Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 1:




“A!”
Chu Ngữ Bằng từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc.
Xung quanh là một màu đen kịt, vô cùng an tĩnh.
Chu Ngữ Bằng lấy tay gạt đi mồ hôi trên trán, đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải cơn ác mộng như vậy. Cảnh trong mơ cứ liên tục lặp đi lặp lại, trong giấc mơ cậu luôn nhìn thấy Lô Tử Quân, sau đó, cho dù là ở trong giấc mộng nào, cậu cũng thấy Lô Tử Quân đứng quay lưng về phía mình, lẽ nào, Lô Tử Quân và cậu thật sự cách biệt đến vậy sao?
Chia tay đã được nửa năm, nhưng tại sao lại luôn có cảm giác tất cả mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua? Chu Ngữ Bằng không muốn ngủ tiếp nữa, vươn tay muốn bật đèn bàn lên, nhưng lại ngay lập tức rụt tay về. “Hừ”, cậu cười nhạt, sau này sớm muộn gì cậu cũng phải tập thích nghi với sự yên lặng hắc ám này, sớm một khắc hay muộn một khắc thì cũng có gì khác biệt đâu?
Lô Tử Quân, nếu có một ngày tôi và anh gặp nhau trên đường, nhìn thấy tôi chật vật như vậy, anh có cảm thấy một tia áy náy nào không?
Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ rải đầy trong sân, Chu Dương đi đến chỗ cầu thang, nhìn thấy trong phòng ăn chỉ có một mình Trần Lệ đang chuẩn bị bữa sáng. “Tiểu Trần, Bằng Bằng chưa ra khỏi phòng hả?”, Chu Dương hỏi. Ông liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rưỡi rồi, giờ này phải là lúc hai bố con cùng nhau ăn sáng, vậy mà vẫn không thấy cậu đâu.
Trần Lệ nói: “Bằng Bằng hình như chưa dậy đâu ạ, tôi ở đây suốt, nhưng không thấy cậu ấy xuống lầu.”
Chu Dương ngừng lại một chút, để đồ ăn trong tay xuống, xoay người lên lầu. Hơn nửa năm nay, tâm tình của Chu Ngữ Bằng lúc nào cũng trầm lặng, gần đây lại mắc bệnh như vậy, thần kinh của ông cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, luôn lo lắng đứa con trai này sẽ xảy ra chuyện gì.
“Bằng Bằng, mở cửa ra!”. Chu Dương gõ cửa.
Trong phòng không hề có động tĩnh, Chu Dương hoảng hốt bắt đầu đập cửa. Ông biết thính lực của Chu Ngữ Bằng đã bắt đầu giảm xuống, nhưng lại không hề nghĩ đến cậu sẽ ngay cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy.
Chu Dương bắt đầu nghĩ cách, gọi tài xế Lý Long Hưng ở dưới lầu lên: “Lão Lý, chúng ta cùng hợp sức, phá cánh cửa này ra”. Lão Lý làm việc ở Chu gia đã nhiều năm, cũng biết gần đây tình hình của Chu Ngữ Bằng ngày càng trầm trọng, khiến ông cũng trở nên gấp rút theo, hai người đang chuẩn bị dùng sức phá cửa, đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
“Có chuyện gì vậy bố?”. Chu Ngữ Bằng khuôn mặt còn ngái ngủ hỏi.
“Sao con còn chưa dậy? Có nghe bố gọi con không?”. Chu Dương cố phóng đại giọng nói của mình.
Chu Ngữ Bằng giật mình nắm chặt cổ áo ngủ, nói: “Con nghe thấy bố đập cửa phòng nên con mới ra mở cửa đó chứ? Hôm qua con ngủ không ngon, nên sáng nay dậy trễ.”
Chu Dương cảm thấy yên tâm, khẽ đặt tay lên vai con trai, nói: “Có thể nghe thấy là tốt rồi, đừng khiến bố lo lắng nữa. Thứ bảy bố dẫn đội tuyển đến Bắc Kinh thi đấu, con hãy đi cùng bố, bố đã liên hệ với một chuyên gia giỏi nhất Bắc Kinh cho con rồi.”
