Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 20:




Trung thu lặng lẽ trôi qua, bước chân cuối thu liền âm thầm tiến tới. Trong hoa viên rộng lớn của Chu gia, cảnh vật lại càng trở nên tiêu điều, mỗi ngày chỉ có lác đác một vài người hầu và bác sĩ đi qua đi lại như thoi đưa. Ngay thời gian thi đấu vòng tròn quan trọng, Chu Dương bất ngờ xin nghỉ phép dài hạn, chuyên tâm ở nhà chăm sóc con trai. Đội tuyển Hàng Châu được giao cho huấn luyện viên tạm thời dẫn dắt, thành tích liên tục giảm sút, fan hâm mộ càng ngày càng bất mãn, làm ầm lên đòi Chu Dương phải từ chức.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Chu Dương, Chu Ngữ Bằng ở trong nhà an tĩnh tịnh dưỡng, thân thể cũng đã khá hơn một chút. Nhưng mà trải qua lần tổn thương này, dạ dày của cậu đã hoàn toàn bị hủy hoại, cho dù Trần Lệ có cố gắng chăm chút chế biến thức ăn cho cậu như thế nào, cậu cũng không thể hấp thu được, thân thể cứ hôm sau so với hôm trước lại càng gầy thêm.
Có bố ở bên cạnh, Chu Ngữ Bằng cảm thấy rất an tâm, thế nhưng cậu cũng biết được, Lô Tử Quân đã mất tích rồi. Cậu hiểu rất rõ bố của mình, cũng đoán được Lô Tử Quân nhất định là đang bị ông giam giữ, nhưng mà cụ thể là bị giam ở đâu, cậu vẫn không biết được.
Đã lâu lắm rồi không bước xuống giường, Chu Ngữ Bằng bắt đầu hoài nghi liệu mình còn có thể bước đi được hay không, trong thời gian cậu tịnh dưỡng, bởi vì không thể nhìn thấy, cậu cũng không rõ trên người mình rốt cuộc có bao nhiêu vết thương nữa.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể tháo được thạch cao ra, thế nhưng Chu Dương lại bị hội đồng quản trị của đội tuyển gọi đi, rốt cuộc bọn họ có sa thải ông hay không, trong lòng ông sớm cũng đã có dự tính.
Càng về đêm, sắc trời càng trở nên âm u tịch mịch, Chu Dương vẫn chưa trở về, sau đó Trần Lệ lên lầu nói với Chu Ngữ Bằng, đêm nay Chu Dương không thể trở về. Chu Ngữ Bằng gật đầu rồi bảo Trần Lệ rời đi, chuyện bố mình không về nhà, cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chu Ngữ Bằng khẽ cử động cơ thể, phát hiện chỉ có ngón tay bên bàn tay trái là có thể miễn cưỡng khống chế, gân bên tay phải tuy rằng đã được nối lại, nhưng hoàn toàn không thể điều khiển được cử động của tay. Không có thời gian quan tâm đến những chuyện này nữa, chỉ cần cậu có đủ sức xuống giường là tốt rồi. Không biết đã nhiều ngày trôi qua tình hình của Lô Tử Quân như thế nào, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng bố của mình sẽ không đến mức cầm thú mà sử dụng bạo lực với hắn, cùng lắm là khiến hắn tự sinh tự diệt mà thôi.
Chu Ngữ Bằng chỉ có thể dùng cổ tay chống lên giường, cố gắng lê thân thể gầy yếu nhích xuống giường từng chút một. Cho dù Lô Tử Quân có ngàn sai vạn thác, Chu Ngữ Bằng cũng không thể để hắn chết ở Chu gia. Tình đã không còn, nhưng mà, nghĩa vẫn phải có.
Dù biết năng lực của mình là cực kỳ bé nhỏ, nhưng Chu Ngữ Bằng vẫn cố dựa người vào vách tường đi về phía trước, bàn tay không ngừng run rẩy cố gắng mở cửa phòng ra. Rõ ràng là phẫu thuật ở cổ chân hồi phục tốt hơn một chút so với tay, tuy rằng hai chân vẫn không thể hoàn toàn điều khiển được, nhưng cũng may là còn có thể lết đi từng chút một trên mặt đất. Đương nhiên, đau đớn là điều không thể tránh khỏi, mới vừa tháo bỏ thạch cao xong đã bước xuống giường, điều này đối với sự hồi phục của vết thương là vô cùng có hại. Nhưng mà cậu đã từng vì Lô Tử Quân mà đến cả năm giác quan cũng đã vứt bỏ, lần này chỉ cần có thể cứu được hắn ra ngoài, hai tay hai chân thì có là gì chứ?
