Suốt
buổi sáng, chỉ vì lời nói của Lucia mà tôi bàng hoàng, uống bao nhiêu cà phê
cũng không nhớ nữa, cuối cùng trong miệng toàn là mùi cà phê Blue Mountain, ngay
cả hơi thở cũng có vị chua đắng.
Buổi chiều, lúc đến phòng thu tôi vẫn bàng hoàng. Bản nhạc chơi đến bốn, năm
lần mà đạo diễn và nhà sản xuất âm nhạc vẫn lắc đầu lia lịa, Mạnh Huân đứng
ngoài phòng thu mặt mũi tối sầm.
Thực ra, trở về nước nửa tháng nay, dường như ngày nào tôi cũng đến thu âm rất
nhiều lần nhưng họ không hài lòng, nói rằng tiếng đàn của tôi đã thể hiện được
sự bi thương nhưng không diễn tả nổi sự mâu thuẫn của nữ nhân vật chính nên vẫn
chưa hoàn hảo để làm xúc động lòng người.
Đạo diễn thấy tôi mệt mỏi liền để tôi nghỉ một lúc.
Tôi bước ra khỏi phòng thu ngột ngạt, bước đến bên cửa sổ để hít thở không khí
trong lành. Vừa mới mở cửa sổ, tôi càng ngạc nhiên khi phát hiện ra chiếc xe vô
cùng quen thuộc. Tôi vội tiến lại gần cửa sổ hơn, cố nghiêng người để tìm kiếm
hình bóng hắn, mãi tới khi chắc chắn rằng hắn vẫn ngồi trong xe.
Lucia bước tới bên tôi, nói nhỏ: “Ông ấy đến đây từ sớm, nói là tìm cô có việc.
Tôi nói với ông ấy là cô đang thu âm nên...”
“Làm phiền cô, giúp tôi gọi cho Hàn Trạc Thần.”
Cô ấy bấm máy rất nhanh rồi đưa điện thoại cho tôi.
“Cô ấy thu âm xong rồi à?” Giọng hắn vẫn lạnh lùng như vậy. Tôi đang định nói
thì nghe hắn hỏi một câu có vẻ như chưa chắc chắn lắm. “Lucia?”
Tôi cắn chặt môi, bị gọi nhầm tên - một cảm giác lạc lõng thật khó tả.
Tôi cố kìm nén hơi thở gấp gáp nói: “Là tôi, anh tìm tôi có việc gì?”
“Ừm!” Điện thoại vọng đến một tiếng ho. “Không phải cô muốn ly hôn sao? Hôm nay
là thứ Sáu, nếu hôm nay không đi làm thủ tục thì phải đợi hai ngày nữa.”
Tôi không hiểu đợi thêm hai ngày có gì ghê gớm đâu nhưng nghe ngữ điệu của hắn
có vẻ như việc rất khó khăn. Kết hôn thì vội vã gấp rút, ly hôn cũng phải nhanh
chóng vậy sao?
“Có lẽ tôi phải thu âm rất lâu, nếu không thì anh lên đây ngồi đợi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới thấy có tiếng nói: “Tôi lên đó không thích
hợp.”
Tôi nhìn Mạnh Huân đang để tay lên môi như trầm tư suy nghĩ liền hiểu ý Hàn
Trạc Thần. “Chẳng có gì là không thích hợp.”
“Ừm, lúc nữa tôi sẽ lên.”
Khi Hàn Trạc Thần bước vào, đạo diễn đang thảo luận tình tiết trong kịch bản
với tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, không nói gì, cũng không có
biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt giao nhau, vậy mà trái tim tôi lại rung động,
những kìm nén trong lòng chỉ muốn bung ra.
Đó chính là tình yêu, cái gì cũng có thể kìm nén nhưng nỗi nhớ thì không.
Tôi thu lại nụ cười, cúi đầu chăm chú nói chuyện với đạo diễn: “Tôi có thể hiểu
được tâm trạng của nữ nhân vật chính, cô ấy muốn tác thành cho người mình yêu.”
