“Con
có đói không? Ta đưa con đi ăn.”
“Vâng!”
Tôi đứng dậy, gạt những cọng cỏ bám trên người, khi cúi đầu nhìn hắn thì thấy
hắn đang xoa bóp cánh tay. Tôi mới nhớ ra mình đã độc chiếm cánh tay hắn cả một
buổi chiều, lòng xáo trộn nhiều thứ cảm xúc...
Hắn đưa tôi đến tiệm bánh ngọt, mua một miếng bánh ga tô lớn để cùng ăn. Ăn
được một nửa thì hắn hỏi: “Tại sao con lại thích thứ đồ khó ăn như vậy?”
“Con ghét nhất món này nhưng ngày nào chú cũng muốn con ăn.”
Sau đó, chúng tôi nhìn nhau, cười gượng gạo rồi cùng đẩy miếng bánh thừa sang
một bên. Hắn đưa tay quệt lớp kem dính trên miệng tôi, trước đây hắn vẫn thường
làm như vậy nên tôi không thấy có cảm giác đặc biệt nào. Nhưng hôm nay tôi bỗng
thấy môi mình tê tê.
“Vậy con thích ăn gì nhất?” Hắn hỏi.
“Con...” Tôi nhấp một ngụm nước đào mật ong, nghĩ ngợi. “Con
thích chú nấu cơm cho con.”
“Con thật biết thưởng thức đấy!”
Hắn vội vã kéo tôi về nhà, tự xuống bếp làm cho tôi một đĩa cơm rang trứng thơm
phức. Đó là món ngon nhất từ trước tới giờ tôi được ăn, tôi không để sót một
hạt cơm nào.
Hắn ngồi cạnh, chăm chú nhìn tôi ăn.
“Ngon không?”
“Đây là món ngon nhất từ trước tới giờ con mới được ăn, không ngờ chú còn biết
nấu cơm...”
“Lúc còn nhỏ, bố ta cả ngày ở ngoài đánh bạc, mẹ ta thì đến công trường làm
việc từ sáng sớm, không có thời gian chăm sóc ta nên ta phải tự làm để ăn...”
“Không phải ngày nào chú cũng ăn món này đấy chứ?”
“Ta chỉ biết làm mỗi món này, phải trải qua nhiều thất bại mới làm được như vậy
đấy! Nếu con thích thì ngày nào ta cũng làm cho con ăn.”
“Không cần đâu ạ!” Tôi liếm chiếc đũa với mùi hương còn sót lại. “Những thứ
tuyệt vời chỉ cần được hưởng thụ một lần là đủ rồi!”
“Ừm...” Hắn ôm tôi vào lòng, áp môi vào tai tôi nói: “Đến bao giờ con mới cho
ta hưởng thụ thứ tuyệt vời đây?”
“Chú muốn cái gì?”
“Con nói thử xem.” Tay hắn từ vai lướt xuống
đùi tôi, chầm chậm vuốt ve. “Cho ta thử một lần thôi, ta đợi ngày này lâu lắm
rồi...”
“Con...” Những cái vuốt ve nhẹ nhàng của hắn khiến đầu gối tôi mềm nhũn, dần
dần toàn thân cũng được thư giãn, đành bất lực nằm gọn trong lòng hắn.
“Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật thứ mười tám của con rồi, có muốn ta dành
cho con một sinh nhật khó quên nhất để chúc mừng con trở thành người lớn
không?”
“Trở thành người lớn”, hắn đặc biệt nhấn mạnh bốn từ này, tôi có ngốc đến mấy
cũng hiểu những từ đó có nghĩa gì.
Mặc dù trong lòng tôi có chút mong đợi nhưng miệng vẫn nói: “Không được!”
“Khi con gái nói không được thì ngụ ý là được...”
Nằm trên giường hồi tưởng lại ngày hôm đó, tôi lại cười thẹn thùng. Tình yêu là
gì nhỉ? Những người chưa từng trải sẽ không hiểu được cảm giác thần hồn điên
đảo là thế nào.
