Ngôn Tửu

Chương 2:




Ta không đi theo trình tự hạ phàm chính quy, nên vẫn mang theo trí nhớ. Thái tử ở thế gian mười hai tuổi, là con của thợ săn trong thôn Hạnh Hoa, ba tuổi chet cha, năm tuổi chet mẹ.
Bởi vậy bị người trong thôn cho rằng hắn là sát tinh, người người tránh không kịp, tuổi thơ trôi qua thật là thê thảm.
Lúc ta hạ phàm, hắn đang nhặt nguyên chủ thân thể này của ta về nhà, hắn khát vọng sự ấm áp của người nhà, muốn có người ở bên cạnh hắn.
Nguyên chủ của thân thể này của ta là bị cha mẹ bỏ lại ở cửa thôn này, Dục Ngôn cũng chính là Thái tử phát hiện ra ta, sau đó mang ta về nhà.
Ta mở mắt ra nhìn thấy chính là Thái tử phiên bản thu nhỏ, hắn đang chớp mắt to nhìn ta, sợ dọa ta, còn có chút cẩn thận từng li từng tí.
“Tiểu muội muội, muội tên là gì? Ai lại vứt bỏ muội một thân một mình ở đây.”
Thân thể này của ta mới sáu tuổi, không có tên, trước khi bị cha mẹ vứt bỏ, bọn họ chỉ bảo ta là hàng bồi thường tiền.
Ta lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Ta, không có tên, không có nhà.”
Dục Ngôn ngây ngẩn cả người, hắn tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ trả lời hắn.
“Muội không có tên, vậy ca đặt tên cho muội được không? Sau này muội chính là muội muội của ta, nơi này chính là nhà của muội.”
Tiểu thiếu niên tươi cười ấm áp, trấn an muội muội nhặt được, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong đối với người nhà.
Ta có chút đau lòng với thân phận của Thái tử ở thế gian, mới mười hai tuổi đã gánh vác cuộc sống gánh nặng, những năm hắn mất đi cha mẹ không biết đã vượt qua như thế nào.
Ta nắm tay hắn, ngọt ngào đáp một tiếng ‘vâng’. Dục Ngôn nắm tay ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên, mở miệng.
"Thanh Tửu, gọi muội là Thanh Tửu được không?"
Ta sửng sốt, bắt đầu hoài nghi, Thái tử có phải cũng là mang theo trí nhớ hạ phàm hay không.
Nhưng quay đầu nhìn ánh mắt trong veo của Dục Ngôn, ta lại đè nén suy đoán trong lòng mình xuống.
Thái tử bình thường mới không có ngây thơ đáng yêu như vậy đâu, hắn chỉ biết nói những lời làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nụ cười cũng luôn không chạm tới đáy mắt, làm cho người ta không thể tới gần.
Ta gật gật đầu, nhu thuận lên tiếng. Thời gian hạ phàm của ta còn quá sớm, tình tiết vở kịch còn chưa chính thức bắt đầu, chỉ có thể làm bộ như trẻ con bình thường ở chung với Dục Ngôn.
Đến năm Dục Ngôn mười sáu tuổi, ta mười tuổi, tuyến kịch bản chính thức triển khai.
Lạc Khê đời này là hoa khôi trong thôn Hạnh Hoa, mỹ mạo nổi danh khắp mười dặm tám xã, gần đây vừa đến tuổi cập kê, chính vị hài tử như kỵ lang quân.
Vô số bà mối tới nhà cầu hôn, sắp sửa tung hoành cả nhà họ Lạc. Nhưng nàng ta lại coi trọng Dục Ngôn, tìm mọi cách dây dưa với hắn, cuối cùng làm hại hắn.
6.
Chuyện bắt đầu từ ngày sinh nhật mười tuổi của ta. Ngày sinh nhật ta, Dục Ngôn muốn cho ta một niềm vui bất ngờ, vì vậy một mình lên núi săn thú, săn được một con lợn rừng.
