Nguyễn Ngôn Hi ngồi trong phòng làm việc độc lập của Điền Khắc Nghĩa, thoải mái dựa vào chiếc ghế mềm mại, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người phụ nữ tóc dài với khăn choàng trên mặt mở cửa bước vào.
"Thẩm Ngọc Lâm."
Anh phát âm tên cô từng chữ một.
Thẩm Ngọc Lâm kéo ghế ra ngồi xuống, bắt chéo chân, vẻ mặt không chút lo lắng, "Ừm, đúng là tôi, nhưng tôi nhớ trước đây tôi đã nói hết mọi chuyện với cảnh sát rồi, anh muốn hỏi tôi chuyện gì nữa?"
Ngón tay Nguyễn Ngôn Hi lắc qua lắc lại xuống, giọng điệu hơi tùy tiện, "Điền Khắc Nghĩa chết rồi, hình như cô không buồn chút nào?"
Thẩm Ngọc Lâm cười nhẹ, bình tĩnh nói: "Chỉ là một lão già háo sắc, có gì đáng buồn chứ."
Cô vuốt tóc, nước hoa trên người tỏa ra, Mộc Thập hít mũi ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Nguyễn Ngôn Hi xua tay trước mũi xua tan mùi nước hoa, sau đó nói: "Vậy là cô biết hình xăm trên chân Điền Khắc Nghĩa."
Cô vươn tay sờ ngón tay, tặc lưỡi hai tiếng: "Tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi, lớn tuổi vậy mà còn ghê tởm như vậy, làm đàn ông si tình gì chứ, tôi biết ông ấy đang theo đuổi Tôn Mai, nhưng Tôn Mai luôn tỏ ra thanh cao, nhưng tôi không như vậy, cho nên tôi không được hợp ý ông ấy."
Khi cô ấy nói về Tôn Mai, giọng điệu của cô ấy có chút mỉa mai, sau đó cô ấy lập tức thay đổi chủ đề, "Đúng rồi, tại sao ngươi không hỏi tôi có giết họ không?"
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, cong khóe miệng, "Đương nhiên không, ai lại đi đập cây ATM của mình chứ."
Thẩm Ngọc Lâm lấy tay che miệng, thấp giọng cười.
Nguyễn Ngôn Hi lập tức mỉm cười, nhíu mày, giơ tay che tai lại.
Nhìn thấy động tác của anh, nụ cười của Thẩm Ngọc Lâm lập tức cứng đờ, cô liếc mắt nhìn anh, đứng dậy đi ra ngoài.
Mấy người tiếp theo, Nguyễn Ngôn Hi chỉ thản nhiên tán gẫu với bọn họ, căn bản không liên quan gì đến vụ án, giống như bọn họ chỉ đang tán gẫu, trong lòng vài người cảm thấy kỳ lạ, nhưng Nguyễn Ngôn Hi lại nói vài lời rồi không nói nữa, nhưng anh không để họ ra ngoài, cứ mắt to mắt nhỏ mà nhìn chằm chằm bọn họ, sau vài phút, anh vẫy tay để họ ra ngoài.
Sau khi người thứ tư đi ra khỏi phòng, Nguyễn Ngôn Hi thấy Mộc Thập đang nhìn mình, vì vậy anh quay đầu nhìn cô, "Ừm? Có vấn đề gì không?"
"Anh đã biết hung thủ là ai rồi."
Mộc Thập sử dụng câu khẳng định thay vì câu hỏi nghi vấn.
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì mỉm cười, không phủ nhận, nhưng lúc này cánh cửa được mở ra, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ, Nguyễn Ngôn Hi nhìn người phụ nữ bước vào, mỉm cười, sau khi cô ngồi xuống, anh lên tiếng: "Tôn Mai."
Tôn Mai ngước mắt lên nhìn anh, sau đó hạ mắt xuống, gật đầu, nhìn có chút thận trọng.
Nguyễn Ngôn Hi hỏi: "Sau khi biết tin Điền Khắc Nghĩa bị giết thì cảm thấy thế nào?"
Tôn Mai sững sờ một giây, sau đó mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tôi bị sốc."
Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, chuyển động ngón tay, chậm rãi nói: "Trên gót chân ông ấy có hình xăm, cô biết không?"
Ánh mắt Tôn Mai hơi lóe lên, cô lập tức phủ nhận: "Làm sao tôi biết được chuyện này?"
"Ông ấy nói với cô, à không."
Anh lắc đầu, nháy mắt, "Phải nói đúng là cô nhìn thấy chưa, tên viết tắt của cô, ông ấy đang theo đuổi cô, không, chính xác mà nói thì là đang quấy rầy cô."