Nhà sản xuất âm nhạc liền nói thêm: “Cô có thể tưởng tượng cô yêu một người rất
say đắm, khi nhìn thấy anh ta ôm một người phụ nữ khác đi qua cô thì cô nén
chịu nỗi đau khổ giả như không để ý vì cô yêu anh ta, không muốn mất anh ta nên
việc gì cô cũng có thể chịu đựng. Nhưng khi cô nhìn thấy sự mâu thuẫn, dằn vặt
của anh ta, cô cũng thấu hiểu những cảm xúc đó là vì cô... nên giây phút giải
thoát cho anh ta, cô phải đau khổ cắt đứt tình yêu...”
Tôi lén nhìn Hàn Trạc Thần. Hắn quay lưng lại với tôi, đứng bên cửa sổ, gió
thổi tới, một chiếc lá vàng bay qua người hắn. Cũng giống mùa thu năm đó, hắn
không hề do dự xoay người, giây phút giải thoát cho tôi đối với hắn là hạnh
phúc, hắn không chút do dự khi quyết định vì tôi mà cắt đứt tình yêu của hắn.
Có phải hắn cũng giống như tâm trạng của nữ nhân vật chính trong kịch bản,
ngóng trông hình bóng tôi cho tới tận khi tôi khuất xa khỏi tầm mắt của hắn?
“Tôi hiểu rồi, tôi biết phải chơi như thế nào rồi...” Tôi ngồi bên cây dương
cầm, đặt tay lên phím đàn.
Khi tiếng nhạc cất lên, hắn từ từ quay người lại nhìn tôi.
Giai điệu bi thương nhất, nỗi nhớ dai dẳng nhất và sự ngóng trông xa xôi nhất
trong thời khắc này có thể nào kìm nén nổi tình yêu si dại...
Mỗi lần ngón tay tôi run lên, tiếng nhạc như khóc than lại vang lên, tôi có thể
đọc được sự xúc động trong ánh mắt hắn.
Khi bản đàn đến hồi kết, hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tôi nhắm mắt để nhớ lại ánh mắt hắn, giai điệu khúc cuối vô cùng bi thương, khó
lòng vứt bỏ. Tôi hiểu, không phải tình yêu của hắn không đủ sâu đậm mà là tôi
về muộn mất rồi!
Nốt nhạc cuối cùng cất lên, lúc tôi mở mắt ra, nhà sản xuất âm nhạc vô cùng cảm
động đứng dậy, vội vã hỏi nhân viên phụ trách thu âm, thấy họ ra hiệu OK vẻ rất
hài lòng, vỗ tay chúc mừng tôi.
Lúc bước ra khỏi phòng thu, có vẻ nhà sản xuất âm nhạc vẫn rất hào hứng, nói:
“Lúc đầu giám đốc Mạnh nói với tôi rằng cô có thể đàn bản nhạc réo rắt thảm
thiết, tôi còn không tin...”
Ông ta nhìn về phía Mạnh Huân, không có vẻ gì là nịnh nọt nói tiếp: “Giám đốc
Mạnh quả là có con mắt tinh tường, nếu bản nhạc này phối thêm những nhạc cụ dây
khác để trở thành một bản nhạc thịnh hành, chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.”
Nghe ông ta nói vậy, lòng tôi được an ủi, nếu bản nhạc này bán chạy thì tiền
phá vỡ hợp đồng của tôi sẽ giảm bớt đôi chút. Tôi mỉm cười để đón nhận lời khen
của mọi người, rồi nhân lúc không ai để ý, tôi tập tễnh bước về phía cửa, nhìn
ra ngoài hành lang.
Hàn Trạc Thần đang tựa vào tường, chỗ quặt của hành lang, buồn bã hút thuốc.
Trong ký ức của tôi, hắn không hút thuốc nhiều, chỉ hút những lúc không vui.
Tôi bước tới, còn chưa kịp suy nghĩ, cân nhắc về lời nói thì đã buột miệng:
“Tâm trạng không tốt?”
“Tự lúc nào cô học được kiểu biết mà vẫn hỏi?”
Sau khi nghe hắn nói, tôi chỉ biết im lặng.
Nếu hắn đã không thích kiểu biết mà vẫn hỏi thì tôi chỉ có một câu hỏi rất khó:
“Tại sao anh lại thay số điện thoại?”
Hắn cười nhạt, đặt điếu thuốc trong tay xuống: “Cô gọi điện để nói với tôi cái
gì? Nói với tôi là cô sống rất tốt hay cô nhớ tôi?”
“Em...”