Đến sinh nhật thứ mười tám của tôi, quả thật hắn đã khiến tôi có một sinh nhật
khó quên nhất trong đời...
Hôm đó, trời xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ trôi.
Hắn đưa tôi đến trước cửa nhà giáo viên dạy dương cầm, bịn rịn không nỡ rời,
thơm tôi rồi lại hôn tôi.
“Con sắp muộn rồi.”
“Vậy con đi lên đi, ta đến công ty một lúc, lát nữa học xong thì gọi điện cho ta...
Ta sẽ đưa con đến một nơi đặc biệt để chúc mừng con trở thành người lớn...”
Tôi cười thẹn thùng nói: “Con biết rồi ạ!”
Lúc tôi chuẩn bị xuống xe, hắn kéo tay tôi lại, cười vẻ gian xảo: “Ta chuẩn bị
cho con một dải lụa màu trắng...”
Dải lụa màu trắng ư???
Tôi nghĩ hồi lâu mới chợt hiểu ý của hắn, nép vào lòng hắn, ngón tay vân vê
trước ngực hắn: “Chú định trói con hay là để con trói đây?”
“Chỉ cần con vui vẻ, con muốn thế nào cũng được!”
“Thật không?!” Tôi tươi cười hôn lên má hắn, bắt chước giọng điệu của hắn, nhẹ
nhàng nói vào tai hắn: “Con nhất định sẽ buộc chú vào giường, nhìn chú cầu xin
con... cảm giác ấy chắc chắn rất thú vị.”
Hắn bỗng run lên, cánh tay ghì lấy người tôi: “Con đừng học đàn nữa, bây giờ
chúng ta đi nhé!”
“Đã hẹn trước rồi...”
Thực ra chỉ cần hắn kiên trì thêm chút nữa là tôi sẽ đồng ý.
Hắn vừa định nói gì đó thì điện thoại reo, hắn nghe máy.
“Phong, việc gì thế?”
“Anh ở đâu đấy?” Giọng nói của An Dĩ Phong có chút gấp gáp.
“Đưa Thiên Thiên đi học đàn, có việc gì không?”
“Có, việc rất quan trọng, gặp nhau rồi nói.”
“Chú đang ở đâu?”
“Ở nhà anh.”
“Được!” Trông Hàn Trạc Thần có vẻ căng thẳng. “Ta phải về gấp!”
Tôi có chút hụt hẫng, bước xuống xe.
Xe từ từ lăn bánh, hắn vẫy vẫy tay qua cửa sổ. “Nhớ gọi điện cho ta sớm nhé!”
“Con biết rồi!”
Tôi vẫy tay đáp lại mà thấy lòng vui phơi phới.
Tôi chơi bản nhạc nào chính tôi cũng không rõ nữa, đầu óc cứ để tận đâu mà
không hiểu sao lại như vậy.
Chơi xong một bản nhạc, tôi lén nhìn giáo viên dạy đàn, đợi cô nhận xét.
“Đàn khá lắm! Tiếng đàn của em chứa đựng sự ngọt ngào và mong đợi, dạt dào tình
cảm.” Rồi giọng cô trầm xuống. “Thiên Thiên, em đang yêu phải không?”
Trong thế giới âm nhạc, không thể nào che giấu được tình cảm.
Tôi thành khẩn gật đầu.
“Em còn trẻ, đừng ảo tưởng về một tình yêu tuyệt đẹp.”
“Vâng!” Tôi hiểu ý của cô.
Cô đã năm mươi tuổi mà vẫn sống một mình, tiếng đàn của cô dễ làm người khác
sầu não, chắc chắn cô từng trải qua một cuộc tình không thành.
Cô thở dài, ngồi cạnh tôi, vỗ vỗ vai tôi: “Trước đây cô cũng có một học sinh
ngây thơ, lãng mạn như em, mơ ước có một tình yêu đẹp. Em ấy từng nói rằng nếu
người yêu em ấy đồng ý đưa em ấy đi xem hoa loa kèn nhện đỏ một lần thôi, thì
có chết vì anh ta, em ấy cũng cam tâm tình nguyện.”