Lúc bước xuống cầu thang, đôi chân đã không thể chống đỡ được nữa, Chu Ngữ Bằng ngồi ở trên đầu cầu thang thở dốc, cắn răng chịu đựng đau đớn. Rất nhanh Trần Lệ liền phát hiện ra cậu, cuống quít chạy tới, hỏi cậu tại sao lại muốn xuống giường.
“Dì Lệ, mang tôi xuống phía dưới được không? Tôi muốn gặp Lô Tử Quân”. Chu Ngữ Bằng khẩn thiết cầu xin.
Trần Lệ cũng là bị dọa cho hoảng sợ, mặc dù bà đã làm việc ở Chu gia nhiều năm, nhưng lại chưa từng nhìn thấy bộ dạng Chu Ngữ Bằng thành khẩn như vậy, lại càng không nghĩ tới, cái tên thiên đao vạn quả Lô Tử Quân kia đã hại cậu ra nông nỗi này, vậy mà cậu vẫn không thể buông bỏ được hắn.
Trần Lệ viết xuống chỗ cổ tay của cậu: “Lô Tử Quân bị bố của cậu nhốt xuống tầng hầm rồi, mỗi ngày chỉ có một ngụm nước để duy trì mạng sống mà thôi, tôi nghĩ hắn bây giờ cũng không khác gì đã chết.”
“Cái gì?”. Chu Ngữ Bằng giãy dụa muốn đứng lên, liền bị Trần Lệ ấn xuống.
“Đừng nóng vội, Bằng Bằng. Tôi mang cậu trở về phòng”. Trần Lệ gọi tới hai người hầu khác, đang tính cùng nhau đỡ cậu quay về.
Chu Ngữ Bằng dốc sức giãy khỏi bàn tay đang giữ thân thể mình ra: “Hắn sắp chết, tôi không thể để hắn chết ở nhà của tôi, biết không?”. Mò mẫm sờ tới tay vịn cầu thang, Chu Ngữ Bằng kịch liệt giằng co, thân thể liền ngã lăn xuống phía dưới.
Mấy người hầu ở phía sau sợ hãi kêu lên, vội vàng lao xuống: “Bằng Bằng, Bằng Bằng, cậu có sao không?”
Cú ngã này khá nặng, xương cổ của cậu đau buốt.
“Các người không dẫn tôi đi đúng không?”. Chu Ngữ Bằng ngẩng đầu lên, nét mặt buồn bã đau thương.
“Chuyện này…”. Trần Lệ thực sự không thể chịu đựng nổi, Bằng Bằng bây giờ ngay cả bước đi còn không vững, bà không thể để cho cậu cứ như vậy vì Lô Tử Quân mà liều cả tính mạng của mình.
“Chị Trần, ngàn vạn lần không thể dẫn cậu ấy đi được”. Vương Lam Lam ở bên cạnh nói: “Nếu chị thật sự hận Lô Tử Quân, yêu thương Bằng Bằng, vậy thì càng phải hạ quyết tâm. Huấn luyện viên Chu trước khi ra khỏi nhà không phải đã nói với chúng ta tuyệt đối không được để cho Bằng Bằng gặp Lô Tử Quân sao? Chúng ta phải tận mắt nhìn thấy Lô Tử Quân chết đi, mới có thể báo thù được cho Bằng Bằng!”
Trần Lệ buông tay Chu Ngữ Bằng ra, lùi sang một bên, cùng với mấy cô gái giúp việc khóc thút thít, bọn họ chưa từng gặp qua tình cảnh này, sống cùng với Chu Ngữ Bằng lâu như vậy, cũng đã quen với địa vị tuyệt đối của cậu ở trong căn nhà này rồi. Chu Dương chỉ có một đứa con trai duy nhất, ông ly hôn lúc cậu còn rất nhỏ, một mình mang theo cậu đi xuống phía nam, cho nên ông luôn cảm thấy có lỗi với con trai, lúc nào cũng đối xử với cậu hết mực cưng chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Hôm nay Chu Ngữ Bằng đứng trơ trọi một mình ở giữa phòng khách, ngay cả phương hướng cậu cũng không nhận biết được chứ đừng nói tới việc đi tìm Lô Tử Quân. Không có ai giúp đỡ, Chu Ngữ Bằng cũng không bận tâm, tự mình duỗi đôi tay yếu ớt ra, dò dẫm một phương hướng đi tới trước. Có thể rõ ràng nhìn thấy, hai chân của cậu đang phải chịu đựng sự đau đớn đến cực điểm, nếu không thì sao đôi chân lại run rẩy kịch liệt không dám chạm xuống mặt đất như vậy.
