Rốt
cuộc Hàn Trạc Thần có bao nhiêu tiền, kinh doanh những cái gì tôi chưa bao giờ
hỏi nhưng tôi biết khách sạn Triển Hạo thuộc sở hữu của hắn vì phòng làm việc
của hắn ở trên tầng cao nhất.
Bỗng chốc, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: về thôi, quang minh chính đại đứng
trước mặt hắn, xem hắn sẽ nói gì với tôi, làm gì tôi.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Tôi cúi đầu nhặt túi xách trên sàn nhà,
tiếp tục nói với Mạnh Huân: “Tôi còn phải đi học, không đi được.”
Anh ta không nài ép nữa, hỏi: “Em đang ở đâu? Tôi cho em xem một bản nhạc, chắc
chắn em sẽ thích.”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Blue star, quán cà phê gần trường tôi.”
“Em đợi tôi, mười phút nữa tôi tới đó.”
Tôi bước vào quán cà phê, ngồi bên cửa sổ, chưa kịp nói gì thì nữ nhân viên
phục vụ đã mỉm cười nói: “Một cốc Blue Mountain.”
“Cảm ơn!”
“Đã lâu cô không đến rồi.”
“Gần đây tôi bận.”
Cà phê nhanh chóng được mang đến, mùi thơm nồng vô cùng quen thuộc tỏa ra xung
quanh.
Trước đây tôi không hiểu có nhiều loại cà phê đến vậy tại sao hắn lại chỉ thích
Blue Mountain, sau đó tôi đã hiểu, Blue Mountain khác với những loại cà phê
khác ở chỗ ngoài có vị đắng và ngọt, nó còn có vị chua vừa phải.
Càng thưởng thức càng nhận thấy vị chua đắng càng nồng.
Xuyên qua tấm kính sát xuống tận sàn tôi nhìn thấy hình bóng của mình, cũng
giống với tôi hai năm trước đây, vọng nhìn khách sạn Triển Hạo xa hoa diễm lệ,
ngờ nghệch lưu luyến một cuộc tình đáng lẽ phải kết thúc sớm hơn.
Tôi của hai năm trước thật ngây ngô, tưởng rằng tình yêu nếu không có kết cục
mỹ mãn như trong truyện cổ tích thì chắc chắn sẽ bi tráng giống Hóa điệp sống chết không xa rời.
Cho nên, biết rõ tình yêu tôi dành cho hắn đã sai ngay từ lúc bắt đầu nhưng tôi
vẫn bất chấp mâu thuẫn và dằn vặt, phạm sai lầm đến cùng.
Thấy hắn quả quyết buông tay trong lòng tôi vẫn tiếc nuối, luôn nghĩ nếu hắn
cho tôi một cơ hội nữa thì có lẽ chúng tôi sẽ có một kết cục mỹ mãn.
Sau hai năm, chứng kiến những cảnh chia tay rồi tái hợp của bạn bè, tôi mới
hiểu tình yêu của hắn.
Chia tay có lẽ cũng khiến hắn dằn vặt đến xé ruột xé gan, nếu không tại sao lúc
rời khỏi bệnh viện đến nhìn tôi một cái hắn cũng không dám, tại sao áo sơ mi
của hắn lại mất đi sắc màu?
Trên thế gian này điều cao quý nhất của tình yêu không phải là níu giữ mà là để
người mình yêu sống tốt hơn.
Tôi cúi đầu khuấy cà phê, khuấy động cả hồ nước trong tim tôi.
Số phận đã định cho chúng tôi không nên ở bên nhau, thì đây chẳng phải là kết
cục tốt nhất sao?!
Câu chuyện của chúng tôi đã khép lại. Nhưng hai trái tim ở hai bờ đại dương vẫn
cùng nhịp đập, cùng nhung nhớ, cùng hạnh phúc.
Trong cuộc đời, những người yêu nhau thường không đến được với nhau, những
người không yêu nhau lại thường vì một lợi ích nào đó mà nên duyên.
Thế nhưng cuộc sống vẫn phong phú như vậy.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng của Mạnh Huân vang lên.
“Không có gì. Tôi đang nghĩ mình có nghĩa vụ phải bù đắp tổn thất lớn về kinh
tế cho anh không?” Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh ta sáng rực,
đầy lòng nhiệt huyết.
Ánh mắt ấy có hàm ý gì, tôi rõ hơn ai hết.