Hoa loa kèn nhện đỏ...
Đúng là một loài hoa tuyệt đẹp!
Tôi bất giác nhớ lại buổi hẹn hò tuyệt đẹp đó, môi bỗng cong lên.
“Kể ra thì thật trùng hợp. Em ấy cũng giống tên em nhưng lại họ Diệp, Diệp
Thiên Vu...”
Nụ cười ngọt ngào trên môi tôi bỗng trở nên chua chát. Diệp Thiên Vu, người con
gái mơ mộng về tình yêu, người con gái chơi dương cầm.
“Diệp Thiên Vu ư?”
“Em ấy là thiên tài bẩm sinh, cô đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào em ấy, nghĩ rằng
em ấy nhất định sẽ... Nhưng mới hai mươi tuổi đã tự vẫn, nghe nói là vì một
người đàn ông... nên em nhất định không được nhẹ dạ...”
Tôi không nghe rõ nữa, trong đầu văng vẳng tên cô gái đó. Tôi bỗng nhớ tới bức
di chúc.
Người con gái đó muốn được nghe một câu: “Anh yêu em!”, muốn có một cuộc hẹn hò
lãng mạn, muốn được cùng đi xem phim, muốn xem một rừng hoa loa kèn nhện đỏ,
muốn người yêu nhớ sinh nhật mình, nhớ tên mình... Vì thế hắn đã cho tôi mang
tên của cô ấy, hắn quan tâm tôi hết mực, nhẹ nhàng thương yêu tôi. Khi tôi tròn
chín tuổi, hắn bắt đầu cho tôi học đàn. Hắn luôn muốn nhìn tôi đánh đàn từ phía
sau. Hắn nhẹ nhàng gọi: “Thiên Thiên!” Hóa ra hắn luôn coi tôi là cô ấy. Tôi
chẳng qua chỉ là người thay thế để hắn bù đắp lại tình cảm hắn còn mang nợ, bù
đắp nỗi hối hận trong tim hắn mà thôi! Những tâm nguyện mà cô ấy chưa thực hiện
được thì hắn làm với tôi.
“Không, không thể thế được!”
Tôi chạy xuống dưới nhà, nghe thấy tiếng với gọi kinh ngạc của cô giáo.
Tôi muốn hỏi hắn yêu tôi hay cô gái ấy? Mỗi lần hắn gọi “Thiên Thiên” thì trong
thâm tâm hắn gọi tôi hay gọi cô ấy?
Taxi về đến cổng, không kịp trả tiền, tôi đã chạy nhanh hết mức có thể, vượt
qua thảm cỏ, chạy đến trước cửa.
Cánh cửa bị đóng kín, tôi nghe rõ giọng tức giận của An Dĩ Phong: “Anh muốn như
thế nào, anh nói đi chứ!”
“Chú muốn anh nói gì chứ?” Giọng Hàn Trạc Thần trầm xuống, khàn khàn. “Muốn anh
nói anh ngốc, ngu xuẩn hay thật đáng đời...”
“Mẹ kiếp! Loại con gái đó chơi chán rồi thì bán cho hộp đêm đi!”
Tôi hiếm khi thấy An Dĩ Phong bực tức như vậy. Tôi cũng không còn tâm trí nào
để nghĩ ngợi nữa, trong đầu chỉ có một băn khoăn: Hàn Trạc Thần yêu tôi hay
Diệp Thiên Vu?
Tôi đẩy cửa, nhìn thấy Hàn Trạc Thần ngồi trên sofa, hai tay vùi trong tóc,
chau mày, cắn chặt môi, mặt tái mét.
Trong ký ức của tôi, hắn vẫn trầm tĩnh, kể cả lúc tức giận vẫn luôn mỉm cười,
có đau khổ đến mấy cũng giấu kín, chưa bao giờ để lộ nỗi lòng đau xót như lúc
này.
Nhìn thấy tôi, An Dĩ Phong bỗng ngẩn người, cúi đầu nhìn Hàn Trạc Thần. Hàn
Trạc Thần nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng. Đôi
môi hé mở nhưng hắn không nói gì, chỉ cau mày trầm tư suy nghĩ.
