Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 16:




Đầu gối anh đè nặng lên đùi cô, dễ dàng khiến cô không thể động đậy.
Vốn dĩ Trì Yên chỉ định chuyển đề tài, kết quả không ngờ người này lại phát sốt thật rồi.
Tay Khương Dịch rất nóng, hô hấp cũng nóng, Trì Yên nói xong giơ tay sờ lên trán anh, kết quả còn chưa đụng tới lại bị anh nắm tay kéo trở về.
“Khương Dịch?”
“Ân.”
Khương Dịch sau khi kéo tay cô xuống, ôm lấy cô từ phía sau, đè tay cô lên tường, dồn trọng lượng cả người áp lên cô, cằm khẽ tựa vào vai Trì Yên, lúc nói chuyện, hơi nóng phả vào tai cô, “Không có phát tao* a.”
(* tao: quấy rối, lẳng lơ....
Phát tao: kiểu bộc phát tính thú kiểu kiểu đó đó.)
Anh cố ý xuyên tạc ý Trì Yên*.
(*phát sốt: 发烧: fāshāo
Phát tao: 发骚: fā sāo.
Đọc gần giống nhau, khác mỗi: /sh/ đọc giống "s" nhưng cong lưỡi; /s/ cũng đọc "s" nhưng không cong lưỡi)
Trì Yên tuy là người phía nam, nhưng là bình thường nói chuyện cũng không hay mang theo khẩu âm, bị cảm mấy hôm cũng ổn rồi, nói chuyện phát âm cũng đã rõ ràng.
“Không biết xấu hổ.”
Trì Yên duỗi tay véo lên cánh tay anh một cái, cánh tay đàn ông cơ bắp khỏe mạnh, cô lại dùng có chút xíu lực giống như gãi ngứa thôi, cái người bị cô véo cũng chả có tí phản ứng nào.
Khương Dịch vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô vào trong ngực, bất động chẳng nói lời nào.
Thậm chí Trì Yên còn cảm thấy bản thân đang bị một cái bếp lò ôm nữa kìa, ôm một lúc, cả người cô đều nóng lên luôn.
"Có phải anh phát sốt thật rồi không?"
Trì Yên chạm lên trán anh lần nữa.
Lần này Khương Dịch không kéo tay cô, hô hấp có chút nặng nhọc, "Hơi bị nhiễm cảm một chút"
Dưới mu bàn tay, trán anh cực kì nóng.
Trì Yên sốt ruột, giọng điệu cũng cao lê không ít: "Anh đã cảm rồi còn uống nhiều rượu như thế?"
Khương Dịch không đáp, nhưng hinhg như cười nhẹ một cái, mang theo hơi thở thanh thanh nhẹ nhàng phả vào tai cô.
“Khương Dịch, chúng ta đi bệnh viện đi?”
“Ân.”
“Anh đứng lên trước đã”
“Ân.”
Anh vẫn không nhúc nhích.
“Khương Dịch ——”
Tay Khương Dịch cuối cùng cũng dời khỏi người cô, cho dù tắt đèn, Trì Yên cũng biết anh hết sức rồi, đến giọng cũng không lớn như thường ngày nữa, tốc độ nói cũng kéo dài ra, lại bất ngờ mang theo vài phần nũng nịu.
“Anh không muốn đi.”
Đã nóng như thế này rồi lại còn không muốn đi bệnh viện.
Trì Yên hít sâu một hơi, mặt hơi nóng lên, may là trong phòng ánh sáng quá tối nên Khương Dịch không nhìn thấy, giọng cô hơi run: “Khương Dịch ca ca, chúng ta đi bệnh viện đi.”
Từ trước đến nay cô luôn biết anh muốn nghe cái gì.
Yết hầu Khương Dịch nhẹ lăn, bốn mắt nhìn nhau, Trì Yên có thể thấy rõ ràng đáy mắt đen nhánh của anh, sâu không thấy đáy.
Không giống trước kia nữa.
Trì Yên thấy anh không có nhiều phản ứng, có chút ảo não mà nhíu nhíu mày, đang nghĩ lần này không dùng được rồi, tay đã bị anh nắm lấy.
Giây tiếp theo, rốt cuộc cô cũng nghe được Khương Dịch nhẹ nhàng nói một chữ, như là rít ra từ kẽ răng: "Được"
Bởi vì rời đi nên hai người đều phải báo cho người trong phòng.
