏi, Thập Nhị Nương nhìn về phía Chấp Đình và Chu Đan thượng tiên. Chu Đan thượng tiên rõ ràng ở thế hạ phong, nàng ta lui liên tiếp, máu ướt đẫm cả người, không còn cách nào đánh trả thế kiếm của Chấp Đình.
Thấy Thập Nhị Nương cầm kiếm đứng đó, Chu Đan thượng tiên vội vã lên tiếng: "Hề Vi thượng tiên, mau giúp ta đánh bại Chấp Đình, hắn muốn hại cả tu tiên giới, loại điên cuồng tán tận lương tâm như thế ngươi còn không thanh lý môn hộ sao?!"
Nghe Chu Đan thượng tiên nói vậy, đám người Nghiêm Tương cảnh giác nhìn Thập Nhị Nương, bộ dạng như chỉ cần nàng động thủ là bọn họ sẽ liều mạng ngăn cản. Nhưng Thập Nhị Nương vẫn đứng im, không có hành động gì khác.
Chu Đan thượng tiên tức giận cực độ, "Được, hay cho một Liên Hề Vi chỉ vì chính nghĩa thiên hạ, ngươi cũng cùng một giuộc với đồ đệ nhà ngươi thôi, hôm nay nếu giết nhiều người như thế tại đây, ta xem ngươi sau này làm sao đối mặt với cả tu tiên giới!"
"Ngươi nhiều lời quá." Chấp Đình đâm thẳng một kiếm xuyên qua bảo giáp ở tim nàng ta, thanh kiếm còn lại cũng nhanh như chớp chặt đứt một cánh tay của nàng ta.
Chu Đan thượng tiên hét lên thảm thiết rồi ngã quỳ xuống đất, máu chảy không ngừng.
"Ngươi… linh lực của ta, sao không thể vận chuyển nữa, tử khí trong người ta ở đâu ra… ngươi, ngươi tính kế hết rồi? Quá… bỉ ổi!" Ánh mắt Chu Đan thượng tiên đầy phẫn hận và không cam tâm, còn chực hỏi tiếp nhưng Chấp Đình không muốn giải thích quá nhiều, một kiếm xuyên qua đầu nàng ta.
Máu nóng văng tung tóe, đôi mắt còn chưa kịp nhắm, nhìn thẳng về phía trước, sự phẫn nộ trong mắt chưa hề tan đi.
"Trên thế gian này, sống không dễ nhưng chết lại dễ dàng làm sao." Chấp Đình rút kiếm, để mặc máu tươi bắn ướt tà áo dài của mình.
Nghiêm Tương bên cạnh vui mừng nói: "Chúc mừng chủ nhân! Hôm nay ác đồ này bị giết dễ dàng như vậy thật không uổng công Sương Phong và Tịnh Ỷ dốc sức bày bố từ trước!" Ông ta một đạo bùa ra, nói: "Như chủ nhân đã dặn dò, thi thân của lão tặc Ánh Hoàng của Phương Hồ tiên sơn chúng thuộc hạ cũng mang đến rồi đây."
"Nghiêm thúc vất vả rồi." Chấp Đình nhận lấy đạo bùa, đổ một thi thể khô héo ra, chẳng buồn nhìn lấy một cái, đặt thi thân của Chu Đan thượng tiên và thi thể đó vào trong quan tài.
Nghiêm Tương nhìn sang Thập Nhị Nương, lưỡng lự nói: "Vậy chỉ còn… chủ nhân, có cần chúng thuộc hạ giúp sức bắt nàng ta không?"
Chấp Đình đứng trước quan tài, quay lưng lại với Nghiêm Tương, nhàn nhạt đáp: "Không cần đâu." Dứt lời, hắn búng ngón tay, Phất Ly kiếm như cánh ve trong tay biến thành một tia sáng bay về phía bọn Nghiêm Tương. Trong nháy mắt, máu huyết tuôn rơi, nhất thời không gian lặng ngắt, chỉ có mùi máu tanh ngày càng nồng.
