Ngọt Ấm

Chương 20:




Có gì đó hơi khác, thái độ của Hoắc Tri Hành đối với cô đã thay đổi.
Edit: Gypsy.
Khi Điền Noãn tỉnh dậy đầu vẫn còn rất đau, cô chỉ nhớ tối hôm qua Hoắc Tri Hành kêu cô đi tắm, sau đó cô liền không nhớ.
Vò đầu ngồi dậy rửa mặt, thay quần áo của mình, vừa đi tới phòng khách liền nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào sô pha.
"Anh Tri Hành? Anh dậy sớm quá."
Đôi mắt của người đàn ông chứa đầy những sợi chỉ đỏ, gạt tàn trên tay đầy tàn thuốc. Đôi mắt đẹp của cô gái nhỏ nhìn anh, đi tới cầm hộp thuốc lá rỗng bên cạnh lên, mày nhíu lại.
"Anh thức suốt đêm sao? Còn hút nhiều như vậy."
"Ừm, công ty có việc, anh bận cả đêm."
Anh đang nói dối, nhưng Điền Noãn không nghi ngờ gì anh.
Cô chỉ cảm thấy địa vị của Hoắc Tri Hành cao, mặc dù khí phách, nhưng cũng có lúc quá lạnh lùng.
"Sao hôm qua uống nhiều rượu vậy?"
Giọng anh hơi khàn, nhưng trầm thấp dễ nghe. Cô gái ném hộp thuốc trên tay vào thùng rác, ngoan ngoãn ngồi cạnh lấy lòng anh.
"Tôi uống chưa tới một ly, đầu óc bắt đầu choáng váng, muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt, kết quả đến nơi thì gặp ——"
Đôi mắt sáng của cô mờ đi ngay lập tức.
"Gặp cô Trần, hẳn là cô ấy đã gọi cho anh rồi."
Người đàn ông cười sửa lại, " Là gọi cho Thẩm Hạc, cô ấy không có số điện thoại của anh."
Nói xong những lời này, anh thấy khóe miệng cô cười nhẹ, tuy rằng đã che dấu, nhưng trong mắt lại không giấu được sự vui sướng."
"Về sau em không uống rượu nữa, anh đừng giận mà." Sau đó, cô gái lén xem phản ứng của anh.
"Chậc." Anh đưa tay lên, muốn sờ vào đầu cô, nhưng giữa chừng anh chuyển xuống lấy khăn giấy.
"Về sau một mình ở ngoài nên chú ý an toàn, xã hội rất loạn, con gái không nên uống say. Thu dọn một chút đi, anh đưa em đi ăn sáng, ngày mai em phải chính thức đi làm, không được đến muộn."
Người đàn ông nhếch mày về phía mặt trời bên ngoài cửa sổ, ra hiệu cho cô nhìn thời gian.
Cô gái rất xấu hổ, mặt đỏ lên, mười ngón chân cuộn lên.
"Dạ không đâu, ông chủ."
Tiếng ông chủ mang theo ý nũng nịu, người đàn ông nghe xong trong lòng liền bốc hỏa. Cố nén sự rung động xuống, anh vào nhà tắm rửa mặt như không có chuyện gì.
Hoắc Tri Hành đưa Điền Noãn đi ăn trưa bên ngoài, sau đó đưa cô về nhà.
Cô gái liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vừa đúng hai giờ rưỡi chiều.
"Anh không quay về ngủ một lát sao? Hôm nay là chủ nhật, anh đã không ngủ cả đêm rồi..."
Tóc của người đàn ông được chải gọn gàng, trên mặt sạch sẽ không thấy râu, nhưng đáy mắt xanh đen vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Không được, công ty còn có việc, ngày mai anh sẽ cho tài xế trực tiếp đưa em đến công ty, anh chờ em đó."
"Dạ, vậy anh đi cẩn thận..."
Môi người đàn ông có chút tái nhợt, mỉm cười với cô rồi lái xe đi.
Điền Noãn nhìn anh đi, trong lòng có chút bất an.
Có gì đó hơi khác, thái độ của Hoắc Tri Hành đối với cô đã thay đổi.
Ánh mắt cô run rẩy, nhận thiết này khiến cô kinh hoảng. Nhất thời không thể hiểu được là do cô uống rượu, hay do cô gặp phải cô Trần ngày hôm qua.
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi hoặc nhắn tin cho anh, lại nhớ anh đang lái xe.
Chỉ có thể bỏ lại điện thoại trong túi.
Cảm giác bất an này khó chịu quá.
......
Đến giờ ăn tối, bàn ăn chỉ có ba người, Hoắc Tri Hành cũng không trở về.
Từ khi Điền Noãn đến Hoắc gia, đây là lần đầu tiên Hoắc Tri Hành buổi tối không về nhà khi vẫn còn đang trong thành phố.
Cô nuốt không trôi, cuối cùng đợi đến khi Hoắc Chính Kỳ lên lầu nghe điện thoại, mới lấy hết can đảm hỏi Kiều Uyển Ninh.
"Dì Kiều, anh trai Tri Hành vừa đi sao ạ?"
Kiều Uyển Ninh nhướng mày, "Không, có lẽ là phải đi xã giao, sao vậy?"
Điền Noãn nhẹ cắn môi anh đào, miễn cưỡng cười. "Chỉ là ngày mai phải đến công ty, không có gì đâu ạ."
Thật ra cô muốn hỏi xem có phải Hoắc Tri Hành sắp có bạn gái rồi phải không, nhưng lại sợ nhận được đáp án không như mong muốn. Sự thay đổi thái độ của anh khiến cô đột nhiên mất cảm giác an toàn, cô không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, phân tích xem điều gì khiến anh không vui, hay đơn giản là vì cô Trần kia.
Cô nhớ cô Trần kia trông như thế nào. Mặc dù ý thức lúc đó của cô có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ đó là một mỹ nữ, cử chỉ rất nữ tính.
Nghĩ đến điều này, cô nhìn xuống bộ quần áo hoạt hình mà cô đang mặc ở nhà.
Cô làm sao có thể so với người phụ nữ này chứ, đặc biệt là bộ ngực của cô không đủ lớn.
Kiều Uyển Ninh đối diện nghi hoặc nhìn cô gái nhỏ, nhìn cô đang nhìn xuống ngực mình một lúc, chốc lát lại bóp chân mình một cái rồi tỏ vẻ chán nản, thật sự không hiểu cô đang làm gì.
"Noãn Noãn, không sao chứ?"
"A, không có gì không có gì đâu ạ!"
Điền Noãn đột nhiên đỏ mặt, cô cả ngày mê man, quên mất rằng dì Kiều vẫn còn ở đó.
"Không có gì đâu dì, con no rồi, con về phòng ngủ trước mai còn phải đi làm ạ!"
Cô vội vã lên lầu, Kiều Uyển Ninh nhìn lại bầu trời với mặt trời lặn bên ngoài, lẩm bẩm một mình.
"Bây giờ sao? Vào giờ này á?"
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.