Chu Ngữ Bằng giương mắt, miễn cưỡng nhìn Chu Dương, nói: “Bố, bố nói chậm một chút, ít một chút. Bố nói vừa nhanh vừa nhiều, con nghe không rõ”. Cậu xoay người trở vào phòng, để lại Chu Dương và lão Lý khó xử đứng đó. Lão Lý hướng Chu Dương nói: “Bằng Bằng đứa trẻ này bây giờ tai không tốt, tâm tình cũng theo đó mà dễ cáu kỉnh, ông đừng quá để ý”. Chu Dương gật đầu, nhưng đầu mày đã nhíu chặt lại.
Tối thứ sáu Chu Dương dẫn đội tuyển của ông đến Bắc Kinh, bọn họ đã sớm lo liệu hết nơi ăn chốn nghỉ khi đến nơi. Chu Ngữ Bằng được ở riêng một phòng, cũng may cậu có mang máy tính theo, nên cũng không trở nên quá buồn chán, còn Chu Dương thì từ sớm đã dẫn người trong đội tuyển ra sân vận động tập luyện để quen sân. Chu Dương là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, tiếng tăm lừng lẫy, cũng kiêm luôn chức huấn luyện viên của đội tuyển Hàng Châu. Ngày mai có một trận thi đấu giữa đội Bắc Kinh và đội Hàng Châu, cho dù là cầu thủ bên đội Bắc Kinh hay là Hàng Châu, tất cả đều cố gắng hết sức, hi vọng năng lực của mình có thể khiến huấn luyện viên Chu Dương công nhận, có thể được ông chọn vào đội tuyển quốc gia.
Chu Dương bận rộn dẫn đội tuyển đi tập luyện và thi đấu, không có thời gian chăm sóc con trai, Chu Ngữ Bằng nghe không tốt, lại đi tới một thành phố tương đối xa lạ, Chu Dương không cho phép cậu tự ý đi ra ngoài một mình. Cậu chỉ có thể giam mình trong phòng, rầu rĩ không vui.
Từ đây đến lúc trận đấu diễn ra vẫn còn năm tiếng đồng hồ, Chu Dương không có mặt ở sân vận động, ông giao cho trợ lý thay ông cho các cầu thủ khởi động, còn mình thì dẫn theo đứa con trai, cùng với một nhân viên người Bắc Kinh ở trong đội tuyển cùng nhau đi tới bệnh viện, mời bác sỹ chuyên khoa khám cho Chu Ngữ Bằng.
Vị chuyên gia này thật ra cũng không quá già, tuổi tác khoảng hơn năm mươi, mái tóc vẫn còn đen, mặc một chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, tác phong gọn gàng. Ông bắt đầu kiểm tra thính lực của Chu Ngữ Bằng, dẫn cậu đến từng phòng để khám bệnh. Làm xong một loạt các cuộc kiểm tra chẩn đoán, thời gian đã nhanh chóng trôi đến sáu giờ, đến lúc trận đấu diễn ra chỉ còn lại nửa tiếng.
“Huấn luyện viên Chu, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu lúc bắt đầu thi đấu mà ông vẫn chưa có mặt, ngày mai báo chí nhất định sẽ không bỏ qua cho đội tuyển chúng ta.”
Chu Dương gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, thực sự sắp không kịp rồi. Chuyên gia vừa mới nói cho ông biết tình trạng của Chu Ngữ Bằng không mấy khả quan, khiến tâm tình của ông cũng chùng xuống ba phần.
“Bằng Bằng, không còn thời gian nữa, bố không kịp đưa con về khách sạn rồi, hay là con theo bố tới sân bóng nhé”. Chu Dương hỏi ý con trai, ông biết đứa con này không thích bóng đá, trước giờ cũng chưa từng tới sân bóng.
Không ngờ Chu Ngữ Bằng lại gật đầu đồng ý.