Tôi cố kìm nén, không muốn làm phiền hắn trong lúc hắn rối bời, nhưng tôi không
kìm nén nổi khao khát được biết câu trả lời. Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu,
cuối cùng buột miệng hỏi: “Cô ấy tên là Diệp Thiên Vu, đúng không?”
Hắn không hề trả lời, khóe miệng khẽ giật, cúi đầu cầm điếu thuốc trên bàn trà,
châm lửa.
Đó là thói quen của hắn, mỗi khi gặp phải việc khiến hắn chần chừ, do dự, hắn
thích hút thuốc. Nhưng hôm nay không như mọi lần, tay hắn đang run lên, điếu thuốc
biến dạng giữa những ngón tay hắn, có thể nhận thấy con tim hắn đang bị giằng
xé quyết liệt.
“Tại sao chú lại lấy tên cô ấy để đặt tên cho con?! Tại sao muốn con học đàn?!
Người chú yêu là cô ấy, đúng không? Khi chú gọi Thiên Thiên, trong lòng chỉ nghĩ
đến cô ấy. Hoa loa kèn nhện đỏ, một sinh nhật khó quên, một cuộc hẹn hò lãng
mạn... đều là những thử chú muốn tặng cô ấy. Tuy cô ấy đã chết nhưng cô ấy vẫn
luôn ở trong trái tim chú, con chẳng qua chỉ là người thay thế, có đúng không?”
Tôi đợi câu trả lời của hắn, chỉ cần hắn nói “không đúng”. Tôi sẽ tin!
...
Hắn im lặng hút hết điếu thuốc. Sự im lặng ấy khiến tôi ngột ngạt, khó thở,
trái tim nóng bỏng dần nguội lạnh. Cuối cùng, tàn thuốc dài rơi trên sàn nhà,
tan thành tro bụi như chính tình yêu của chúng tôi...
Hắn vẫn không mở miệng, tôi như không còn sức để đứng vững vì tôi đã đọc được
câu trả lời từ ánh mắt thờ ơ của hắn.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu không muốn nhìn tôi.
“Đúng, cô ấy là Diệp Thiên Vu.”
“Vậy chú đã bao giờ yêu con chưa?”
Hắn ngẩng phắt đầu, khóe miệng nhếch lên vẻ chế giễu như muốn nói tôi vừa hỏi
một câu thật nực cười.
“Chú từng nói chú yêu con vì con lương thiện và thuần khiết, chú đã nói... con
cần gì chú cũng có thể cho con, chú còn nói con không thể rời xa chú cũng như
chú không thể rời ra con. Chú yêu con, có đúng không?”
Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lùng, còn đáng sợ hơn cả ánh mắt hận thù.
“Con hãy quên những lời đó đi!”
Quên những lời đó đi?! Đó chính là ngụ ý chia tay của hắn, lạnh lùng chẳng có
chút tình cảm nào, ngay cả một chút hối hận cũng không.
Một tiếng trước, hắn với tôi vẫn còn khăng khít, gắn bó, sao giờ hắn lại lạnh
nhạt với tôi như vậy?
Tôi kìm nén sĩ diện, bước đến bên hắn.
“Thực sự chưa bao giờ yêu con? Tám năm, chú làm tất cả cũng chỉ vì cái tên thôi
sao? Con không có một chút ý nghĩa gì với chú sao?!”
“Loại con gái như con vốn không đáng để ta yêu.” Hắn đứng dậy, đi qua tôi, gạt
tôi sang một bên, tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác.
Tôi tức đến run người, không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào nữa, không
biết cãi vã, gây chuyện với hắn thế nào, nhanh gọn nhất là tát vào mặt hắn một
cái.
“Loại đàn ông lạnh lùng, vô tình như ông càng không đáng để tôi yêu.”
Bàn tay hắn đang cầm áo khoác nắm chặt lại, chiếc cổ áo nhăn nhúm trong tay.
