Ngọt Ấm

Chương 39:




"Phải lòng một người, sớm tối làm bạn, đầu bạc răng long."
Edit: Gypsy.
Tiệc đính hôn còn năm ngày nữa, sau buổi chiều, Kiều Tri Niệm lôi Điền Noãn ra băng ghế sau nhà phơi nắng.
Một tiếng đàn piano du dương vang lên bên cạnh hai người họ, Kiều Tri Niệm yêu cầu cô đi qua để nhìn xem, cô đi theo tiếng đàn piano qua khu vườn sau đầy màu sắc, tiến vào nhạc viện đầy nắng được bao quanh bởi kính.
Hoắc Tri Hành ngồi trước chiếc dương cầm lớn màu trắng, ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ nhảy lên những phím đàn đen trắng, những nốt nhạc linh động chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Anh mặc quần tây xanh nhạt, áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên đường viền cổ áo lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh thanh tú. Mái tóc đen tùy ý dán trên đầu, tóc mái dài xõa tung hơi che khuất đôi mắt đang rũ xuống, không nhìn rõ được biểu cảm của anh, lại có thể thấy rõ khóe môi đang gợi của anh.
Căn phòng bằng kính sáng sủa được ánh sáng mặt trời chiếu vào, sau lưng anh là những đám hoa hồng môn trắng muốt.
Người đàn ông đặt mình trong ánh nắng ấm áp này, giai điệu ở đầu ngón tay chơi không phải là một bài hát nổi tiếng của thế giới, nhưng nó du dương và lôi cuốn.
Đôi mắt hạnh của Điền Noãn khẽ run lên, bàn tay dùng sức vuốt ve khung cửa, ngón tay như thủy thông trở nên trắng bệch.
Sau khi gặp Hoắc Tri Hành, mỗi lần anh xuất hiện trong tầm mắt của cô, đều là hư ảo, dịu dàng, ôn hòa và xinh đẹp.
Phòng hoa so với ngày thường không khác gì, ngay cả cây đàn cũng đã đặt ở đó từ lâu.
Nhưng cô biết anh muốn làm gì.
Người đàn ông mắt thấy được người tới, khóe miệng của người đàn ông không khỏi nhếch lên cao hơn, đàn tấu ngày càng trở nên sôi nổi. Khi khúc nhạc lên đến cao trào, chiếc máy bay không người lái quay tròn cũng hạ xuống trước mặt cô gái.
Mặt trên là chiếc hộp hình trái tim bằng nhung trắng tinh, bên trên góc phải in tròn chữ 'Noãn'.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhung có thể nắm được bằng một tay, tim đập dữ dội không kiểm soát được.
Kết thúc bài hát, anh bỏ tay ra khỏi phím đàn, đứng dậy nhìn lại cô gái ngây thơ khẽ mỉm cười. Thân ảnh cao dài chậm rãi đi đến bên cạnh cô, từ máy bay không người lái cầm lấy hộp nhung, làm động tác cất giấu không dễ phát hiện với hai cô gái đang nấp bên ngoài ngôi nhà hoa, chiếc máy bay không người lái liền ồn ào bay đi mất.
"Noãn Noãn? Em nguyện ý nhận lấy nó không?"
Đỉnh đầu vương miện chiêc nhẫn tỏa ra ánh sáng chói lọi, Điền Noãn cực kỳ yếu ớt gật đầu, dưới ánh mắt của anh chậm rãi duỗi tay trái ra.
Điền Noãn nhẹ nhàng mềm mại nâng lên, đeo nhẫn kim cương vào ngón giữa tay trái cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
"Chiếc nhẫn này là một cái bẫy. Một khi em đeo nó, em không thể thoát ra được."
Cô nhìn viên kim cương chói mắt, "Anh Tri Hành tốt như vậy, đồ ngốc mới bỏ anh đi."
Anh nghe xong khẩy khẩy sống mũi cao của cô, giọng đầy cưng chiều.
"Em không phải là đứa bé ngốc."
Cô để anh vuốt ve cô, ngón tay vừa động, ánh hào quang rực rỡ lấp lánh chiếu ra từ các khớp ngón tay của cô.
Đột nhiên, một mảng xanh trắng xuất hiện bên ngoài bức tường kính pha lê, xông ra nhảy lên khu vườn sum suê xanh tốt.
Cô vội vàng chạy ra ngoài xem, chỉ thấy trong vườn có vô số bóng bay màu trắng xanh bay lên, phía dưới có một hàng dài kéo theo, cuối hàng dài là một xấp giấy nhỏ màu ngà.
côy nhanh mắt lẹ nắm lấy một tờ, run rẩy vuốt phẳng những nếp gấp trên tờ giấy.
"Phải lòng một người, sớm tối làm bạn, đầu bạc răng long." Sau khi đọc xong, răng tê cắn môi dưới.
Nét bút tinh xảo tung bay, mạnh mẽ cứng cáp, là do chính tay người đàn ông viết nên.
Mũi cô đột nhiên chua xót, những quả bóng bay xung quanh tiếp tục bay lên trời, cô nhìn chằm chú vào những tờ giấy đang phiêu phiêu bay lên có chút thương tiếc.
Mùi hương lạnh lẽo đến gần cô, cô ngã ra sau, cô nằm vững trong vòng tay rắn chắc của người đàn ông.
"Tất cả đều do anh viết tay."
Hoắc Tri Hành sững sờ một lúc, liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của cô, mới hiểu được thì ra là cô đang luyến tiếc những tờ giấy đó.
"Thật là em ngốc quá đi, chúng ta ở đây, em muốn gì mà chẳng được. Những cái đó chỉ là ước nguyện mà anh muốn đưa lên trời cao mà thôi, nếu thật sự đau lòng như vậy, chi bằng hãy cùng anh thực hiện đi."
"Ừm..."
Điền Noãn lớn tiếng đáp ứng, nỗ lực xua tan hơi nóng trong mắt. Cô cẩn thận gấp tờ giấy trên tay hai lần, dài bằng đốt ngón tay và cẩn thận đút nó vào túi.
Người đàn ông bị bộ dạng của cô làm cho không nhịn được mà bật cười, lại sinh lòng yêu thương, không kiềm được nâng đầu cô lên, nhìn mê mang vào đôi mắt trong veo kia, thỏa thích hôn cô.
Giờ phút này bong bóng đã bay lên đỉnh đầu, trôi vào không trung dần biến mất.
Điền Noãn triền miên run rẩy mi mở đôi mắt mơ hồ, người đàn ông tập trung hôn, cũng không phát hiện đến ánh nhìn chăm chú của cô.
Cô phảng phất có thể nhìn thấy bộ dáng anh viết những lời ước nguyện đó, từng nét một, nhất định là nghiêm túc giống như anh nói lời yêu thương mỗi ngày, trong mắt mang theo dịu dàng ấm áp.
Hai cô gái ở đằng xa chen vào bức tường nhỏ hẹp giữa cửa sổ kính sát đất, lặng lẽ nhìn về đây. Cô liếc ngang qua, liền có thể thấy được chiếc váy trắng phồng phềnh và quần jean xanh biển.
Điền Noãn đột nhiên nở nụ cười.
Sau đó Hoắc Tri Hành mới mở mắt ra, hơi thở dồn dập.
"Làm sao vậy?"
Cô nhắm mắt, thở dài ra một hơi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt xanh thẳm khiến tâm tình cô thanh thản, cả người thoải mái nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
"Không có việc gì, hiện tại cảm thấy rất tốt."
Người đàn ông nhìn xung quanh, nhướng mày nhìn đến cửa sau thấy hai người đang nhìn lén về phía này, cuối cùng ánh mắt quay trở lại khuôn mặt cô.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt dài hẹp của anh, "Tiếp tục?"
"Được——"
Không đợi anh động đậy, đổi lại lần này Điền Noãn vòng tay qua ôm cổ anh kéo anh xuống, sau đó hôn anh một cách thô bạo.
Cơ thể anh cứng đờ, khó có thể được cô chủ động trêu chọc, khí huyết anh cuồn cuộn, tiếp theo là môi lưỡi điên cuồng quấn quít.
Cô gái nhỏ đang hôn bật ra hai tiếng cười khúc khích.
Có lẽ những bất hạnh trước đây của cô đều là vì tích góp may mắn gặp anh.
Người càng lớn tuổi lá gan càng nhỏ, hay suy nghĩ nhiều. Nhưng mỗi người bọn họ đều vận dụng tâm tư để bảo vệ sự tự ti và tổn thương của cô, cô dựa vào cái gì mà không dũng cảm chứ.
______________
Thỏ con sắp lột xác rồi.
Đoạn sau là phần cốt truyện yêu thích của tôi.
Xen kẽ với thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.