"Ngươi thật làm vi sư ngỡ ngàng."
Chấp Đình xoay người lại, "Sư phụ ngạc nhiên vì ta giết họ? Nhưng sớm muộn cũng phải chết thôi, thế này đối với những người đã hoàn thành sứ mệnh như bọn họ có lẽ mới là kết cục tốt nhất, tránh sau này phải chịu đau khổ hoảng sợ. Sư phụ thật là, biết rằng cho dù bọn họ rời khỏi đây, ra được bên ngoài cũng phải chết, nhưng vẫn làm chuyện vô nghĩa đó."
"Có thể đối với ngươi, rất nhiều chuyện đều là vô nghĩa nhưng chuyện có ý nghĩa hay không luôn là ý nghĩ chủ quan. Ngươi không đồng tình với ta, ta cũng không tán đồng với ngươi." Thập Nhị Nương chỉ Hi Vi kiếm về phía Chấp Đình, "Đến đây, cầm kiếm của ngươi lên, làm một dấu chấm hết đi. Ban nãy ngươi không ngăn cản Ảnh Vu giải phong ấn cho ta chẳng phải để chờ đợi khoảnh khắc này sao."
"Sư phụ hiểu ta."
"Ta hiểu Chấp Đình, không phải ngươi."
Chấp Đình đến bên thi thể Nghiêm Tương, rút Phất Ly kiếm ra, đôi mắt đỏ thẫm cười cười, "Ồ, ta không phải Chấp Đình sao?"
Thập Nhị Nương nói: "Ngươi nói thần thúc của Hàm Dương đã bị hủy, không có khả năng phục sinh nhưng ta thấy, hắn đã phục sinh rồi, phục sinh ngay trong cơ thể ngươi."
Chấp Đình: "Sao sư phụ lại nói vậy, ta và hắn sao có thể giống nhau, nếu ta thật sự là hắn vậy thì những người phải chết hôm nay không chỉ hơn một vạn người này, càng không thể nào muốn hủy diệt hoàn toàn bí cảnh này.".
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Thập Nhị Nương: "Đây là lý do vì sao ta vẫn gọi ngươi là Chấp Đình. Cái tên Chấp Đình này là năm xưa ta đặt cho ngươi, trong trận chiến cuối cùng này, ta hy vọng lúc ngươi chết dưới dưới kiếm của ta vẫn nhớ mình là Chấp Đình."
"Sư phụ quyết định giết ta rồi sao?" Chấp Đình đứng đối diện Thập Nhị Nương, hai người đứng trong vũng máu trên đài cao, nhìn nhau dưới bầu trời đỏ tươi.
"Ngươi xem sư phụ ngươi là đứa ngốc thật rồi à?" Thập Nhị Nương lắc lắc đầu, "Những việc mấy ngày qua ngươi làm, từ bày trận trên đài cao, tập hợp máu thịt chứa sức mạnh thần châu đến máu tươi tràn ngập xung quanh đài cao này, chẳng phải để chuẩn bị cho cái chết của bản thân mình sao. Chẳng phải ngươi đang đợi ta đâm ngươi một kiếm cuối cùng chấm dứt tất cả sao?"
Chấp Đình im lặng.
Thập Nhị Nương lạnh nhạt: "Sơn chủ của tứ đại tiên sơn chết cả, sức mạnh đỉnh cao của tu tiên giới hao tổn phần lớn trong bí cảnh, bên ngoài như rắn mất đầu, chỉ cần ta bình an ra khỏi đây, "Hề Vi thượng tiên" sống lại có thể tiếp quản mọi thứ một cách hợp tình hợp lý. Có lẽ Tắc Dung sẽ chủ động đứng ra nhận tội, còn tội danh của kẻ đầu sỏ đã chết trong bí cảnh ngươi sẽ được công bố trước toàn thiên hạ, có lẽ chuyện ngươi giết ta năm xưa cũng có người "tốt bụng" nào đó nhảy ra vạch trần. Như thế, Liên Hề Vi trong sạch, tiếp tục chưởng quản chính nghĩa, làm sơn chủ Doanh Châu của ta, làm thủ lĩnh tiên đạo."