Sờ tới được vách tường có khắc hoa văn, kiểu hoa văn lập thể này hai tay của Chu Ngữ Bằng không thể cảm giác ra được, cậu bèn xắn tay áo ngủ rộng thùng thình lên, dùng mặt bên cánh tay liên tục cọ xát vào vách tường, muốn dùng cách này để xác định vị trí của mình. Trong nhà có rất nhiều người hầu, cậu biết rõ giờ phút này có rất nhiều đôi mắt đang nhìn vào mình, nhưng mà xấu hổ thì đã sao, có cái gì quan trọng hơn việc tìm thấy Lô Tử Quân chứ?
Nam nhân ở trong nhà cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa, tất cả đều bỏ ra ngoài. Mặc dù lúc này đây bọn họ rất muốn tiến lên đỡ lấy Chu Ngữ Bằng, nhưng bọn họ cũng biết rằng, nếu mình chạm vào người cậu chủ, cậu ấy nhất định sẽ bắt họ dẫn cậu đi tìm Lô Tử Quân. Bây giờ người có quyền hành cao nhất là tài xế Lý Long Hưng cũng đã ra ngoài cùng với Chu Dương rồi, cho nên lúc này không có người nào dám làm chủ mang Chu Ngữ Bằng đi xuống tầng hầm, không thể làm gì khác hơn là tránh xa khỏi cậu, không muốn bị cậu chạm vào rồi phải cự tuyệt thỉnh cầu của cậu.
Cuối cùng cũng tìm được tới cánh cửa, Chu Ngữ Bằng đã tiêu hao gần hết thể lực, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất. Dù vậy đầu óc của cậu lại vô cùng tỉnh táo, lý trí liên tục nhắc nhở cậu, nếu chỉ dựa vào vài giọt nước để duy trì sinh mệnh, bất cứ lúc nào Lô Tử Quân cũng có thể chết đi, cậu không thể ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi được.
Hít vào một hơi thật sâu, Chu Ngữ Bằng gắng gượng nâng bàn tay trái lên cố gắng nắm vào thứ đồ trang trí cứng rắn bên trên cánh cửa, cả người run run đứng lên lần nữa. Cậu nhất định phải hết sức tập trung tinh thần, cho dù có bao nhiêu người nhìn cậu chê cười, cậu cũng phải kiên trì, dù có phải bò, cũng phải bò đến trước mặt Lô Tử Quân. Lô Tử Quân có thể chết, thế nhưng, quyết không cho phép hắn chết ở Chu gia.
Chu gia sở hữu tất cả ba tầng hầm, một cái ở trong nhà, nối liền với nhà bếp, hai cái khác đều ở ngoài sân, một cái là ga ra, cái còn lại được dùng làm phòng lưu trữ. Tầng hầm thông với nhà bếp không quá lớn, đám Trần Lệ đã quét dọn sạch sẽ chỗ đó làm nơi cất giữ lương thực và rau dưa. Cho nên Chu Ngữ Bằng nhất định phải ra được bên ngoài, cậu tin chắc Lô Tử Quân nhất định là bị bố nhốt ở một trong hai tầng hầm bên ngoài đó.
Nhưng mà khuôn viên to như vậy làm sao tìm được đây? Nếu cậu là một người khỏe mạnh, cứ đi thẳng tới thì tốt rồi, nhưng Chu Ngữ Bằng bây giờ cho dù có ở trong một căn phòng nhỏ hẹp thì cũng không có cách nào tự mình hành động được. Bảo cậu dùng đôi chân bước đi vài bước đã đau đến cùng cực này đi tới đó sao? Cậu không thể làm được như vậy. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Chu Ngữ Bằng chống tay lên cánh cửa từ từ dịch người đến chỗ cầu thang phía trước. Cũng may cầu thang này chỉ có ba bậc, hai bên cũng có tay vịn, cậu dùng cổ tay bám vào thành vịn, bàn tay và cổ tay gần như tạo thành một góc chín mươi độ, người khác nhìn vào trông giống như tay của cậu đã bị đứt gãy vậy.
