[Ngôn Tình] Vân Vu

Chương 5:




[END]
Sơn tặc và quân địch hai bên đều thiệt hại, quân lương thì hoàn hảo không chút hao tổn.
Thái tử phong trần mệt mỏi chạy về quân doanh.
Sau khi nghe Kiêu Mộc Xuyên bẩm báo hết chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, hắn bày tỏ: “Việc này để bàn sau.”
Hắn dứt lời thì đi đến trước mặt Kiêu Mộc Xuyên, ôm chặt lấy chàng, mừng như điên nói: “Hoàng huynh, Cô rốt cuộc cũng tìm được anh rồi!”
Kiêu Mộc Xuyên cũng ôm lại Thái tử, hai anh em bày tỏ nỗi lòng với nhau.
“Hoàng huynh, mấy năm nay phụ hoàng vẫn luôn tìm anh, trên đường trở về, Cô đã dùng bồ câu đưa tin nói cho phụ hoàng biết rồi, đến lúc trả lại vị trí Thái tử này cho anh rồi.”
Kiêu Mộc Xuyên lắc đầu: “Không cần đâu, anh không có ý gì với vị trí Thái tử.”
“Làm Thái tử áp lực lắm, thật không dám giấu giếm, mấy năm nay em luôn mong mỏi có thể sớm ngày tìm được anh, trả vị trí Thái tử này lại cho anh, em chỉ muốn làm một Vương gia nhàn hạ, còn xin hoàng huynh thành toàn!”

Sau khi Kiêu Mộc Xuyên lên làm Tướng quân, ngoại trừ mấy trận chiến trước ở thế yếu thì sau này trận nào cũng có thể chuyển bại thành thắng.
Sự mưu lược của chàng còn lợi hại hơn Sở Thác Cương.
Thái tử ngày càng sùng bái người anh trai này, trông mong Kiêu Mộc Xuyên tiếp nhận lấy vị trí Thái tử của hắn.
Trận chiến cuối cùng, Sở Thác Cương đeo chân giả, đích thân lên chiến trường đón địch.
Hắn ta đã hứa hẹn với nước địch, sẽ đích thân giết Kiêu Mộc Xuyên.
Khi hai quân khai chiến, Sở Thác Cương và Kiêu Mộc Xuyên giục ngựa chạy về phía nhau, bắt đầu chém giết.
Ta đứng trên sườn núi xem trận chiến.
Thật ra, kiếp trước võ công của Kiêu Mộc Xuyên đã hơn Sở Thác Cương.
Kiếp trước của chàng đã dựa vào thực lực của chính mình, còn trẻ mà đã lên làm Phó tướng
Chàng không biết thân phận thật sự của mình là đại Hoàng tử.
Một lòng chỉ nghĩ đến cống hiến cho Sở Thác Cương, không có suy nghĩ muốn tranh giành với hắn ta.
Kiếp trước cũng chính vì tính tình không tranh không giành của Kiêu Mộc Xuyên mà sau khi đăng cơ, Sở Thác Cương mới không giết chàng diệt khẩu.
Hoặc là, Sở Thác Cương hưởng thụ loại cảm giác Hoàng tử tiền triều nghe lời hắn ta răm rắp, cho nên giữ chàng ở bên cạnh sai bảo.
Kiếp này, Sở Thác Cương đứt mất một chân, càng không phải là đối thủ của Kiêu Mộc Xuyên.
Sau mười mấy hiệp, Sở Thác Cương rơi khỏi lưng ngựa, bị Kiêu Mộc Xuyên bắt sống.
Tinh thần các tướng sĩ tăng vọt, đánh cho nước địch liên tục bại lui.
Trận đánh này, quân ta hoàn toàn thắng lợi, quân địch thua trận, thương vong nặng nề.
Lúc Sở Thác Cương bị trói chéo tay giải đến trước mặt ta, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu: “Vân Vu, cứu ta.”
*
Ta hỏi hắn: “Sở Thác Cương, ta rất tò mò, kiếp trước ngươi chết như thế nào vậy?”