“Em xem cái này đi đã!” Anh ta ngồi xuống rồi vội vàng đưa mấy trang nhạc ra
trước mặt tôi, giọng nói đầy vui sướng: “Đây là bản nhạc mà một nhà soạn nhạc
nổi tiếng sáng tác cho một bộ phim, tôi vừa nghe xong, nó được viết là để dành
cho em và chỉ có em mới có thể biểu diễn được bản nhạc bi thương này.”
Tôi hiếu kỳ lật xem bản nhạc, những nốt nhạc uốn lượn xâm chiếm tâm hồn tôi.
Giai điệu ai oán, thê lương, âm thầm chịu đựng, không bi tráng như Hóa điệp mà thảm thương, đau xót hơn cả Hóa điệp.
“Tôi vừa nói chuyện với người viết nhạc cho phim, họ còn muốn tìm người viết
lời rồi phối thêm Cello và mấy loại nhạc cụ dây làm nên một bản nhạc hiện đại
kinh điển nhất. Nếu em có thể, tốt nhất là nhanh chóng về nước cùng chúng tôi
thu bản nhạc này.”
“Mạnh tiên sinh, anh đã làm rất nhiều điều vì tôi rồi!” Tôi gập cuốn nhạc vào,
đẩy đến trước mặt anh ta. “Những bản nhạc hay như vậy nên để người nổi tiếng
biểu diễn.”
“Tôi làm không phải vì em. Tôi làm những điều này là vì mình, vì...” Anh ta
nhìn tôi, trong ánh mắt ánh lên ý niệm đầy kiên định. “I love you!”
“I have been married.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta. Anh ta không hề kinh ngạc như tôi tưởng. Sau khi sự
kinh ngạc ngắn ngủi đó qua đi, suy nghĩ bỗng biến thành lý tính.
“Anh ta... có phải đã không còn trên thế giới này nữa không?”
“Không phải.”
Tôi nhìn ra cửa sổ, mây mù quẩn quanh trước mặt, bầu trời xám xịt bao trùm lên
thành phố xa lạ.
Chẳng phải thế sao? Chúng tôi ở một thế giới nhưng không bao giờ xuất hiện cùng
lúc, có khác gì âm dương cách trở?
“Tôi tin rằng... nếu còn sống, nhất định anh ta sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ một
người con gái như em.”
Tôi cười chua chát, lắc đầu.
Không nhẫn tâm ư? Tôi bị hắn vứt bỏ hết lần này đến lần khác.
Nhưng không biết lần này hắn bị tổn thương hơn hay tôi bị tổn thương hơn?
“Em có bao giờ nghĩ nhìn thấy bộ dạng em thế này anh ta sẽ cảm thấy thế nào
không?” Mạnh Huân chậm rãi nói.
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Tôi cầm túi xách rồi đứng
dậy, anh ta cũng nhanh chóng đứng dậy chặn tôi lại.
“Tại sao em không để anh ta nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời của em, để anh ta biết
rằng không có anh ta, cuộc đời em vẫn có ánh mặt trời xán lạn?”
Anh ta đặt bản nhạc lên tay tôi, nói: “Về nước chơi đàn đi, bản nhạc này chắc
chắn sẽ thay đổi cuộc đời em, em không nên cảm thấy nợ tôi điều gì, tôi làm
những điều này là vì tôi.”
“Tôi...”
Anh ta ngắt lời tôi: “Đừng từ chối tôi, kể cả em không yêu tôi, tôi vẫn yêu
thích tài năng của em.”
Tôi ngây người nhìn anh ta rời đi, bỗng phát hiện ra anh ta thật thẳng thắn, vô
tư.
Tôi đã trở về, lúc xuống máy bay, tôi không tin mình đã trở về.
Con phố quen thuộc, những kiến trúc quen thuộc, ngay cả mùi hương cũng thật gần
gũi.
Tôi mở cửa sổ xe, đưa tay ra ngoài để cảm nhận làn gió thân quen. Thế giới có hắn
nên cả gió cũng nhẹ nhàng đến vậy.
“Hàn tiểu thư, đây là lịch làm việc của cô, cô xem có ổn không? Nếu có vấn đề
gì tôi sẽ điều chỉnh lại.” Đó là giọng nói của trợ lý mà Mạnh Huân sắp xếp cho
tôi, phụ trách lịch làm việc và sinh hoạt của tôi trong thời gian tôi về nước.