Khương Dịch gọi cho Lục Cận Thanh, mà Trì Yên thì gọi Tống Vũ
Tâm trạng tò mò kinh ngạc của Tống Vũ muốn chui qua cả di động không thể nào áp xuống được.
Bởi vì hai người đều uống rượu, nên phải tìm người lái xe đến, lúc người lái xe đến, Trì Yên bò lên ghế điều khiển rút chìa khóa, cô nghiêng đầu nhìn Khương Dịch vừa nói chuyện điện thoại xong dựa vào ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần, không giải thích nhiều, chỉ nói bản thân không thoải mái, muốn về nhà trước.
Đắn đo vài giây, cô dặn dò Tống Vũ: “Hôm nay em thấy ——”
“Đã biết đã biết, cái gì em cũng chưa thấy.”
Lúc này Trì Yên mới yên lòng, cắt điện thoại khởi động xe.
Vì tránh gặp phải Thẩm Văn Hinh, hai người đi đến một bệnh viện gia đình khác.
An tĩnh một đường, lúc tới cửa bệnh viện, Trì Yên phát hiện Khương Dịch ngủ mất rồi.
Hình như anh rất không thoải mái, đầu choáng váng càng nóng hơn, hơn nữa vết thương sau lưng cũng không tốt, lúc ngủ đều cau mày, Trì Yên chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn duỗi tay đánh thức anh: “Tới rồi.”
Anh ngủ không sâu, chạm nhẹ một cái đã mở to mắt rồi.
Đáy mắt Khương Dịch mông lung, mang theo buồn ngủ cùng men say, anh duỗi tay nhéo nhéo ấn đường, “Mấy giờ rồi?”
Trì Yên xem thời gian: “hơn 9 giờ.”
Hơn 9h tối, bệnh viện vẫn đông như thường.
Từ trước đến nay những chốn như thế này đều không phân biệt được ban đêm hay ban ngày, mặc kệ bên ngoài trời tối thế nào, thời gian là mấy giờ, chỉ cần vừa tiến vào, đèn điện chiếu thẳng từ đầu đến chân, chả khác ban ngày là bao.
Nhiệt độ cơ thể Khương Dịch đã cao hơn ba mươi chín độ, yêu cầu phải tiếp mấy bình nước. Phụ trách ghim kim cho anh là một y tá hai lăm hai sáu tuổi, tay nghề khá thành thạo, cắm kim xong rồi điều chỉnh tốc độ chảy.
Tuy Trì Yên không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra, cô y tá kia cố ý kéo dài thời gian ——
Từ đầu đến cuối ánh mắt cô ấy vứ dán chặt trên người Khương Dịch thôi.
Mãi đến khi Trì Yên ho khan một tiếng, cô y tá kia mới đỏ mặt tía tai thu mắt về, vì quá khẩn trương lại bị xấu hổ, nên khi nói chuyện giọng có hơi run: “Có, có việc gì thì gọi tôi……”
Nói xong không hề liếc hai người bọn họ lấy một cái, thu thập đồ vật lập tức rời đi.
Vết thương trên lưng Khương Dịch cũng không tốt, nên chỉ có thể nằm nghiêng, truyền hai bình nước, Trì Yên biết hôm nay anh mệt nên bảo anh nghỉ ngơi một lát, còn mình lại ngồi ngắm anh.
10 giờ rưỡi lại đổi một bình khác
Chuyện này cũng không cần y tá, Trì Yên nhẹ nhàng tự thay lấy.
Chưa đến nửa giờ sau, di động Trì Yên vang lên.
Vì sợ đánh thức Khương Dịch, Trì Yên còn chưa kịp nhìn đã lập tức cúp máy, cô nhìn bình nước còn non nửa, chắc hơn mười phút nữa mới xong, liền cầm di động ra ngoài phòng bệnh.
Là một dãy số dãy số lạ, vì là mã địa phương, Trì Yên do dự vài giây, vẫn là gọi lại đi.
Tiếp điện thoại bên kia là một người phụ nữ, lời vừa ra khỏi miệng, Trì Yên biết ngay đối phương là ai.
Người nọ gọi cô “Tiểu Trì”.
“ Chị Phỉ, sao muộn thế này vẫn chưa nghỉ ngơi thế?”
Cô và Lục Phỉ cũng chỉ mới gặp qua vài lần, di động vẫn chưa kịp lưu số chị ấy.
