Ngọt Ấm

Chương 4:




Cô có mọi thứ ngoại trừ gia cảnh của mình.
Edit: Gypsy.
Ba người trong ký túc xá đang thu dọn đồ đạc đều sững sờ khi nhìn thấy Điền Noãn, khoa trương nhất là Chu Bồng, thấy cô xách một cái túi lớn đi vào, lúc này trừng mắt nhìn chằm chằm như chuông đồng.
"Sao mang nhiều đồ đến đây vậy!" Vừa nói vừa đi về phía cô, cả khuôn mặt như quấn vào nhau.
"Cô nhìn xem trong phòng đều là đồ của cô, nếu không có đủ tiền học thì đến làm gì, cho dù có kiên trì nhất quyết học đại học thì cũng chẳng trả nổi học phí đâu!"
Lời nói chế nhạo giống như lưỡi kiếm sắc bén. Điền Noãn cắn môi dưới, chỉ nhàn nhạt liếc qua cô ta.
Cô không phải là người mặt dày, cũng không phải không biết giận, chỉ là không muốn gây chuyện. Lúc trước là vì Điền Chu, hiện tại là vì Hoắc gia đối xử với cô như con gái ruột của họ.
Họ càng đối xử tốt với cô, cô càng không thể gây thêm phiền toái cho họ. Đối với sự hung hãn dọa người của Chu Bồng, cô đã sớm quen đã ba năm nay rồi.
Chu Bồng không có gì khác ngoài gia thế, cô có tất cả, trừ gia thế, rốt cuộc hai người như vậy không thể chung sống hòa bình, nhất định sẽ luôn có một người ghen ghét.
Thái độ phớt lờ của Điền Noãn khiến lửa giận của Chu Bồng xộc thẳng lên đỉnh đầu, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt thanh tú lãnh đạm kia, vẻ mặt không cam lòng tràn ngập trong nháy mắt, giây tiếp theo liền xông tới kéo cái túi trong tay Điền Noãn.
Điền Noãn theo bản năng muốn thoát, nhưng Chu Bồng nắm lấy dây kéo thay vì nắm lấy dây đeo, một tiếng "xoạc", đồ đạc bên trong rơi xuống đất ngay lập tức.
"Cô?!" Điền Noãn ngây người nhìn đống hỗn độn dưới đất, màu đỏ thẫm dần dần tràn vào mắt cô.
Mặt đất ẩm ướt chỉ sau khi kéo lê, hầu như tất cả những gói đồ ăn vặt và đồ dùng hàng ngày ít nhiều đều bị dính nước bẩn, từng vệt vết bẩn xám tro tung tóe như xộc thẳng vào lòng cô không chịu nổi.
"Tôi hả? Vui chứ, chỉ bằng..." Chu Bồng đột nhiên dừng lại không nói lời nào, ánh mắt quét qua quét lại mấy cái túi đóng gói đồ đạc trên mặt đất.
Cô đột nhiên nhặt một cái chai nhỏ trên mặt đất và nhìn nó với ánh mắt khó tin.
"Đồ này đắt như vậy, có phải cô đã mua nó bằng tiền quyên góp từ trường đúng không!" Hai người bên cạnh vốn cảm thấy Chu Bồng quá đáng, muốn đến khuyên can nháy mắt dừng lại, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, bọn họ đều rời đi không tham dự vào "trận chiến công lý" do Chu Bồng khởi xướng này.
Nào biết họ vừa bước ra ngoài được hai bước thì đã nghe thấy tiếng la hét liên tục trong ký túc xá.
"Mày điên rồi sao! Thả tao ra!"
"A!!!"
Sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt có chút không tốt. Dù gì thì họ vẫn là những cô gái nhỏ, nên chỉ dám lặng lẽ rút lui và đẩy cửa phòng xem tình huống bên trong.
Gần như cùng lúc đó, đôi mắt đỏ như máu từ cánh cửa cũng liếc nhìn vào họ. Hai người nhìn thấy tình cảnh trong phòng, vội vàng bịt miệng chạy ra khỏi ký túc xá.
Trong phòng, Điền Noãn đang cầm một thanh gỗ và thở hổn hển với đôi mắt mở to. Gục xuống dưới chân có một cánh tay đầy vệt máu ứ động, nhìn kỹ có những chiếc gai gỗ nhỏ.
Chu Bồng trên mặt đất không đứng dậy được, cũng không dám bò dậy.
Kia là thanh gỗ trên ghế trong ký túc xá, thanh gỗ ở trên lưng ghế bị thiếu một chiếc đinh, chỉ còn một chiếc đinh để chống đỡ ban đầu.
Điền Noãn đột ngột bẻ nó xuống, cô ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt oán hận kia, chỉ có thể giả chết.
Khi chủ nhiệm lớp Tạ Trần Van đi theo hai cô gái vào ký túc xá, Điền Noãn và Chu Bồng vẫn duy trì bộ dáng cũ. Vốn dĩ cô vẫn không tin Điền Noãn vừa tốt tính vừa học giỏi lại đánh bạn cùng lớp, nhưng bây giờ sự thật đã ở trước mắt, cô phải tin.
Chu Bồng lập tức từ trên mặt đất bò dậy và chạy theo sau cô giáo, nhưng chiếc lọ nhỏ trong tay vẫn chưa ném ra ngoài.
"Cô... cô ơi, cô nhìn xem, đây là đồ Điền Noãn mang theo, còn có..." Cô dùng chân đá vài chai lọ gần đó, "Đây cũng vậy ạ."
Tiếng chai thủy tinh lăn qua lại vào len vào tai Điền Noãn, cô đột nhiên quay lại nhìn cô ta chằm chằm.
Gằn từng chữ một.
"Cô, lấy túi xách của tôi."
Câu này bị mọi người bỏ qua, đồ đạc lăn lóc trên đất thế nào cũng không quan trọng.
Nhờ có Tạ Vân Trần, Chu Bồng đã không sợ cô, cũng không để ý đến cô, và tự nói ra "phán đoán" của mình.
"Cậu ấy lấy đâu ra tiền, chắc chắn cậu ta dùng tiền quyên góp, bị em phát hiện nên cậu ta ra tay đánh người! Cô phải điều tra rõ, nếu không tất cả học sinh trong trường đều đã bị lừa gạt bởi cậu ta!" Chu Bồng nói chính nghĩa lẫm nhiên*, Tạ Trần Vân vẻ mặt ngưng trọng.
* Chính nghĩa lẫm nhiên "正义凛然": Lòng dạ chính nghĩa cũng thần thái trang nghiễm, khiến người khác kính sợ. (Nguồn: Phong Hoa Các)
Cô biết ngày thường hai học sinh luôn xảy ra mâu thuẫn, nhưng vết thương trên cánh tay của Chu Bồng không phải là giả. Và mỗi thứ nằm rải rác trên mặt đất đều không rẻ, ngay cả một người có thu nhập cao như cô cũng không thể mua một lúc nhiều đồ như vậy, huống chi là một cô gái nhỏ không có tài chính.
"Điền Noãn. Gọi người nhà của em đến một chuyến." Tạ Trần Vân vốn dĩ muốn mời bố mẹ đến, nhưng đến miệng từ này lại biến thành "người nhà".
Điền Nặc không còn cha mẹ nữa, về cơ bản mọi người đều biết chuyện này.
Cô quay đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm của mình, "Những thứ này đều là dì em mang đến cho em." Lời giải thích của cô gái yếu ớt, làm sao Tạ Trần Vân có thể tin rằng cô có người thân hào phóng như vậy, nếu thật sự có, thì tại sao nhà trường lại phải quyên góp tiền cho con bé?
"Vẫn nên tìm người đến để nói chuyện."
"Em trước tiên đến phòng y tế với tôi." Tạ Trần Vân đưa học sinh rời đi. Tiếng hét vừa rồi đã thu hút những học sinh xung quanh chưa đến lớp, họ vây quanh cửa và nhìn chằm chằm vào cô mà không chút e dè.
"Cạch-" Thanh gỗ trong tay rơi xuống đất, cô giống như trần trụi đứng dưới ánh đèn sân khấu, để cho mọi người bình luận.
Không biết bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên từ dãy nhà dạy học, cô mới nhận ra cửa đã không còn ai.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt một cái chai bị làm bẩn, đem vào phòng tắm rửa, lại nhặt một cái khác, rửa sạch lần nữa, cẩn thận lau khô rồi đặt lên giường.
Sau khi làm xong mọi việc, cô ngồi lại và mở danh bạ điện thoại của mình.
Không có nhiều số được lưu trong điện thoại di động của cô, số của Điền Chu chưa bao giờ bị xóa, cuộc gọi gần đây nhất là vào nửa tháng trước. Những người còn lại là chú Hoắc, dì Kiều, còn có...
Anh trai Tri Hành.
Những thứ này là do Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh bỏ vào, cô không muốn họ nhìn thấy tâm ý của mình bị chà đạp.
Ngón cái lơ lửng treo lên bốn chữ đó, lông mi dài khép lại, dáng vẻ của anh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Người đàn ông đó luôn dịu dàng như ngọc, chỉ sợ sau khi biết mình đã cùng người khác đánh nhau sợ là về sau sẽ chán ghét mình.
...
Một nhóm người mặc vest, đi giày da bước ra khỏi thang máy tiến vào phòng họp, người đàn ông đứng đầu có khuôn mặt tuấn tú, khí chất phong độ, sự xuất hiện của anh ta khiến cả phòng họp trong khoảnh khắc yên lặng như tờ.
Vẻ ngoài dịu dàng trời sinh. Người trở thành chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị – Hoắc Tri Hành, giữa mày thêm mấy phần mang tính xâm lược.
Nhân vật chính đã có mặt, cuộc họp bị trì hoãn nửa giờ mới có thể bắt đầu.
Ngay khi người phụ trách bộ phận tiếp thị đứng trước màn hình, có tiếng điện thoại di động rung lên vang dội, gần như là đột ngột vang lên trong phòng đại sảnh vốn lặng im đến độ nghe thấy tiếng rơi của kim tiêm.
Hoắc Tri Hành đang định tắt máy, nhưng khi nhìn lướt qua tên người phía trên, ngón tay của anh ta lập tức chuyển sang màu xanh lục, sau đó cầm điện thoại di động sải bước ra khỏi phòng họp.
Để lại mọi người thất thần nhìn nhau.
Một lúc sau, trợ lý riêng của ông Hoắc là Thẩm Hạc thông báo với mọi người rằng cuộc họp bị hủy, mọi người tự thu xếp công việc của mình.
Lần này toàn bộ những người ngồi ở đây đều bị sốc.
Đầu tiên là sếp, người không bao giờ đến muộn, đã đến muộn nửa tiếng trong một cuộc họp quan trọng, sau đó đột ngột cắt ngang cuộc họp và bỏ đi, nhất thời có nhiều lời đồn đoán sôi nổi.
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.