Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 26:




Thành phố vào giờ cao điểm buổi sáng, những con đường trống trải rộng lớn đông như mắc cửi. Dương Nhất Kha sốt ruột nắm chặt vô lăng, dọc đường cứ liên tục đi đi dừng dừng. Ánh nắng sớm mai xuyên qua kính cửa sổ rọi vào bên trong xe, chiếu lên thân ảnh ba người. Hùng Lạc im lặng mỉm cười, cảm thấy ánh nắng này thật tươi mới làm sao. Cậu ta nghiêng đầu nhìn sang Chu Ngữ Bằng đang ngồi ở bên cạnh, chỉ cần một cử động nhỏ của cậu thôi cũng đủ khiến cho trái tim Hùng Lạc đập liên hồi. Đến giờ phút này cậu ta mới cảm nhận được, lần này mình đã thật sự cùng với Chu Ngữ Bằng buộc lại với nhau rồi, sẽ không có cách nào chia ly được nữa.
“Trực tiếp quay về nhà mới, hay là mua gì đó ăn?”. Dương Nhất Kha hơi nghiêng đầu hỏi Hùng Lạc.
Ánh mắt của cậu ta vẫn không chịu rời khỏi Chu Ngữ Bằng, nói: “Kiếm gì đó ăn trước một chút đi, mới sáng sớm thôi mà, Ngữ Bằng cũng chưa ăn gì cả.”
“Cậu ăn chưa?”. Dương Nhất Kha hỏi.
Hùng Lạc sửng sốt, nói: “Tôi… tôi cũng chưa ăn.”
“Ha ha”. Dương Nhất Kha nở nụ cười: “Thế thì tìm một quán ăn nào đó vậy, tôi sẽ đậu xe ngay bên cạnh, còn cậu thì đi mua vài hộp cơm, chúng ta quay về nhà rồi hãy ăn, bây giờ tôi đi ăn ở ngoài rất bất tiện, tai mắt của giới truyền thông rất ranh ma.”
“Ừm.”
Nhìn thấy Chu Ngữ Bằng an tĩnh ngồi trong xe, Hùng Lạc âm thầm quyết định, cậu ta nhất định phải đi mua một chiếc xe mới được, không thể lại khiến cho cậu phải chịu khổ cùng mình giống như lúc đó. Còn nhớ có một năm vào mùa hè, khí trời vô cùng oi bức, Hùng Lạc dẫn Chu Ngữ Bằng đi ra ngoài, thật vất vả lắm mới đợi được một chiếc xe buýt hai tầng, hai người cũng chẳng có chỗ ngồi, Hùng Lạc dẫn Chu Ngữ Bằng chen lên tầng hai đứng. Không gian trên tầng hai vốn nhỏ hẹp, Chu Ngữ Bằng lại khá cao, chỉ có thể khom lưng khuỵu gối ướt nhẹp mồ hôi. Một người phụ nữ trung niên ngồi ở gần đó không nhịn được, nói: “Chàng trai cháu ngồi ở chỗ của cô đi, cháu đứng như vậy tội nghiệp quá”. Lời nói ấy tuy rất ấm áp, thế nhưng lại trở thành một lưỡi dao bén nhọn, hung hăng đâm thẳng vào lòng Hùng Lạc.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, trước mặt bọn họ là một tiệm cơm nhỏ, Hùng Lạc bước xuống xe đóng cửa, dặn Dương Nhất Kha trông chừng Chu Ngữ Bằng, còn mình thì chạy vào tiệm cơm, khoảng hai mươi phút sau lại thấy cậu ta chạy ra, trong tay xách theo hơn hai cái túi nhựa.
“Mua món gì vậy?”. Dương Nhất Kha hỏi.
Hùng Lạc cười, hếch cằm hướng sang Chu Ngữ Bằng, nói: “Cậu ấy thích ăn.”
“Hô, vậy là không có món tôi thích sao?”
“Anh thích ăn gì tôi đâu biết”. Hùng Lạc lẩm bẩm.
