Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 32: Là tôi vừa diễn thử




Edit: Đầu Gỗ
Mấy giây sau đó, Cố Niệm dường như có thể nghe thấy âm thanh sợi dây lý trí trong đại não đứt "phựt" một tiếng, bánh răng bị kẹt cứng.
Khả năng tư duy bình thường đã bị nghiền nát thành bụi rơi xuống đất.
Cô hoài nghi chính mình nghe lầm, sững sờ hỏi lại theo bản năng: "Những... những tin đồn là thật?"
Ánh mắt Lạc Tu khẽ động.
Hai ngày nay, anh đã dành thời gian đọc hết 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》, nếu Manh Chi thật sự là Cố Niệm, vậy thì thời gian, thói quen và cả nghề nghiệp đều hoàn chỉnh mà trùng khớp với nhau.
Và nếu đúng là như vậy thì ngay từ đầu, anh vốn dĩ cho rằng cô ấy sắp đặt cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đó để cố tình tiếp cận anh, hoá ra tất cả chỉ là do anh tự mình đa tình cùng đa nghi mà hiểu lầm.
Cô thậm chí không hề nói dối anh, huống chi là cố ý tiếp cận anh. Ngoại trừ mâu thuẫn duy nhất mà anh không ngờ tới, chính là gã bạn trai gần một tháng không xuất hiện kia, tất cả cảm xúc của cô đối với anh vẫn như cũ, không có một chút ác ý nào giống như suy đoán của anh.
Mặc dù anh không hiểu được loại tình cảm này đến cùng là gì, nhưng nếu từ trước đến nay cô vẫn luôn như vậy, thì từ đầu đến cuối chính anh là "kẻ phạm quy" muốn kéo cô vào chốn huyền nhai.
Nhưng phạm quy như vậy sẽ doạ cô gái nhỏ sợ hãi.
Cũng giống như khoảnh khắc này.
Lạc Tu từ từ rũ mắt xuống, dùng nụ cười dịu dàng che giấu cảm xúc chân thật đang dậy sóng trong mắt: "Tôi chỉ nghĩ rằng đa phần công lý phụ thuộc vào dư luận. Rất khó để đánh giá tin đồn là đúng hay sai nếu bản thân chưa từng trải qua. Nếu mọi người không thể sáng suốt nhìn nhận, công lý thực sự sẽ bị chôn vùi - vậy nếu tin đồn là sự thật, chúng ta phải làm sao đây?"
Cả người đang cứng đờ của Cố Niệm chậm rãi tan ra.
Nghe Lạc Tu lặp lại câu nói vừa rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra Lạc Tu tiên sinh đang nói chuyện này à."
"Nếu không cô nghĩ chuyện gì?"
"Không... không có gì."
Cố Niệm nhấc đầu ngón tay lên, ngượng ngùng xoa xoa gò má đang nóng lên, thầm mắng bản thân vô sỉ có ý đồ xấu, xem đi, ý tứ của con trai bảo bối đâu có theo hướng kỳ quái như cô nghĩ!
Cô gật đầu: "Anh nói đúng. Nếu bản thân không là người trong cuộc thì rất khó để đánh giá một việc là đúng hay sai. Vậy nên dư luận và giới truyền thông vô cùng quan trọng. Kẻ đầu sỏ phạm tội chính là người tung tin tức rác rưởi và bịa đặt sai lệch không màng thật giả..."
...
Đến khi tiếng bước chân ở cuối hành lang biến mất, cánh cửa văn phòng khẽ mở ra, phó đạo diễn Lâm tay cầm tách trà tươi cười bước ra ngoài.
Còn có một người khác đứng đằng sau lưng ông, đạo diễn Cảnh Hoành Dục.
Phó đạo diễn Lâm thu lại ánh mắt, cười hỏi: "Cảnh đạo, thấy tôi nói đúng không?"
Cảnh Hoành Dục chỉ cau mày mà không nói gì.
Phó đạo diễn Lâm: "Lạc đại thiếu gia này đúng là không tầm thường, còn tiểu nha đầu Cố Niệm thì... Ôi chà, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường."