Lúc ba người chạy tới sân bóng đã là bảy giờ hai mươi, Chu Dương và đồng sự vội vã vào trong, để Chu Ngữ Bằng ở lại khán đài số ba.
Khán đài số ba là khán đài trung lập duy nhất, khán giả cổ vũ có cả người Bắc Kinh và người Hàng Châu. Âm thanh gào thét reo hò càng lúc càng lớn khiến Chu Ngữ Bằng cảm thấy váng đầu, cậu không thích bóng đá, càng không thích sân bóng.
Ngồi bên cạnh cậu là một cậu con trai xấp xỉ tuổi, tay giơ bảng khẩu hiệu, không ngừng hò hét cổ vũ. Chu Ngữ Bằng thật tình không hiểu nổi tại sao lại có nhiều người sùng bái bóng đá đến như vậy.
Cậu thanh niên cùng tuổi hò hét đến quên cả trời đất, vô ý quơ bảng khẩu hiệu đụng trúng Chu Ngữ Bằng. “Xin lỗi!”, cậu ta nhanh chóng xin lỗi. Chu Ngữ Bằng nhất thời cả kinh, mặc dù cậu chưa nhìn thấy khuôn mặt cậu ta, nhưng lại cảm giác được một mùi vị vô cùng quen thuộc. Mùi vị quen thuộc này đã biến mất trong cuộc sống của Chu Ngữ Bằng từ nửa năm trước, cậu đã từng mê luyến cái mùi vị này đến cỡ nào, mùi vị mà chỉ có thể tồn tại ở trên người Lô Tử Quân, hôm nay lại có thể cảm thấy lần thứ hai. Cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được bản thân, cậu ngẩng đầu lên nhìn cậu trai bên cạnh, tướng mạo trung bình, không có gì đặc biệt, nhưng cậu ta lại khiến người khác cảm thấy tươi sáng như ánh mặt trời, đây là lần đầu tiên Chu Ngữ Bằng dùng hai từ này để miêu tả một người con trai.
Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, Chu Ngữ Bằng có chút thất vọng, nói một tiếng không sao, sau đó tiếp tục chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Tại sao hai người hoàn toàn xa lạ lại có mùi vị giống nhau đến vậy? Cậu hiểu rất rõ, yêu một người, là có thể cảm giác được mùi vị đặc biệt của người đó. Chu Ngữ Bằng luôn mê đắm mùi vị đặc biệt trên người Lô Tử Quân, thậm chí cậu đã đem cảm giác đó khắc sâu vào tận xương tủy.
“Trên tấm bảng của cậu viết cái gì vậy?”. Chu Ngữ Bằng vốn không thích giao tiếp lại chủ động bắt chuyện với cậu trai xa lạ này.
Cậu ta xoay tấm bảng hình chữ nhật lại, nhìn Chu Ngữ Bằng, nói: “Viết tên của Dương Nhất Kha đó!”
Dương Nhất Kha là cầu thủ của đội tuyển Bắc Kinh, kỹ thuật đá bóng rất tốt, cũng là cầu thủ chủ lực của đội tuyển quốc gia, anh gần như là thần tượng bóng đá nổi tiếng nhất toàn quốc, có rất nhiều fan hâm mộ.
Thấy Chu Ngữ Bằng không nói gì, cậu ta lại hỏi: “Thần tượng của cậu là ai?”
“Cái gì?”
“Tôi nói, thần tượng của cậu là ai?”. Âm thanh xung quanh vô cùng lớn, cậu ta phải nâng cao âm lượng.
Chu Ngữ Bằng nói: “Tôi không có thần tượng.”
Cậu ta không tin, nói: “Sao có thể như vậy, vậy cậu là người Bắc Kinh hay là người Hàng Châu?”
Chu Ngữ Bằng nói: “Người Bắc kinh, nhưng sống ở Hàng Châu.”
“Ha!”. Cậu thanh niên cười to: “Vậy rốt cuộc cậu là fan của đội nào?”
“Tôi… có lẽ là đội Hàng Châu”. Chu Ngữ Bằng suy nghĩ một chút mới nói.
