[Ngôn Tình] Vân Vu

Chương 3:




Chưa tới một ngày, quân doanh đã lan truyền ra.
“Các ngươi nghe nói chưa? Sở Tướng quân muốn bức hiếp du y mà Thái tử điện hạ mang tới, bị Thái tử điện hạ bắt tại trận.”
“A Vu mặc dù trời sinh có khuôn mặt đẹp hơn con gái, nhưng Sở Tướng quân đã sờ qua rồi, hắn là đàn ông thật đó.”
“Không ngờ Sở Tướng quân lại nổi sắc tâm với hắn, chậc chậc.”
“Không nhìn ra được Sở Tướng quân lại là loại người này, sau này ta không dám ở riêng với ngài ấy đâu.”
“Khụ khụ, được rồi đó, cho dù Sở Tướng quân thích đàn ông thì cũng chỉ thích kiểu tiểu bạch kiểm như A Vu thôi, đám đàn ông thô ráp như chúng ta chỉ sợ không lọt vào mắt xanh của Tướng quân được đâu.”

Ta và Kiêu Mộc Xuyên được phân chia đến một doanh trướng.
Hình như chàng nghĩ đã nghe thấy lời đồn bên ngoài.
Ban đêm.
Sau khi ta về đến doanh trướng, chàng quan sát ta, mang theo vẻ nghi hoặc: “Cô… không phải là đàn ông đúng không?”
“Phì —”
Ta cười thành tiếng.
Ta là đàn ông hay là phụ nữ, chàng lại biết rất rõ.
Ta hỏi lại: “Chàng nói xem?”
Chàng nhớ tới chuyện đêm đó, bên tai đỏ như bị lửa thiêu đốt: “Ta biết cô là phụ nữ, nhưng bọn họ nói sinh động lắm, nói Sở Tướng quân đã đích thân sờ qua, cô là đàn ông thật trăm phần trăm?”
Ta cố ý trêu chọc chàng: “Liệu có khả năng, ta là quái vật có thể là nam có thể là nữ không?”
Tay ta đặt trên lồng ngực chàng, tiếp tục trêu chàng: “Có cần ta giúp chàng trị thương nữa không?”
Chàng cầm lấy bàn tay động đậy lung tung của ta, mặt càng thêm đỏ: “Lần này ta bị thương không được xem là quá nặng.”
Chàng đã chịu năm mươi roi, đối với người bình thường là thương nặng, có điều đối với chàng mà nói, việc bị thương này đã là chuyện thường ngày.
Ngay cả thuốc chàng cũng không bôi, mặc cho vết thương khép miệng một cách tự nhiên.
Bọn ta ai ngủ gối người nấy, không biết qua bao lâu, ta nghe thấy chàng nhỏ giọng nói: “Lần trước tủi thân cho cô rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
“Không cần chịu trách nhiệm với ta.” Ta mở mắt ra, mưu đồ bí mật với chàng: “Sở Thác Cương muốn mưu sát Thái tử, nếu như chàng tin ta thì liên thủ với ta, bảo vệ Thái tử, vặn ngã Sở Thác Cương…”
*
Quân y không tìm được thuốc giải chữa trị cho vết thương ở chân của Sở Thác Cương.
Độc tính ở bắp chân của Sở Thác Cương đã lan tràn đến trên đầu gối, đối mặt với nguy hiểm phải cắt bỏ.
Ban đêm của hai ngày sau.
Lúc ta đang chuẩn bị về doanh trướng thì bị người ta che miệng lại từ phía sau, chụp bao tải, trói đến doanh trướng của Sở Thác Cương.
Sở Thác Cương sai người ném ta lên giường hắn ta.