Xấu là xấu ở trên người con lợn rừng này. Con lợn rừng này chính là Tư Hằng đời này, hắn bị ta hóa thành thân heo đạp xuống phàm, cũng chỉ có thể sống cả đời với thân thể này.
Ở trong thôn này, một con lợn rừng có thể bán được không ít tiền, Dục Ngôn muốn lấy tiền bán heo mua quà sinh nhật cho ta.
Nhưng lúc hắn xuống núi, lại gặp được Lạc Khê ở dưới chân núi hái rau dại, ý đồ muốn ngẫu nhiên tạo cơ hội được ở một mình với hắn, tăng thêm cảm giác tồn tại.
Lạc Khê quấn lấy Dục Ngôn không chịu rời đi, nịnh nọt trêu chọc, ân cần, nhưng những thứ này không hấp dẫn được Dục Ngôn, ngược lại hấp dẫn sự chú ý của con lợn rừng kia.
Lợn rừng vốn bị dây thừng trói chặt rồi bị kéo xuống núi, nhưng khi nó thấy Lạc Khê thì hai mắt tỏa sáng, xao động, làm đứt dây thừng.
Dây thừng đứt, lợn rừng đuổi theo Lạc Khê, muốn cọ nàng ta, Lạc Khê lại cực kỳ sợ hãi, trốn về phía sau Dục Ngôn.
Cuối cùng lợn rừng hất Dục Ngôn ra khỏi vách núi, Lạc Khê sợ hãi chạy trốn, lợn rừng cũng theo nàng ta trở về thôn.
Nguyên chủ đợi rất lâu cũng không đợi được Dục Ngôn, sau đó lên núi đi tìm, lại ở cửa thôn gặp lợn rừng đi theo phía sau Lạc Khê.
Lạc Khê lặp lại hành vi trốn ở sau lưng Dục Ngôn, mặc cho lợn rừng giẫm lên nguyên chủ đến chet.
Nội dung vở kịch này chính là thái quá như vậy, lúc ta xem xong sổ mệnh, còn châm chọc Tư Mệnh, sổ mệnh của hắn đúng là càng viết càng thái quá.
Ta nghi ngờ hắn ta lười biếng nên viết bậy, nhưng ta không có chứng cứ. Hôm nay tình tiết vở kịch sắp bắt đầu, ta cũng lấy lại tinh thần, luôn nhìn chằm chằm Dục Ngôn, đề phòng Lạc Khê và Tư Hằng gây ra chuyện xấu.
“Tiểu Tửu, mấy ngày nữa là sinh nhật muội rồi, muốn quà gì? Nói với ca, ca mua cho muội.”
Dục Ngôn xử lý con gà rừng trong tay, đôi mắt trong veo, cười khẽ nhìn ta. Được hắn nhặt về đã bốn năm, hắn quả nhiên xem ta là muội muội ruột thịt, cẩn thận chăm sóc.
Nhưng dù sao ta cũng không phải là tiểu cô nương chân chính, bản thể chính là một Phượng Hoàng đã sống ba trăm năm, có chút mất tự nhiên ho khan hai tiếng, mềm giọng mở miệng:
"Ca, muội không muốn cái gì hết, muội chỉ muốn ngày sinh nhật ca không cần lên núi săn thú, ở nhà cùng muội được không?"
"Ca cũng đã lâu không có nghỉ ngơi, muội muốn ăn mì trứng gà, ca làm mì trứng gà cho muội được không?"
Nếu là ta trước kia, thì việc làm nũng với Thái tử điện hạ đó là tuyệt đối không thể, có cầm d ao chĩa vào cổ ta, ta cũng không nói nên lời.
Hôm nay ta chỉ tuỳ tiện làm nũng một chút, quả thực dễ như trở bàn tay! Ta tự cho rằng do mình đã ở trong cơ thể của một bé gái quá lâu, cho nên đã bị đồng hoá.