“Tôi cổ vũ cho đội Bắc Kinh”. Cậu thanh niên nói: “Cậu rõ ràng là người Bắc Kinh, sao lại tới sống ở Hàng Châu rồi lại đi cổ vũ cho đội đó chứ?”. Cậu ta rõ ràng là đang rất bất mãn, trong lời nói thể hiện rõ sự phân biệt vùng miền.
“Tôi… “. Chu Ngữ Bằng thật không biết nên trả lời thế nào mới được, chậm rãi nói: “Bố của tôi làm việc ở Hàng Châu, gia đình tôi chuyển đi đã bảy tám năm rồi, đến giờ vẫn không có cơ hội quay lại.”
“Ha, vậy nếu có cơ hội cậu nhất định phải ở Bắc Kinh ngao du một chuyến, Bắc Kinh bây giờ thay đổi nhiều lắm.”
Cậu trai này càng nói càng nhanh, đoạn phía sau Chu Ngữ Bằng căn bản không biết cậu ta đang nói cái gì, đành phải gật đầu lấy lệ.
Trận đấu có chút trầm xuống, cả hai đội liên tục giằng co nhau, không ai xông lên phá vỡ cục diện bế tắc, cậu thanh niên kia cảm thấy vô cùng buồn chán, thế là lại trò chuyện với Chu Ngữ Bằng: “Tôi tên là Hùng Lạc, cậu tên gì?”
“Cái gì?”
Hùng Lạc đột nhiên mở miệng, Chu Ngữ Bằng vẫn chưa kịp chuẩn bị.
Hùng Lạc lặp lại: “Tôi nói tôi tên là Hùng Lạc, cậu tên gì?”
Chu Ngữ Bằng áy náy cười, đáp: “Tôi tên là Chu Ngữ Bằng.”
Hai người lại trở nên trầm mặc, lần đầu gặp mặt, ngoại trừ giới thiệu ra, không biết còn có thể trò chuyện những thứ gì. Cuối cùng vẫn là Chu Ngữ Bằng lên tiếng trước, nói: “Cậu rất thích Dương Nhất Kha sao?”
Nhắc đến chủ đề thần tượng, Hùng Lạc đột nhiên như được mở máy phát thanh, mặt mày hớn hở nói: “Còn phải nói, tôi thích anh ấy tám năm rồi đó, lúc đó tôi mới lên sơ trung (trung học cơ sở).”
Chu Ngữ Bằng cười cười, cậu cảm thấy cuộc trò chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, tiếng ồn trong sân vận động quá lớn, dù Hùng Lạc ngồi ở khoảng cách gần như vậy nhưng cậu vẫn phải cố gắng hết sức mới có thể nghe được, cậu không nghe rõ lời cậu ta nói, cũng không muốn hỏi lại.
Rất nhanh đã đến thời gian nghỉ giải lao, Chu Ngữ Bằng đứng dậy đi xuống bên dưới khán đài, gọi điện thoại cho Chu Dương, nói cho bố biết mình đang đứng trước cửa phòng thay đồ của đội tuyển, bảo an đứng xung quanh rất đông, xin bố ra ngoài dẫn cậu vào.
Chu Dương cúp điện thoại, lập tức đi ra ngoài tìm con trai, ông không ngờ rằng con trai mình sẽ có ngày đến phòng thay đồ của đội tuyển, nhớ hồi đó các thành viên trong đội hay mời Chu Ngữ Bằng đến xem thi đấu, cậu luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối chứ đừng nói là đến tận đây thăm mọi người.
“Dương Nhất Kha!”. Vừa bước vào, Chu Ngữ Bằng đã gọi tên Dương Nhất Kha.
Dương Nhất Kha đi tới, cười nói: “Bằng Tử, em không phải là tới xem anh thi đấu đấy chứ?”
“Đúng vậy mà”. Chu Ngữ Bằng nói: “Cho em một bộ đồng phục thi đấu của anh đi, ký tên lên trên luôn.”