“Cậu ấy có thích ăn gì đi nữa thì bây giờ cũng không nếm ra được, cậu mua…”
Hùng Lạc cắt ngang: “Không nếm được thì vẫn có thể ngửi mà, sao anh phiền quá vậy, nhanh lái xe đi.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hùng Lạc liền chẳng muốn nói tiếp, cậu ta trở lại ngồi bên cạnh Chu Ngữ Bằng, ánh mắt trầm ngâm không nói lời nào, Dương Nhất Kha cũng thức thời không lên tiếng nữa, chuyên tâm lái xe.
Đoạn đường sau đó vẫn tiếp tục đi đi dừng dừng, lúc về đến nhà mới thì đã là giữa trưa. Hùng Lạc bận trước bận sau, không có một giây nhàn rỗi, trước thì giúp Chu Ngữ Bằng mang dép, sau thì giúp cậu soạn đồ đạc trong chiếc ba lô ra, rồi lại dẫn cậu đi loanh quanh khắp nhà để cậu quen với bố cục của nhà mới. Hùng Lạc phát hiện Chu Ngữ Bằng căn bản không thể mang được dép, hai chân của cậu không có khí lực, phần lớn thời gian đều là buông thõng xuống không chút sức sống, mang dép vào đi chưa được mấy bước thì dép đã tuột khỏi chân.
Dương Nhất Kha mang cơm và đồ ăn Hùng Lạc mua về đặt hết lên trên bàn, còn chưa kịp mở hộp, anh đã nghe thấy mùi hương đậm đà rất không dễ ngửi của món cá thố Tây Hồ, liền hướng tới phòng ngủ kêu lên: “Lạc Lạc, cậu mua cá thố Tây Hồ à? Đây đâu phải món Bằng Tử thích đâu, tôi nhớ là cậu thích ăn mà?”
Hùng Lạc thò đầu ra, cười hắc hắc.
Chỉ một hành động như vậy cũng đủ khiến cho Dương Nhất Kha hiểu ra, cuối cùng Hùng Lạc cũng quay về bộ dáng giống như lúc sống cùng Chu Ngữ Bằng mấy năm trước, rạng rỡ như ánh mặt trời, vô lo vô ưu. Thật tốt, Dương Nhất Kha nghĩ thầm, hi vọng tất cả mọi người đều có thể tiếp tục được như vậy, nhưng mà, Chu Ngữ Bằng lúc này liệu có đang vui vẻ hay không? Không một ai có thể biết được điều đó.
Trước khi ăn cơm, Hùng Lạc dẫn Chu Ngữ Bằng đến nhà vệ sinh rửa tay, phát hiện móng tay của cậu tuy rằng sạch sẽ, nhưng lại rất dài, phần màu trắng đó khi dài ra sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của tay. Hùng Lạc liền cầm đồ bấm móng tay tới, sau đó nắm lấy bàn tay của Chu Ngữ Bằng, viết lên vai cậu: “Đừng cử động, anh sẽ cắt móng tay cho em.”
Chu Ngữ Bằng sửng sốt, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quả nhiên là không hề nhúc nhích, vô cùng phối hợp.
Dương Nhất Kha ngồi ở một bên trông bộ dạng hai người, không hề cảm thấy bất ngờ. Bởi vì Chu Ngữ Bằng của hiện tại đã hoàn toàn không thể tách rời khỏi người khác, mọi sinh hoạt của cậu đều cần phải có người trông nom mới được, tính khí cáu kỉnh trước kia đã hoàn toàn bị mài mòn, cũng không còn loại khí chất khiến cho anh cùng nhiều người khác thán phục như năm đó nữa.
“Cậu cầm tay cậu ấy như vậy, cậu nói xem cậu ấy có biết không?”. Dương Nhất Kha hỏi.
Hùng Lạc đột ngột dừng động tác, liếc mắt nhìn anh, nói: “Anh có thể đừng nói những lời kích động tôi như vậy được không?”
“Cái này mà là kích động sao? Tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả, khoảng thời gian trước lúc cậu ấy còn nhìn thấy được một chút, tôi cũng hay nói chuyện với cậu ấy như vậy. Hỏi cậu ấy có thể thấy được bao nhiêu, có thể nghe được nhiều ít, hiểu rõ hơn một chút thì mới có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy được. Tôi không có ý gì khác đâu, cho dù cậu ấy có biến thành bộ dạng gì, cậu ấy vẫn là Bằng Tử.”
