Ngọt Ấm

Chương 15:




Anh từ nhỏ đã ít nói, rất ít khi thấp thỏm như vậy.
Edit: Gypsy.
Bọn họ đã ăn trước khi đi ra ngoài, Hoắc Tri Hành nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ đói bụng, liền nấu cháo bắp rồi gọi cô ra ngoài ăn.
Khi Điền Noãn nhẹ nhàng mở cửa bước ra, vừa lúc anh đặt hai cái chén lên bàn.
"Lại đây đi, anh đã nói qua với thím rồi, có khả năng anh sẽ dùng nhà bếp vào ban đêm."
Cô gái đi tới, ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế mà anh kéo ra, dùng muôi múc từng thìa cháo, đưa lên miệng thổi.
"Ăn ngon miệng."
Bột ngô tự trồng và tự xay mang theo vị ngọt tự nhiên, hai người ăn từng thìa cháo trong chén, đồ ăn kèm cũng chưa hề động.
"Noãn Noãn."
Hoắc Tri Hành lấy ra một gói khăn giấy trong áo khoác đưa cho cô, đôi mắt nâu hiện lên ý cười.
"Nếu em muốn làm thêm, đến công ty Hoắc thị đi."
Cô gái đang ăn ngon bỗng ngẩng đầu lên, chỉ vào bản thân rồi ngờ vực nhìn anh.
"Em? Em chỉ mới vừa tốt nghiệp cấp 3 thôi, sẽ mang thêm phiền phức cho anh đó."
"Hửm. Em có thể mang đến cho anh phiền phức cái gì chứ, công ty có rất nhiều sinh viên thực tập đó."
"Thật ạ?"
Cô gái nhỏ dao động, làm việc ở Hoắc thị, liền có thể mỗi ngày nhìn anh.
"Em có thể làm gì chứ..."
Người đàn ông nhàn nhã cười, "Làm trợ lý cho anh, công việc rất đơn giản, toàn là mấy việc lặt vặt thôi."
Công việc của trợ lý cho chủ tịch tập đoàn Hoắc gia rất đơn giản, mấy lời này mà người ta nghe được sợ là khiến người ta cười rớt hàm. Ngữ điệu anh chân thành, ỷ việc cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, anh liệt kê một loạt cái gọi là thói quen làm việc.
"Chỉ cần giúp anh đưa văn kiện, sắp xếp tài liệu, còn có pha cà phê là được. Đơn giản mà, đúng không?"
Môi hồng của cô gái hơi mím lại, mí mắt luôn rũ xuống xốc nhìn anh.
"Anh Tri Hành, anh thực sự nghĩ em ngốc lắm sao..."
Người đàn ông không một chút xấu hổ khi bị vạch trần, chỉ hơi nghiêm mặt. "Em vẫn còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm đối mặt với nguy hiểm trong xã hội, chờ lúc thực tập ở trường đại học đi làm cũng không muộn, đến lúc đó em làm cái gì anh đều sẽ không cản em đâu."
"Đặc biệt là ——" anh dừng lại một giây, sắc mặt anh bỗng chốc mất tự nhiên, "Đặc biệt là, đừng để bị lừa bởi thằng nhóc xấu xa nào đó."
Cô sửng sốt, nhăn mũi cúi đầu không nhìn anh, đột nhiên có chút không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em mới không thích người khác."
Hoắc Tri Hành không nghe rõ, nhướng mày hỏi cô, "Làm sao?"
"Hừm." Cô hắng giọng, "Anh nghe nhầm rồi, không có gì hết, em đi rửa bát đây, anh ngủ sớm đi, em ngủ sau."
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ cầm hai bộ chén đũa chạy vào bếp trong sân, để lại anh một mình trên bàn ăn nhìn cánh cửa đung đưa. Sau một lúc, đôi mày nhướng lên của anh ấy dần dần buông xuống.
Anh không biết bản thân anh nói câu nào khiến cô không vui, đành phải về phòng theo lời cô, vừa nằm trên giường đã nghe thấy tiếng cô đóng cửa.
Nhìn vầng trăng trắng sáng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, anh cảm thấy lòng của Điền Noãn còn khó đoán hơn Kiều Tri Niệm.

Theo yêu cầu của thím Triệu, bọn họ chuẩn ở đây thêm một ngày.
Hoắc Tri Hành sáng sớm rời giường đến sân sau nghe điện thoại, lại quay lại sân trước, cô gái vừa mới rửa mặt cạnh ao giờ lại không thấy đâu.
"Thím Triệu, Noãn Noãn đâu rồi?"
Người phụ nữ vừa vo gạo bên cạnh ao vừa giơ tay hướng ra cửa.
" Đã đi cùng Triệu Ngôn tới dòng suối nhỏ bên kia rồi."
Người đàn ông bước ra ngoài, vừa đến cửa, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của đôi trai gái, giữa cánh tay họ cách một khoảng bằng bàn tay, không biết Triệu Ngôn nói gì, đôi mắt cười của Điền Noãn cong lên như lưỡi liềm.
Dòng suối nhỏ cách nhà Triệu không xa, bọn họ đứng lại ở đó, Hoắc Tri Hành muốn gọi Điền Noãn trở lại, nhưng lại thấy không có lý do gì. Khuôn mặt điển trai vững vàng, anh quay lại xe lấy laptop chuẩn bị làm việc.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh bàn học của Triệu Ngôn, trong lúc xem văn kiện, anh vô thức chú ý đến thời gian trên máy tính. Tài liệu buổi sáng Thẩm Hạc gửi cho anh không dài, đọc tới đọc lui chỉ nửa tiếng là xong, nhưng hôm nay đã hơn một tiếng rưỡi rồi mà anh vẫn chưa đọc hết đến một nửa.
Anh từ nhỏ đã ít nói, rất ít khi thấp thỏm như vậy.
Liếm liếm môi khô khốc, anh muốn châm một điếu thuốc, lại cảm thấy ở nhà người khác hút thì không ổn.
Anh bực bội vuốt trán, mắt liếc nhìn những bức hình dán trên tường, trong đó có một bức khiến anh chú ý.
Có lẽ là Điền Noãn và Triệu Ngôn của vài năm trước, một người mặc váy đỏ nhỏ, người kia mặc áo sơ mi quần tây nhỏ, hai tay dắt nhau, không biết làm hoa đồng hôn lễ của ai.
*hoa đồng: hình như là cô dâu chú rể phụ á.
Kim đồng ngọc nữ.
Các ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông chạm vào môi mỏng, mày nhíu chặt lại, mắt nâu đen có chút ảm đạm.
Đột nhiên, bàn tay to nắm chặt notebook, văn kiện quan trọng mà Thẩm Hạc nói liền bị ném sang một bên.
"Chỗ này..."
Khi nghe thấy âm thanh bên ngoài, đồng tử của người đàn ông đột nhiên co rút lại, theo sau, thân thể từ trên ghế chợt đứng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Điền Noãn quay đầu thấy Hoắc Tri Hành, thả trái bắp mới hái vào tay anh.
"Anh Tri Hành, cho anh."
Khi anh ấy nhận lấy nó, bề mặt còn giữ độ ấm của nắng mặt trời.
"Em hái được à?"
"Ừm, ở đất của nhà thím Triệu đó."
Màu vàng của bắp làm chiếu sáng lên đôi đồng tử nâu, khóe miệng người đàn ông khẽ nhích, "Ừm, hôm nay còn rất ngoan."
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.