Lục Phỉ muốn biết số cô, chỉ cần đi hỏi mấy chốn là được, Trì Yên cũng chả rối rắm vấn đề này.
Quả nhiên, Lục Phỉ giải thích một câu: “Mấy hôm trước gặp đạo diễn của bọn em, lúc ấy em đang quay, nên mới lâys số em từ chỗ ông ấy.”
Dừng một chút, chị lại hỏi: “Có phải quấy rầy em nghỉ ngơi không?”
Trì Yên mím môi, giọng điệu rất nhu hòa: “Không có a.”
Lục Phỉ nói thẳng vào chủ đề, “Chi Nhiên hẳn là đã nói với em ngày mai chị muốn gặp em rồi đúng không?”
“Đã nói rồi ạ.”
“Là thế này, ngày mai chị lại phải bay ra nước ngoài một chuyến, có khả năng không thể hàn huyên với em được.”
Trì Yên vừa muốn nói “Không sao đâu ạ”, lại nghe Lục Phỉ nói tiếp: “Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, chị chỉ nói ngắn gọn thôi. Chính là đợt trước Chi Nhiên có nhận một bộ phim mới, chắc em cũng thấy, nữ phụ số 2 bên kia có chuyện, mà vừa hay chị cũng quen đạo diễn bên đấy, nên đã đề cử em.”
Loại chuyện này, chẳng khác gì miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống cả.
Trì Yên bị dọa một chút, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Lục Phỉ cười một tiếng, “Yên tâm, chị đây xu hướng giới tính rất bình thường, không muốn dùng quy tắc ngầm với em đâu, đề cử với ông ấy thuần túy là vì cảm thấy em thích hợp thôi, hơn nữa cũng chỉ là đề cử, cụ thể dùng em hay không vẫn là phải xem ý của đạo diễn.”
Bộ phim kia bởi vì có Lục Chi Nhiên tham gia, nên tháng trước đã bị xào nóng lên rồi, liên tiếp mấy ngày đều chiếm đầu bảng hot search luôn.
Dù sao cũng là Lục Chi Nhiên diễn, trước kia Trì Yên cũng đã tìm hiểu qua. Trên mạng đã phân tích kỹ lưỡng cả tính cách và tạo hình của mấy nhân vật chính luôn, trước khi xác định diễn viên chính, còn có mấy Weibo V lớn làm cuộc bỏ phiếu, suýt nữa thì dẫn tới chiến tranh giữa fans của các nhà.
Lúc trước Bạch Lộ cũng nói qua, nữ phụ số 2 quả thật là vì cô mới có.
Lúc ấy cũng có fan ở livestream nói đến chuyện này, Trì Yên chỉ cảm thấy rất xa xôi, căn bản không để ở trong lòng.
Cái nghề diễn viên này ấy mà, một bước lên tiên, khẳng định cũng có, nhưng là so với một đêm thành danh thì tiến từng bước một vẫn làm người ta thấy chắc chắn hơn.
Thấy cô không nói chuyện một lúc, Lục Phỉ lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Trì?”
Không hổ là chị em, giọng điệu khi gọi cô cũng y hệt nhau.
Trong ôn hòa lại lộ ra mấy phần cường thế không dễ phát hiện.
Trì Yên lên tiếng, sau khi tự hỏi vài giây, dứt khoát nhận lấy cái bánh có nhân này: “Cảm ơn chị Phỉ.”
Lục Phỉ vốn dĩ còn chuẩn bị một đống lớn khuyên sợ cô thoái thác, kết quả tất cả đều vô dụng, chị sửng sốt một chút, sau đó ý cười càng sâu, cách màn hình điện thoại mà vẫn rất rõ ràng: "Chút nữa chị gửi số đạo diễn cho em, đến lúc đó em cứ đợi thông báo của ông ấy."
“Không phải là chế tác lớn gì, chỉ là một bộ phim văn nghệ, nhưng mà đối thủ chắc chắn không ít đâu, Tiểu Trì em cố lên a, chị xem trọng em.”
Trì Yên cũng cười, sau khi cảm ơn Lục Phỉ lần nữa mới cắt điện thoại.
Hai người đều không phải kiểu người lắm lời gì, gọi xong một cuộc điện thoại, cũng chỉ mất có 5 phút mà thôi.