Hùng Lạc trầm mặc một lúc lâu, mới gật đầu nói: “Ừm, anh nói đúng, là tôi quá hẹp hòi rồi. Nhanh ăn cơm đi.”
“Ừm”. Dương Nhất Kha không nói gì nữa, vùi đầu vào ăn, sau lại thấy Hùng Lạc viết chữ lên vai Chu Ngữ Bằng, viết tên từng món ăn ra cho cậu, để cậu biết được là mình đang ăn món gì.
“Em có muốn tự mình ăn không?”. Hùng Lạc hỏi cậu.
“Chậm”. Chu Ngữ Bằng mở miệng, thanh âm khàn khàn.
“Không sao cả, anh có thời gian chờ em”. Hùng Lạc vô cùng vui vẻ, cậu ta cầm chiếc muỗng lên, biết tay phải của Chu Ngữ Bằng không dùng được, liền đem muỗng đặt vào tay trái của cậu.
“Em thử đi”. Hùng Lạc dịu dàng nói, vừa nói vừa giúp cậu nắm chặt những ngón tay của mình lại, bởi vì không có cảm giác, Chu Ngữ Bằng không thể khống chế bàn tay một cách chuẩn xác được, Hùng Lạc đành phải nắm cả tay cậu lẫn muỗng múc lên một muỗng súp, cùng lúc đưa tới miệng cậu.
“Em không đói bụng”. Chu Ngữ Bằng nói, cậu vẫn không có thói quen ăn trưa hằng ngày.
“Không đói bụng cũng phải ăn, sau này mỗi ngày ba bữa không được bỏ bữa nào hết”. Hùng Lạc lập tức viết xuống, cho dù là ăn không được bao nhiêu, nhưng cứ đến giờ cơm là phải ăn. Hùng Lạc đứng dậy đi tìm thuốc dạ dày trong ba lô, rồi lại đi lấy nước ấm, giúp cho Chu Ngữ Bằng uống vào.
“Thần tượng, anh nói xem dạ dày của cậu ấy còn có thể trị khỏi không?”
“Hừm, cho cậu ấy ăn nhiều cháo một chút, cái này chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng thôi, nếu có thể trị được thì ba năm nay đã sớm khỏi rồi. Có điều, Lô Tử Quân hắn cũng chẳng làm được gì cho cậu ấy cả, hai mẹ con Khiết Tử ăn món gì, thì cũng cho cậu ấy ăn theo một chút món đó…”
“Được rồi, đừng có nhắc đến hắn nữa, bây giờ không phải là tốt rồi sao, tôi nhất định sẽ từ từ điều dưỡng cho Chu Ngữ Bằng.”
“Ừm, tôi còn có thể không tin cậu ư? Cậu nhìn hàm răng của Bằng Tử đi…”. Dương Nhất Kha nhìn sang Chu Ngữ Bằng đang cố gắng nắm chặt muỗng canh trong tay.
“Có chuyện gì sao?”. Hùng Lạc cũng nhìn về phía cậu.
Dương Nhất Kha nói: “Năm đó hàm răng của cậu ấy bị vỡ mất ba cái, đến giờ vẫn chưa chữa trị xong, cậu ấy vừa nằm xuống ghế nha khoa thì toàn thân liền run rẩy, thành ra không có cách nào phối hợp với bác sĩ được. Lúc đó tôi cùng với Lô Tử Quân dẫn cậu ấy đi, đi tổng cộng ba lần, cuối cùng chúng tôi đành bỏ cuộc.”
“Ừm, có thể là bóng ma quá khứ đã ăn sâu vào trong lòng cậu ấy rồi.”
Nhìn thấy trong mắt Hùng Lạc tràn đầy sự hổ thẹn, Dương Nhất Kha an ủi: “Mặc dù chuyện cậu ấy không nghe được không nhìn được cũng có liên quan, nhưng mà cậu nghĩ xem, nếu đổi lại là cậu, cái gì cũng không nghe không thấy, trong miệng còn bị tiêm thuốc tê, bắt cậu nhổ răng cậu cũng không dám.”
Hùng Lạc suy nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu.