Sở Thác Cương nhớ lại cảnh trước khi chết ở kiếp trước, ân hận lúc đầu đã làm sai: “Sau khi nàng chết được ba tháng, trên đường ta đưa Trầm Hi Nhiễm cải trang xuất hành thì cả hai đã trúng mũi tên độc bỏ mình.”
“Vân Vu, ta hối hận rồi, lúc trước không nên dung túng để Trầm Hi Nhiễm thiêu chết nàng.”
Kiếp trước sau khi ta chết, hắn ta và Trầm Hi Nhiễm chỉ sống được ba tháng.
Ác giả ác báo.
Hắn ta trơ mắt nhìn Trầm Hi Nhiệt thiêu chết lá bùa hộ thân của hắn ta, tự tạo nghiệt, không thể sống.
Ta cười lạnh: “Đã hối hận rồi, vậy thì xuống địa ngục sám hối đi!”
Kiêu Mộc Xuyên lên tiếng ra lệnh: “Người đâu, lập tức chém đầu hắn thị chúng!”
Đã có kinh nghiệm của lần trước Sở Thác Cương bị quân địch cướp đi, lần này Kiêu Mộc Xuyên không kịp chờ đợi mà muốn giết hắn ta.
Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Sở Thác Cương bị bắt lên hình đài, đao phủ giơ đồ đao lên, chặt xuống.
Đầu của hắn ta lăn trên mặt đất, mắt trợn lên rất lớn, chết không nhắm mắt.
Đến chết hắn ta cũng không biết được, kiếp này ta vẫn là thân phụ nữ.
Lần đó thứ hắn ta sờ được chỉ là do ta dùng chút kế nhỏ thôi.
Sau khi Sở Thác Cương chết thì nên đến lượt Trầm Hi Nhiễm và người cha làm quan ở Kinh Thành của nàng ta.
Trầm Hi Nhiễm bị trói trên cọc gỗ, dưới chân nàng ta chất đầy củi.
Ta tự tay ném bó đuốc vào đống củi.
Trầm Hi Nhiễm ở trong ngọn lửa lớn khóc sướt mướt cầu xin tha thứ: “Vân Vu, đừng giết ta, tội của ta không đáng chết!”
Ta lười trả lời nàng ta, kiếp trước ta và Kiêu Mộc Xuyên đã bị lửa lớn thiêu thành tro bụi.
Kiếp này cũng nên để nàng ta trải nghiệm cảm giác bị lửa lớn thiêu đến chết rồi.
Ngọn lửa lớn cắn nuốt Trầm Hi Nhiễm, tiếng khóc của nàng ta dần ngưng lại.
Ở Kinh Thành, Trầm đại nhân vừa muốn thu dọn đồ chạy trốn thì bị cấm quân hoàng gia bao vây.
Kiếp này, lão vẫn chỉ là quan văn tứ phẩm vây cánh không đủ.
Hoàng đế nhận được tin mà Thái tử dùng bồ câu gửi về, hạ lệnh chém đầu Trầm đại nhân thị chúng.
Giấc mộng Quốc sư của lão bị bóp chết từ trong trứng nước.
*
Sau khi Sở Thác Cương chết, ta khôi phục thân phụ nữ.
Thái tử nhìn thấy ta ăn mặc đồ nữ thì cũng không hề kinh ngạc.
Hắn đè thấp giọng nói: “Vân Vu, thật ra Cô đã sớm nhìn ra ngươi là con gái rồi, sở dĩ không vạch trần ngươi là bởi vì Cô nhìn ra được ngươi là người tốt.”
Thái tử là người đại trí giả ngu.
Hắn chỉ vào doanh trướng của Kiêu Mộc Xuyên, tiếp tục nói với ta: “Anh trai của ta bị thương nặng, nhưng mà quân y đã giúp đỡ trị thương cho binh lính trước rồi, y thuật của ngươi cao minh, vết thương của anh trai giao cho ngươi đó.”
“Ừm.” Ta gật đầu, đi về phía doanh trướng của Kiêu Mộc Xuyên.
Hai tay chàng để trần, đang cúi đầu tự bôi thuốc.