“Sống tốt thì không cần phải nói với tôi, tôi không muốn nghe. Nếu nhớ tôi
thì... cứ về nước, nói qua điện thoại có ý nghĩa gì? Thử thách khả năng chịu
đựng của tôi hay ở nơi xa xôi tôi không tới được, không thể dùng sóng điện từ
để tuyên bố với tôi rằng cô đã tự do?”
“Em muốn hỏi anh sống có tốt không?” Lời nói thật yếu đuối, trước mặt hắn, nếu
tôi có thể thể hiện được một nửa khí chất cứng rắn như khi đối diện với Mạnh
Huân thì tốt biết mấy.
Hắn nhìn tôi, hai hàm răng siết chặt: “Điều ấy còn phải hỏi ư?!”
Tôi thầm cắn nhẹ vào đầu lưỡi, tâm trạng hắn chắc hẳn rất tệ. Tôi đang do dự có
nên hỏi hắn tại sao lại sắp xếp Lucia ở bên cạnh tôi, tại sao vẫn còn quan tâm
đến tôi không.
Hắn bực dọc nhìn đồng hồ: “Đã bốn giờ hơn rồi, sao vẫn chưa thu âm xong?”
“Thu xong rồi, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi nhưng em muốn hỏi...”
Hắn vứt nửa điếu thuốc hút dở vào thùng rác phía sau lưng, nhìn phía sau lưng
tôi rồi lại cúi đầu nhìn tôi.
“Cô yêu hắn?” Câu hỏi bất ngờ khiến tôi ngẩn người, suýt nữa thì nói thẳng
thừng: Không yêu.
Tôi nghĩ ngợi, dùng ngay câu nói kinh điển trong kịch bản: “Anh ấy là người đàn
ông em có thể yêu.”
“Bất kỳ người đàn ông trên thế giới này cô đều có thể yêu... ngoài tôi ra!”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đó là sai lầm của em ư?!”
“Nhưng...” Hắn đưa tay ra, ngón tay thon dài lướt qua làn tóc trước trán tôi,
ngón tay quyến luyến vuốt ve khuôn mặt tôi. Cái vuốt ve ấy khiến trong lòng tôi
trỗi dậy cảm xúc khó tả.
Hắn nhìn vào đôi mắt mê muội của tôi, mỉm cười: “Ngoài tôi ra, cô không yêu bất
kỳ người đàn ông nào khác.”
“...”
Không lời nào có thể diễn tả nổi cảm xúc của tôi lúc này. Thế giới sao lại có
chuyện kỳ quái như vậy. Hắn sở hữu sự cuốn hút khác người, tà mị mê hoặc lòng
người và sự điềm đạm chết người. Người đàn ông mê hồn như vậy, phụ nữ trên thế
giới này đều có tư cách yêu hắn nhưng tôi thì không. Hồi lâu tôi mới nói ra một
lời thừa thãi: “Có phải anh không tin vào tình yêu của em?”
Tay hắn dịch chuyển đến phía sau tôi, cơ thể cúi dần xuống, môi từ từ sát gần.
Đương nhiên tôi biết hắn định làm gì, trước khi ly hôn định ôm hôn thắm thiết?
Hắn muốn cho tôi thấy thái độ ly hôn của hắn kiên quyết đến nhường nào?
Tâm trí tôi đang gào thét: Hàn Thiên Vu, mau tránh đi, bị hắn hôn thì mày coi
như tiêu đời.
Trái tim tôi gào thét to hơn: Kêu gào cái gì? Nếu tránh được thì hắn đã không
còn là Hàn Trạc Thần rồi!
Hắn nhanh chóng chiếm giữ đôi môi tôi, đánh tan lý trí của tôi. Tôi đành vứt bỏ
sự kháng cự vô ích, cơ thể như mất đi sức lực ngã vào vòng ôm ấm áp của hắn.
Không biết tại sao hôm nay hắn hôn kiểu rất gợi tình, hắn mơn trớn, khiêu khích
bờ môi tôi. Cánh tay hắn đang đặt ở eo bỗng đưa lên, mơn trớn ngực tôi.
Tôi muốn chống cự lại nhưng không thể. Cơ thể mềm yếu của tôi ngả gần vào lòng
hắn, gần tới mức tôi có thể cảm nhận thấy vật cứng giữa đôi chân hắn.