Mặc dù có Hùng Lạc ở bên cạnh hỗ trợ, Chu Ngữ Bằng vẫn làm vương súp lên khăn trải bàn. Dương Nhất Kha cũng không đành lòng nhìn tiếp, cầm lấy khăn lau muốn lau lại cho sạch sẽ, nhưng liền bị Hùng Lạc ngăn cản, cậu ta mỉm cười nói: “Không sao cả, đừng lau vội, cậu ấy vừa mới bắt đầu luyện tập thôi, chắc chắn sẽ còn làm bẩn bàn nữa, cũng may là cậu ấy không biết gì, nên sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu ấy cả.”
“Ai”. Dương Nhất Kha khẽ thở dài, cũng không nghĩ thêm nữa, tiếp tục vùi đầu vào ăn. Anh biết Hùng Lạc vốn là một người rất cẩu thả tùy tiện, thế nhưng lúc cậu ta chăm sóc cho Chu Ngữ Bằng thì lại luôn luôn chu đáo, cẩn thận từng chút một, như vậy có thể yên tâm rồi, hi vọng Chu Ngữ Bằng có thể càng ngày càng tiến bộ hơn.
“Tôi muốn mua một chiếc xe, để sau này có thể dẫn Ngữ Bằng ra ngoài, nỗ lực làm việc suốt mấy năm nay, bây giờ mua một chiếc xe trên dưới mười vạn cũng không thành vấn đề.”
“Ừm, ý kiến này hay đấy, có điều bây giờ tôi đang trong kỳ nghỉ, hằng ngày nếu có dẫn cậu ấy đi châm cứu thì tôi có thể chở hai người đi.”
“Ừm, cũng tốt, vậy thì tranh thủ hai tháng này đi vòng vòng tới mấy chỗ bán xe xem sao.”
Thời tiết buổi chiều có chút khó chịu, Dương Nhất Kha leo lên giường của Chu Ngữ Bằng đánh một giấc ngủ trưa. Tinh thần của Hùng Lạc ngược lại rất dồi dào, cậu ta dẫn Chu Ngữ Bằng đi dạo khắp mọi ngõ ngách trong nhà, kiên nhẫn viết từng chữ miêu tả bố cục nhà mới cho cậu. Chu Ngữ Bằng cũng rất tập trung, khi hiểu được ý nghĩa câu chữ đều sẽ gật đầu ra hiệu.
“Ngữ Bằng, sau này phải cố gắng mở miệng nói chuyện thật nhiều, đừng có gật đầu lắc đầu nữa, được không?”. Hùng Lạc viết.
Chu Ngữ Bằng theo thói quen lại gật đầu.
Hùng Lạc mỉm cười, vươn tay sờ sờ lên cổ họng của cậu nhắc nhở, Chu Ngữ Bằng giật mình, kịp phản ứng, nói một tiếng “ừm”, nhưng vẫn rất mơ hồ. Hùng Lạc cũng không vội vàng, nhẹ nhàng nói: “Không sao hết, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ thôi.”
Sợ sẽ vấp phải giờ cao điểm buổi chiều, lúc ba giờ rưỡi ba người Hùng Dương Chu đã vội vã xuất phát khỏi nhà đi vào nội thành. Bệnh viện nằm ở phía Bắc thành phố, bọn họ đi trong trung tâm hết nửa vòng mới thuận lợi đến nơi.
Bệnh viện này cũng không lớn lắm, bức tường bên ngoài được sơn màu hồng nhạt, dây thường xuân xanh biếc bò đầy, chỗ cánh cổng lớn có lác đác vài người ra ra vào vào, kiểu dáng trông giống như một bệnh viện tư, nhưng không nổi tiếng.
Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng đi vào, dựa theo địa chỉ mà Lô Tử Quân đã viết tìm được phòng khám bệnh cùng vị bác sĩ kia. Phòng khám này khá lớn, vị bác sĩ đây khoảng chừng trên dưới ba mươi, nhìn thấy Chu Ngữ Bằng tiến vào, anh ta liền vội vã đứng dậy, ấn ấn lên vai của cậu, tựa như hai người đã quen với cách thức chào hỏi này.
“Tôi họ Trần”. Bác sĩ mỉm cười, giúp Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng nằm lên giường, “Lúc tôi châm kim phiền cậu giữ chặt vai cậu ấy lại, bởi vì cậu ấy rất sợ hãi việc đột nhiên châm kim vào người.”