Cảnh Hoành Dục: "Thật sự là cậu ta sao?"
Phó đạo diễn: "Cơ bản là đã xác nhận, không thể sai được."
"Nhưng trước khi khai máy chúng ta không có tin tức gì cả."
"Với bối cảnh lai lịch của bọn họ, che giấu thân phận có khó khăn gì sao?
"Sao anh dám nói chắc ăn như thế?"
"Ha ha." Phó đạo diễn Lâm đổi tay cầm tách trà, đắc ý. "Tôi biết chứ, tôi còn biết cậu ta giấu giếm thân phận là để tiện hành động đấy!"
"......"
Thấy Cảnh Hoành Dục không đáp, phó đạo diễn cũng bất đắc dĩ: "Ngài còn không tin?"
"Nếu thật là người đó, không nên tình cờ gia nhập đoàn phim, càng không nên thích một cô gái nhỏ như vậy."
"Aida, cái gọi là thích này ấy à, chỉ đơn giản là có gặp được người đó hay không, nào có nên hay không nên chứ. Cảnh đạo, ngài đã quay biết bao kịch bản tình yêu rồi, cũng đã thấy qua rất nhiều mối quan hệ vô hình vạn trạng trong giới này, vậy mà còn không tin sao?"
Cảnh Hoành Dục khẽ cau mày, nhìn theo hướng hai người rời đi. Nhìn ông giống như đã bị thuyết phục tám chín phần, nhưng vẫn không chịu thua hỏi tiếp: "Thế hai người bọn họ đến cùng là kiểu kịch bản gì?"
"Là sao à, Tiểu Cố tuy là một nha đầu kỳ quái nhưng thật ra giống như tờ giấy trắng, đến bây giờ vẫn ngây ngốc chưa biết gì. Còn vị đại thiếu gia kia... nếu Tiểu Cố không có bạn trai có lẽ cậu ta sẽ dùng hết 36 kế để câu tiểu mỹ nhân về nhà. Còn nếu Tiểu Cố thật sự có bạn trai rồi ấy à..."
Cảnh Hoành Dục nhướng mày hỏi ông ấy: "Thì sao?"
Phó đạo diễn Lâm vuốt nét vẽ tinh xảo trên tách trà tráng men, mỉm cười cổ quái: "Hẳn là hoành đao đoạt ái*."
(*) Hoành đao đoạt ái: 横刀夺爱 – đại loại là chỉ người thứ ba nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
***
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor. Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
Lúc Cố Niệm đến phim trường, tổ hoá trang đã nhận được thông báo từ tổ đạo diễn nên đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng làm việc. Cô vừa đến, chuyên viên trang điểm của Tông Thi Ức đã trực tiếp chạy đến lôi cô đi hoá trang thành Đinh Kiều.
Chuyên gia trang điểm của nữ chính cũng được xem là người có vị thế lớn nhất trong đoàn, cả người toát ra khí thế hung mãnh không ai dám lại gần, cũng không dễ dàng thương lượng.
Bình thường Cố Niệm không thích trang điểm, không có thói quen dùng nhiều son phấn, đến khi nhìn thấy chuyên gia trang điểm lôi ra hộp mỹ phẩm to đùng còn cố gắng giãy giụa một chút.
"Tôi chỉ đóng thế một phân cảnh thôi, không cần rắc rối như vậy đâu..."
"Cảnh đóng thế của cô là cảnh hôn tá vị, lỡ như máy quay phụ làm lộ nửa gương mặt không được trang điểm kỹ lưỡng thì ai chịu trách nhiệm đây hả!?"
Vừa vặn Cố Niệm sợ nhất chính là kiểu tính cách cường đại giống Lâm Nam Thiên như thế này đây, vừa nghe vậy đã lập tức héo đi, không dám nửa lời oán thán.
"Cô đừng ỷ vào mình còn trẻ mà không chịu chăm sóc da kỹ càng, ra ngoài không trang điểm chưa nói, cô nhìn xem hai quầng thâm trên mắt đi, có khác gì gấu trúc không?"
