"Sư phụ, con bị oan"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Liên Hề Vi thường ra ngoài, thời gian ở Doanh Châu tiên sơn rất ít, mà những lúc có mặt ở Doanh Châu cũng chỉ ở cạnh các đồ đệ.
Chỉ điểm kiếm pháp cho Tắc Dung và Tắc Tồn, kiểm tra tu vi của hai đứa, hoặc là kể cho chúng nó nghe mình đi đến những nơi nào, giải quyết tên tà ma ngoại đạo nào, như thế cũng xem như cho chúng nó chút kinh nghiệm, tránh để sau này chúng nó xuống núi chẳng biết gì cả. Đương nhiên, kinh nghiệm truyền thụ đó chủ yếu là cho Tắc Dung và Tắc Tồn.
Chấp Đình không như người bình thường, nhiều chuyện không dạy hắn cũng biết, không cần người sư phụ là nàng chỉ dạy thêm.
Nhưng Tắc Dung Tắc Tồn thì khác, nhất là Tắc Tồn thích gây sự, đặc biệt khiến người ta không yên tâm. Tính nết y khá hoạt bát, không bao giờ chịu yên tĩnh. Mỗi lần Liên Hề Vi quay về Doanh Châu, y đều bám theo nàng gọi sư phụ ơi sư phụ à. Nam Phong chủ từng cười nhạo y, nói tiểu đồ đệ này của nàng giống như chú cún nhỏ vẫy đuôi đòi ăn vậy.
Tắc Tồn không hề thấy xấu hổ, còn trưng bộ mặt mỹ thiếu niên kiêu ngạo như ông mặt trời nhỏ ra cả ngày. Quan trọng là tên nhóc này rất biết quan sát, những lúc có việc cấp thiết phải làm y tuyệt đối không quậy phá, cực kỳ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn biểu hiện mặt ân cần như tặng quà cho sư phụ vân vân.
Nói thật, trong số ba đồ đệ chỉ có Tắc Tồn khiến Liên Hề Vi cảm nhận được cảm giác có đồ đệ là như thế nào. Đại đồ đệ Chấp Đình không cần nàng chăm sóc, ngược lại hắn còn chăm sóc nàng nhiều hơn. Nhị đồ đệ Tắc Dung còn đương nhỏ tuổi trẻ trung như thế mà chẳng biết học đâu ra cái thói tỏ ra già dặn nghiêm túc, ít nói kiệm lời, cảm giác tồn tại ít ỏi, tuyệt đối không bao giờ gây phiền phức cho người khác, hắn cũng không thân thiết với nàng lắm. Còn Tắc Tồn, đi kiếm chuyện khắp nơi, mỗi lần Liên Hề Vi về tiên sơn đều có khổ chủ tìm tới tận cửa mắng vốn.
Mười người thì có hết chín người thốt lên câu đầu tiên là: "Thiếu sơn chủ à, tiểu đồ đệ Tắc Tồn của người gây chuyện này chuyện nọ chuyện kia."
Người thứ mười còn lại thì nói: "Thiếu sơn chủ, người xem có thể để Chấp Đình sang giúp chúng ta chút việc không?"
Lúc ở Doanh Châu, người đến cáo trạng toàn là sư huynh sư tỷ trên Doanh Châu, cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh làm trò cười cho vui thôi. Nhưng đến khi Tắc Dung và Tắc Tồn xuống núi lịch luyện thì những người đến cáo trạng đa dạng hơn nhiều.
Hiện nay, Liên Hề Vi trong giới tu tiên là một nhân vật hiển hách, bởi vì kiếm thuật và tu vi thuật pháp của nàng khiến những người đồng trang lứa ngưỡng mộ không thôi. Bởi nàng chấp kiếm vì chính nghĩa, chuyên diệt trừ tà ma, tiêu diệt mầm họa cho chúng sinh. Cũng bởi dung mạo của nàng được xưng tụng là đệ nhất đương thời, luôn là chủ đề thảo luận trong các cuộc nói chuyện hăng say của mọi người. Đương nhiên cũng vì thân phận của nàng, thiếu sơn chủ của một trong tứ đại tiên sơn, sơn chủ tương lai, chỉ riêng cái này thôi đã đủ khiến người người ngưỡng vọng.