“Khi nào Thầy Lý mới trở về?”. Mọi người đứng ở một bên quan sát từ đầu tới giờ, trong lòng đau tới cực điểm, cảm thấy nếu không chạy tới đỡ lấy cậu thì bản thân thực sự không xứng làm người. Đến Chu gia làm việc đã lâu, Chu Ngữ Bằng trước giờ luôn đối xử với mọi người rất lễ độ, hoàn toàn không có một chút kiêu ngạo hay hống hách của thiếu gia nhà giàu. Bây giờ phải đứng trơ mắt nhìn cậu bất lực mất phương hướng như vậy, những người này thà rằng tự cầm dao giết mình đi cho xong.
“Bằng Tử!”. Một bảo an ở gần đó thật sự không thể nhìn thêm được nữa, nhanh chóng vươn tay đỡ lấy Chu Ngữ Bằng đang sắp sửa ngã xuống. Cảm giác được có người tới gần, Chu Ngữ Bằng giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, dùng tay trái gắt gao nắm chặt lấy tay người kia. Cậu không biết người đang đỡ lấy mình là ai, cậu cũng không có bản lĩnh để biết, chỉ là quyết sống chết không chịu buông tay người đó ra.
“Bằng Tử! Cậu, đừng như vậy”. Anh ta sợ hãi kêu lên, lúc này Chu Ngữ Bằng đã quỳ hai đầu gối xuống đất.
“Van cầu anh, dẫn tôi đi gặp Lô Tử Quân, được không?”. Chu Ngữ Bằng khóc nấc lên, cậu thực sự tuyệt vọng rồi, cậu biết nếu như không có người khác giúp đỡ, mình tuyệt đối không có cách nào cứu Lô Tử Quân ra trước khi bố mình quay về.
“Bằng Tử, cậu mau đứng lên đi, nhanh lên nào”. Bảo an lúng túng kéo cậu lên, bàn tay nắm lấy tay anh ta cũng dần dần thoát lực.
Không thể nghe được lời bảo an nói, Chu Ngữ Bằng chỉ còn cách tự lẩm bẩm một mình, cậu nói Lô Tử Quân sẽ chết mất, cậu không thể nhìn thấy hắn chết. Trần Lệ và mấy cô gái khác rốt cục cũng khóc òa lên, xoay người chạy lên lầu, bọn họ không thể đối mặt với tình cảnh này thêm một phút giây nào nữa.
“Đừng trách tôi tàn nhẫn, Bằng Tử, chúng tôi đều yêu thương cậu, cho nên rất căm hận Lô Tử Quân, hắn nhất định phải chết mới được. Bằng Tử, tôi không thể… dẫn cậu đi”. Người bảo an tên Hán Tử khóe mắt cũng rưng rưng, quỳ trên mặt đất chậm rãi rút bàn tay ra khỏi tay Chu Ngữ Bằng.
Cảm giác được đối phương đã rời đi, Chu Ngữ Bằng cũng không cam chịu, một lần nữa xắn ống tay áo đã bị tuột xuống lên chậm chạp bò về phía trước. Trong sân không có bức tường nào, bốn phía trống trải khiến cho Chu Ngữ Bằng càng thêm vô pháp định vị. Cậu đã sống ở Bắc Kinh lâu như vậy, đôi mắt lại bị mù, bây giờ cậu chỉ có thể nhớ mang máng bố cục của ngôi nhà mà thôi.
Chu ngữ Bằng muốn đi tới chỗ ga ra trước, dựa vào trực giác và ký ức từ từ di chuyển về hướng tây, đợi đến khi chân không còn đau nữa, cậu lại đứng lên đi tiếp. Xung quanh ngoại trừ không khí ra thì không có gì cả, Chu Ngữ Bằng mất đi phương hướng chỉ có thể liên tục đi thẳng về phía trước. Cậu nghĩ, chỉ cần có thể đi thẳng tới trước thì nhất định sẽ đụng vào một loại đồ vật nào đó, bất kể là đụng phải vật gì, cậu cũng có thể mò mẫm từ vật đó mà tiếp tục bước đi.