Thấy ta vén rèm đi vào, chàng nhét bình thuốc vào tay ta: “Vân Vu, bôi thuốc giúp ta.”
Ta cầm lấy bình thuốc, ngón tay thấm lấy thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương của chàng.
Dáng người của chàng rất tốt, ta không nhịn được mà nhìn một chút.
Gần đây sau mỗi lần trị liệu vết thương cho Kiêu Mộc Xuyên, tu vi đều tăng lên cực kỳ nhanh.
Kiếp trước, ta trị thương cho Sở Thác Cương ngược lại cũng không tăng tu vi nhiều lắm.
Thì ra nếu trong lòng người được ta chữa trị cho nhớ ơn ta thì tu vi của ta sẽ tăng lên rất nhanh.
Nếu như đối phương cảm thấy đó là điều đương nhiên thì có cứu cũng uổng công.
Đây là quy luật mà gần đây ta mới lần mò ra được.
Chờ ta bôi thuốc cho Kiêu Mộc Xuyên xong, giọng điệu chàng dịu dàng hỏi: “Vân Vu, đợi chiến sự kết thúc, nàng có dự định gì không?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Dạo chơi tứ phương, không ràng không buộc.”
Kiêu Mộc Xuyên kéo tay ta, ánh mắt nóng bỏng: “Có thể đưa ta theo với được không?”
“Ta suy xét đã.” Lòng ta nghĩ, dù sao chàng cũng là đại Hoàng tử của nước Tiêu, làm sao có thể cùng ta dạo chơi tứ phương chứ?
Ngay sau đó, chàng ôm eo ta, nụ hôn cực nóng rơi xuống, cho đến khi ta không thở nổi thì mới buông ta.
Trên mặt ta nhuộm màu ráng chiều, nhỏ giọng nói: “Muốn ta trị thương giúp chàng sao?”
Trị thương cho chàng có thể khiến tu vi của ta tăng lên, cớ gì không làm?
Huống chi quá trình trị thương cho chàng còn rất sung sướng.
Chàng rất giỏi chú ý đến cảm nhận của ta, cũng rất biết cách lấy lòng ta.
“Vân Vu, đừng dùng góc độ trị thương để làm chuyện này.” Chàng lại hôn ta.
Ta đáp lại chàng, trong lòng đang suy nghĩ lời chàng nói.
Đừng dùng góc độ trị thương, vậy thì dùng góc độ gì đây?
Trong lúc đang tự hỏi thì một đạo sấm sét rạch ngang bầu trời đêm.
Mưa to như trút, bọn ta vô thức ôm chặt lấy nhau.
Ta hiểu rồi, cho dù chàng không cần phải trị thương thì bọn ta cũng muốn có được nhau.
Cơn mưa to đã rơi một cách vui vẻ cả đêm…
Sau khi trận chiến này kết thúc, nước địch cắt đất cầu hòa, đề xuất ngừng chiến.
Kiêu Mộc Xuyên khôi phục thân phận đại Hoàng tử, đổi tên thành Tiêu Mộc Xuyên.
Hoàng đế đã từng nghĩ tới việc muốn đổi sang phong chàng làm Thái tử nhưng bị chàng từ chối.
Hoàng đế thật sự cũng không cưỡng cầu, phong chàng làm Vương gia.
Thái tử khóc không ra nước mắt, hắn muốn nhường vị trí Thái tử này nhưng lại không nhường được.
Ta cùng Kiêu Mộc Xuyên trấn giữ biên cương ba năm.
Ba năm sau, Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.
Ở biên cương, hai nước không còn chiến sự nữa, Kiêu Mộc Xuyên đề bạt Phi Ảnh làm Đại tướng quân.
Ta và Kiêu Mộc Xuyên cùng cưỡi một con ngựa, dạo chơi tứ phương.
Đợi đến khi đã đi khắp muôn sông nghìn núi, nhìn qua cảnh đẹp của thế gian, bọn ta lại chọn một nơi có linh khí dồi dào, ở ẩn tu tiên.
— HẾT —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.