Chấp Đình cười cười: "Sư phụ không hài lòng với sắp xếp của ta ư?"
"Rất hài lòng." Thập Nhị Nương nhấc kiếm lên, "Thế nên, cứ theo con đường ngươi chọn cho ta đi, tới đây."
Thập Nhị Nương xuất kiếm trước, lưỡi kiếm chưa đến thì kiếm phong đã đến rồi, thổi tung mái tóc dài và tà áo dính máu của Chấp Đình. Hắn giơ kiếm lên, động tác rất chậm nhưng lại chặn được kiếm chiêu hung mãnh của Thập Nhị Nương. Hai kiếm va nhau phát ra tiếng động lớn, Thập Nhị Nương đứng im, Chấp Đình lui lại ba bước.
"Chấp Đình, nếu trận này ngươi không xuất toàn lực thì ta sẽ không theo ý ngươi." Thập Nhị Nương xoay kiếm, một rừng kiếm hiện ra sau lưng nàng, hàn quang trên mũi kiếm sắc bén lập lòe kết thành kiếm trận, nhắm thẳng vào Chấp Đình. Chấp Đình một tay cầm kiếm, thân kiếm xoay tròn, chớp mắt đã hóa thành vô số ảo ảnh. So với rừng kiếm trận của Thập Nhị Nương, ảo ảnh kiếm của hắn vô thanh vô tức nhưng khí thế bức người không thua kém gì Thập Nhị Nương.
Kiếm trận của Thập Nhị Nương như sao treo trên trời, ảo ảnh kiếm của Chấp Đình quỷ quyệt khó lường. Hai bên gặp nhau, chỉ thấy duy nhất vô số cái bóng phi nhanh lên vòm trời màu máu. Mưa máu trên trời bị ngàn vạn kiếm quang chém thành những giọt nước li ti, nhất thời, không trung phủ kín bởi sương máu.
Dưới sương máu và rừng kiếm, hai bóng người giao nhau, máu nóng cuồn cuộn, không rõ máu bắn ra thấm đẫm bàn tay là của mình hay của đối phương. Trong hai đôi mắt đang nhìn nhau, một đôi trong vắt như xưa nhưng ẩn chứa sát ý vô biên, một đôi hỗn độn như hồ máu nhưng không hề có sát ý, chỉ có thong dong.
"Ngươi dùng hết toàn lực chưa?"
"Chưa."
"Vậy trận chiến này sẽ mãi mãi không có hồi kết. Không đánh hết sức là vì ngươi cho rằng ta sẽ thua ngươi?"
"Kết cục đều như nhau, sư phụ cần gì cố chấp đến thế."
"... Điều ta tiếc nuối nhất cuộc đời là chưa được đánh một trận chân chính với đồ nhi đắc ý nhất của ta, trước khi ngươi chết thỏa mãn nguyện vọng này của ta đi."
"... Được."
Sau khi hai người lướt qua nhau, Chấp Đình quay lại, hợp hai thanh kiếm thành một rồi thu lại, sau đó dưới ánh nhìn của Thập Nhị Nương hắn xé rách cánh tay mình, rút ra hai chiếc xương bên trong. Cánh tay hắn lành lại rất nhanh sau đó, mà hai chiếc xương dài màu máu kia biến thành hai thanh trường kiếm. Trường kiếm chỉ có thân kiếm, chỗ cầm kiếm cũng là lưỡi kiếm sắc bén, trên bàn tay đang nắm kiếm của Chấp Đình, máu đang chảy dài theo thân kiếm nhưng không nhỏ xuống mà bị hút vào trong kiếm.
"Sư phụ biết ta dùng song kiếm nhưng không biết rằng, kiếm bổn mệnh của ta không phải Phất Ly kiếm mà là hai thanh cốt kiếm dùng chính xương cốt của mình luyện chế ra." Chấp Đình nói.
