Ngọt Ấm

Chương 35:




Có lẽ vẫn giống như lời nói trước đây về anh, không phải anh thay đổi mà hư, mà là trước nay không quá tốt rồi. (hơi H)
Edit: Gypsy.
Người đàn ông nhéo đầu mút, bọc áo mưa vào hạ thể sưng tấy của mình, sau đó khều khều một bên mày, dùng một tay ôm lấy đôi chân thon dài trắng nõn tách ra, đem chính mình từ từ tiến vào trong cơ thể cô.
Cô gái nhỏ che miệng, chịu đựng sự xâm nhập chậm rãi của anh, cố gắng không phát ra âm thanh, cho đến khi hạ thể bị anh nhét chặt không kẻ hở.
Anh chống đẩy dùng hết sức húc vào hoa tâm, giọng nói của cô vang lên từ khe hở ngón tay đang che lại, trong đôi mắt ngấn nước của cô vào phần hoảng sợ và cầu xin.
Con rồng dưới đũng quần bị bao vây chặt chẽ, bốn phương tám hướng không ngừng mút vào.
Người đàn ông gần như mất kiểm soát trước vẻ mặt ẩm ướt đáng thương của cô, lửa dục dồn dập từ sau eo một đường lên tới đỉnh đầu.
Một người ôn nhu hòa gắn bó với người mình yêu đều sẽ có ác tâm. Anh lấy tay cô ra, eo nặng nề đẩy vào rút ra từ từ đột kích—
- --"Ưm..."
Cô dựng thẳng dậy hừ một tiếng rồi cắn vào vai anh, đau đớn không kìm hãm được ngược lại làm anh phát cuồng, mỗi cú rút ra húc vào đều va chạm mạnh mẽ.
Đêm qua, anh ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong tay ngủ cả đêm, mùi thơm trên người của thiếu nữ khiến anh lửa dục đốt cháy không ngủ được. Nam nhân mới khai trai vừa nếm được vị ngọt liền trằn trọc cả đêm trên giường, hiện tại là dù thế nào cũng sẽ không chịu buông tha cô.
"Không sao cả, bọn họ đều ở dưới lầu, không nghe được âm thanh, cứ kêu ra."
Nhìn thấy khuôn mặt ngọc bích của cô đỏ bừng cũng không dám hô lên, anh dụ dỗ cô, đồng thời tăng thêm sức mạnh dưới hạ thân. Cô vốn dĩ đang ở trên bờ vực của sự chịu đựng, cuối cùng cũng nhụt chí khó chịu hừ ra.
Người đàn ông không nhìn nổi ánh mắt mê ly mờ mịt của cô, dáng vẻ của đôi môi anh đào thở dốc.
Eo bụng tăng tốc va chạm mấy trăm lần, sau đó liền mặc sức phóng ra chất lỏng màu trắng đục vào trong thân thể yêu kiều rên rỉ của cô.
Anh bóp rễ rút ra bộ phận sinh dục vẫn còn đang rắn chắc, cởi bỏ bao nhỏ, thắt nút rồi ném xuống, dùng khăn ướt lau sạch thân thể của hai người.
Làm xong hết thảy mọi thứ, vừa nhấc đầu lên nhìn liền thấy Cô gái nhỏ đã lấy lại tinh thần từ cao trào đang giận dữ nhìn chằm chằm anh, cái miệng nhỏ vốn hơi nhếch càng dẩu cao hơn.
Thấy anh đang nhìn lại mình, nhích hai cái sang một bên, bọc nó vào trong một chiếc chăn bông, thái độ phân rõ giới hạn với anh.
Người đàn ông nhướng mày, nhìn xuống hạ thể đỏ cứng của mình, tình dục trong mắt còn chưa tiêu mang theo tia ranh mãnh, khóe miệng hơi nhếch lên, đuôi mắt phiếm hồng khiến nụ cười này có chút quỷ dị.
"Không muốn để ý anh?"
Giọng anh khàn khàn mang theo thỏa mãn, nhưng trong giọng nói nghiền ngẫm làm người khác xem nhẹ cũng không xong.
Điền Noãn nghe vậy, thân thể bị quấn lại hướng tới một bên giật giật.
Dưới ga trải giường cô có một mảng vệt nước, người đàn ông chậm rãi đưa tay quệt quệt, sau đó đưa tới trước mặt cô.
"Vừa mới sướng xong liền bỏ rơi người? Khăn trải giường đều ướt hết rồi."
Điền Noãn đầu óc "oành" một tiếng, nhanh chóng kéo chăn bông, Hoắc Tri Hành thừa cơ liền lăn vào, ôm người xoay chuyển, lúc này cả hai người đã bị quấn quanh.
