Ngọt Ấm

Chương 46:




Thân phận áo mũ chỉnh tề cùng mặt người dạ thú thay đổi qua lại mỗi ngày, anh vui vẻ trung thành với nó (H)
Edit: Gypsy
Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng thở gấp cùng tiếng va chạm thân thể lần lượt thay phiên nhau. Thân thể nhỏ bé trên người đàn ông ngồi không vững, nếu không phải eo cô được anh gắt gao ôm chặt, trong nháy mắt cô có thể trượt xuống ngay lập tức.
Tư thế này so với lúc trước càng sâu, mắt anh đỏ bừng nảy sinh ác độc mạnh mẽ chuyển động hông, mỗi cú đẩy làm cô lục phủ ngũ tạng đều như đang rung lên.
Sự ác liệt trong chuyện tình ái của Hoắc Tri Hành không phải là ít, hơn một tháng nay anh đã học được nhanh chóng, càng ngày càng nghiêm trọng. Thân phận áo mũ chỉnh tề cùng mặt người dạ thú thay đổi qua lại mỗi ngày, anh vui vẻ trung thành với nó, lại thích thú với vẻ ngoài kiều diễm quyến rũ của cô vì bản thân mà mất đi ba hồn sáu vía.
"A, nhẹ chút!"
Thắt lưng nặng trĩu, thân thể yếu ớt trên người bị anh khống chế hai tay vô lực hét chói tai, mái tóc dài mềm mại lung lay theo động tác của anh, vài sợi tóc còn dính trong miệng hoàn toàn không để ý, chỉ là không ngừng rên rỉ.
Bụng cô bị anh đâm đến nhức mỏi, cô bị đưa lên hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác. Vừa thẹn vừa giận không thể chống lại khoái cảm tràn đến, mật dịch chảy ra từ hạ thể khiến cô càng thêm xấu hổ.
"Anh Tri Hành, xin anh, tha cho em."
Thật vất vả mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, người đàn ông bên dưới nghe xong trên khuôn mặt tuấn tú quả nhiên giương lên vẻ mỉm cười.
Ở trên giường, cách duy nhất để chạy trốn là cầu xin sự thương xót, cô không biết tại sao người đàn ông này mỗi lần đều thích làm cô khóc, nhưng nếu cô chủ động đầu hàng, anh sẽ càng cao hứng hơn.
"Nói câu dễ nghe, tha em, hửm?"
Âm cuối lên cao, kèm theo một lực đẩy mạnh khác. Cô bị đâm đến nói không nên lời, ổn định cơ thể, cố gắng tìm lại giọng nói mình.
"Được rồi anh trai, anh hiểu em nhất, em thật sự rất mệt mỏi, cũng thực sự rất tê dại..."
Điền Noãn giọng nói dịu dàng mềm mại, mang theo tiếng nức nở, cùng với đôi mắt to đẫm lệ, ngược lại thật sự rất đáng thương.
"Gọi tên anh."
Vẻ mặt anh đột nhiên ngưng tụ, hô hấp cũng trở nên dày đặt, hai tay đặt ở hai bên eo thon thả của cô.
"Ừm..."
"Tri Hành, Hoắc Tri Hành..."
Người đàn ông di chuyển vài cái rồi dập mạnh, cách một tầng màng mỏng cô có thể cảm nhận được độ ấm t*ng trùng đàn ông của người đàn ông.
Mỗi lần xuất ra, anh đều không ở trong cơ thể cô lâu, anh khẽ nâng cô lên rồi rút thứ vẫn còn đang ngẩng cao đó ra.
Cô rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thân hình mềm mại nhẹ nhàng ngã lên người anh.
Cao trào qua đi, da thịt hai người kề sát nhau, Điền Noãn chợt nhớ ra điều gì đó, dùng đôi tay gầy guộc vuốt ve bộ ngực nhấp nhô của anh, ôn nhu cầu xin anh. "Hôm nay một lần được không, em chịu không nổi."
Vào cái đêm hai người ở một mình trong căn hộ lần trước, Hoắc Tri Hành không lăn lộn ba bốn lần là sẽ không xuống khỏi người cô. Nhưng bây giờ tất cả sức lực của cô đã cạn kiệt, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.
Anh nghe tiếng cười khẽ, liếc xuống khuôn mặt nhỏ bé đang ủy khuất của cô. Thấy đôi mắt đỏ như con thỏ của cô, hơi nóng trên mặt từ đầu đến cuối vẫn không hề tiêu tán, cuối cùng cũng nổi lên thương hương tiếc ngọc.
Chuyện cả ngày hôm nay xảy ra không ít, cô gái nhỏ của anh hẳn là kiệt sức rồi.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
"Được, hôm nay tha em, dù sao sau này cũng đều là của anh."
"Hừ... Em bị cái vẻ ngoài này của anh lừa gạt đến chết rồi."
Tay nhỏ chọc vào ngực anh, giọng nói của cô có thể nghe ra sự ủ rũ chán nản.
Anh mím môi mỏng, cười đắc ý vênh váo.
"Đúng vậy, nhưng hối hận cũng muộn rồi, em sớm đã là của anh, hơn nữa hôm nay có bao nhiêu người tham dự buổi tiệc, em đã đóng dấu ấn lên anh, chạy cũng không thoát."
Anh nói tùy ý, ôm chặt lấy người, tiến đến gần nói vài câu vào tai cô.
Đầu óc cô choáng váng hôn mê, trong lòng thầm mắng anh kẻ lừa gạt. Cuối cùng không nghe rõ anh nói gì, chỉ nhớ là người đàn ông ôm cô vào phòng tắm, còn trở lại giường như thế cũng không nhớ rõ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, cô chỉ nghĩ đến hai việc.
Một, đừng để anh uống rượu nữa.
Hai, Hoắc Tri Hành thực sự không phải là người tốt gì cả.
Nhưng mà người ôm cô lần nữa đôi mắt nâu hiện lên vẻ trong tráng rõ ràng.
Anh uống rượu dậy sớm, nào còn nửa phần men say.
Nhìn cô bé đang ngủ say, anh hôn lên mi cô, lại đưa một tay lên ngực cô xoa xoa.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.