Tôi đón lấy, xem kỹ một lượt, lịch làm việc không quá dày đặc, tôi vẫn có thời
gian rảnh rỗi.
“Lịch làm việc không có vấn đề gì nhưng... tôi không ở khách sạn Triển Hạo, đổi
chỗ khác cho tôi.”
Khuôn mặt cô ấy thoáng chút kinh ngạc: “Vâng, tôi sẽ lập tức đổi cho cô!”
Trợ lý mà Mạnh Huân sắp xếp cho tôi không hề hỏi tại sao, sau một hồi nói
chuyện điện thoại, dàn xếp ổn thỏa xong, cô ấy nói với lái xe: “Làm ơn cho
chúng tôi đến khách sạn Bán Đảo.”
Cô ấy mỉm cười vẻ ái ngại, rất khách sáo nói: “Hàn tiểu thư, thật xin lỗi vì
không sắp xếp ổn thỏa cho cô, là do tôi sơ suất.”
Tôi bỗng nhận ra mình đã thất lễ, nở nụ cười ngọt ngào: “Xin lỗi! Không phải là
tôi cố ý gây thêm phiền phức, chỉ là khách sạn Triển Hạo đã để lại rất nhiều ký
ức không đẹp trong tôi.”
Cô ấy cười xã giao vẻ kinh ngạc, cẩn thận quan sát tôi một lúc mới áy náy nói:
“Tên tiếng Anh của tôi là Lucia.”
“Lucia, tôi thích mọi người gọi tôi là Thiên Thiên, cô cứ gọi tôi như vậy.”
Cô ấy lại mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy không còn là kiểu xã giao nữa mà có thêm
chút tình cảm.
Sau khi về đến khách sạn, tắm nước nóng xong, tôi bước ra thì Lucia đã treo
quần áo và lễ phục vào trong tủ quần áo.
Cô ấy chỉ mang ít đồ tùy thân bày ở phòng ngủ bên cạnh, xem ra cô ấy định chăm
sóc tôi 24/24.
“Tôi cần nhiều váy áo đến thế sao?” Tôi nhìn số quần áo trong tủ, tuy không có
nhãn hiệu nhưng có thể nhận ra toàn là đồ mới. Tôi không nghĩ đi thu âm lại cần
nhiều váy áo diễm lệ đến mức phô trương như vậy.
“Có thể sẽ cần đến.”
Hình như cô ấy có hàm ý gì đó, tôi vừa dùng khăn lau tóc vừa ngẫm nghĩ lời cô
ấy nói. Xem ra Mạnh Huân cố gắng thuyết phục tôi đến đây với mục đích không đơn
giản. Tôi lại nghĩ theo chiều hướng khác, đã về nước rồi thì tùy anh ta vậy.
Tôi không tin là anh ta định bán tôi. Mà có bán tôi thì cũng dễ hiểu vì ai bảo
tôi khiến anh ta thua lỗ nhiều như vậy.
“Hàn tiểu thư...”
“Cứ gọi tôi là Thiên Thiên.” Tôi mỉm cười, cũng có thể là do thói quen giao
tiếp, tôi thích mỉm cười với người khác, luôn cảm thấy nụ cười ngọt ngào cũng giống
như âm nhạc có thể mau chóng kéo gần khoảng cách với người lạ.
“Thiên Thiên!” Lucia có chút gượng gạo khi gọi tên tôi. “Đây là kịch bản của bộ
phim đó, đạo diễn muốn cô hiểu tình tiết của câu chuyện và tình cảm được gửi
gắm vào âm nhạc.”
“Được thôi.” Tôi bưng tách cà phê trên bàn mà Lucia vừa mới pha xong, vị vừa
đắng vừa chua, là Blue Mountain.
Tôi nhìn tách cà phê rồi nhìn Lucia, cười nói: “Cảm ơn!”
Tôi uống một ngụm, một luồng ấm áp thấm sâu vào máu, không ngờ anh chàng công
tử như Mạnh Huân lại quan sát tinh tế, tỉ mỉ đến vậy. Tôi không đón nhận Mạnh
Huân không phải vì anh ta không xuất sắc mà là vì quá xuất sắc.