Trong cơn đam mê của hắn, cơ thể tôi nóng rực, tôi như không rõ mình đang ở
đâu, đưa tay ôm lấy eo hắn, dùng đường cong của cơ thể để cảm nhận sự săn chắc
của cơ thể hắn, ngón tay vuốt ve sống lưng hắn.
Cũng không biết chúng tôi đã hôn nhau bao lâu, khi cảm xúc dâng trào thì hắn
thả tôi ra. Hắn nở nụ cười mỉa mai: “Nghệ thuật hôn của con hình như không hề
tiến bộ, rảnh rỗi thì để bố dạy cho con nhé!”
Đầu óc u mị của tôi không thể nào hiểu nổi hắn có ý gì, càng không thể hiểu tại
sao hắn lại dùng từ “bố” chói tai đến vậy.
Nụ cười của hắn... khiến tôi nhớ đến ánh mắt hắn lúc nhìn tôi từ phía sau, tôi
vội vã quay người. Mạnh Huân đứng sau lưng tôi, xem ra anh ta đã đứng đó khá
lâu, đến mức sự kinh ngạc và phẫn nộ cũng đã tan biến, chỉ còn lại cái xác
không hồn đứng như trời trồng ở hành lang.
Đây rõ ràng là để báo thù.
Khi tôi quay đầu nhìn lại Hàn Trạc Thần, hắn càng có vẻ cười nhạo. Trên thế
giới này sao lại có loại người như vậy... Người khác dùng dao đâm hắn một nhát,
hắn nhất định phải đâm hai nhát để trả thù.
Mạnh Huân để cho hắn nhìn thấy một nụ hôn ngắn ngủi hoặc vốn chẳng nhìn thấy
gì, còn hắn phải thêm vào những cái ôm ấp, vuốt ve đầy gợi tình. Hắn muốn để
Mạnh Huân biết rằng: Con bé ngốc nghếch Hàn Thiên Vu đã bị hắn vứt bỏ không
thương tiếc nhưng vẫn đắm đuối yêu hắn!
Đến bây giờ tôi vẫn thật ngốc nghếch, chỉ làm được một chuyện thông minh là
phớt lờ Mạnh Huân đứng đằng sau mà đi lướt qua. Mạnh Huân như chết đứng, không
hề nhúc nhích. Tôi đoán tôi cự tuyệt anh ta rất nhiều lần nhưng lần này là hiệu
quả nhất.
Tôi ngồi lên xe, không nói lời nào.
“Em không nên trở về.” Hắn cúi đầu, giọng chùng xuống. “Muốn ly hôn với anh thì
chỉ cần ủy quyền cho luật sư nói chuyện.”
“Đúng là em không nên trở về.”
Nếu không trở về, tôi còn có thể tự dối lòng rằng hắn vẫn còn yêu tôi.
Hắn không nói gì nữa, đút tay vào túi áo, lấy ra một hộp nhựa khá trong vẫn còn
lớp bụi, không hề có ký hiệu gì, tôi thoáng thấy thứ gì đó như thạch cao màu đỏ
nhạt. Tôi đang hiếu kỳ nhìn thì hắn ngồi nhích xa ra một chút, cúi người nhấc
chân tôi đặt lên ghế ngồi, cẩn thận cởi tất cho tôi, xắn quần bò lên.
Tôi cắn chặt môi, mắt ươn ướt.
“Sao thế?” Hắn hỏi. “Đau lắm ư?”
Tôi quay mặt đi không dám nhìn hắn nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng
bàn tay hắn, mắt cá chân vốn rất đau đã được cái vuốt ve của hắn làm ấm lên,
nóng lên rồi tê dại...
Cuối cùng nước mắt tôi cũng trào ra.
Hắn lấy tay áo giúp tôi lau nước mắt. “Lát nữa làm xong thủ tục ly hôn, anh sẽ
đưa em đến chỗ thầy thuốc đông y gia truyền khám, ông ấy rất giỏi điều trị
những vết thương như thế này.”
“Tại sao vẫn đối tốt với em như vậy?” Có đôi điều tôi vẫn muốn hỏi cho dù hỏi
xong sẽ càng thất vọng. “Tại sao lại sắp đặt Lucia ở bên cạnh em? Tại sao chúng
ta đã đến nước này mà anh vẫn...”