Xúc cảm mãnh liệt vừa rồi cũng không kích thích bằng những lời đó, hai má hiện tại so với lúc ở dưới thân anh còn đỏ hơn. Cô buộc phải nhìn thẳng vào đôi đồng tử sáng ngời của anh, khuôn mặt nóng như lửa đốt.
"Không phải bọn họ vẫn còn ở đó, bị nghe được làm sao đây..."
Cô gái nhỏ bĩu môi nói, môi hồng mấp máy, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Người đàn ông vòng tay qua vòng eo mảnh mai của cô dưới chăn, ngón tay véo da thịt mềm mại trên cơ thể cô.
"Không nghe được, cách âm rất tốt, trừ khi dựa trên cửa làm."
Nói xong, thân thể thanh tú trong tay rõ ràng đã thả lỏng, khóe miệng nhếch lên cao hơn, đôi bàn tay to vuốt ve qua lại thân thể mềm mại không xương của cô.
Có hơi tròn trịa hơn so với lúc mới đến, tuy rằng vẫn còn rất mảnh khảnh, nhưng đã không còn bộ dáng của da bọc xương như lúc trước nữa.
"Béo hơn một chút thì tốt rồi."
Cô khẽ lắc đầu, "Không muốn, như vậy sẽ rất xấu."
"A, không có đâu."
Tay anh bơi đến trước ngực cô nhào nặn, "Nếu mập lên ở chỗ này thì xoa nắn sẽ càng thoải mái hơn đó."
Người đàn ông nói lời này rất nghiêm túc, vẻ mặt đã trở lại vẻ tao nhã thường ngày.
Điền Noãn không biết nói gì, đôi mắt đẹp mở to, hồi lâu mới mở miệng, cũng không biết nên nói gì.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy, có lẽ vẫn giống như lời nói trước đây về anh, không phải anh thay đổi mà hư, mà là trước nay không quá tốt rồi.
Có thể duy trì phong thái của một quý ông lâu như vậy, đơn giản chỉ là che giấu bản chất thật của mình mà thôi.
Hai người nằm trên giường một lúc, gần đến giờ ăn trưa vẫn chưa chịu dậy.
Điền Noãn rất mất tự nhiên, tuy rằng không ai biết Hoắc Tri Hành ở trong phòng cô lâu như vậy, nhưng cô có tật giật mình, trên mặt ửng hồng như thế nào cũng không biến mất.
Nhất là khi nhìn vào đôi mắt như cười như không của anh, cô bất giác nhớ tới chuyện vừa rồi...
"Anh Tri Hành, không thì em xuống dưới nha?"
Cô ngồi xổm xuống cạnh chiếc lồng sắt của Khuyên Khuyên, đưa một ngón tay vào vuốt vuốt trán con thỏ, khi gỡ ra có một cái hố trên lớp lông tơ trắng.
Người đàn ông phía sau mở rèm cửa, nghe xong cũng cúi thân mình xuống, học cô sờ đầu cô như cô sờ đầu thỏ vậy.
Tóc Điền Noãn tinh tế mềm mại, ngày thường còn bay ra vài sợi tóc gãy nhỏ. Màu tóc của cô vốn hơi ngã vàng, khi ánh mặt trời chiếu vào như thế này cô dường như đã có mái tóc vàng từ khi sinh ra, quanh thân đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Ánh mắt anh dịu lại, ngón tay đổi thành bằng lòng bàn tay lại quấn quanh tóc cô.
"Đi xuống với anh, còn phải nói chuyện đính hôn nữa, càng sớm càng tốt, hửm?"
Cô gái nhỏ không kịp phòng bị đã được cho ăn một viên kẹo đường đột nhiên đứng dậy, niềm vui sướng trong lòng hóa thành nghững ngôi sao tràn ra khỏi mắt.
Cô quay lại nhón chân hôn lên khuôn mặt đẹp trai đang hơi ngước lên của anh, sau đó chải tóc hai lần trước gương trang điểm.
Anh bị vẻ ngoài dễ thương của cô làm cho bật cười, cũng tiến đến bên cạnh cô.
Trong gương là hai gương mặt đang tươi cười có chút ửng đỏ. Người đàn ông chậm rãi quay mặt về phía cô, cô cung quay đầu lại, hai người vốn cách nhau một khoảng, lại đồng thời rút dần khoảng cách.
Môi dán sát.
'Chụt~'
______________
Chương này mình bị mất bản dịch cũ rồi, phải dịch lại từ convert, nên chắc sẽ không sát raw đâu, mọi người thông cảm.
Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.