Trong làng giải trí, minh tinh cưới đại gia là chuyện thường thấy cũng giống
như người đẹp sánh duyên cùng anh hùng vậy. Những nhân viên của công ty giải
trí ở ngoài nhìn vào thì tưởng tôi thờ ơ, lạnh nhạt là làm bộ hòng gợi lên ham
muốn chinh phục của Mạnh Huân.
Thực tế, tôi thấy rất nhiều nữ minh tinh bị đại gia ruồng bỏ rồi lại bị báo chí
mỉa mai, châm chọc. Cho nên, dù biết rõ như vậy, không cần biết chuyện tình yêu
của bọn họ oanh liệt như thế nào nhưng trong mắt người bàng quan, không phải là
những đại gia đào hoa sai mà là những cô gái đó không biết lượng sức mình,
không hiểu biết, không biết tình yêu của người đàn ông mỏng manh đến thế nào.
Đến cả tình yêu mà Hàn Trạc Thần dành cho tôi còn không vượt nổi sóng gió thì
tình yêu nhất thời của Mạnh Huân có thể duy trì được bao lâu?
Tôi ngả người vào đầu giường, vừa thưởng thức cà phê vừa đọc kịch bản còn đắng
chát hơn cả cà phê. Đó là câu chuyện về một cuộc ngoại tình rất thực, nữ nhân
vật chính xinh đẹp, đa tài yêu một người đàn ông đã có vợ, vô cùng khổ sở nhưng
lại cam tâm tình nguyện. Có lẽ để hợp lý và thực tế, trong kịch bản tình yêu
chân thành mâu thuẫn gay gắt với trách nhiệm, quan niệm luân lý đạo đức, lý
tính và tình cảm mãnh liệt đan xen. Kết thúc bộ phim là bi kịch tình yêu xúc
động lòng người của đôi nam nữ. Sau bao do dự, nữ nhân vật chính đã quyết định
cưới nam nhân vật phụ vừa xuất sắc vừa si tình. Lúc kết thúc, một bản dương cầm
bi thương vang lên, nữ nhân vật chính nhìn nam nhân vật chính đến tham dự lễ
cưới của mình, anh ta đứng ở một góc lặng lẽ nhìn nữ nhân vật chính, cô khoác
tay chú rể nở nụ cười ngọt ngào với anh ta.
Lúc chúc rượu, anh ta hỏi cô gái: “Em yêu anh ta ở điểm gì?”Cô gái mỉm cười trả
lời: “Em yêu anh ấy vì anh ấy là người đàn ông em có thể yêu.”
Anh ta thất vọng rời khỏi đó, cô gái nhìn theo bóng lưng anh ta, nước mắt lưng
tròng.
Anh ta đã khuất bóng nhưng cô gái vẫn nhìn theo.
Chú rể đứng sau lưng, ôm vai cô gái nói: “Anh tin chắc rằng sẽ có ngày em yêu
anh.”
Nhìn đến ba từ cuối, tôi gập kịch bản lại, thở một hơi dài: “Kịch bản này thật
biến thái.”
“Hả?” Lucia ngồi cạnh tôi xem tạp chí nghệ thuật giật mình bởi câu nói đó,
ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn tôi rồi nói: “Cô là người con gái duy nhất tôi từng gặp
không thấy kịch bản này cảm động đến rơi nước mắt.”
Tôi đặt tách cà phê xuống, túm túm mái tóc sắp khô. “Nếu anh ta thực sự yêu cô
gái ấy thì không nên từ bỏ, sao cô gái không biết rằng người đàn ông ấy có thể
vì cô ấy mà ly hôn?”
Lucia mỉm cười, tò mò nhìn tôi: “Nếu cô là nữ nhân vật chính, cô sẽ làm thế
nào?”
“Tôi ư?” Tôi lật tấm chăn lụa mềm mại đang ấp trong lòng ra, bước xuống giường,
ngồi bên cây dương cầm, ngón tay đặt lên những phím đàn lạnh lẽo. “Kể cả yêu
người đàn ông không nên yêu, tôi cũng sẽ không cưới người khác.”
“Nam nhân vật chính là vì muốn tác thành cho người mình yêu. Còn nữ nhân vật
chính từ bỏ để mở ra lối thoát cho người mình yêu.” Lucia thấy tôi không nói gì
liền tiếp tục: “Đạo diễn muốn cô có thể thấu hiểu tâm trạng của nữ nhân vật
chính, thử cảm nhận tình yêu và nỗi đau của cô ấy.”