Hắn không hề ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đừng có biết rồi mà vẫn
hỏi.”
Tôi vẫn còn kinh ngạc, bỗng nghĩ tới cuộc gọi lúc sáng sớm. Tối qua hắn đứng
đợi ở ngoài khách sạn, cài nhầm cúc áo... lại còn cả cầu thang máy tuyệt đẹp lộ
phía mặt ngoài khách sạn Triển Hạo.
Đó chính là cách hắn muốn nói với tôi: Dù chúng ta đã có một hồi ức bi thương
nhưng vẫn còn sự nhớ nhung. Hắn vẫn nghĩ tới tôi, đợi tôi, đợi tôi bước chân
vào chiếc thang máy hắn dành riêng cho tôi, đợi tôi về bên hắn...
Hắn không phải là người thích luôn miệng nói: “Anh yêu em, anh không thể thiếu
em” để níu kéo người hắn yêu, hắn thể hiện bằng hành động.
Tôi đã quay trở lại, không chỉ dừng bước tại cầu thang mà còn quấn quýt với hắn
hồi lâu rồi đề nghị ly hôn, càng tàn nhẫn hơn, tôi đã để hắn nhìn thấy tôi công
khai hôn người đàn ông khác trong thang máy. Ngoài thang máy, hắn nắm tay tôi
lúc chặt lúc lỏng như muốn nói với tôi rằng hắn yêu tôi nên hắn tôn trọng quyền
quyết định của tôi. Suýt chút nữa thì tôi ôm lấy hắn, nói với hắn: Chỉ cần anh
còn yêu em thì chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.
Có lẽ lần này sẽ có một kết cục tốt đẹp, ít nhất không khó sống như hai lần
trước. Nhưng chúng tôi để tuột mất tình yêu hai lần, kể cả bây giờ tôi có vì
quên thù hận mà trở về với hắn, tôi cũng không dám chắc rằng sau mười năm, hai
mươi năm tôi có vì một kích động đặc biệt nào đó mà chĩa súng vào ngực hắn hay
không. Tôi càng không thể tin chắc rằng vì một hiểu nhầm nào đó mà hắn nghi ngờ
mục đích tôi ở bên hắn. Mối thù của tôi và tính đa nghi của hắn đã khiến cho
tình yêu của chúng tôi đầy rẫy những mâu thuẫn và nghi ngờ, có thử bao nhiêu
lần cũng đều là một kết cục bi thảm. Trong lúc bầu không khí trong xe im lặng,
dường như lái xe cố ý mở nhạc, giúp chúng tôi lấy lại tinh thần.
Vì CD đã mở nhiều nên âm thanh không còn rõ nữa, chốc chốc lại phát ra tiếng
kẹt đĩa chói tai. Những tiếng kẹt đĩa ấy cứ như cứa vào trái tim tôi, cứa vào
những vết thương đã lành. Tôi len lén xoa vùng ngực, ngó nhìn khuôn mặt hắn,
lông mày hắn hơi chau lại. Nghe được một lúc thì tôi không chịu nổi nữa, không
biết hắn đã nghe bao nhiêu lần đĩa CD này.
Nếu tôi biết rằng việc tôi để lại đĩa CD như một con dao sắc nhọn, mỗi ngày đều
cứa vào vết thương sắp lành của hắn thì chắc chắn tôi đã không làm như vậy.
Tôi nhìn hắn, một lần nữa bị hắn mê hoặc. Nếu vết thương có thể chữa trị thì
tình yêu liệu có thể để chúng tôi chạm tới nhau lần nữa? Nếu tôi có thể vứt bỏ
sự thù hận, liệu hắn có thể vứt bỏ sự đa nghi, để chúng tôi bắt đầu lại từ đầu?
“Chúng ta...” Tôi định nói chuyện tử tế với hắn thì trong nháy mắt chúng tôi đã
tới nơi làm thủ tục.
Xe dừng ngay trước cửa lớn mà trước đây chúng tôi đã bước vào làm thủ tục kết
hôn. Hắn không hề do dự mở cửa, bước xuống xe, tôi đành nhắm mắt đi theo. “Chân
em đau, em...”
Hắn không hiểu ý tôi, dang cánh tay bế tôi ra khỏi xe.