Cố Niệm chỉ biết nhỏ giọng giải thích: "Tôi là biên kịch, không phải diễn viên."
"Chuyện này liên quan gì đến nghề nghiệp của cô! Cô có biết thức khuya tổn hại đến cơ thể và khí huyết thế nào không, trên mặt kém sắc, lại còn là tại hoạ ngầm cho thân thể đó có biết hay không!"
Thế là Cố Niệm bắt đầu bị chuyên gia trang điểm một thân phong cách Gothic huấn luyện một khoá bảo dưỡng nhan sắc, còn cô chỉ biết ngồi im thin thít như chú chim nhỏ, thu mình trên ghế trang điểm không dám hé răng nửa lời.
Trang điểm xong, cô dựa lưng vào ghế buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, còn nghẹo cổ sang một bên mà ngủ gà ngủ gật.
Trợ lý trang điểm muốn đánh thức cô, chuyên viên trang điểm tay cầm cọ đẩy tay trợ lý ra, tự mình cất đồ dùng trang điểm bảo bối đi, mắt cũng không thèm nhìn lên: "Để cho cô ấy ngủ một lát đi. Chú ý đừng làm hỏng lớp trang điểm. Tổ đạo diễn đào đâu ra biên kịch nhỏ giống như nô lệ trong xã hội cũ ba ngày không được ngủ thế này không biết."
Trợ lý trang điểm không nhịn được mà bật cười: "Biên kịch Tiểu Cố rất đáng yêu đúng không? Lần trước tôi đã nói rồi mà anh vẫn không tin, cho rằng cô ấy dùng chiêu trò làm nổi. Anh xem, không thể nào..."
Chuyên viên trang điểm khẽ hừ: "Tôi thấy cô nên nói ít lại làm nhiều hơn đi."
Trợ lý trang điểm lè lưỡi, vừa định chạy đi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "À đúng rồi, anh có nhìn thấy Mai Giai Đình không?"
"Ai?"
"Diễn viên đóng vai nữ bốn, người mà Đinh lão sư trang điểm ấy."
"Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là biên kịch Tiểu Cố nhờ tôi khi nào thấy Mai Giai Đình đến phòng hoá trang phải lập tức nói cho cô ấy biết."
"Làm sao vậy, bọn họ có thù oán à?"
Chuyên viên trang điểm chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ trợ lý trang điểm lại nghiêm túc gật đầu: "Tôi nghĩ là vậy, biên kịch Tiểu Cố không bao giờ giận ai, nhưng lúc nhắc đến Mai Giai Đình thì hai mắt cô ấy đầy lửa giận đấy!"
Chuyên viên trang điểm dừng lại.
Anh ta nhăn chóp mũi ghét bỏ suy nghĩ một chút: "Có phải là người đi đâu cũng mang theo túi xách Gucci phiên bản giới hạn không? Vị trí trang điểm ở ngay phía sau Cố Niệm, nhớ trông chừng lớp trang điểm trên mặt cô ấy đấy."
"Tôi biết rồi, đợi biên kịch Tiểu Cố thức dậy tôi sẽ nói lại."
"Ừm."
"..."
"Này, cô đợi đã."
Trợ lý trang điểm chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại. Sau đó cô thấy lão đại lại bày ra gương mặt ghét bỏ: "Nói với cô ấy, mắng người thì được nhưng đánh nhau thì không, muốn đánh thì chờ quay xong mới được phép đánh, không được làm hỏng lớp trang điểm, đỡ phiền tôi dặm lại."
Trợ lý trang điểm dờ khóc dở cười: "Vâng, vâng."
Cố Niệm ngủ một mạch cho đến khi bị trợ lý trang điểm nhỏ giọng đánh thức.
Trước khi mở mắt, cô loáng thoáng nghe thấy một giọng nói thì thầm bên cạnh: "Này, Cố Niệm cô đừng ngủ nữa, Mai Giai Đình chuẩn bị rời khỏi rồi, dậy mau!"