Thập Nhị Nương thật sự không biết hắn luyện chế hai thanh cốt kiếm đáng sợ kỳ lạ này từ lúc nào, cốt kiếm không có nhuệ khí nhưng cũng khiến nàng cảm nhận được nguy hiểm. Đây dường như không phải kiếm mà là một sinh mệnh khác sẽ nuốt lấy người ta. Chấp Đình đang cầm song kiếm nhuốm máu đã không còn dáng vẻ thong dong nhã nhặn áo xanh như trúc của ngày trước, thay vào đó là sự điên cuồng, đôi mắt hắn còn bình tĩnh hơn trước.
"Sư phụ, mời."
Thập Nhị Nương nhấc kiếm lên lần nữa, kiếm của nàng luôn thẳng tiến chưa bao giờ lùi, xuyên qua mọi chướng ngại, nhưng khi đối diện với cốt kiếm của Chấp Đình như rơi vào bùn lầy, không thể thoát khỏi. Chẳng mấy chốc, trên cốt kiếm đã nhuốm đầy máu của nàng.
Vết thương ngày càng nhiều nhưng Thập Nhị Nương không xem trọng, ngược lại còn bật cười, nàng ngửa mặt lên trời, đặt kiếm ngang người, kiếm thân như luyện, bỗng chốc hóa thành một thanh kiếm to như băng tuyết. Thanh băng tuyết cự kiếm của nàng đánh lên cốt kiếm của Chấp Đình, hắn chỉ cảm thấy như có ngàn vạn ngọn núi đè lên, hàn ý bức người, thanh cốt kiếm trong tay đóng thành băng rồi lan lên cánh tay. Hắn phất tay áo tránh khỏi mũi kiếm, đập tan lớp băng trên tay, cốt kiếm xuất hiện biến hóa.
Trên kiếm sinh ra hai hàng đao nhỏ như răng cá mập, nhắm về hướng thanh kiếm kết băng của Thập Nhị Nương.
Hai người giao thủ, mảnh đất trên đài cao liên tục vang lên những tiếng kiếm rít gào.
Màu máu trên vòm trời ngày càng đậm, tiếng kêu than dậy trời vang vọng khắp Hàm Dương bí cảnh rồi lại trở về tĩnh mịch. Máu đỏ rơi xuống đáy vực xung quanh đài cao, màu tươi đặc sệt sắp ngang bằng với mép đài.
"Răng rắc."
Một tiếng vang khẽ, thanh cốt kiếm của Chấp Đình gãy lìa, đồng thời cánh tay hắn cũng mềm nhũn rũ xuống. Thập Nhị Nương cũng không hề thoải mái, vết thương trên người nàng nhiều hơn nhưng càng chiến càng hăng, bị thương càng nặng thế tấn công càng mãnh liệt.
Bỗng nhiên, phù văn đỏ máu trên vòm trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cùng lúc đó, trên quan tài nổi lên bóng của ba viên linh châu, sau đó bay lên ba góc trên vòm trời. Trên trời có năm cái bóng hư ảo, nhưng bấy giờ chỉ lấp đầy ba chỗ, còn hai chỗ vẫn ảm đạm không có ánh sáng.
Chấp Đình đã lộ ra thế bại tướng, thấy cảnh đó, hắn bất giác nở nụ cười an tâm, đột nhiên, dưới mũi kiếm sắp sửa đâm tới, hắn cởi bỏ linh lực hộ pháp quanh người, lộ mình ra trước kiếm quang của Thập Nhị Nương, thản nhiên đón chờ cái chết sắp đến.
Nhưng, biến cố xảy ra.
Mũi kiếm đâm vào lồng ngực, máu nóng phun trào. Thanh cốt kiếm đâm vào cơ thể, nhanh chóng hút hết sinh cơ, tạng phủ trong cơ thể vỡ nát. Âm thanh mũi kiếm xuyên vào da thịt và máu tươi bắn lên sườn mặt làm nụ cười của Chấp Đình đông cứng lại.
Hắn nhìn thanh cốt kiếm trong tay xuyên qua tim sư phụ, giơ tay sờ vết máu trên mặt mình.
Kiếm băng nát tan, trở về là Hi Vi kiếm nguyên dạng rồi rơi xuống đất, phát ra một tiếng rất nhẹ, phá tan sự yên tĩnh đột ngột này.
"... Không phải sư phụ muốn giết ta sao, tại sao lại chủ động đón kiếm, sư phụ, người lừa ta?"
Thập Nhị Nương quỳ một gối dưới đất, há miệng phun ra một búng máu, "Ngươi lừa ta nhiều lần như vậy, lần này ta lừa ngươi thì đã sao."
"Trận pháp của ngươi… ta hiểu, dùng hơn một vạn người làm vật tế, dùng năm viên thần châu làm vật dẫn, ứng với Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận, hút hết sinh cơ hủy diệt Hàm Dương bí cảnh và Bồng Lai di đảo. Đường sống duy nhất chỉ có một, chính là người bị kéo vào mắt trận, người có sức mạnh của hai viên thần châu cuối cùng sẽ có được cơ hội sống sót từ tử địa này… Ta không ngốc."
Vệt máu chảy xuống khóe miệng Chấp Đình, hắn nắm lấy vai nàng, "Cái gì người cũng biết vậy tại sao không thành toàn cho ta. Ta giết người một lần nên lần này đổi lại người giết ta, sư đồ chúng ta không ai nợ ai nữa rồi…"
Thập Nhị Nương giơ tay lên đón lấy một giọt nước mắt của hắn, "Yêu hận tình thù trên thế gian làm sao có thể… tính cho hết."
Nếu vì công bằng và chính nghĩa trong lòng nàng thì nàng nên giết Chấp Đình, sau đó làm theo ý hắn, đi chủ trì đại cuộc, gầy dựng lại tu tiên giới, nhưng nàng là người không phải thần, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm giết chết hắn.
"Trong vô số dự đoán của ta, sư phụ đều nên giết ta mới phải."
Thập Nhị Nương lại phun ra rất nhiều máu, nói: "Ngươi cứ coi như là… sự trừng phạt sư phụ dành cho ngươi."
"Từ đây về sau, ta chỉ hy vọng ngươi… không còn là Chấp Đình, không còn là… sơn chủ Doanh Châu, không còn là… di dân của Bồng Lai. Từ khi ra đời ngươi đã gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, bây giờ… buông bỏ hết đi. Cái mạng này của ngươi tiếp tục bởi sư phụ, nay sư phụ trả nó lại cho ngươi, nên hãy buông bỏ, sống tiếp."
"Cả đời này của ta đều… theo đuổi chính nghĩa của nhân thế, nhưng lần này, để ta được một lần ích kỷ…"
"Chấp…"
Thanh cốt kiếm nuốt lấy sinh mệnh còn cắm trên lồng ngực, người quỳ một gối dưới đất chưa thể nói hết lời cuối cùng đã không thể cất tiếng được nữa. Dưới ánh sáng chiếu rọi của máu và kim quang, thi thể vẫn còn nhiệt độ hóa thành hai tia sáng vàng chui vào vòm trời, hai chỗ ảm đạm đã được điểm sáng.
Người đơn độc quỳ dưới đất thất thần nhìn lên bầu trời, cốt kiếm nhuốm máu và Hi Vi kiếm trong suốt rơi dưới đất, chẳng tiếng oán thương.
Trận pháp hoàn thành, mặt đất chấn động dữ dội, máu đỏ xung quanh đài cao khuấy động, người trên đài cuối cùng cũng run rẩy ngã gục xuống đất, gào khóc bi thảm.
——
"Mau xem kìa, đó là… Bồng Lai bí cảnh sụp đổ rồi!"
- Hết chương 66 -