Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 33: Tiểu phiên ngoại




Màn đêm buông xuống, khung cảnh dưới bầu trời đêm xinh đẹp lạ kỳ. Vô số ngọn đèn phát sáng rực rỡ, từng con thuyền khoan thai phiêu đãng giữa dòng sông, như thể bọn chúng chỉ nằm lẳng lặng trên mặt nước cho du khách thưởng thức.
Trong cabin tổng cộng có tám người ngồi, Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng ngồi ở trong góc, bên cạnh là mặt kính thủy tinh, Hùng Lạc vừa ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, vừa miêu tả lại cho Chu Ngữ Bằng.
Vòng đu quay khổng lồ được xây dựng ngay trên sông này có tên là ‘Con mắt Thiên Tân’, bất cứ cặp tình nhân nào cũng rất muốn tới đây để trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi ngồi trong vòng xoay đó. Trên tất cả các trụ thép đều được gắn đèn neon màu đỏ, nhìn từ đằng xa trông giống hệt như một chiếc phong hỏa luân. Ngồi vào một nơi đậm sắc đỏ thế này, cảm giác giống như xung quanh mình đang được bao bọc bởi một quả cầu lửa. Bánh xe hùng vĩ này xoay cực kỳ chậm, lại rất ổn định vững vàng, cho nên đối với Chu Ngữ Bằng mà nói cũng không có quá nhiều cảm nhận. May thay ở bên cạnh cậu còn có Hùng Lạc, cậu ta cứ thao thao bất tuyệt miêu tả cho Chu Ngữ Bằng, giúp cho cậu hình dung được từng khung cảnh sống động của thành phố, khiến cho những hình ảnh vốn xa lạ với cậu cũng dần trở nên quen thuộc hơn.
“Ngữ Bằng, chiếc du thuyền ở dưới đang thổi còi kìa!”. Hùng Lạc vô cùng hưng phấn, chỉ tay xuống con sông bên ngoài cửa sổ. Mấy du khách ngồi ở phía đối diện không khỏi cảm thấy quái dị, nhìn Hùng Lạc nửa ngày trời, chỉ thấy cậu ta cứ viết viết vẽ vẽ lên tay của người đàn ông ngồi bên cạnh, sau đó lại vì một chút âm thanh mà phấn khích đến hô loạn cả lên. Lại nhìn sang người đang ngồi bên cạnh cậu ta, trời tối đen như vậy mà lại mang kính mát, đối với sự ồn ào của Hùng Lạc cũng mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt căng thẳng đề phòng.
Hùng Lạc cũng nhìn ra những người ngồi trước mặt đang lặng lẽ quan sát hai người họ, nhưng cậu ta chẳng cảm thấy ngại ngùng gì, tiếp tục viết lên tay của Chu Ngữ Bằng, miêu tả quang cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cho cậu.
Lúc cabin di chuyển đến vị trí cao nhất, điện thoại của Hùng Lạc vang lên, là Dương Nhất kha gọi tới. Thật ra lúc này chân của Hùng Lạc đã có chút nhũn ra, cảm giác ở trên đỉnh cao không hề tuyệt vời như trong tưởng tượng, bây giờ trong lòng cậu ta chỉ có một nỗi sợ hãi với độ cao và cái chết.
“Hai người đang ở đâu vậy? Trận đấu của bọn tôi sắp bắt đầu rồi đó”. Dương Nhất kha có chút thở gấp, có lẽ là đang khởi động trước khi ra sân.
“Chúng tôi đang ở trên đu quay ngắm cảnh đêm”. Hùng Lạc nhìn sang Chu Ngữ Bằng.
“Bọn tôi sắp thi đấu đến nơi rồi, các cậu còn có nhã hứng đi ngắm cảnh đêm?”. Thanh âm đầu dây bên kia đột nhiên bị phóng đại.
“Mọi người cố gắng lên nhé! Tôi với Ngữ Bằng đang dạo chơi Thiên Tân, không tới đó được đâu”. Hùng Lạc chối từ.