Cố Niệm lầm bầm: "Gia đình? Gia đình gì cơ?"
Không đúng lắm.
A.
Mai Giai Đình!
Cô mở bừng mắt, cuối cùng cô đã tìm ra người phát tán tin đồn ban đầu sau ba ngày thu thập tin tức trong đoàn phim!
Cố Niệm đột nhiên tỉnh táo, đứng bật dậy khỏi ghế.
Trợ lý trang điểm đang chuẩn bị rút ổ điện thì bị cô làm cho giật mình sửng sốt, ngồi xổm ngước nhìn cô, "Cô chú ý lớp trang điểm một chút nha. Tư thế dùng rương dụng cụ đánh người của lão đại rất khủng bố, anh ấy còn có thể đuổi đánh người ta ba trăm vòng quanh phim trường mặc kệ nam nữ đấy."
Cố Niệm: "......"
Khí thế đang cháy bừng bừng của cô lập tức tự động thu liễm ba phần.
Cô không dám dùng sức nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đã được tạo hình cẩn thận một cách cứng nhắc, mở miệng gọi tên Mai Giai Đình - người vừa đứng dậy khỏi ghế trang điểm bên trong chuẩn bị rời đi.
Người bên kia nghe thấy liền quay lại.
Sau khi nhìn kỹ, cô ta phát hiện người gọi là Cố Niệm, vẻ mặt của Mai Giai Đình có chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn mỉm cười: "Biên kịch Cố có chuyện gì không?"
"À, tôi muốn nói chuyện riêng với cô." Cố Niệm ra hiệu cho cô ta, "Vào phòng nghỉ nói chuyện một lát được không?"
Cố Niệm vừa mới tỉnh ngủ, lớp trang điểm tinh xảo hiếm thấy khiến các đường nét trên khuôn mặt cô trở nên thanh tú hoàn mỹ hơn. Có điều gương mặt xinh đẹp bây giờ đang lạnh lùng không cảm xúc nhìn cô ta chằm chằm.
Chỉ là mái tóc đen dài xoã sau lưng, hai mắt đen láy trông giống một tiểu học muội không có một chút tính công kích. Không ngoài dự đoán, Mai Giai Đình sau khi nghe những lời đó hoàn toàn bất động.
Trợ lý trang điểm vẫn ngồi xổm nghe cô lạnh lùng nói chuyện với Mai Giai Đình, kéo kéo ống quần của cô, nói nhỏ: "Quá hung hăng rồi."
"Vậy à?" Gu Nian cũng thì thầm đáp lại.
Trong khi bộ não của Cố Niệm vẫn mơ hồ nghĩ cách làm thế nào để mời cô ta vào mà không hung hăng nữa thì Mai Giai Đình có động tĩnh.
Cô ta lắc vòng eo rắn nước được những người khác trong đoàn phim khen ngợi, tiến lại gần: "Được rồi, biên kịch Cô muốn nói chuyện gì với tôi thì nói càng sớm càng tốt, để không chậm trễ quá trình quay phim."
"Được."
Cố Niệm mặc kệ cô ta đảo khách thành chủ, đi tới trước lối vào của phòng nghỉ trong phòng hoá trang.
Nụ cười trên khuôn mặt Mai Giai Đình đanh lại ngay sau khi cô ta mở cửa bước vào rồi ngẩng đầu lên.
Trên chiếc ghế dài đối diện với cánh cửa trong phòng nghỉ, người đàn ông mặc áo sơ mi cùng quần tây vốn đang cúi đầu chợt ngẩng đầu lên.
Bốn mắt giao nhau.
Trên mặt người đàn ông không có một chút kinh ngạc nào, sợi dây xích vàng gắn trên mắt kính khẽ lắc lư trên đường cong của khuôn mặt, khóe môi mỏng khẽ cong lên.
Năm ngón tay của Mai Giai Đình căng cứng trên tay nắm cửa, cô ta như cảm thấy một cơn gió lạnh đập mạnh vào lưng mà không rõ lý do.
Đúng lúc này, một giọng nói khó hiểu vang lên sau lưng cô ta: "Mai tiểu thư?"