Ngả vào lòng hắn, tôi ôm chặt lấy cánh tay hắn, rất muốn nói: Em không muốn ly
hôn nữa.
Nhưng tối qua người đưa ra quyết định ly hôn là tôi, bây giờ tôi còn mặt mũi
nào để nói không muốn ly hôn. Thật là... Nếu tối qua hắn mềm mỏng với tôi thì
tôi đâu có giận dỗi đến mức nói ly hôn.
Người làm thủ tục ly hôn là một phụ nữ trạc bốn mươi. Cô ta nhìn thấy Hàn Trạc
Thần ôm tôi bước vào thì hơi bất ngờ, nghiêm giọng nói: “Đây là nơi làm thủ tục
ly hôn.”
“Tôi biết”, hắn nói rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc ghế trước mặt, vuốt những
nếp nhăn trên áo choàng, ngồi xuống.
“Tình cảm rạn nứt sao?” Người làm thủ tục hỏi một cách hình thức, có vẻ như đối
với những đôi khác, cô ta cũng hỏi như vậy.
Chúng tôi nhìn nhau, im lặng. Tình cảnh này có được coi là tình cảm rạn nứt
không?
“Không hợp nhau sao?”
Tôi dứt khoát lắc đầu. Tuy chúng tôi là người của hai thế giới nhưng có vẻ rất
hợp nhau.
Người làm thủ tục lại hỏi: “Tại sao hai người lại ly hôn?”
Hắn nhìn tôi...
Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ hơi thở.
Vì hắn là kẻ thù của tôi? Vì hắn vứt bỏ tôi ở bệnh viện, không để tôi gặp lại
hắn? Vì chúng tôi đã ly thân hai năm? Vì tôi nói cả vạn lần tôi yêu hắn mà hắn
không tin?
Tất cả những lý do đó đều không phải. Vì tôi nghĩ rằng hắn không yêu tôi nữa.
Nhưng đó là chuyện của ngày hôm qua.
Người làm thủ tục nhìn đồng hồ, có vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi sắp nghỉ rồi, hai
người có đem giấy tờ ly hôn không?”
Tôi nhìn Hàn Trạc Thần, hắn trông có vẻ khó xử, lấy giọng hỏi: “Giấy tờ ly hôn
ư?”
Tôi có thể hiểu được, bởi ai bảo chúng tôi ly hôn lầu đầu cơ chứ!
“Giấy tờ về quyền nuôi con, chia tài sản... Hai người đừng nói là không có
đấy!”
“Con của chúng tôi...” Hắn nhìn tôi rồi nói tiếp: “Chúng tôi không có con, cũng
không cần chia tài sản, tôi đã mời luật sư giúp tôi công chứng di chúc, khi tôi
có mệnh hệ gì thì cô ấy là người thừa kế tài sản.”
Người làm thủ tục nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, ánh mắt như muốn nói với tôi: “Cô
nghĩ như thế nào vậy? Người đàn ông tốt như thế mà cô còn đòi ly hôn.”
Tôi không quan tâm đến tài sản, cách làm của hắn khiến lòng tôi xao động.
Người làm thủ tục bất đắc dĩ nói: “Nếu đã như vậy thì đưa giấy đăng ký kết hôn
cho tôi xem!”
“Giấy đăng ký kết hôn...” Hàn Trạc Thần lại nhìn tôi, có vẻ khó xử.
“Anh không đem đến à?” Tôi hỏi nhỏ, nhìn thái độ của hắn thì rất có thể như
vậy.
Hắn lắc đầu nói: “Hai năm trước anh đã xé rồi!”
“Cái gì?! Thứ quan trọng như vậy mà anh cũng xé được ư?”
“Quan trọng?!” Hắn đưa tay ra, nắm chặt lấy tay tôi đang để trên đầu gối. “Em
nghĩ thứ đó có thể để làm gì?”
“...”
Lòng tôi đang bị xáo trộn, tôi không biết nên bày tỏ tình cảm như thế nào thì
trong thời khắc quan trọng đó, người làm thủ tục cắt đứt con sóng ngầm dâng
trào trong lòng chúng tôi, không chút khách khí ra lệnh đuổi khách: “Chúng tôi
nghỉ rồi, tôi thấy hai người nên về nghĩ cho kỹ rồi hẵng đến.”
“Thôi được!” