[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 79:




"Kẻ thù nhiều như vậy, không hổ là sư phụ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Sắc máu hòa lẫn trong gió bụi, địa ngục trần gian, vô số tiếng la hét trước khi chết như âm thanh của ma quỷ vọng về bên tai, quay vòng không ngừng trong đầu. Cảnh tượng đáng sợ lướt qua lại xuất hiện những ký ức lạ lẫm khác. Phảng phất như có người xé phăng đầu, nhét vào những ký ức vụn vặt và hận ý ngút trời, nỗi sợ và điên cuồng đối với cái chết khiến người ta mất đi lý trí.
"Chấp Đình? Chấp Đình tỉnh lại đi."
Giọng nói đột nhiên vang lên giữa đầu óc hỗn loạn như một tia sét, đánh thức Chấp Đình đang chìm trong ác mộng. Hắn mở bừng mắt, nhìn thấy sư phụ đang ngồi bên mép giường. Nàng vẫn còn trong hình hài nam tử nhưng thần thái không khác gì so với trước kia.
"Sư phụ." Chấp Đình ngồi dậy, day day trán.
Liên Hề Vi lo lắng xoa mặt đồ nhi, hỏi: "Con làm sao vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh?" Còn có dấu hiệu nhập ma. Nhưng câu sau Liên Hề Vi không nói, bởi vì nàng nghi ngờ mình nhìn nhầm, sao đồ nhi có dấu hiệu nhập ma được chứ.
Chấp Đình lắc đầu: "Không sao ạ, chỉ là mơ thấy một giấc mơ không tốt đẹp là bao thôi."
Liên Hề Vi nói: "Ác mộng? Ôi dào, ta nói rồi, không cần lo lắng cho ta quá, hôm nay ta sẽ đi gặp mấy vị danh y xem xem có thể giải Sinh Tử ấn trên người không."
Chấp Đình: "Sư phụ, dược sư không giải được Sinh Tử ấn của người đâu, vì nếu muốn giải ấn này phải mượn lực của linh vật chứa sức mạnh luân hồi là Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa, ngoài ra không còn cách nào khác."
Liên Hề Vi sững sờ, "Không phải hôm qua con nói không biết cách giải sao?"
Chấp Đình cười xòa: "Cũng nhờ phúc của giấc mộng vừa rồi mà con nhớ ra cách này."
Liên Hề Vi ậm ừ, "Nếu đã biết cách, thế thì không thể chậm trễ nữa, ta đi tìm Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa đó ngay."
"Khoan đã." Chấp Đình giữ nàng lại, "Sư phụ, lần này để con đi cùng người."
Liên Hề Vi định cự tuyệt nhưng Chấp Đình nghiêm túc nói: "Hiện tại linh lực của sư phụ vẫn còn, có thể bảo vệ mình nhưng theo sự chuyển động không ngừng của Luân Hồi Sinh Tử ấn, sư phụ có thể biến thành hình dạng khác bất cứ lúc nào. Đến khi đó có khả năng sẽ không còn linh lực để tự bảo vệ mình, Chấp Đình phải đi theo lo liệu cho sư phụ."
Chấp Đình rất hiếm khi làm trái yêu cầu của Liên Hề Vi, song một khi hắn đã hạ quyết tâm thì chẳng cách nào lay chuyển. Tuy Liên Hề Vi là người không thích kẻ khác nghịch ý mình nhưng đối với đứa đồ nhi này nàng luôn nguyện lòng bao dung và nhượng bộ. Vì thế nàng chỉ nói: "Cũng được, chúng ta cùng đi tìm."
Biết tin hai người sắp xuống núi, hiếm thấy có lần Tắc Tồn không nằng nặc đòi đi theo, y chỉ nhìn bóng lưng ngày càng khuất xa của sư phụ với ánh mắt lo âu khó mà che giấu.
Tắc Dung bất tri bất giác nhận ra điều gì đó, hỏi: "Tắc Tồn, đệ có thấy sư phụ và đại sư huynh có chút lạ không? Sư phụ thành ra thế kia chắc không phải do người tự làm ra mà vì gặp phải chuyện gì đó rồi chăng?"
Tắc Tồn quay đầu nhìn ca ca, nỗi lo trong mắt biến mất trong tích tắc, y thong thả nói: "Sư phụ lợi hại thế, sao mà có chuyện gì được. Sư phụ định biến thành vậy để đưa đại sư huynh xuống núi chơi đó. Sư phụ không dẫn chúng ta theo nên ca ca ghen đúng không?"
Thấy đệ đệ chuyển chủ đề, Tắc Dung nghiêm mặt nói: "Sao ta có thể ghen với đại sư huynh, đích thực sư phụ thích đại sư huynh hơn, nhưng đó là vì đại sư huynh hiếu thuận với sư phụ hơn hai người chúng ta."
"Vâng vâng vâng, chúng ta không được ghen tị với đại sư huynh." Tắc Tồn cười khoác vai ca ca, đấu võ mồm với hắn một hồi rồi chợt cảm thán: "Ca ca dễ gạt thật, nếu sau này không có đệ ở bên cạnh huynh, không biết huynh có bị người ta lừa gạt tít mù không."
Tắc Dung thấy lạ nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Người ta không tin tưởng không lừa nổi ta đâu, còn người ta tin tưởng, nếu muốn lừa ta cũng không sao, ta chịu là được."
Chấp Đình và Liên Hề Vi rời Doanh Châu tiên sơn, Liên Hề Vi đề phòng bất trắc nên đội mũ rộng vành che khuất khuôn mặt.
"Sư phụ, chúng ta phải đi đâu tìm Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa đây?" Chấp Đình hỏi.
"Trước tiên, đi tìm chủ nhân Minh Kính đài người tự xưng là thông tường mọi sự trong thiên hạ đi." Liên Hề Vi đáp.
Chấp Đình: "Con cũng nghĩ đến ngài ấy, nhưng nếu con không nhớ nhầm thì hình như lúc trước sư phụ có đắc tội với ngài ấy. Con nghĩ chắc ngài ấy không hoan nghênh sư phụ đâu."
Liên Hề Vi vỗ vỗ vai hắn: "Cho nên lần này phải phiền con ra mặt rồi. Minh Kính tiên sinh đó khó chơi lắm, muốn lên Minh Kính đài của y hỏi chuyện cũng không dễ, phải vượt qua ba mươi sáu trận và vô số huyễn cảnh. Lần trước ta đánh lên Minh Kính đài của y cũng vì bất đắc dĩ. Lần này ta mà đánh tiếp chắc y sẽ liều mạng với ta mất. Nên là lần này phải trông cậy vào con rồi đó Chấp Đình."
"Sư phụ giao cho đồ nhi vấn đề nan giải quá." Chấp Đình: "Con đành cố gắng thử một lần xem sao."
Minh Kính tiên sinh trên Minh Kính đài, thấu chuyện thiên hạ như tấm gương sáng. Cả tu tiên giới không một ai biết lai lịch của vị Minh Kính tiên sinh này, y cũng chưa từng can dự vào chuyện của tu tiên giới, chỉ ẩn cư trên Minh Kính đài, tách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng vì trong tu tiên giới lưu truyền nhiều truyền thuyết về y nên luôn có người muốn tìm tới y để được giải đáp nghi vấn.
Minh Kính tiên sinh không gì không biết, nhưng tiền đề là ngươi phải vượt qua được vô số trận pháp và khảo nghiệm mà y bày ra dưới Minh Kính đài. Từ trước đến nay, những cơ quan đó ngăn bước không biết bao nhiêu người muốn lên Minh Kính đài, nên những người có thể thật sự bước vào Minh Kính đài chỉ là số ít mà thôi.
Trong đó Liên Hề Vi là người trực tiếp đánh lên Minh Kính đài và cũng là người duy nhất có thể an toàn rời khỏi đó. Người dùng vũ lực đánh lên Minh Kính đài trước nàng bị bắt ở lại làm khổ lao rồi, đến nay vẫn chưa thoát khỏi tay Minh Kính tiên sinh.
"Thật ra lần trước đánh vào Minh Kính đài cũng vừa khéo lúc Vị Minh Kính tiên sinh đó đang thử nghiệm trận pháp mới, đóng trận pháp cũ lại nên bị ta chớp thời cơ đánh lên." Liên Hề Vi nói: "Cho dù đóng mấy trận pháp đòi mạng đó rồi ta cũng phải phí sức nhiều lắm chứ, vả lại cuối cùng cũng không thể hỏi ra đáp án, y nói ta không phải người giải được trận pháp lên đài nên không chịu trả lời."
Chấp Đình tò mò: "Sư phụ đi lần đó là hỏi vấn đề gì thế ạ?"
Liên Hề Vi: "Hỏi chuyện liên quan tới cha ta."
"Được rồi, chúng ta tới rồi, Chấp Đình đi đi, ta ở đây chờ con." Liên Hề Vi nhảy lên cây ngồi, vẫy vẫy tay với đồ đệ.
Chấp Đình đành bước về phía rừng cây um tùm bên kia.
Thấy đồ đệ biến mất giữa rừng cây, Liên Hề Vi đung đưa chân, "Không biết kiến thức của Chấp Đình về trận pháp tới trình độ nào rồi, có thể qua được mấy ải."
"Lỡ như bị đánh ra thì người làm sư phụ như ta phải an ủi nó thế nào nhỉ?"
Liên Hề Vi nghĩ xong cách an ủi đồ đệ thì trông trái ngóng phải, vẫn chưa thấy đồ đệ đi ra, "Hửm? Lẽ nào trong lúc ta không hay biết Chấp Đình đã trở nên lợi hại vậy rồi, vượt ải lâu thế cơ à?"
Sau khi rời khỏi tầm mắt của sư phụ, Chấp Đình không còn dáng vẻ ôn thuận, hắn nhìn trận pháp xung quanh bằng ánh mắt dò xét, biểu cảm có nét ngạo mạn không thuộc về hắn.
"Loại trận pháp này, ha." Hắn giơ tay đánh ra bảy đạo linh quang, trong chớp mắt, trận pháp đầu tiên đã vỡ nát. Âm thanh phá trận liên tiếp thu hút sự chú ý của người trên Minh Kính đài. Y nhắm mắt nhưng dường như có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh ở ngàn trượng dưới đài.
Quan sát một lượt xong xuôi, y lẩm bẩm: "Cách phá trận quen thuộc, người phá trận này rốt cuộc là người hay chỉ là một tàn hồn được phục sinh?"
Nam nhân quét dọn sau lưng y trợn mắt: "Lại nữa, lại nói nham nói nhảm mấy lời lạ lùng không biết ở đâu ra nữa rồi."
Chủ nhân Minh Kính đài không đáp, chỉ từ tốn nói: "Khổ Thu, câm mồm, hơi thở ngu xuẩn của ngươi sắp làm thương tổn tới lỗ mũi ta rồi."
Khổ Thu: "..."
Liên tiếp phá mấy trận pháp, thần thái của Chấp Đình ngày càng xa lạ, vào lúc nét mặt người trên Minh Kính đài nghiêm nghị hơn, Chấp Đình bỗng dừng tay, day mạnh thái dương. Qua một lúc, ánh mắt hắn sáng trở lại, bắt đầu thử phá trận.
"Ý chí kiên cường thật, đáng tiếc…" Chủ nhân Minh Kính đài phất tay áo, Chấp Đình trong trận pháp ở dưới đài xa xa liền xuất hiện trên Minh Kính đài.
Đến nơi một cách đột ngột, Chấp Đình cũng chẳng ngạc nhiên. Hắn nhìn nam tử nhắm mắt trước mặt mình, cung kính hành lễ, "Đa tạ Minh Kính tiên sinh thủ hạ lưu tình."
Minh Kính tiên sinh ngồi trước bàn, nói: "Hiểu biết về trận pháp của ngươi thật sự không tệ, có lẽ thêm mấy mươi năm nữa ngươi có thể vượt mặt ta rồi, nhưng mà ngươi hiện tại vẫn chưa thể phá mấy vòng trận pháp cuối cùng."
Chấp Đình: "Vãn bối biết, nhưng Minh Kính tiên sinh đã ra tay đưa vãn bối đến đây, chắc hẳn đồng ý cho phép ngoại lệ một lần."
"Ha." Minh Kính tiên sinh nói: "Xem ra ngươi lễ phép hơn sư phụ ngươi nhiều đó."
Chấp Đình: "Sư phụ không hề có ý mạo phạm, xin Minh Kính tiên sinh lượng thứ. Nếu tiên sinh bằng lòng giải đáp thắc mắc trong lòng vãn bối thì vãn bối xin thay sư phụ bồi thường cho ngài."
Minh Kính tiên sinh: "Ồ, vậy lần này ngươi đến là muốn hỏi chuyện gì?"
Chấp Đình: "Tung tích của Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa."
Minh Kính tiên sinh nghe vậy lập tức hỏi: "Sư phụ liều lĩnh đó của ngươi bị Luân Hồi Sinh Tử ấn ký sinh rồi à? Con gái Liên Úc giống ông ta ghê nhỉ, xui xẻo y như nhau. Thôi bỏ đi, chuyện liên quan đến Sinh Tử ấn nói với ngươi cũng không sao. Nhánh hoa Cửu Chuyển Nhất Sinh cuối cùng còn trên thế gian đang ở trong vườn hoa của Yến Vân Ca."
"Đa tạ Minh Kính tiên sinh. Không biết Minh Kính tiên sinh hy vọng vãn bối làm gì để báo đáp?"
"Ta chỉ hy vọng ngươi trông chừng sư phụ ngươi, đừng để cô ta chạy tới đây làm loạn nữa, câu hỏi của cô ta ta không thể trả lời." Minh Kính tiên sinh phất tay, "Đi nhanh đi."
Chấp Đình chỉ thấy mắt mình hoa lên, người đã rời khỏi Minh Kính đài, sau đó, gương mặt sư phụ hiện ra trước mắt.
"Chấp Đình, cuối cùng con cũng ra rồi, sao nào, vượt được mấy ải?"
Chấp Đình mỉm cười, "Dù không vượt hết ải nhưng may mắn được gặp Minh Kính tiên sinh, có được câu trả lời từ ngài ấy."
"Ờ!" Liên Hề Vi ngạc nhiên: "Y khó nói chuyện thế, sao con làm được hay vậy? Không hổ là Chấp Đình, sao rồi, Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa đang ở đâu?"
Chấp Đình đáp: "Minh Kính tiên sinh nói nó đang ở trong vườn hoa của Yến Vân Ca, nhưng mà Yến Vân Ca là ai thì Chấp Đình không biết, sư phụ người có biết không?"
Thấy nét mặt của Liên Hề Vi, Chấp Đình hiểu ra ngay, "Xem ra sư phụ biết người này, thế rốt cuộc Yến Vân Ca là ai ạ?"
Biểu cảm của Liên Hề Vi một lời khó nói hết, nàng đáp: "Là một nữ nhân có thù với vi sư."
Chấp Đình cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, hắn chỉ mỉm cười cảm thán: "Nhiều kẻ thù như vậy, không hổ là sư phụ."
- Hết chương 79 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.