Kỳ thực trên đường đi có đôi lúc Chu Ngữ Bằng có cảm giác muốn bỏ cuộc, nhưng đến khi cậu ngã sấp xuống đất, trong đầu liền nhớ tới buổi chiều chạng vạng năm ấy, chính cậu đã cầm đèn dự phòng đi ở trong sân tìm Hùng Lạc. Khoảng thời gian đó lúc trời vừa nhá nhem tối là Chu Ngữ Bằng đã bắt đầu không nhìn thấy được cảnh vật, lúc ấy cậu vẫn chưa thích nghi với bóng tối nhưng đã có thể ở trong sân lớn mà tìm được người. Còn bây giờ, đôi mắt của Chu Ngữ Bằng đã mất đi ánh sáng lâu như vậy, cậu đã sớm tập thành thói quen chạm đến mọi thứ ở bên cạnh mình rồi. Nhớ lại lúc đó ngón tay của mình khẩn trương men theo vách tường đi về phía trước, Chu Ngữ Bằng nở nụ cười, xem ra cho dù thân thể mình có thảm hại cỡ nào thì cũng sẽ có ngày mình thích ứng được thôi.
Lúc tới được ga ra, bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, nhưng mà Chu Ngữ Bằng không thể nhận biết được điều đó, không nghe được động tĩnh ở xung quanh càng khiến cho cậu tập trung tìm kiếm hơn. Dùng khuỷu tay chạm vào chiếc xe phủ đầy bụi bặm, cậu ngồi xuống, những ký ức từ quá khứ bắt đầu tràn về. Thời đại học, chiếc xe này hầu như trở thành chiếc xe độc quyền của mình và Lô Tử Quân, vị trí phó lái đó là dành riêng cho hắn. Sau khi chia tay, chiếc xe này đã nằm im lìm trong ga ra suốt nửa năm. Lần đó Dương Nhất Kha dẫn Hùng Lạc và cậu đi chơi Tây Hồ, anh đã nhẹ nhàng viết chữ vào lòng bàn tay của cậu, nói hãy vì anh mà đem chiếc xe này ra, chở cậu và Hùng Lạc đi chơi, nhưng mà lập tức bị cậu từ chối. Khi đó cậu vẫn không thể tiếp nhận được việc người khác tới thay thế vị trí của Lô Tử Quân, cho dù chỉ là một chiếc ghế phó lái.
Ở trong ga ra sờ tới hầu hết mọi ngõ ngách vẫn không có được kết quả nào, Chu Ngữ Bằng bắt đầu di chuyển đến phòng lưu trữ ở cách đó không xa. Thời tiết cuối thu đã dần se lạnh, không khí dưới tầng hầm càng tỏa ra hơi lạnh đến thấu xương. Ống tay áo vì quá rộng nên hay bị tuột xuống, Chu Ngữ Bằng ngại bất tiện, cởi luôn chiếc áo ngủ duy nhất ở trên người ra. Trong không khí ẩm thấp lạnh lẽo, Chu Ngữ Bằng ở trần bước vào tầng hầm giam giữ Lô Tử Quân.
Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, Lô Tử Quân nhìn thấy Chu Ngữ Bằng cả người đầy sẹo đứng đó, hắn suy yếu miễn cưỡng nở nụ cười, hắn biết, cậu vẫn không thể buông bỏ được mình.
Chu Ngữ Bằng vẫn dựa vào cách thức dò dẫm đi vào, dùng khuỷu tay bắt đầu sờ từ bức tường bên cạnh tiến tới từng chút một, cho đến khi phát hiện một cái giá hình chữ T, hai bên trái phải lộ ra đôi tay bị trói của Lô Tử Quân.
“Tử Quân, là anh phải không?”. Chu Ngữ Bằng cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi xen lẫn một tia hi vọng.
Không có cách nào để giao tiếp, Lô Tử Quân chỉ có thể trợn mắt nhìn cậu.
Chu Ngữ Bằng dùng bàn tay duy nhất có thể khống chế được cố gắng tháo sợi dây thừng thô to ra, mất rất nhiều thời gian mới có thể mở được. “Phịch” một tiếng, Lô Tử Quân ngã khuỵu xuống nền đất, đã lâu không được bổ sung năng lượng, trong thoáng chốc hắn như muốn mất đi ý thức. Hắn muốn gọi một tiếng tên của cậu, nhưng cổ họng lại không thể phát ra nổi một chút thanh âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.