Dục Ngôn không nói gì, nhíu mày trầm tư, ta sợ hắn vẫn còn muốn mua quà sinh nhật cho ta, vội vàng ra tay.
Ta kéo vạt áo Dục Ngôn và lắc nhẹ, giọng nói càng mềm mại hơn.
“Ca, ngày đó ca ở nhà với muội, được không?”
Sử dụng chiêu này, liền biết có thành hay không. Dục Ngôn lúc này cong môi cười, bất đắc dĩ lắc đầu đáp: "Được, hôm đó ca không làm gì cả, ở nhà với muội, làm mì trứng cho muội.”
“Hay quá, hay quá." Ta vỗ tay, cười tươi như hoa nở. Như vậy mới đúng, thành thành thật thật ở nhà thì chuyện gì cũng sẽ không phát sinh.
Sẽ không bị nữ nhân hư hỏng theo dõi, cũng sẽ không đụng phải con heo chet bằm Tư Hằng.
Nhưng trời luôn có phong vân bất trắc, người tính không bằng trời tính.
Ta ngàn tính vạn tính vẫn không tính được, ở cửa nhà cũng có thể đụng phải cái đồ xui xẻo Lạc Khê.
7.
Thịt gà nướng Dục Ngôn làm tươi ngon, da giòn thơm lừng, là món ta thích nhất.
Lúc đó ta đang chảy nước miếng xé một cái đùi gà nhét vào trong miệng, ăn một miếng thật lớn, ăn ngon đến mức ta thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Tay trái ta cầm đùi gà đưa vào miệng, tay phải mang theo cái đùi gà còn lại ra cửa tìm Dục Ngôn.
Dục Ngôn có làm một mảnh đất trồng rau nhỏ trước cửa nhà, trồng chút rau theo mùa, vừa rồi hắn đi ra muốn hái dưa chuột cho ta ăn.
Dưa chuột tươi giòn ngọt nhiều nước, ăn giải ngấy là hợp nhất.
"Ca, ăn đùi gà..." Ta cầm đùi gà đi ra khỏi nhà, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng mà mình không muốn thấy nhất.
Lúc này ta lấy một miếng rau gói kỹ đùi gà rồi cất vào trong túi, sau đó xông lên phía trước, kéo Lạc Khê dính trên người Dục Ngôn không chịu buông ra.
“Giữa ban ngày ban mặt, cùng ca ca ta lôi lôi kéo kéo, còn ra cái thể thống gì hả?”
Ta ngẩng đầu liếc Dục Ngôn một cái, hắn lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ta, hắn cũng không biết vì sao lại bị Lạc Khê quấn lấy.
Lạc Khê bị ta đẩy ra một cái, vẻ mặt ấm ức, khiếp sợ, yếu đuối, trong mắt mang theo nước mắt, nhưng nàng ta không nhìn ta, mà nhìn thẳng vào Dục Ngôn, sợ hãi nói:
"Dục Ngôn ca ca, muội muội của huynh thật hung dữ, muội ấy không nói lời nào liền đẩy ta, huynh cũng không quản muội ấy sao?"
Giọng điệu nũng nịu làm cho ta trong nháy mắt nổi trận lôi đình, dám ở trước mặt ta cáo trạng ta với Dục Ngôn, tức chet ta rồi!
Ta đang định mở miệng cãi nhau với Lạc Khê, Dục Ngôn lại mở miệng trước ta một bước.
Chỉ thấy hắn tiến lên một bước, che chắn cho ta ở phía sau, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, lại vô cùng an tâm.
Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên: "Lạc tiểu thư, ngươi không phải cũng là không nói lời nào liền quấn lấy ta không buông sao?”