Hành lang bệnh viện có mùi thuốc sát trùng rất nặng, mũi Trì Yên hơi nghẹn lại, nhéo nhéo mũi xoay người đẩy cửa phòng bệnh.
Nước truyền nhanh hơn cô tưởng nhiều, lúc Trì Yên đi vào, sau khi giọt nước cuối cùng nhỏ xuống, rất nhanh đã có máu quay ngược trở lên.
Hô hấp Trì Yên cứng lại, mở cửa muốn đi gọi bác sĩ, có thể là động tĩnh quá lớn, anh cũng bị cô đánh thức, ngay trước khi cô bước ra cửa có một giọng nói vang lên tới: “Đi đâu thế?”
“Em đi……”
Tìm bác sĩ.
Nói còn chưa dứt, Trì Yên theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Khônh biết từ khi nào Khương Dịch đã ngồi dậy, anh cũng không nhìn cô, hơi cúi đầu, điều chỉnh tốc độ chảy, máu không chảy lên nữa, sau đó dứt khoát rút kim tiêm ra.
Trì Yên suýt chút nữa thì quên, Khương Dịch chính là bác sĩ.
Tuy rằng cũng không thể xem như bác sĩ, nhưng dù sao cũng là nghiên cứu sinh y khoa, đôi với chuyện này cũng biết cách giải quyết tốt.
Lúc này nghẹn ở cổ họng mới thoát ra, tim đập vẫn hơi nhanh, lại đóng cửa lần nữa
Tóc mai trên trán Khương Dịch không dài, từ đỉnh mày trở lên, che non nửa trán, nhìn vừa tùy ý lại vừa biếng nhác.
Anh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt đen láy: “Lại đây ấn giúp anh một lát.”
Trì Yên qua bên, tay ấn vết kim của Khương Dịch dời đi, ngón cái của cô lập tức đè lên.
Không dám quá dùng sức, lại không thể không dùng chút sức nào, chưa đếm hai phút, Trì Yên đã cảm thấy ngón cái của mình cứng lại.
Cô không dời tay đi, ánh mắt lại dừng trên vệt máu dài của ông truyền dịch, mắt đột nhiên nóng lên, vì hơi cúi đầu nên mắt chẳng có trở ngại, nhẹ chớp chớp mắt cố gắng ép nước mắt xuống.
Trì Yên không phải người đặc biệt thích khóc, đặc biệt sau khi thành niên, cô rất ít khi khóc.
Lúc còn ở nhà họ Trì, cho dù sống chẳng vui vẻ gì, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Có thể làm cô khóc hình như cũng chỉ có ba việc.
Tám năm trước cậu bất ngờ qua đời, ác mộng quấy rầy cô nhiều năm, còn có khi đóng phim, cốt truyện yêu cầu.
Hiện tại lại nhiều một việc nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng chả có việc gì có thể khiến cô khóc.
Dù sao Trì Yên cũng là diễn viên, rất dễ dàng có thể thu phóng tự nhiên được, cô hít sâu mấy hơi, ngắn ngủi vài giây đã ép nước mắt về.
Khương Dịch chứng kiến toàn quá trình, khóe miệng anh dương một chút, nhéo cằm cô, nâng nhẹ mặt cô lên: “Khóc cái gì?”
Trì Yên mở to mắt nói nói dối: “Bụi bay vào mặt thôi.”
Khương Dịch cũng không vạch trần cô, cúi người để sát vào cô đồng thời cũng hướng mặt cô đến gần mình hơn: "Để anh thổi cho em"
Trì Yên theo bản năng nhắm mắt lại.
Hơi thở ấm áp của anh khẽ vuốt qua mí mắt cô, sau đó dừng trên trán cô, Khương Dịch trở tay cầm tay cô, “Mệt không?”
“Có hơi.”
“Còn có thể lái xe không?”
“Chắc là vẫn được”
“Em không uống rượu sao?”
“……” Trì Yên thiếu chút nữa đã quên, cô mở to mắt, buồn bực vô cùng mà đi kéo di động, “…… Em thuê lái xe.”
·
Trì Yên đi thử vai một tuần sau.
Tố chất cơ thể của Khương Dịch tốt hơn cô, hôm cô đi thử vai, anh cơ bản đã hồi phục hoàn toàn.