Tôn Mai im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng thả lỏng, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Nguyễn Ngôn Hi, "Đúng vậy, ông ấy đã quấy rầy tôi từ khi tôi mới vào viện nghiên cứu, ông ấy đã có vợ con, hơn nữa còn có quan hệ với Thẩm Ngọc Lâm, cho nên tôi mới từ chối ông ấy, nhưng ông ấy cứ luôn quấy rầy tôi, thật ra ông ấy đã cho tôi xem hình xăm đó rồi."
"Vì vậy, cô mới nói chuyện Điền Khắc Nghĩa quấy rầy cô cho người yêu thâm cô biết."
Nguyễn Ngôn Hi dừng lại, quay đầu nhìn Mộc Thập.
Mộc Thập biết trước kia anh không quan tâm đến tên của người này, thấp giọng nhắc nhở anh: "Trần Nguyên."
Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp: "Trần Nguyên, cô nói với anh ta, Điền Khắc Nghĩa ghê tởm như thế nào, quấy rầy cô thế nào, à nhất định còn có hình xăm nữa."
Nghe thấy tên người đàn ông này, ánh mắt Tôn Mai hơi liếc sang một bên, tránh ánh mắt của Nguyễn Ngôn Hi, nhẹ giọng nói: "Chỉ là hôm đó tôi ở quán cà phê, khi nhìn thấy tôi hơi buồn nên anh ấy đã hỏi tôi, tôi mới nói ra, nhưng không ngờ anh ấy lại đi tìm ông ta."
Nguyễn Ngôn Hi cười khẽ, tốc độ nói chuyện càng lúc càng nhanh, "Không ngờ à, đúng rồi, không ngờ anh ta lại kích động đến mức cầm dao đến nhà Điền Khắc Nghĩa đúng không, nếu không phải có hung thủ đến trước anh ta, giết Điền Khắc Nghĩa đi thì cái người tên Trần Nguyên đáng thương kia đã trở thành hung thủ rồi."
Sau một loạt câu, anh chậm lại, nói từng chữ một: "Vì lời nói dối của cô."
Tôn Mai lộ ra vẻ mặt hơi hoảng sợ, nhưng cô lại bị kiềm chế, nụ cười hơi gượng gạo, "Ý, ý của anh là gì?"
Bàn tay khoanh lại của Nguyễn Ngôn Hi buông ra, anh gõ nhẹ lên bàn, nâng khóe miệng, "Cô nên biết tôi đang muốn nói gì đi, thật ra, ban đầu, Điền Khắc Nghĩa có quấy rầy cô, cô cự tuyệt, sau đó không phải như vậy nữa, cô đã đồng ý."
Tôn Mai đột nhiên trở nên kích động, "Anh đang nói gì đó? Sao tôi có thể đồng ý? Sao anh biết tôi đồng ý với ông ta?"
"Hành động của cô nói với tôi, khi chúng tôi đến văn phòng, cô vô thức đặt chiếc túi xuống bàn, chiếc túi này rất đắt, nhưng chiếc túi của cô, bao gồm cả những thứ cô mặc trên người cho thấy cô không có khả năng mua được chiếc túi đó, cho nên chiếc túi đó không phải do cô mua, mà được mua bởi người có liên quan đến việc chúng tôi đến đây, chính là Điền Khắc Nghĩa, nên khi thấy chúng tôi đến, cô mới làm ra hành động lộ liễu như vậy.
Một lần nữa, khi đề cập đến Điền Khắc Nghĩa, cô vô thức giữ cổ tay trái của mình, che đi sợi lắc trên tay cô, cũng là của Điền Khắc Nghĩa mua cho cô.
Sau đó, khi đề cập đến việc cô đã từ chối Điền Khắc Nghĩa và cô nói cô vô tình nói với Trần Nguyên, không ngờ anh ta sẽ cầm dao đi tìm Điền Khắc Nghĩa, cô cũng đã nói dối, cả hai lần cô đều đưa tay chạm vào tai phải của mình, bởi vì trong tiềm thức cô cũng không tin những gì mình nói, cô đang tự an ủi bả thân mình, sau đó chạy đến chỗ người đàn ông yêu thầm mình khóc lóc kể lễ. Rõ ràng cô biết anh ta sẽ bị kích động mà đi gây chuyện nhưng cô không ngăn cản còn tự ám thị mình rằng, tất cả những chuyện này không phải là do cô sai."