Lạc Khê tựa hồ không nghĩ tới Dục Ngôn lại không hề bị vẻ ngoài của nàng ta mê hoặc, còn nói nàng như vậy, mở miệng muốn bào chữa: "Dục Ngôn ca ca, ta chỉ là..."
Chỉ là nàng ta mới vừa mở miệng nói một câu, đã bị Dục Ngôn cắt ngang lần nữa: "Lạc cô nương, đừng gọi ta là ca ca, muội muội của ta chỉ có một mình Tiểu Tửu."
“Nếu như không có chuyện gì khác, mời ngươi rời đi, về sau cũng đừng tới tìm ta nữa, Tiểu Tửu và ta đều không muốn gặp ngươi.”
Nói xong, Dục Ngôn xoay người kéo ta đi vào trong sân, không để ý Lạc Khê đang giậm chân giận dữ ở phía sau.
Vừa đi qua ngưỡng cửa, Dục Ngôn lại dừng bước, xoay người trở về, ta sợ hắn bị Lạc Khê mê hoặc, vội vàng mở miệng khuyên nhủ.
“Ca, ca đừng bị nàng ta lừa, nàng ta là một người phụ nữ hư hỏng, không có lòng tốt."
Dục Ngôn nghe vậy vẻ mặt nghi hoặc, giơ hai quả dưa chuột xanh tươi trong tay hỏi ta:" Bị ai lừa? Dưa chuột vừa hái xuống, ca quay lại lấy.”
Được rồi, là ta hiểu lầm. Ta không còn băn khoăn chuyện của Lạc Khê nữa, lấy đùi gà còn ấm trong túi ra, cười khanh khách đưa qua: "Ca, ăn đùi gà, thơm lắm.”
Dục Ngôn xoa đầu ta, nhận lấy đùi gà trả lời: “Được.”
Dục Ngôn cầm đùi gà trở về phòng, ta quay đầu nhìn ra ngoài trầm tư vài giây. Có phải nên chuẩn bị chút bẫy ở ngoài cửa không, tránh cho thứ chó mèo gì cũng có thể vào.
Nói làm là làm, ăn cơm trưa xong, ta liền lôi kéo Dục Ngôn bắt đầu bố trí bẫy rập và rào chắn.
Ta phụ trách lên núi tìm chút bụi gai trải trên đường, Dục Ngôn thì tìm chút gỗ làm thành hình nón nhọn, thuận tiện làm thành cạm bẫy.
Đợi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, ta lau mồ hôi trên đầu, nhìn cảnh tượng trước cửa, hài lòng gật đầu.
Quay đầu đi, Dục Ngôn đang nhìn ta cười dịu dàng, trái tim ta khẽ động, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Mặc dù Dục Ngôn không biết ta làm những rào chắn và cạm bẫy này có ích lợi gì, nhưng hắn vẫn dung túng ta, làm bạn với ta, còn cùng ta làm nhiều như vậy.
Là người phàm, Dục Ngôn đã trở thành một người huynh trưởng cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức ta quên cả bộ dáng lúc hắn làm Thái tử điện hạ.
Nếu như, cha mẹ ruột của ta trước khi chet, cũng để lại cho ta một ca ca thì tốt rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Dục Ngôn đã lại gần ta, đưa tay vỗ vỗ đầu ta, giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhỏ giọt: "Tiểu Tửu đang nghĩ gì vậy?"
Ta nháy mắt mấy cái, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Có ca ca thật tốt.”
Rồi nở một nụ cười tươi sáng, che giấu bất an trong lòng.
Ta nhéo nhéo chóp tai nóng lên của mình, ta không am hiểu nói lời tình cảm, nhất là nói những lời này đối với người thân thiết với mình.
8.
Trong đầu ta hiện lên hình ảnh ta tặng quà sinh nhật cho Tư Hằng, khi đó Lạc Khê vừa được mang về, Tư Hằng tìm mọi cách yêu thương nàng ta, lòng ta cảm thấy rất cô đơn.