Mấy ngày nay công việc của anh đặc biệt bận rộn, điện thoại cứ một người gọi lại một người gọi, trong nước rồi nước ngoài, nói tiếng Trung rồi bắn tiếng Anh, sau mấy ngày, trên cơ bản là Trì Yên đã hình thành phản xạ có điệu kiện mà ngâm tiếng nhạc chuông báo điện thoại của anh luôn.
Từ sau khi Weibo trở lại thanh tĩnh, Trì Yên cũng giống như trước đây ngày ngày phát bài.
Cứ hai ngày một bài weibo, sau khi đăng bài thứ hai, các fans ruột của cô lại bắt đầu lộ nguyên hình, mấy hôm trước còn đang nói không bắt cô livestream vẽ Khương Dịch đâu, tới hôm nay lại bắt đầu đề cập lại vấn đề này.
Trì Yên cứ lờ đi, từ sau đó đã dưỡng thành thói quen cứ đăng weibo xong là đi ra.
Trước hôm đi casting 1 ngày, Trì Yên đăng hai chữ: “Vui vẻ.”
Các fan ngồi phân tích mãi, Trì Yên cũng không có sức xem.
Cô phải tốn thời gian nghiên cứu lại một lần tính cách nhân vật, sau đó còn phải đi nghiền ngẫm mỗi lời thoại trong kịch bản nữa.
Công việc cứ kéo đến cùng nhau, cuối cùng Trì Yên cũng cảm nhận được cảm giác hận không thể chém một ngày ra làm 48h của Khương Dịch rồi.
Bởi vì chỉ cần diễn thử 1 đoạn, nên lời thoại cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy câu thôi, nếu muốn làm toát lên được hình tượng nhân vật thì chỉ có thể thông qua hành động cùng biểu tình mà thôi.
Gần đây đang lưu hành mấy kiểu phim thần tượng không logic, bộ phim này cũng đi theo hướng ấy, nhưng so với mấy kịch bản khác, bộ này cũng không giống lắm_____
Trong phim, nam nữ chính là đi theo hướng ngọt sủng, đến nam 2 nữ 2 thành một đôi, biên kịch lại như đang muốn trả thù xã hội, đầu tiên để hai người bọn họ ngọt đến lịm người, sau đó lại đi theo hướng vì hiểu lầm mà chia li.
Thật vất vả hóa giải hiểu lầm để hai người nối lại tình xưa, đến lúc đi vào nấm mồ hôn nhân thì nam 2 vì tai nạn giao thông mà game over.
Cho nên nói, cái ngược của bộ phim này toàn bộ đều rớt lên đầu nam nữ 2 mà.
Trì Yên muốn thử diễn đoạn hai người vừa mới quen biết không lâu, còn chưa đến thời kì mờ ám, lúc này hai người đều là sinh viên, trong ngây thơ non nớt lại mang theo mấy phần thành thục.
Vì để hợp với hoàn cảnh, Trì Yên chỉ mặc một bộ váy liền màu trắng đơn giản nhất, gió thổi qua, làn váy bay bay, cô còn chưa kịp nói lời thoại nài, đạo diễn kia đã đặc biệt phóng khoáng hô cut: “Không cần tiếp tục nữa, chính là cô!”
Cô gái này với hình tượng nhân vật nữ 2 trong lòng ông giống hệt nhau, tuy rằng còn chưa nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt đã thể hiện được sự ngại ngùng và dịu dàng của người con gái mới lần đầu biết yêu.
Hơn nữa lại là người Lục Phỉ đề cử, đạo diễn càng nhìn càng vừa lòng, nhịn không được cho cô thêm một đoạn phim.
Trì Yên cũng không ngờ lại quá thuận lợi như thế, cô còn tưởng rằng đạo diễn nể mặt Lục Phỉ, sau khi thử vai xong có đi mấy vòng cạnh đạo diễn, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau vẫn là do đạo diễn hỏi rõ trước: "Cô và Lục Phỉ quen nhau sao?"
Quả nhiên……
Tâm Trì Yên trầm xuống.
Đạo diễn: “Vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ, nếu người tiểu Phỉ đề cử khiến tôi chướng mắt, đến lúc đó biết nói thế nào với cô ấy, lần này thì tốt rồi, cũng không cần suy nghĩ nữa, tôi cảm thấy mọi mặt của cô đều thích hợp.”
Ông nhìn Trì Yên thấy lạ mặt, “Cô gái nhỏ là người mới phải không?”
Trì Yên gật gật đầu, có chút chưa hoàn hồn.