“Cậu đang đùa hả? Đây là trận đấu cuối cùng của bọn tôi trong mùa giải này rồi, nếu chiến thắng sẽ giành được chức vô địch đấy! Cố tình mang hai người theo đội tuyển bọn tôi đến Thiên Tân, không phải là để các người diễn cảnh tình cảm, tới đây xem thi đấu mau lên!”
Hùng Lạc không biết phải làm sao, đã rất lâu rồi cậu ta không quan tâm đến bóng đá, về phần tại sao mình lại từng say mê bóng đá như vậy, bản thân cậu ta cũng không thể giải thích rõ ràng. Sau này Hùng Lạc ngẫm nghĩ lại mới hiểu ra, trong tim mỗi người luôn tồn tại một thứ tình cảm mãnh liệt, những lúc cô đơn buồn bã, thứ cảm xúc mạnh mẽ đó sẽ hóa thành niềm đam mê. Nhưng mà kể từ khi Hùng Lạc yêu Chu Ngữ Bằng, cậu ta đã không còn hứng thú với bất kì điều gì nữa.
Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng đến sân vận động cũng vừa kịp lúc hát Quốc ca, tất cả các cầu thủ cùng hơn mười ngàn khán giả đều đứng dậy, nghiêm chỉnh nhìn vào lá cờ đang từ từ bay lên. Hùng Lạc cầm tấm vé tìm tới chỗ ngồi tốt nhất mà Dương Nhất Kha đã đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, là chỗ ngồi ở hàng ghế rất gần sân thi đấu. Trước mặt bọn họ là rào chắn, ra thêm chút nữa chính là khu vực trong sân. Được theo dõi trận đấu ở khoảng cách gần thế này, là fan yêu bóng đá nhiều năm như Hùng Lạc cũng chưa từng hưởng qua đãi ngộ tốt như vậy.
Bầu không khí xung quanh vô cùng bùng nổ, tiếng reo hò cuồng nhiệt càng lúc càng vang dội, khiến cho Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng đang ngồi im lặng bỗng trở thành nhân vật đặc biệt của cả khán đài.
“Bảng cổ vũ của anh đâu?”. Chu Ngữ Bằng đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”. Giọng nói của Chu Ngữ Bằng bị âm thanh bốn phía lấn áp, Hùng Lạc đành phải bảo cậu nhắc lại.
“Bảng cổ vũ, bảng cổ vũ viết tên Dương Nhất Kha đó”. Chu Ngữ Bằng xòe tay.
“Ha ha!”. Hùng Lạc cười to, chợt nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, lúc đó cậu ta cứ giơ cao bảng cổ vũ một cách rất ngốc nghếch. Có điều thật sự phải cảm ơn tấm bảng đó, nếu như nó không đụng trúng Chu Ngữ Bằng, thì có lẽ bây giờ bọn họ vẫn chỉ là hai người xa lạ.
“Nếu bây giờ anh mà có một tấm bảng nữa, nhất định sẽ viết lên ba chữ ‘Chu Ngữ Bằng’ thật to, ha ha!”. Hùng Lạc hớn hở cười, hoàn toàn không chú ý gì tới các cầu thủ đang cố gắng ở trên sân.
“Hôm nay em mặc đồ gì?”. Chu Ngữ Bằng đột nhiên nhớ tới, sờ sờ lên quần áo trên người.
“Là cái áo có hình heo nhỏ đó, hai ta mặc giống nhau”. Hùng Lạc nói cho cậu biết.
“Sao anh hồn nhiên quá vậy? Hùng Lạc, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi?”. Chu Ngữ Bằng bất mãn.
Câu này càng làm cho Hùng Lạc bật cười, nói: “Heo nhỏ thì làm sao hả, dù sao em cũng không có quyền kháng nghị đâu.”
Chu Ngữ Bằng không quan tâm đến cậu ta nữa, đành ngồi rầu rĩ một mình. Tiếng gào thét xung quanh cứ hết đợt này đến đợt khác, nhưng cậu vẫn không có cách nào cảm nhận được.
Hùng Lạc thấy Chu Ngữ Bằng ngồi im lặng, liền miêu tả tình hình trên sân đấu cho cậu giống như thường ngày. Bên nào phát động tấn công, bên nào được hưởng phạt góc, cậu ta đều miêu tả vô cùng cụ thể. Chu Ngữ Bằng rất tận hưởng quá trình này, cậu cũng hi vọng Hùng Lạc có thể yêu thích bóng đá một lần nữa, giống như khoảng thời gian ấy, quay về thời niên thiếu ngập tràn nhiệt huyết và niềm vui.
Hùng Lạc chưa bao giờ được ngồi xem bóng gần đến vậy. Nhìn các cầu thủ đang ra sức chạy trên sân, ai nấy đều tỏa ra sức sống tươi mới của tuổi trẻ, cậu ta thật sự rất muốn có thể dẫn Chu Ngữ Bằng cùng chạy như vậy, ở trên một sân cỏ rộng lớn không có ai làm phiền, cảm giác đó sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu.
Trận đấu kết thúc.
Đội tuyển Bắc Kinh chiến thắng đối thủ với tỷ số một không, giành được chiếc cúp vô địch của mùa giải.
Tất cả khán giả không ai ra về, đều đứng ở chỗ của mình vỗ tay cho đội tuyển mà mình yêu quý.
Trên bầu trời sân vận động rơi xuống rất nhiều hoa giấy rực rỡ sắc màu, còn có rượu sâm banh đã được chuẩn bị sẵn cho nhà vô địch.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Hùng Lạc cảm thấy vô cùng chấn động, đây chính là cảm xúc mà bóng đá mang đến cho mọi người sao.
Hùng Lạc dịu dàng nắm lấy tay Chu Ngữ Bằng, nhìn từng cầu thủ bước lên bục nhận giải, được đeo lên huy chương vàng, cuối cùng là Dương Nhất Kha đại diện nhận lấy cúp chiến thắng.
Toàn bộ khán giả và các cầu thủ trên sân đều phấn khích hoan hô, giành được ngôi vị quán quân chính là kết thúc đẹp nhất cho mùa giải này. Giai điệu của Đội ca vang lên, tất cả fan hâm mộ cùng một lúc cất cao tiếng hát.
Đôi mắt của Hùng Lạc ngân ngấn nước, trong lòng cảm động vô cùng, cậu ta cũng muốn có một cái kết hạnh phúc như vậy với Chu Ngữ Bằng. Hùng Lạc nhìn sang khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu, rất muốn vươn tay qua xoa xoa.
Trên sân có một cái micro, từng thành viên của đội tuyển vô địch đều thay phiên nhau nói vài lời.
An Thần từ giữa sân cỏ chạy về phía Chu Ngữ Bằng và Hùng Lạc.
“Lạc Lạc, xuống đây!”. An Thần vẫy tay với bọn họ.
“Đi đâu?”. Hùng Lạc bối rối.
“Vào trong sân đi, xuống đây chia vui với bọn em!”. An Thần trèo qua rào chắn, giúp Hùng Lạc đỡ Chu Ngữ Bằng từ trên khán đài xuống.
Trước giờ chưa từng bước vào trong sân cỏ, thời khắc này trên khuôn mặt của Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng đều rạng rỡ tươi cười.
Đến lượt đội trưởng Dương Nhất Kha phát biểu, anh nói rất đơn giản, thanh âm lúc mở miệng có chút khàn khàn: “Giấc mơ của tôi chính là giành được chức vô địch, hôm nay đã thực hiện được rồi. Nhưng mà ngày hôm nay, tôi còn muốn giúp cho hai người bạn khác của tôi thực hiện được giấc mơ của họ.”
Nói đến đây liền kết thúc, khán giả cũng không biết rốt cuộc là anh đang nói đến giấc mơ gì.
Giai điệu của Đội ca bất ngờ ngừng lại, sau mấy giây im lặng, tiếng nhạc trang trọng mà tao nhã của Hành khúc đám cưới liền nổi lên, du dương vang vọng khắp bầu trời sân vận động.
Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng đứng ngay giữa sân cỏ, tựa vào vai nhau, trên mặt lộ ra ý cười.
Chỉ có bọn họ biết, giấc mơ này là gì.
˜°Oo Toàn văn hoàn oO°˜

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.