“Ừ, tôi sẽ làm vậy.”
Những nốt nhạc du dương, tiếng nhạc bi thương cất lên tận sâu trong trái tim.
“Em yêu anh ấy vì anh ấy là người đàn ông em có thể yêu.”
Lời thoại thật hay!
Đã hai năm rồi, tôi lại trở về, nếu nói không muốn gặp hắn là không thật lòng.
Nhưng tôi thực không muốn vớt vát, níu kéo, cũng không muốn nói với hắn câu:
“Em yêu anh” nữa, càng không hèn mọn đến mức xin hắn cho tôi một cơ hội.
Nếu có cơ hội tôi muốn nhìn thấy hắn một lần, nhìn màu áo sơ mi của hắn, chỉ
nhìn thấy màu trắng sữa thì tôi có thể thản nhiên mỉm cười với hắn.
Tôi hoàn toàn gạt đi những tiếc nuối của hai năm qua.
Bắt đầu lại cuộc đời.
Mạnh Huân dừng xe trước khách sạn Triển Hạo, mau chóng xuống xe, rất lịch sự
giúp tôi mở cửa xe.
Tôi vừa xuống xe, một luồng sáng trắng làm tôi chói mắt, mắt tôi vừa kịp thích
nghi với thứ ánh sáng ấy thì mấy vệ sĩ lập tức ngăn đám người cầm máy ảnh chụp
lia lịa.
Tôi liền hiểu ra tại sao Mạnh Huân lại có ý dẫn tôi đến gặp nhà thiết kế người
Pháp để đặt một bộ lễ phục dạ hội, còn mời người trang điểm chuyên nghiệp nhất
giúp tôi trang điểm cả buổi chiều.
“Mạnh tiên sinh chu đáo quá!” Tôi nói nhỏ chỉ để Mạnh Huân nghe thấy.
“Tôi không thất hứa đâu.” Anh ta cầm tay tôi, nói nhỏ bên tai: “Em có quyền từ
chối trả lời.”
“Giáo viên tiểu học đã từng dạy tôi thế nào là giấu đầu hở đuôi”, tôi rút tay
ra, nghiêm túc nói. “Anh muốn tuyên truyền thế nào tôi không quan tâm nhưng
đừng có để ngày mai trên tạp chí viết rằng chúng ta có mối quan hệ mờ ám.”
“Tại sao?”
“Vì...” Vừa nhìn thấy thang máy trước mặt tôi quên mất mình muốn nói gì.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thang máy nào đẹp như vậy, trên tấm kính màu vàng
kim có hình vẽ đỏ đậm, đường nét rất giống cánh hoa loa kèn nhện đỏ.
Có người nói hoa loa kèn nhện đỏ có ý nghĩa là không bao giờ gặp lại, một ký ức
bi thương. Cũng có người nói nó có ý nghĩa là không bao giờ rời bỏ, luôn nhớ về
nhau.
Tại sao hắn lại để một thang máy được trang trí nghệ thuật như vậy ngoài khách
sạn, lại còn đối diện với cửa sổ quán cà phê?
Cánh hoa tội lỗi bỗng chốc dấy lên trong tôi khát vọng cháy bỏng, dường như tôi
cảm nhận thấy hắn đứng trước mặt tôi, đưa tay về phía tôi nói: “Thiên Thiên,
cái em gọi là kết cục tốt đẹp phải như thế nào, em nói ra thì anh mới có thể
làm được.”
Tôi đứng trước thang máy, nụ cười trên môi dần tắt.
Lúc này có lẽ hắn đang ngồi trên tầng cao nhất, nếu tôi đi vào thang máy, chỉ
cần hơn mười giây nữa là có thể gặp hắn. Nhưng tôi đứng tại chỗ, không dám bước
ra.
Gặp rồi thì sao, có lẽ hắn cũng sẽ giống như những nhân vật nam chính trong
phim, thờ ơ đi qua tôi, hay mỉm cười lạnh lùng hỏi một câu: sống tốt không? Nếu
vậy thì hà tất gì phải làm việc chẳng có chút ý nghĩa. Tình yêu khô cạn này có
cứu vãn cũng sẽ càng gây tổn thương.
Tôi cười thoải mái, sánh bước cùng Mạnh Huân bước vào khách sạn. Tôi không ngờ
rằng cửa thang máy mở ra, một người bước tới, trên môi nở nụ cười u sầu.