Thân là đồ đệ của nàng cũng thu hút rất nhiều sự quan tâm.
Năm đó Chấp Đình xuống núi rèn luyện, hành tung bí ẩn, đến cả người làm sư phụ như Liên Hề Vi cũng không biết rốt cuộc hắn đi những đâu thì huống chi là người khác. Vì thế người trong tu tiên giới rất ít ai từng gặp Chấp Đình, vị đại đồ đệ này của Liên Hề Vi luôn là nhân vật thần bí trong lời đồn đãi ở tu tiên giới.
Do đã có một sư phụ lạnh lùng cao ngạo không dễ dàng kết thân trong mắt người khác như Liên Hề Vi và vị đại sư huynh thần bí Chấp Đình, nên Tắc Dung Tắc Tồn xuống núi được rất nhiều người để mắt tới.
Từ dung mạo đến tu vi của hai người đều bất phàm, kiếm thuật học từ Liên Hề Vi và Chấp Đình, dù không phải kỳ tài đương thời nhưng cũng xứng với bốn chữ thiếu niên thiên tài. Hai người vừa xuống núi đã gây ra không ít động tĩnh, còn ầm ĩ hơn đại sư huynh của họ năm xưa.
Diệt ba ma đầu ở núi Bình Phàn, họa quỷ ở biển Định Ngũ, luận kiếm ở núi Kiếm, trận đầu tiên đã lọt vào danh sách mười người đầu tiên, còn lấy được thanh Khinh Dung Xuân Phân kiếm một trong thập đại danh kiếm của núi Kiếm.
Hiện tại thanh kiếm đó đang nằm trước mặt Liên Hề Vi.
"Haha, sư phụ có thích không? Là con thắng được đó, con thấy thanh kiếm này đẹp, cả tu tiên giới cũng chỉ có sư phụ mới xứng dùng thanh kiếm này." Tắc Tồn xuống núi một chuyến, kiêu căng chẳng giảm đi tí nào, "Lúc đó có rất nhiều người muốn thanh Khinh Dung Xuân Phân kiếm này, đáng tiếc đều bại dưới kiếm của Tắc Tồn con."
Liên Hề Vi cầm kiếm ngắm nghía một hồi rồi thu lại, "Ừ, là một thanh kiếm tốt, sư phụ nhận rồi."
Thật ra Liên Hề Vi cũng biết thanh kiếm này. Năm xưa nàng vừa xuống núi, hăng hái xông pha rất nhiều, còn ngạo mạn hơn Tắc Tồn bây giờ. Nàng đi khắp nơi tìm người khiêu chiến, núi Kiếm cũng đi rồi, mười đại danh kiếm nàng cũng đã dùng thử một lần. Trong đó thanh Khinh Dung Xuân Phân kiếm này còn bị nàng phê bình một trận, làm thợ rèn kiếm trên núi tức tới mức muốn đánh đuổi nàng xuống núi.
Bây giờ nhớ lại, nàng của lúc trước đáng ghét thật. Thế nên sau này nàng đi tìm một loại quặng sắt tốt gửi tới núi Kiếm để tạ lỗi. Người thợ rèn kiếm đó cũng xem như là quân tử, hai thanh kiếm nàng gửi đến sau này cũng đặt vào trong kho kiếm của mình.
Tắc Dung Tắc Tồn mang kiếm về tặng xong lại chạy xuống núi, đi khắp trời nam đất bắc, đâu đâu cũng có lời đồn thổi về hai người họ. Liên Hề Vi cũng thường nghe được tin tức liên quan tới hai đồ đệ. Những lúc như thế nàng biết chắc là tên Tắc Tồn lại gây chuyện, Tắc Dung là ca ca tốt, chỉ đi theo y thôi.
"Chấp Đình, con xem, hai sư đệ của con còn nổi tiếng hơn con nữa kìa." Liên Hề Vi cười nói với Chấp Đình. Từ khi hai đồ đệ xuống núi rèn luyện, nàng không còn thường xuyên chạy ra ngoài nữa, hai tháng gần đây ở Doanh Châu suốt.
Chấp Đình nghe vậy chỉ mỉm cười nói: "Mỗi người mỗi nguyện cầu, mỗi người mỗi thu hoạch. Nổi tiếng quá khổ, Chấp Đình không mong cầu có danh tiếng."
"Cũng phải." Liên Hề Vi nói; "Nhưng mà Tắc Tồn hành sự như vậy sớm muộn cũng có chuyện thôi."
"Cần chi phải lo lắng, sớm muộn cũng phải trải qua chông gai thôi, chỉ có thử thách mới khiến chúng rũ bỏ tính lông bông của mình hiện tại." Chấp Đình nghiêm túc nói: "Tuy Tắc Dung trông thận trọng vững vàng nhưng tâm tư quá phức tạp, sự vững vàng hiện tại chẳng qua chỉ là nhánh lục bình không có rễ, chỉ cần một cơn bão ập tới cũng đủ đánh bại. Thế nên đệ ấy cần cọ xát nhiều hơn nữa, trải nghiệm nhiều mới trở nên cứng cỏi hơn được."
"Còn Tắc Tồn, đầu óc đệ ấy thông minh linh hoạt, cái này vừa chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Bởi vì người thông minh thường dễ bị chính sự thông minh của mình hại chết. Con dạy dỗ đệ ấy lâu như vậy mà đệ ấy vẫn không có thay đổi gì nhiều. Có thể trải qua chông gai lần này, lại lắng đọng thêm một khoảng thời gian dài, đệ ấy mới thật sự trưởng thành, học được cách gánh vác trách nhiệm."
Chấp Đình nhìn nhận thấu đáo, Liên Hề Vi cảm thấy hắn nói rất chắc chắn, tựa như đã nhìn thấy trước tương lai của hai đồ đệ.
"Ta thấy con nói về hai sư đệ có lý như thế, vậy con thì sao?" Liên Hề Vi hỏi.
"Con ư…" Chấp Đình trầm ngâm giây lát, đáp: "Kết cục tốt nhất có lẽ là cả đời phiêu bạc."
Liên Hề Vi cảm thấy hơi kỳ lạ, theo nàng thấy thì tính tình Chấp Đình rất tốt, có năng lực, cho dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ sống rất tốt, vả lại có nàng ở đây, có Doanh Châu ở đây, sao lại phiêu bạc cho được?
Nàng nghĩ gì bèn nói đó, "Có sư phụ ở đây, con luôn luôn có nơi để về, nên hai chữ phiêu bạc này hẳn là không đúng rồi."
Chấp Đình cũng không kiên trì với suy nghĩ của mình, hắn xuôi theo lời nàng: "Sư phụ nói chí phải."
Hắn rót cho Liên Hề Vi một ly trà rồi chuyển chủ đề, "Dạo gần đây sư phụ ở Doanh Châu không ra ngoài, có phải có chuyện gì phiền lòng không?"
Liên Hề Vi: "... Haha, làm sao có chuyện gì được, vi sư sợ hai sư đệ con xuống núi hết rồi, một mình con ở đây buồn chán nên ở lại chơi với con thôi hahaha."
Chấp Đình: "'Hóa ra là vậy, đa tạ sư phụ quan tâm', đáng lẽ con nên nói như thế nhưng nhìn phản ứng của sư phụ thì đúng là có chuyện rồi, có lẽ nói ra đồ nhi có cách giúp sư phụ phân ưu đấy."
Liên Hề Vi đặt ly trà xuống, ánh mắt chợt dừng trên phiến lá trúc, không nhìn thẳng Chấp Đình, cùng hành động để biểu thị rằng nàng không muốn nói. Hai sư đồ ngồi đó nói chuyện còn chưa ra kết quả thì bên ngoài có người đến thông báo, nói rằng Tắc Dung và Tắc Tồn đã về rồi, còn dẫn theo cả khổ chủ nữa, mời sư phụ là nàng ra định đoạt.
"Chuyện là thế nào?" Liên Hề Vi ngồi trên ghế chủ vị, hơi ngẩng mặt, lạnh lùng hỏi.
Một người trung niên ánh mắt lấp lánh dận theo một thiếu nữ đứng bên trái, Tắc Dung Tắc Tồn đứng bên phải.
"Hề Vi kiếm chủ, ngưỡng mộ đã lâu." Người trung niên chấp tay nói: "Ta là trang chủ của Đao Hồn trang trên núi Hồn Lạc Hỗn Thiên Nguyên. Đây là con gái của ta Hỗn Phân Phi. Hôm nay hai cha con ta mạo muội đến đây là muốn cầu xin công đạo. Nghe đồn Hề Vi kiếm chủ là người một mực bảo vệ chính đạo, đại công vô tư, chắc hẳn sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng."
Liên Hề Vi bình thản nói: "Xin hãy nói rõ."
Hỗn Thiên Nguyên vuốt chòm râu, thở dài nói: "Chuyện này nói ra cũng chẳng hay ho gì. Vị đồ đệ Tắc Tồn này của Hề Vi kiếm chủ lẻn vào Đao Hồn trang của ta, làm nhục con gái ta, bây giờ sự trong sạch của con gái ta đã mất nhưng Tắc Tồn không muốn chịu trách nhiệm. Kính mong Hề Vi kiếm chủ làm chủ cho chúng ta."
Liên Hề Vi nhìn sang Tắc Tồn, "Tắc Tồn, đầu đuôi chuyện này thế nào, con nói đi."
Mặt Tắc Tồn đầy ấm ức như kìm nén trong lòng đã lâu, nay nghe sư phụ hỏi y lập tức quỳ xuống, "Sư phụ, Tắc Tồn oan uổng! Con không có động vào vị cô nương này!"
"Trước đó con và huynh trưởng gặp được một con yêu gian trá xảo quyệt bám vào thân người bèn đuổi theo nó suốt ba ngày. Đuổi đến núi Hồn Lạc thì nó biến mất, chúng con lo nó sẽ hại người trong trang nên lén vào trong thăm dò. Ai dè lúc con dò tới phòng của cô nương này thì cô ta đột nhiên chạy ra kéo con, khóc lóc nói con làm, làm chuyện đó với cô ta!"
Tắc Tồn nói như sắp khóc tới nơi, "Sao con có thể làm chuyện đó được, con có thích cô ta đâu. Con, con có người mình thích rồi!"
Liên Hề Vi lại nhìn sang Hỗn Thiên Nguyên, "Hỗn trang chủ, ông có tra xét chuyện này chưa?"
Hỗn Thiên Nguyên: "... Cái này…"
Tắc Tồn nói tiếp: "Lúc đó ông ta nghe cô nương này nói là định xông qua bắt con ngay rồi, còn gọi người trong sơn trang ra bao vây con và huynh trưởng ở vách núi, suýt nữa ép chết tụi con rồi. Nếu không phải bọn họ biết thân phận của tụi con nên còn e dè thì chắc giờ này con chẳng thể đứng ở đây gặp sư phụ rồi."
Cô nương kia bất ngờ ôm mặt khóc, nói với Tắc Tồn: "Ngươi không nhận thì cũng thôi đi, tại sao còn bôi nhọ chúng ta. Nếu không phải ngươi thật sự làm ra loại chuyện đó, ta không có thù hằn gì với ngươi tại sao phải đặt điều hại ngươi chứ."
Hỗn Thiên Nguyên thấy con gái khóc ấm ức như thế thì chút kiêng dè kia chẳng còn đâu nữa, ông ta nói thẳng với Liên Hề Vi: "Dù Doanh Châu các ngươi là môn phái lớn nhưng Hỗn Thiên Nguyên ta không sợ đâu. Nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời mà muốn bảo vệ đồ nhi của mình, Hỗn Thiên Nguyên ta nhất định sẽ công cáo tội ác của sư đồ các ngươi cho cả thiên hạ cùng biết!"
Tắc Tồn: "Ngươi! Ngươi nói năng vô lý!"
Liên Hề Vi nhìn chằm chằm cô nương kia, sau đó bất chợt động thủ.
- Hết chương 93 -
NNPH:
Đoạn Chấp Đình nói làm t nhớ tới câu của Tắc Tồn: "Nửa đời trước có được thứ gì, nửa đời sau đã định sẽ mất đi thứ đó."
Trong truyện này chắc Tắc Tồn là người mất nhiều nhất nhỉ, mất đi sự vô ưu vô lo, mất đi cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, mất đi người ca ca luôn theo mình như hình với bóng, bắt buộc phải trưởng thành…
Hmm...