Nhìn lồng ngực hắn đang căng lên, tôi cứ ngỡ hắn sẽ giận dữ cho tôi một cú đấm,
nhưng không, hắn cười rồi nói: “Con yêu cũng được, không yêu cũng được, ta
chẳng bận tâm.”
Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa.
“Hàn Trạc Thần!” Tôi ngẩng đầu, kìm nén không để cho nước mắt tuôn rơi, hạng
người như hắn không đáng để tôi rơi lệ trước mặt hắn.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Cảm ơn ông đã dạy tôi biết thế nào là không
bằng loài cầm thú.”
Hắn quay đầu, khóe miệng nhếch lên, cười mỉa mai, khinh miệt.
Tôi không nhìn thấy ánh mắt vương vấn của hắn như trước đây nữa. Tôi nghĩ, nếu
tôi thấy hắn có chút bịn rịn hoặc khó xử thì tôi có thể tự nhủ rằng hắn có nỗi
khổ không nói nên lời, nhưng hắn cười lạnh nhạt như băng giá lạnh lẽo.
An Dĩ Phong chạy theo hắn, trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy An Dĩ Phong nói:
“Sao tự nhiên anh lại phản ứng chậm đến như vậy, một cái tát của con bé đó mà
cũng không né được à?”
“Nó thích đánh thì để nó đánh đi, dù sao cũng không đau đớn gì.”
“Mẹ kiếp! Không đau? Đau chết đi ấy chứ...”
Nghe thấy tiếng khởi động xe tôi mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không thể
kìm nén nổi nước mắt... Tôi nằm trườn trên sofa khóc không thành tiếng, không
phải không muốn khóc cho thỏa thê mà không còn chút sức lực nào nữa!
Đã tám năm, tình yêu từng chút từng chút một ăn sâu vào máu tôi. Sự cố chấp và
lãng mạn ấy đã hóa giải hận thù trong tôi. Nhưng bỗng chốc tất cả đều là giả
dối, tất cả đều là ảo mộng, chỉ có hắn vẫn tàn nhẫn và lạnh lùng như tám năm
trước, chỉ một câu nói thờ ơ, nụ cười lạnh nhạt cũng đủ sức đẩy tôi đến vực
thẳm lần nữa.
Quản gia Lý từ trước tới giờ không hề nhiều chuyện, lấy khăn ấm giúp tôi lau
mặt.
“Đừng khóc nữa, hôm nay chắc tâm trạng ông chủ không tốt.”
“Cô Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ông ấy lại đối xử với cháu như vậy?”
“Tôi cũng không rõ, họ vừa bước vào đã bảo tôi đi chỗ khác... Tôi nghĩ ông chủ
yêu quý cô như vậy, đợi ông ấy nguôi cơn giận chắc chắn lại đến dỗ dành cô
thôi!” Cô ấy còn chỉ chiếc bánh ga tô trên bàn rồi nói: “Cô xem kìa, sáng sớm
nay ông chủ tự mình đi mua bánh ga tô sinh nhật, còn nói muốn cô bất ngờ...”
Tôi phải dùng khăn ấm lau sạch nước mắt mới nhìn rõ chiếc bánh sinh nhật được
bọc trong một chiếc hộp xinh xắn đặt trên bàn. Tôi nhẹ nhàng tháo bỏ sợi dây
màu vàng, chiếc bánh ga tô tuyệt đẹp khiến tôi kinh ngạc đến mức quên cả nỗi
đau.
Trên chiếc bánh màu vàng là những bông hoa loa kèn nhện đỏ tươi thắm trông như
thật, đang đung đưa theo làn gió, hình một cặp tình nhân ngồi tựa vào nhau ở
giữa chiếc bánh. Bông hoa gần họ nhất được tôn lên trên nền vàng tỏa ra bảy sắc
cầu vồng rực rỡ.
Tôi nhẹ nhàng rút lấy nhụy hoa, bỗng thấy một chiếc nhẫn được giấu trong đó. Chiếc
nhẫn có hình hoa loa kèn nhện đỏ bằng bạch kim được gắn một viên kim cương rực
rỡ.