Đứng ở ngoài cửa tầng hai phòng tiệc rượu, phản ứng đầu tiên của tôi là tưởng
mình đến nhầm chỗ. Đây là bữa tiệc sinh nhật nhưng sao trông có vẻ như buổi lễ
long trọng của làng giải trí.
Trước mặt tôi là những nam thanh nữ tú ăn mặc, trang điểm rất cẩn thận, đá quý
lấp lánh dưới ánh đèn khiến người ta phải hoa mắt.
Để sớm được rời khỏi đó, tôi không cần ai hướng dẫn, bước thẳng đến bên cây
dương cầm, không bỏ lỡ giây phút nào, chơi bản nhạc vui vẻ của Mozart dành cho
Mạnh Huân.
Tôi biết, không ai có thời gian nghe tôi đàn, từ lúc những người này nhìn thấy
tôi và Mạnh Huân bước vào, đã có những lời chế giễu không hề xuôi tai dù rất
nhỏ.
Đây chính là giới giải trí, đằng sau sự hào nhoáng là những linh hồn khô héo,
dù trước đây họ cũng giống tôi, ôm ấp một ước mơ thuần khiết.
Cho nên, tôi thấy vô cùng phản cảm với giới giải trí, phải sống trong cái nhìn
phê phán của mọi người, những kẻ không hề hiểu tôi dựa vào sự hứng thú và suy
đoán chủ quan nâng tôi lên hoặc giẫm đạp tôi thì tôi không thể làm được. Tôi
không chịu nổi đám nhà báo “tài hoa” hơn người.
Tôi học văn không tốt lắm nên không thể hiểu nổi tại sao họ không hề hiểu người
ta nhưng vẫn có thể mổ xẻ be bét những điều thầm kín và khiến người đọc tin
tưởng.
Chơi xong một bản nhạc, tôi không còn hứng tiếp tục nữa, từ từ đứng dậy cúi
chào, mỉm cười với chủ tiệc là Mạnh Huân.
Mục đích của anh ta tôi rất rõ, chẳng qua cũng chỉ muốn tôi xuất hiện trên báo
chí, khiến cho những suy đoán, tranh luận lại khuấy động hồ nước phẳng lặng.
Tôi đã đến rồi, tuy không thể đáp lại tình yêu của anh ta nhưng ít nhất cũng
báo đáp được ơn tri ngộ, không để anh ta thua lỗ đến mức khuynh gia bại sản.
Mạnh Huân rất lịch sự nâng tay tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay tôi
rồi nói: “Cảm ơn bản nhạc của em! Thật tuyệt vời! Tiếng đàn và cả em nữa... đều
rất tuyệt!”
“Cảm ơn!” Tôi cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.
“Em có thể cho anh một cơ hội không?” Anh ta nắm chặt tay tôi. Bàn tay to rộng,
ấm áp nhưng tiếc rằng nó không thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi.
Tôi mỉm cười rút tay lại, lịch sự cáo lỗi: “Xin lỗi anh, nhờ anh nói với Lucia,
tôi có việc phải về trước.”
“Anh sẽ như cây dương cầm, đem đến cho em niềm vui và sự mãn nguyện...”
“Dương cầm chưa bao giờ đem lại cho tôi niềm vui.”
Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tôi đang phải dùng tiếng đàn để lãng quên
niềm vui từng có, học cách chịu đựng đau khổ.
Bây giờ tôi đã có thể chìm trong bóng đêm, nhìn bầu trời đêm hồi tưởng những gì
đã qua mà mỉm cười, không cần né tránh, không cần lãng quên mà nhìn thẳng vào
nỗi hận trong lòng, nhìn thẳng vào tình yêu lạc lối. Tôi đã trưởng thành, đã
biết điều gì nên làm. Ngay cả lúc này hắn có đứng trước mặt tôi, tôi cũng tự
tin nở nụ cười xán lạn nhất.
Đây là lần thứ n tôi từ chối Mạnh Huân. Tôi đang định rời khỏi đó thì một bồi
bàn tiến đến, lén nhìn Mạnh Huân ngồi bên cạnh tôi với vẻ e ngại, hai tay dâng
lên một tấm séc, ấp úng nói: “Có một vị khách nói sau khi bữa tiệc kết thúc,
ông ấy muốn mời cô ăn tối...”