Tốc độ nói của Nguyễn Ngôn Hi rất nhanh, nguyên một câu dài dường như không có tạm dừng, trên mặt anh cũng tỏa ra sự tự tin sáng chói, dù tay tay chân anh vẫn thả lỏng nhưng khí thể lại hùng hổ đáng sợ, từng câu từng chữ đều đánh vào lòng đối phương.
Mộc Thập nhìn một bên mặt của anh, sau đó rót một ly nước cho anh.
Tôn Mai hoàn toàn bị anh áp chế, đôi mắt mở to, miệng khẽ nhếch lên, cô ấy sững sờ trong chốc lát, thừa dịp này, Nguyễn Ngôn Hi cầm ly nước lên uống mấy hớp, sau đó búng tay.
Thân thể Tôn Mai hơi chấn động, như là mới phản ứng lại, cảm xúc kích động khiến vẻ mặt cô ta hơi dữ tợn, không thể che giấu, "Chẳng lẽ tôi làm sai sao? Anh có biết mấy ngày qua tôi phải chịu áp lực lớn thế nào không, Điền Khắc Nghĩa luôn lấy việc tôi có thể tiếp tục ở đây không để uy hiếp tôi, tôi không thể mất công việc này! Vất vả lắm tôi mới có thể đến được đây!"
Nguyễn Ngôn Hi khẽ cười, gật đầu đã hiểu, "Cho nên cuối cùng cô đã thỏa hiệp."
Giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi đã kích thích cô, Tôn Mai đứng lên, chỉ vào mình quát, "Tôi là người bị hại!"
Ghế dựa phía sau dịch chuyển, phát ra âm thanh chói tai.
Nguyễn Ngôn Hi ngoáy lỗ tai, "Định nghĩa bị hại của tôi và cô quá khác nhau, Điền Khắc Nghĩa là người bị hại, bởi vì ông ta bị mưu sát, còn hành vi của ông ấy không đến mức phải trả giá bằng mạng sống của mình, từ góc độ nào đó, Trần Nguyên cũng là người bị hại, anh ta bị cô lừa gạt, xúi giục. Còn cô, cô đồng ý với Điền Khắc Nghĩa là chuyện anh tình tôi nguyện, ông ấy có được thứ mình muốn, cô cũng vậy, cô với Thẩm Ngọc Lâm chỉ khác nhau về thời gian thôi, một người không tốn thời gian, một người thì tốn chút thời gian. Nếu không, vì sao sau khi Điền Khắc Nghĩa bị hại, cô vẫn giữ lại đồ của ông ấy? Không bỏ được sao?"
Không còn kích động như trước đó nữa, Tôn Mai ngã trên ghế ngồi, cô cười khổ nói: "Đúng vậy! Tôi thừa nhận, sau đó tôi có đồng ý với ông ấy, nhưng vì tôi không còn cách nào khác."
Nguyễn Ngôn Hi ngả người về phía trước, lạnh lùng nói: "Cô không còn cách nào khác, sau đó, cô cũng đã có được thứ mình muốn rồi, còn đi lợi dụng người đàn ông khác để thoát khỏi một người đàn ông mình đã lợi dụng xong."
Giọng điệu lại thay đổi, "Mộc Thập, cô thấy đúng không?"
"Ừm.
Mộc Thập gật đầu, đúng rồi, có rất nhiều cách giải quyết nhưng tuyệt đối không thể vừa làm tổn thương vừa lợi dụng người khác.
Bị vạch trần hoàn toàn, lúc này Tôn Mai thấy không sao cả, nói: "Vậy là anh cảm thấy tôi không giết Điền Khắc Nghĩa đúng không?"
Nguyễn Ngôn Hi buông tay, "Không phải cô, nếu đã nghĩ đến việc nhờ Trần Nguyên đi giết Điền Khắc Nghĩa, vì sao phải làm chuyện dư thừa nữa?"
Tôn Mai hơi bực bội, "Vậy trước đó anh còn nói..."
Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên nói: "Tôi chỉ không quen nhìn người khác nói dối thôi, được rồi, bây giờ cô có thể ra ngoài, vì để cô nói thật mà đã lãnh phí quá nhiều thời gian với cô rồi."
"Anh!"
Mặt Tôn Mai tái mét, đẩy cửa ra ngoài, không còn giống dáng vẻ khi bước vào."
Nhìn cửa bị đóng mạnh, Nguyễn Ngôn Hi nhún vai, ngoắc tay với Mộc Thập bên cạnh.
Mộc Thập đến gần.
Nguyễn Ngôn Hi nói bên tai Mộc Thập mấy câu, sau đó, cười hỏi cô: "Thế nào?"
Mộc Thập nhìn hai mắt anh toả sáng, gậy đầu, "Rất thú vị."