Đạo diễn đã thu thiết bị, “Còn có, mấy diễn viên chính đã bắt đầu quay mấy ngày rồi, ngày mai cô cũng vào tổ đi.”
“…… Được ạ.”
“Đúng rồi, đây là kịch bản ngày mai cần quay,” đạo diễn đưa kịch bản qua, lật tới một trang, Trì Yên thấy có mấy chữ viết tay, "Đây là do tôi thêm vào, hôm nay cô cân nhắc cẩn thận một chút, lúc đôi nữ số 2, cô ta NG rất nhiều lần, tôi đã trực tiếp cắt hết, nếu thay cô vào, vừa hay thêm vào luôn"
Nghe giọng điệu của ông, Trì Yên khẳng định ông rất vừa lòng với cảnh này.
Chữ viết hơi loạn, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra là viết cái gì.
Là một cảnh diễn hôn, nhưng lại không hôn được, lúc không cầm lòng được muốn hôn xuống lại bị tiếng chuông tan học đánh gãy, cảnh diễn này là chính là ý giữa nam nữ 2 vẫn chưa vạch rõ, ngập ngằng ái muội.
Trì Yên nhìn chằm chằm cảnh cho thêm này mấy lần, có chút buồn bực nghĩ: Cô có khả năng còn NG hơn nữ phụ số 2 lúc trước nhiều lắm ấy.
Buổi tối sau khi về nhà, Trì Yên phá lệ nâng cao tần suất đăng bài trên Weibo.
Chỉ cách một buổi tối, cô đã phát Weibo ngày hôm sau, chỉ có bốn chữ:【 không mấy vui vẻ. 】
Nghĩ đến cảnh ngày mai phải diễn, Trì Yên đã thấy không được tốt rồi, trước kia cô chỉ cùng nam diễn viên người ta ôm một chút đã NG rất nhiều lần rồi, lần này lại còn hôn nữa chứ........
Nhưng cái kiểu diễn xuất này sớm hay muộn thì cũng có thôi, muốn tránh cũng không tránh được, cô cũng chỉ có thể cố gắng khắc phục thôi.
Lần này, sau khi phát Weibo xong, Trì Yên cũng không lập tức rời khỏi, ôm di động chọn rep lại mấy bình luận phía dưới.
Vẫn như cũ có người đang hỏi khi nào cô mới livestream.
Trì Yên tính tính ngày, hình như đã khá lâu rồi thì phải, hiện yaij là đầu tháng tư, xuân ý dạt dào, là mùa tốt để livestream.
Cô tùy tay gõ hai chữ:【 tối mai. 】
Sau khi rep lại mấy bình luận quan trọng, Trì Yên rời khỏi Weibo, Khương Dịch cũng vừa lúc tắm rửa xong ra tới.
Trì Yên vẫn mặc nguyên bộ váy ban ngày, toàn bộ tóc đều thả ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn giống hệt sinh viên.
Tóc Khương Dịch vẫn còn ướt, hơi dựa sát vào, giọt nước đã nhỏ xuống đùi lộ ra bên ngoài của cô.
Cô nâng mắt nhìn.
Tay Khương Dịch chống lên giường cạnh người cô, tay lún xuống, đâu cũng chẳng phải lần đầu tiên, vậy mà Trì Yên vẫn cảm thấy có tim đập bình bịch, cô siết chặt di động, “Em đi tắm.”
Cô vừa muốn đứng dậy, lại bị anh ấn tay lên ngưòi, Khương Dịch giơ tay chạm nhẹ khóe miệng.
Mấy ngày nay Khương Dịch bị cảm mạo, hình như là sợ lây bệnh cho cô, so với trước kia rõ ràng quy củ hơn rất nhiều.
Hôm nay khỏe lên rồi.
Thậm chí anh còn chưa cần lên tiếng, Trì Yên đã có thể hiểu rõ được ý của anh. Hai người sống với nhau một thời gian rồi, Trì Yên càng ngày càng thêm ăn ý với anh.
Cô nâng nâng mặt, hôn nhanh lên khóe môi anh một cái, sau đó tùy tay ném điện thoại lên giường, chui ra khỏi lồng ngực của anh, cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, sáng sớm Trì Yên đã chạy tới đoàn phim mới.
Vì cảnh này là cảnh diễn đại học nên phải đi tới trường đại học lấy cảnh.