Đây chắc chắn là món quà sinh nhật hắn định tặng tôi vì một lời hứa vĩnh hằng. Nếu
như hôm nay tôi không phát hiện ra bí mật ấy, có phải hắn đã đeo chiếc nhẫn này
lên tay tôi, nói với tôi rằng tình yêu của hắn đối với tôi không bao giờ khô
héo, rồi tôi sẽ vô cùng mãn nguyện nằm trong lòng hắn, cùng hắn tận hưởng thời khắc
tuyệt vời nhất của đời người?
Bây giờ thì những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa!
Tôi ngồi trước bàn, ăn từng miếng bánh, nhớ lại cảnh tượng cùng nhau chia một
miếng bánh, nhớ lại những ngày tháng của tám năm trước, từng giọt nước mắt rơi
xuống nhụy hoa, hòa trộn vào bánh. Tôi đưa miếng bánh lên miệng, vị thơm ngọt
của chiếc bánh ga tô đã thấm đượm vị mặn chát.
Tình yêu, chưa từng nếm trải thì làm sao biết được nó ngọt ngào, nếm trải rồi
mới biết vị mặn chát của nó, nhưng khi đó người ta muốn ngừng mà không được!
Tôi ăn không để chừa một mẩu bánh nào, cảm thấy bụng quặn đau. Tôi bấm bụng,
yếu ớt đứng dậy thì nhìn thấy Hàn Trạc Thần đứng trước cửa. Cả thế giới bỗng
trở nên nhỏ bé, bờ vai hắn như có thể chống đỡ cả trời đất, khiến tôi bị kích
động, chỉ muốn được dựa dẫm và ôm ấp.
Hắn tiến đến bên tôi. Tôi ngửi thấy người hắn nồng nặc mùi rượu, đó không phải
là mùi loại rượu vang đỏ mà hắn thích nhất.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn trắng bệch đến thảm hại, mắt đỏ ngầu, đầy
mâu thuẫn và áp lực.
“Hãy xóa đi sự dằn vặt và hối hận, con...” Tôi chưa kịp nói hết câu thì cảm
thấy ruột gan nhộn nhạo. Tôi vội lao vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, bụng
quặn đau như đứt từng khúc ruột. Nếu có thể nôn hết mọi thứ, tôi muốn nôn cả
những mảnh tim tan vỡ để nó không còn đày đọa tôi nữa, tiếc rằng... điều đó là
không thể.
Cuối cùng, tôi cũng nôn sạch, vịn tay vào tường, khó nhọc đứng lên, mọi thứ
trước mắt chao đảo, ngay cả hắn đang đứng cạnh tôi cũng vậy.
Tôi định bước ra thì bỗng hắn tóm lấy tay tôi.
“Con đã bao giờ yêu ta chưa?”
Tôi rút tay ra, cười nhạt: “Chú để ý sao?”
Tôi vịn tường, vừa gượng bước hai bước thì nghe thấy hắn gọi: “Thiên Thiên...”
Khi nghe thấy hai tiếng này, nhớ đến người mang cái tên đó, lòng tôi bỗng sục
sôi, tôi quay đầu gào lên với hắn: “Con ghét chú, chỉ mong chú chết đi!”
Sau đó, tôi thấy choáng váng, không đứng vững được nữa. Khi tôi ngã xuống, bỗng
nền đá Đại Lý trở nên mềm mại và ấm áp.
Có lẽ do tôi đã quá kích động nên trong lúc mơ màng tôi như bị ảo giác, cảm
thấy hắn không ngừng hôn lên môi tôi, má tôi, cả tóc tôi nữa. Thậm chí hắn còn
kéo bung áo tôi ra, hôn lên ngực và từng tấc da thịt trên cơ thể tôi.
Trong cõi mộng, trong lúc tay chân rã rời của tôi đang kháng cự thì tai tôi
nghe thấy những lời nói mơ hồ: “Tại sao? Tại sao con lại ở bên ta để giết ta?! Con
nói đúng, ta không thể rời xa con. Ta thà chết cũng không rời xa con.”