Mai Giai Đình cúi đầu và bước nhanh vào.
Cố Niệm bước theo cô ta, sau đó sửng sốt: "Lạc Tu tiên sinh, sao anh lại ở đây? Anh... vào lúc nào vậy?"
Cô quay đầu lại liếc nhìn về phía sau.
Phòng nghỉ nằm bên trong phòng hoá trang, muốn vào thì phải đi qua phòng hoá trang, nhưng vừa rồi cô ngồi ở ghế bên ngoài suốt, không thấy Lạc Tu đi vào.
Trừ phi......
"Trong lúc cô ngủ gật trên ghế. Ở phim trường quá nhiều người lại ồn ào nên tôi trốn ở đây." Lạc Tu nhìn vẻ bối rối trên gương mặt cô, cong môi cười.
Ầm ầm ầm. Nội tâm Cố Niệm một lần nữa sụp đổ không hề báo trước.
Cô chỉ biết hy vọng chính mình không bị chảy nước bọt trong khi ngủ, nếu không hình ảnh hoàn mỹ trong lòng con trai bảo bối của cô sẽ bị hủy hoại không còn một mảnh.
Cố Niệm chột dạ bước vào phòng nghỉ, sau đó mới nhớ ra một chuyện quan trọng: chuyện tiếp theo cô sẽ nói với Mai Giai Đình, mặc dù Lạc Tu cũng là một đương sự khác, nhưng cô không muốn anh ấy nghe được.
Phải làm sao làm sao bây giờ đây.
Lạc Tu đặt tạp chí trên tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha. Quần tây phẳng phiu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, anh đi tới bên người Cố Niệm: "Hai có có chuyện muốn nói à? Tôi ở đây có tiện hay không?"
Cố Niệm hơi do dự, nhưng cô không đành lòng "đuổi" con trai bảo bối ra ngoài: "Tôi... chuyện của tôi và Mai tiểu thư cũng tới cũng có liên quan đến anh, Lạc Tu tiên sinh không cần tránh đi đâu."
Lạc Tu có vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì vậy?"
Cố Niệm quay lại nhìn Mai Giai Đình.
Không biết từ lúc nào cô ta đã đứng dựa vào tường, cách xa sô pha trong phòng, cúi đầu không nói, khác xa dáng vẻ ung dung bình tĩnh vừa rồi.
Cố Niệm không nghĩ nhiều về sự thay đổi kỳ lạ này của cô ta, cô chỉ nghĩ rằng cô ta đối mặt với hai đương sự trong tin đồn chính mình tạo nên vì thế có tật giật mình.
Cô thở dài, đôi mắt rũ xuống: "Cô ta là người đầu tiên tung tin đồn đấy."
Lạc Tu: "Tin đồn gì?"
Cổ họng Cố Niệm như nghẹn một viên đá.
Mấy giây sau, cô quay sang một bên bất lực, đứng giữa hai người họ, quay lưng lại với Mai Giai Đình cong môi ra khẩu hình với Lạc Tu.
[ Cái đó đó, chuyện mà chúng ta đã nói lúc nãy rồi ấy. ]
Lạc Tu nhìn hiểu ý cô, gật đầu sáng tỏ: "Ồ, thế à?"
"...."
Cố Niệm thất bại nhìn phản ứng thờ ơ của ngỗng tử nhà mình—
Sao đứa trẻ nhà cô lại như một bông hoa trắng đơn thuần như thế? Sau này thành danh trong giới, không phải sẽ bị ức hiếp khi dễ đến dễ không còn đường lui sao?
Mẹ già càng nghĩ tâm càng đau.
Con trai bảo bối không hiểu tầm quan trọng của vấn đề, cô chỉ có thể tự giải quyết thôi.
Cố Niệm quay lại, nghiêm túc trịnh trọng nhìn Mai Giai Đình: "Mai tiểu thư, hẳn là cô biết lý do tôi tìm cô chứ?"
Khuôn mặt của Mai Giai Đình vặn vẹo tái nhợt, cô ta nắm chặt tay không nói gì.
Cố Niệm: "Tin đồn mấy ngày này do cô mà truyền đi ngày càng quá đáng trong đoàn phim. Tôi không biết cô làm cách nào để khiến mọi người chú ý tới chỉ trong vài ngày..."
"Tôi không có," Mai Giai Đình vội vàng ngẩng đầu biện hộ, "Tôi chỉ là... tối hôm đó tôi uống quá nhiều, ngày hôm sau tôi đã hối hận rồi! Tôi không có ý làm lớn chuyện thêm!"
"Tôi tạm tin cô không cố ý, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi."
"Vậy cô còn tìm tôi có chuyện gì?"
"Việc đầu tiên, nhiều người trong đoàn đã biết rằng lời đồn đãi này từ cô mà có. Tôi hy vọng cô dám làm dám chịu trách nhiệm về hành vi của mình, thừa nhận rằng cô đã tung tin đồn không đúng sự thật vì lý do cá nhân và phải xin lỗi Lạc Tu tiên sinh."
Mai Giai Đình cắn môi, cảm thấy uất ức.
Nhưng trong lòng cô ta không thể không thừa nhận rằng ngày hôm đó vì Lạc Tu từ chối cô ta và sau khi nghe những lời mập mờ của anh, cô ta muốn trả đũa để trút giận trong lòng.
Chỉ là cô ta trăm tính ngàn tính không ngờ tới mọi chuyện lại lớn thành như vậy.
Nếu Lạc Tu không phải là một người mới, mà là diễn viên hạng A hay lưu lượng, thì hậu quả...
Mai Giai Đình càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ. Ngay lập tức cô ta nhận ra không thể vì chút tư thù mà huỷ hoại tiền đồ của mình, gật mạnh đầu: "Tôi sẽ."
"Còn chuyện thứ hai." Cố Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi hy vọng cô nói cho tôi biết người đứng sau chuyện này là ai."
"Cái gì?"
Cố Niệm: "Cô và chúng tôi không có ân oán cá nhân cũng không có hiềm khích nào. Tôi không nghĩ rằng cô sẽ chủ động làm ra chuyện này - như cô đã nói, cô không muốn làm lớn chuyện, tôi tin cô. Nhưng tôi muốn biết, ngay từ đầu là ai bày mưu cho cô tạo tin đồn này?"
Mai Giai Đình sững người: "Không có ai cả."
Lúc Mai Giai Đình ngây người nhìn lên, mắt cô ta lướt qua vai Cố Niệm nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào bức tường cạnh cửa.
Như thể anh đã nhận ra ánh mắt của cô ta, hàng mi mỏng sau mắt kính của người đàn ông khẽ nhếch lên, đôi mắt nâu thoạt nhìn hoà nhã nhưng lạnh lùng xa cách dán chặt lên mặt cô ta.
Một lúc sau, người đàn ông nhếch môi.
[ Cũng có khả năng là tôi yêu thầm cô ấy trước. ]
Giọng điệu lạnh lùng và lười biếng dường như vẫn còn văng vẳng bên tai Mai Giai Đình. Lúc đó nghe đến xương cùng tê dại, nhưng lúc này cô ta chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Lạc Tu cố ý!
Anh ta rõ ràng đã đoán được, và cũng sớm nhìn thấu cô ta sẽ làm như thế nào, thế nên Lạc Tu đã nói một câu đầy ẩn ý không phân rõ thật giả khi chỉ có một mình cô ta đứng bên cạnh!
"Mai tiểu thư?"
Mai Giai Đình giật mình định thần lại, Cố Niệm khó hiểu nhìn cô ta, "Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi không nhìn cô, tôi..."
Giọng Mai Giai Đình bỗng nhiên dừng lại.
Đồng tử cô ta co rút. Trong giây lát, cô ta nhớ lại Lạc Tu đã đợi ở đây rất lâu từ khi họ bước vào, cùng với phản ứng bất ngờ của Cố Niệm. Sau đó là thái độ cố tình đứng dậy giả vờ rời đi của anh ta, đi đến sau lưng Cố Niệm khiến cô ấy đứng giữa hai người họ, Cố Niệm cũng không hề phát hiện được bất cứ bất thường hay hoài nghi nào đối với anh ta.