Hắn ta bóp cằm ta: “Thái tử đã bị bản Tướng quân làm cho ngất đi rồi, lần này ngươi đừng hòng phản kháng nữa.”
Ta nhắc nhở: “Sở Thác Cương, ta là đàn ông.”
Sở Thác Cương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi biết rõ bản Tướng quân thích phụ nữ, tại sao ngươi có thể biến thành đàn ông được?”
Ta cười lạnh: “Ta thèm quan tâm ngươi thích gì à?”
Sở Thác Cương lấy một viên thuốc từ trong bình thuốc ra, nhét vào miệng rồi uống nước.
Ta nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn ta nổi lên sóng nhiệt, lúc này mới phản ứng được hắn ta đã tự uống thuốc Thập Toàn Đại Bổ.
Hắn ta không có hứng thú với đàn ông cho nên muốn mượn dùng loại thuốc này.
Vì trị thương mà hắn ta lại điên cuồng đến mức này.
Quả thật khiến cho ta nhìn mà than thở.
Hắn ta lật người ta lại, muốn cởi quần ta ra: “Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, bản Tướng quân đều muốn!”
Ta phỉ nhổ này, biến thái quá đi mất.
Ta giãy giụa, trong lòng đếm ngược: [Ba, hai…]
Lúc đếm tới một, doanh trướng bị người ta vén lên từ bên ngoài, Thái tử và Kiêu Mộc Xuyên dẫn người xông vào.
“Dừng tay!”
“Sở Thác Cương, tên cầm thú này!”
Người của Thái tử chế ngự Sở Thác Cương, Kiêu Mộc Xuyên đến cởi trói cho ta.
Các tướng sĩ vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng động thì nhao nhao chạy ra xem náo nhiệt.
Giọng nói Thái tử lạnh lùng: “Sở Tướng quân, ngươi lặp đi lặp lại làm ra chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng thế này, thật sự làm Cô thất vọng quá!”
“Bây giờ Cô sẽ tước chức Tướng quân của ngươi, người đâu, giam hắn lại!”
Lúc này Sở Thác Cương mới phản ứng lại được là hắn ta đã rơi vào cái bẫy do ta bố trí.
Hắn ta sai người bỏ thuốc mê vào bữa tối của Thái tử, lại bị ta nhận ra trước, cho hắn dùng thuốc giải.
Ánh mắt Sở Thác Cương nhìn ta tràn đầy hận ý: “Vân Vu, xem như ngươi lợi hại!”
*
Sở Thác Cương bị giam trong một sơn động.
Bên ngoài sơn động có người chuyên trông coi.
Tay chân hắn ta đeo còng, giống như phạm nhân.
Trước đó hắn ta đã dùng thuốc Thập Toàn Đại Bổ, hiện tại đang là lúc công dụng phát huy mạnh nhất.
Hắn ta nằm dưới đất, đập lưng vào vách đá hết lần này đến lần khác, tìm lại lý trí.
“Vân Vu, ngươi đúng là lòng dạ độc ác! Tại sao ngươi có thể làm như vậy với ta chứ?”
“Ta vốn muốn bù đắp cho ngươi đàng hoàng, nhưng ngươi càng ngày càng đẩy ta ra xa, tốt, tốt lắm!”
“Ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hối hận!”
“Chờ ngươi quay đầu lại cầu xin ta, ta sẽ không thương tiếc ngươi nữa đâu.”