Tất cả mọi người đi qua trêu chọc, nói Bằng Tử từ khi nào đã biết hâm mộ ngôi sao rồi. Các thành viên trong đội đều đã quá quen Chu Ngữ Bằng, bởi vì cậu là con trai của huấn luyện viên trưởng, nên tất cả mọi người đối với cậu càng thêm coi trọng.
“Ký ở đâu vậy?”. Chu Ngữ Bằng hỏi.
Dương Nhất Kha chỉ cho cậu xem, Chu Ngữ Bằng không nhìn, lấy tay nắm chặt vào vị trí có ký tên rồi đi ra ngoài. Chu Dương nhanh chóng phái người đưa cậu về lại khán đài.
Lúc Chu Ngữ Bằng quay lại, Hùng Lạc đang ngồi sửa lại tấm bảng cổ vũ của mình, bởi vì nắm quá chặt mà hình vẽ nơi cạnh góc đã bị cọ xát đến bong ra.
“Nè”. Chu Ngữ Bằng đặt chiếc áo đồng phục có ký tên lên trên đùi Hùng Lạc.
Vừa nhìn thấy trên chiếc áo có in con số chín, Hùng Lạc mở to mắt, nói: “Đây là áo thi đấu của Dương Nhất Kha?”. Không đợi Chu Ngữ Bằng trả lời, lại nhìn thấy cậu đang nắm ở vị trí có chữ ký của Dương Nhất Kha, liền la lên: “Không thể tin được! Ôi Chúa ơi!”
Thanh âm cậu ta to và rõ ràng, Chu Ngữ Bằng nghe được rất rõ, liền cười nói: “Cho cậu đó.”
Hùng Lạc không dám tin, nói: “Cái gì? Sao lại cho tôi?”
“Tôi…”. Thật sự rất muốn tìm lý do nào đó để nói, Chu Ngữ Bằng không biết phải nói làm sao, đành phải nói là tự cậu có, nhưng mà cậu không đặc biệt thích Dương Nhất Kha.
Hùng Lạc bán tín bán nghi nhận lấy chiếc áo, giống như là nhận được báu vật từ trên trời rơi xuống. Hùng Lạc ôm cái áo vào lòng, thấp thỏm bất an nhìn cái người cậu ta mới gặp lần đầu ở bên cạnh, hỏi: “Vậy, tôi phải làm gì để báo đáp cậu đây?”
Chu Ngữ Bằng cười cười. Báo đáp? Cậu không cần Hùng Lạc báo đáp, đối với cậu chẳng qua trên người cậu ta có cái mùi vị quen thuộc kia mà thôi, vậy thì cứ coi như đây là một loại duyên phận đi. Cậu nói: “Báo đáp thì khỏi đi, nhưng mà nếu cậu muốn thì cũng có một chuyện, cậu làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn tôi đi ngao du Bắc Kinh”. Cậu cũng không ngờ chính mình lại có thể đối với một người xa lạ mà đưa ra yêu cầu như vậy, lẽ nào? Thực ra chính bản thân cậu không phải không thừa nhận, sở dĩ cậu còn muốn gặp Hùng Lạc, chính là vì cậu vẫn còn mê luyến cái mùi vị khó quên đó, đương nhiên, còn có cả con người mang trên mình cái mùi vị đó nữa.
Hùng Lạc vô cùng sảng khoái đáp ứng ngay, cậu ta nói chuyện đó thì không thành vấn đề, nói Chu Ngữ Bằng cho cậu ta số điện thoại, khi nào cậu đi được thì ngày mai báo cho cậu ta biết.
Chu Ngữ Bằng lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt Hùng Lạc, chống cằm nói: “Nhập số vào đi.”
Hùng Lạc nghĩ thầm, người này thật đặc biệt, muốn số điện thoại người khác còn ra lệnh cho họ tự nhập vào. Cậu ta lưu số của mình vào máy cậu xong, ấn nút gọi trở lại, thế là đã có được số của người bạn mới.
Chu Ngữ Bằng nói: “Tốt nhất là nhắn tin, gọi điện không được thuận tiện lắm.”
“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.