Mà bây giờ Cố Niệm chỉ cho rằng Mai Giai Đình đang nhìn cô, không chút nghi ngờ nào đối với người đàn ông đứng sau lưng.
Từng bước từng bước thận trọng đều hoàn hảo nằm trong sắp đặt của Lạc Tu.
Mai Giai Đình chậm rãi thu hồi ánh mắt, khẽ cúi đầu, dù đang là mùa hè khô nóng, cô ta không tránh được run rẩy.
Mai Giai Đình còn cho rằng chính mình là người tạo nên lời đồn đãi này, có thể gây xôn xao dư luận đoàn phim, hoá ra cô ta đã quá ngây thơ rồi. Cô ta chẳng qua chỉ là một con cờ do người đàn ông này tuỳ ý bắt lấy, nắm quyền điều khiển.
Trước bữa tiệc sinh nhật hôm đó đoán chừng người đàn ông này chưa từng gặp cô ta, thế nhưng cô ta chỉ bắt chuyện vài câu liền trở thành quân cờ trong tay anh ta.
Không cách nào thoát được.
Hẳn là anh ta cũng đã sắp xếp từng bước tiến lùi, phủi sạch liên quan đến chính mình, bây giờ nếu cô ta làm lớn chuyện thì kết cục ngoại trừ huỷ hoại danh tiếng bản thân thì cũng chẳng được gì.
Mai Giai Đình không cam tâm nhưng lại không dám không cam tâm. Cô ta buông nắm tay đang bóp chặt, thanh âm thấp đến vô lực: "Xin lỗi, biên kịch Cố."
"A?" Cố Niệm khó hiểu nhìn cô ta.
Mai Giai Đình: "Chuyện này do một mình tôi gây nên, không liên quan đến người khác."
Cố Niệm: "?"
Mai Giai Đình cả người cứng nhắc đi đến bên cạnh Cố Niệm: "Tôi sẽ làm rõ tin đồn và xin lỗi mọi người, cô yên tâm. Lúc trước tôi bất mãn vì Lạc tiên sinh từ chối, lại thấy tối hôm đó hai người đi chung với nhau cho nên... cho nên lúc say rượu mới nói ra những lời thiếu suy nghĩ, tôi không thật sự muốn hãm hại Lạc tiên sinh."
Mai Giai Đình vừa nói vừa bước về phía cửa, lúc nói những lời này, cô ta dừng bên cạnh Lạc Tu. Mà người đàn ông không chút phản ứng đối với những lời này của cô ta, tựa như người ngoài cuộc nửa điểm cũng không can hệ.
Mà cho đến giờ phút này, anh cũng chỉ là hơi nghiêng người nhường đường, con ngươi ôn nhuận, trên mặt là ý cười ôn nhu khách sáo.
Ôn nhu......
Ôn nhu cái rắm! Mai Giai Đình hừ mạnh trong lòng. Tên Đại ma vương cấp độ cao này cô ta không đối phó được! Tất cả mọi người đều bị mù mắt mới cho rằng anh ta là người lương thiện chịu đựng làm một quả hồng mềm mặc người khi dễ.
Mai Giai Đình tránh đi ánh mắt Lạc Tu, nửa giây cũng không dám ở lại cùng anh đối mặt, nhanh chân bước ra ngoài.
"Này ——"
Cố Niệm lấy lại tinh thần, theo bản năng đuổi theo hai bước.
"Đừng đuổi theo nữa." Lạc Tu xoay người sang một bên, tầm mắt rơi vào cô gái đang muốn chạy ra ngoài, một mảng lạnh lùng trong mắt dần ấm lên.
Anh cố gắng đè xuống khoé môi và đuôi mắt đang vô thức nhếch lên: "Mai Giai Đình đã xin lỗi cũng đồng ý làm sáng tỏ mọi việc rồi."