Sở Thác Cương va đập làm lưng máu thịt be bét, hắn ta nhắm mắt lại ngất đi.
Tâm phúc của hắn ta, Phi Ảnh đã mua chuộc thủ vệ ngoài sơn động, dẫn theo một cô gái bước nhanh vào sơn động.
Phi Ảnh bẩm báo: “Tướng quân, Trầm cô nương đến rồi.”
“Trầm cô nương nào?” Sở Thác Cương bừng tỉnh từ giấc ngủ, từ từ mở mắt ra.
“Thác Cương, là ta, Trầm Hi Nhiễm.” Trầm Hi Nhiễm cởi áo choàng vành mũ, để lộ ra dung nhan xinh đẹp.
Phi Ảnh cáo lui: “Vậy thì hai người từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trông coi.”
Sở Thác Cương nhớ lại chuyện cũ trước kia, lúc này vào kiếp trước, Trầm Hi Nhiễm cũng tới quân doanh tìm hắn ta.
Trầm Hi Nhiễm tỏ tình với hắn ta, bị hắn ta từ chối, đồng thời đuổi ra khỏi quân doanh.
Nhưng sau này, trước khi đăng cơ, Sở Thác Cương lại không tìm được ngọc tỷ truyền quốc.
Cha của Trầm Hi Nhiễm đã trợ giúp hắn ta tìm được ngọc tỷ truyền quốc, đồng thời dùng nó để đánh cược, khiến hắn ta sắc phong Trầm Hi Nhiễm làm Hoàng hậu.
Giọng nói của Sở Thác Cương rất lạnh: “Cô tới đây làm gì?”
“Cha ta đã bàn bạc một mối hôn sự cho ta, ta không hài lòng, muốn đến nhờ cậy chàng.”
Ban nãy lúc gặp được Phi Ảnh, Trầm Hi Nhiễm đã nghe hắn nói chuyện đã xảy ra.
Cũng biết Sở Thác Cương dùng thuốc Thập Toàn Đại Bổ, giờ phút này đang khó chịu.
Nàng ta ngồi xổm xuống, kéo ống tay áo Sở Thác Cương, thẹn thùng nói: “Có phải bây giờ chàng khó chịu lắm không? Để ta giúp chàng giải tỏa nhé?”
Sở Thác Cương đẩy nàng ta ra, trên khuôn mặt mang theo vẻ chán ghét: “Cút đi, ta sẽ không chạm vào cô.”
*
Trầm Hi Nhiễm không cam lòng: “Sở Thác Cương, bây giờ chàng đã không còn là Đại tướng quân nữa, trong tay còn không có cả binh quyền, chàng đang ra vẻ cao quý gì chứ?”
“Nghe nói chân của chàng phải cắt bỏ ư? Nếu như là thật, vậy thì chàng sẽ trở thành một người tàn phế, không còn khả năng trở mình nữa.”
“Sao không liên thủ với ta? Để tỏ lòng thành ý, ta cho chàng biết một bí mật.”
Sở Thác Cương vốn dĩ vô cùng phẫn nộ, nhưng câu nói sau cùng của Trầm Hi Nhiễm đã gọi lên lòng hiếu kỳ của hắn ta.
“Bí mật gì?”
Trầm Hi Nhiễm cúi người nói bên tai Sở Thác Cương: “Thái tử điện hạ vẫn còn một người anh trai lưu lạc dân gian, chàng không muốn biết là ai sao?”
Lòng hiếu kỳ của Sở Thác Cương đã lập tức bị phá hủy.
Đối với người đã sống hai kiếp như hắn ta mà nói, bí mật này không có gì to tát.
Bởi vì hắn ta đã biết từ lâu rồi.
Kiếp trước hắn ta thiết kế giết Thái tử, đồng thời cũng đã giết gia đình nhà nông biết được thân thế của đại Hoàng tử.
Khiến thân thế của đại Hoàng tử hoàn toàn trở thành bí mật, không còn khả năng nhận tổ quy tông nữa.
Cho nên, kiếp trước hoàng vị mới tới tay người nhánh bên như hắn ta.
Sở Thác Cương lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của hoàng gia, liên quan gì đến ta?”
“Ha.” Trầm Hi Nhiễm cười khẽ: “Vậy sao? Vậy nếu bây giờ ta nói bí mật này cho người trong cuộc biết, để hắn cưỡi trên đầu chàng, chàng còn có thể bình tĩnh tự nhiên giống như bây giờ không?”
“Cô dám!” Sở Thác Cương tức giận bắt lấy tay Trầm Hi Nhiễm.
Ngón tay Trầm Hi Nhiễm vẽ vài vòng trên ngực hắn, giọng nói yêu kiều mềm mại: “Ta cũng không muốn bất hòa với chàng đâu, cho nên, có muốn liên thủ với ta hay không, chàng xem đó mà làm.”
Thấy Sở Thác Cương không đẩy nàng ta ra, ý cười ở khóe miệng nàng ta ngày càng sâu, tiếp tục nói: “Phía sau ta còn có cha ta, chàng trú đóng trong quân doanh nhiều năm, nếu như trong triều có thêm một người nội ứng ngoại hợp với chàng thì chẳng phải làm ít hưởng nhiều à?”
Sở Thác Cương đang cân nhắc lợi và hại.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn ta dấy lên ngọn lửa đỏ đậm, ở trong lòng yên lặng nói: [Vân Vu, ta sẽ không mềm lòng với ngươi nữa, đợi ta leo lên hoàng vị, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ là vật trong tay ta thôi!]
Nói xong, hắn ta kéo Trầm Hi Nhiễm vào lòng rồi hôn.

Nửa đêm đến sáng, sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, Trầm Hi Nhiễm nằm trong lòng Sở Thác Cương, xì xào bàn tán với hắn ta, mưu tính cho kế hoạch tiếp theo.
Một cây cỏ trốn trong khe hở của sơn động, nghe thấy toàn bộ quá trình mưu tính của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.