Nhiệt độ tháng tư rõ ràng cao hơn tháng ba không ít, Trì Yên mặc một chiếc áo thun và váy ngắn, đi đôi giày đế bằng cực kì bình thường, giữa đoàn sinh viên hừng hực sức trẻ lại có chút bồng bột chẳng có khác biệt mấy
Tống Vũ cũng diến một vai phụ trong phim, cả đoàn làm phim cô nàng cũng chỉ quen Trì Yên, vì thế dọc đường đi cứ lôi kéo cô sang đông lại qua tây.
Tống Vũ là kiểu người mơ mộng, thường xuyên tự mình ảo tưởng: “Yên Yên, chị nói xem chị và nam số 2 đều diễn vai sinh viên nghành y, có phải sẽ cùng mặc áo blouse trắng, mới từ phòng thí nghiệm ra liền không cầm lòng được mà hôn một cái không?”
Lúc Trì Yên lấy được kịch bản, cũng không thấy có tình tiết này.
Nhưng kịch bản không có, trong lúc quay chắc vẫn phải có.
Trì Yên còn nhớ rõ dáng vẻ Khương Dịch mặc áo blouse trắng hôn cô, người nọ nhìn thanh tâm quả dục, đến lúc hôn cũng đặc biệt ngây thơ.
Suy nghĩ nhoáng lên, cô cong khóe môi cười.
Hai người câu có câu không nói chuyện, nói hết từ những chuyện liên quan, từ nam chính Lục Chi Nhiên nói đến em gái nhỏ đóng vai phụ, cuối cùng cũng theo đoàn người bước vào giảng đường.
Phòng học cực kì lớn, nhìn qua ít nhất cũng có thể chứa mấy trăm người, lúc bọn họ đi vào, bên trong đã có không ít người ngồi, Trì Yên quay đầu hỏi Tống Vũ trước nay luôn tinh thông tin tức: “Đang ngồi bên trong là học sinh thật hay diễn viên phụ thế?”
“Học sinh thật đấy a, đạo diễn nói đã chào hỏi với nhà trường rồi, chỉ lấy cảnh hơn mười phút, sẽ không làm gián đoạn việc học bình thường của họ đâu.”
Có rất nhiều đoàn phim đã tới trường y để lấy cảnh, sinh viên ở đây đã sớm quen rồi, ngoại trừ lúc nãy có maya cô bé như ong vỡ tổ xúm vào muốn xin chữ kí của Lục Chi Nhiên thì những người khác đều chả chút quan tâm.
Tống Vũ hỏi tiếp: “Nhưng mà hôm nay người có phải hơi nhiều quá rồi không? ”
Trì Yên mím môi, không đáp.
Quả thật hơi nhiều.
Nhưng như vậy cũng khá tốt, người dựa gần người, sẽ không có ai quá chú ý các cô bên này.
Chuông báo vào vang lên, đoàn phim cũng đã chuẩn bị bắt đầu quay.
Không biết giảng viên tới giảng bài hôm nay có chuyện gì nữa, sau khi để lại bài tập yêu cầu vẽ sơ đồ cơ thể người trên bảng xong thì lúc lâu sau không thấy quay lại nữa.
Sau khi đạo diễn đưa tay ra hiệu, Trì Yên lập tức đi vào trạng thái, Tống Vũ đã chạy tới ngồi sau, cô ngồi cạnh nam 2.
Rất nhanh, chiếc bút của cô đã dọc theo góc bàn lăn ra rơi xuống mặt đất, sau đó hai người đồng thời cuối xuống nhặt, tiếp sau đó, hai người ở dưới gầm bàn không cầm lòng được mà tiến sát vào nhau.
Trì Yên khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lúc ngồi xổm xuống chân còn run run.
Nam 2 dáng vẻ không tồi, nhưng Trì Yên vẫn có chút khó tiến lại gần, cô hít thật sâu, vất vả điều chỉnh tốt tâm trạng bản thân, mới vừa khép nhẹ mắt định hôn lên, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng gõ bàn.
Trì Yên bị hoảng sợ, mở mắt ra, vừa chuyển đầu, sau đó nhìn thấy thước dạy học đang nhẹ nhàng hạ xuống sát bên tai phải của mình, cùng lúc đó, giọng nói đàn ông vang lên, trầm thấp nặng nề, cảm xúc không rõ: “Bạn học này, em lên trên vẽ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.