Cố Niệm tiếc nuối quay trở lại, "Nhưng tôi còn chưa tra được kẻ đầu sỏ gây tội."
"Cô ta cũng nói là không có ai khác mà."
"Cô ta nói gì anh liền tin sao, Lạc Tu tiên sinh anh không thể cứ đơn thuần như vậy," Cố Niệm thở dài, "Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu, có khả năng sau lưng cô ta còn có người khác...... Có khi nào là kim chủ có thân phân tương đối lợi hại không?"
"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy."
"A?"
Cố Niệm ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của người đàn ông, cô đã cảm thấy đỉnh đầu bị chạm nhẹ, giọng nói trầm ấm dễ nghe truyền đến: "Nghĩ nhiều quá dễ bị hói đầu lắm, Cố Niệm."
Cố Niệm choáng váng toàn tập.
Giây trước là vì sự thật sét đánh "một lần nữa bị con trai bảo bối xoa đầu" đánh trúng, cơn choáng váng tiếp theo là vì xưng hô Lạc Tu vừa gọi cô.
Lạc Tu gọi thẳng tên cô chỉ một lần duy nhất tại phòng khách sạn của anh vào ngày sinh nhật, khi đó anh dùng ngữ khí lạnh nhạt ngắt lời suy đoán của cô.
Nhưng mà hôm nay không giống với lần đó, hai từ "Cố Niệm" nghe thật giống như...
Ôn nhu đến khắc cốt ghi tâm.
Không hiểu vì sao đầu óc Cố Niệm một mảnh trống rỗng, cô cảm thấy hai má như bị lửa đốt, nhanh chóng cháy thành một mảnh có thể đem đi nướng thịt.
Lý trí chỉ kịp hét lên thảm thiết đã bị thiêu rụi thành tro bụi.
Cô ngơ ngác hồi tưởng lại.
Đúng rồi.
Kể từ lần đó, Lạc Tu dường như không gọi cô là Cố tiểu thư nữa.
Người đàn ông bỏ tay xuống.
Giọng nói trầm thấp như áp vào bên tai, ôn nhu như trước: "Sắp đến giờ quay rồi. Ra ngoài với tôi nhé?"
"...Vâng."
Như con rối gỗ bị giật dây, Cố Niệm cứng nhắc để Lạc Tu nắm tay bước ra khỏi phòng nghỉ.
Sau đó đụng phải hai gương mặt quen thuộc. Ánh mắt của hai người họ rơi vào ngón tay mảnh khảnh của Lạc Tu đang nắm cổ tay Cố Niệm cách lớp áo sơ mi mỏng, đồng thời dừng lại. Tiếp theo, biểu tình trên mặt hai người họ vặn vẹo y đúc.
Cô gái nhỏ đang trong trạng thái mê man lý trí cháy thành tro đột ngột tỉnh dậy.
Là chuyên viên trang điểm đại bài của đoàn phim và trợ lý của anh ta.
Cô nàng trợ lý trang điểm hoảng kinh thất sắc nhìn cô.
Ngay sau đó, chuyên viên trang điểm vọt lên tới trước mặt cô, biểu cảm trên gương mặt anh ta biến hoá ảo diệu, vô cùng tức giận gào lên:
"Không phải tôi đã nói cổ có thể gãy, nhưng kiểu tóc và lớp trang điểm không thể làm loạn rồi sao? Ai! Ai đụng vào tóc của cô ấy?!"
"......"
Không khí chết lặng mấy giây.
Cố Niệm đột nhiên hoàn hồn, lập tức rụt tay lại, cô kinh hoảng giương mắt nhìn về phía Lạc Tu.
Hai hàng mi dài của Lạc Tu khẽ run.
Anh nghiêng người, tầm mắt quét đến lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, một chút âm u loé lên từ đáy mắt nhưng rất nhanh đã được giấu đi, khẽ mỉm cười.
"Xin lỗi, là do tôi vừa mới diễn thử."
- Hết chương 32-
Tác giả có lời muốn nói:
Ác long hiện thân √
Tình yêu của mẹ dần dần mất đi bản chất √

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.