“Được”. Hùng Lạc cũng rất phối hợp ngồi ở một bên giường, vươn tay ra khẽ nắm lấy vai Chu Ngữ Bằng. Lúc trông thấy bác sĩ lấy ra một hộp kim châm, từng cây một rung lên sáng loáng, trong lòng Hùng Lạc cứ xoắn lại với nhau, thầm nghĩ thật may là Chu Ngữ Bằng không nhìn thấy.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng y như dự liệu, mỗi một lần kim châm hạ xuống, thân thể yếu ớt của Chu Ngữ Bằng đều sẽ không tự chủ được mà run lên. Hùng Lạc biết, cho dù mình có đè chặt vai cậu như thế nào, cậu cũng không thể tìm lại được cảm giác an toàn trước kia.
Dương Nhất Kha biết Hùng Lạc đã không nỡ nhìn thêm được nữa, liền nhấc cái ghế đi tới, thay cậu ta làm tiếp, lại tìm vài chủ đề khác để trò chuyện, giúp cậu ta giảm bớt nỗi niềm trong lòng, nhưng mà anh vẫn nhìn ra được, Hùng Lạc cứ luôn ảm đạm âu sầu.
Dương Nhất Kha chở hai người bọn họ về đến dưới lầu liền định rời đi, Hùng Lạc đang lơ đễnh lúc này mới kịp phản ứng, hỏi: “Anh không lên cùng sao?”. Dương Nhất Kha nói: “Từ lúc đón Bằng Tử về tôi vẫn luôn ở bên cạnh hai người, thấy không được tự nhiên lắm, ha ha, để cho hai người có chút không gian riêng tư đi”. Hùng Lạc mở to mắt nhìn anh, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Dương Nhất Kha tiêu sái quay đầu xe, vẫy tay nói: “Chiều mai tôi sẽ lại tới đón hai người đi châm cứu.”
Cả ngày nay tâm trạng của Hùng Lạc đều rất nặng nề, tuy rằng người mà mình ngày đêm tưởng niệm cuối cùng cũng trở về bên cạnh, thế nhưng mọi chuyện bây giờ đã không còn giống với trước kia nữa.
Lúc trước Chu Ngữ Bằng có thể nói là rất thích cười, Hùng Lạc chỉ cần kể một chuyện gì đó nhỏ nhặt thôi là đã có thể chọc cười cậu được, khi ấy cậu luôn luôn nghiêng tai chăm chú lắng nghe, đôi lúc nghe không rõ cũng sẽ chịu khó hỏi lại. Ấy thế mà giờ đây cậu đã hoàn toàn trở thành một con rối không có tư tưởng, bạn muốn dẫn cậu ấy đi đâu cậu ấy sẽ đi đến đó, bạn muốn cậu ấy làm gì cậu ấy cũng đều sẽ làm, chưa bao giờ hỏi tại sao, cũng chưa bao giờ biểu đạt ý kiến của mình. Chu Ngữ Bằng như vậy thực sự khiến cho người khác rất đau lòng.
Vào lại nhà mới, Hùng Lạc không thay dép cho Chu Ngữ Bằng nữa, cậu ta dự định ngày mai sẽ đi mua cho cậu vài đôi giày bata, loại giày có dây buộc này mang vào chân sẽ không dễ dàng bị tuột. Trên đường về sắc mặt của Chu Ngữ Bằng không được tốt lắm, trên khuôn mặt tái nhợt lộ rõ sự mệt mỏi ơ thờ.
“Sao vậy? Có phải dạ dày khó chịu không?”. Hùng Lạc cấp thiết hỏi xong, mới sực nhớ ra cậu không nghe được, liền nhẹ nhàng sờ lên bụng cậu, viết lên vai cậu một chữ ‘đau’ kèm theo một dấu chấm hỏi.
Chu Ngữ Bằng gật đầu.
Hùng Lạc tự gõ lên đầu mình, trách bản thân đã quá lơ là khinh suất, lập tức lấy thuốc dạ dày ra cho cậu uống, sau đó nói với cậu: “Sau này nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói ra, được không?”
Chu Ngữ Bằng lại gật đầu.
Hùng Lạc có chút không vui, viết chữ lên vai cậu: “Nói ra!”
“Được”. Thanh âm giống như bị ép ra khỏi cổ họng, thật đột ngột khô khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.