Đúng lúc sinh nhật Tư Hằng, ta nghiêm túc nghiên cứu trù nghệ, làm cho hắn bánh bách hợp hắn thích ăn nhất.
Chỉ là bánh bách hợp kia vừa đưa đến trước mặt hắn, đã bị Lạc Khê "lỡ tay" làm rớt.
Ta thầm nói những lời chúc mừng sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu trong lòng, Tư Hằng chỉ nghe xong một câu, liền đi an ủi Lạc Khê đang tự trách bản thân.
Nói không buồn là giả, từ đó về sau ta liền thu liễm tình cảm của mình, không biểu đạt với người khác.
Sau đó hoàn toàn đoạn tuyệt với Tư Hằng, ta thở phào nhẹ nhõm, bóng ma mà hắn và Lạc Khê mang đến cho ta đang dần biến mất.
Giờ đây khi được phàm nhân Dục Ngôn từng chút chữa lành trái tim mình, ta đột nhiên có dũng khí biểu đạt tâm ý.
Mọi chuyện đều có tiếng vọng, từng câu đều có hồi âm, đây là sức mạnh mà phàm nhân Dục Ngôn cho ta, sức mạnh được thiên vị.
Thì ra, ta cũng là một tồn tại được người khác quý trọng. Ta sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Dục Ngôn, chờ đợi phản ứng của hắn, ta biết hắn sẽ không làm ta thất vọng.
Ai ngờ Dục Ngôn lại cúi đầu, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, dưới ánh chiều tà lại càng có vài phần cô đơn.
Ta hơi bối rối, vội vàng tiến lên phía trước: “Ca, ca làm sao vậy? Ca không sao chứ?”
Dục Ngôn lại tránh ta, ngồi xổm xuống, lấy tay che mặt, không cho ta nhìn hắn. Khóe mắt thấy được một giọt nước lấp lánh trong suốt ta liền hiểu được tất cả, ngồi xổm xuống theo.
Ta vươn hai tay ôm lấy Dục Ngôn, nhẹ nhàng an ủi hắn: "Ca, ca đã mười sáu rồi, sao còn khóc nhè thế.”
Dục Ngôn khàn giọng, mang theo tiếng khóc nức nở: “Ca mới không khóc.”
Ta cười, vỗ vỗ lưng hắn: "Được, ca không khóc, là muội đang khóc.”
Ai ngờ Dục Ngôn nghe lời ta nói, lập tức tránh khỏi vòng tay ta, muốn nhìn vào mắt ta. Đuôi mắt hắn đỏ bừng, trong mắt còn phiếm lệ, trong miệng lại nói lời an ủi ta:
"Tiểu Tửu, muội đừng khóc, con gái mà khóc mặt sẽ xấu đó..."
Khi nhìn đối diện thấy ta đang cười, hắn trầm mặc, một lúc lâu cũng nở nụ cười, ngón tay búng lên trán ta, cười mắng một câu: "Tiểu lừa đảo.”
Ta sợ nửa câu sau hắn sẽ không bao giờ tin ta nữa, vội vàng nhận sai: "Ca, muội sai rồi, về sau không bao giờ lừa ca nữa.”
Bị ta trêu chọc, cảm xúc Dục Ngôn đã ổn định, chỉ là giọng nói còn mang theo chút nức nở: "Tiểu Tửu, muội vĩnh viễn không cần xin lỗi ca, ở chỗ ca, muội vĩnh viễn đúng.”
Ta chớp chớp mắt, cố nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn Dục Ngôn. Hắn rõ ràng chỉ là phàm nhân, lại vô cùng ấm áp, lần này đến lượt ta ôm mặt khóc không chịu nổi.
Lúc Dục Ngôn rơi nước mắt, ta thầm nghĩ, có một người anh trai, thật tốt.
Có lẽ, lần này lén xuống hạ phàm là quyết định đúng đắn nhất mà ta từng làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.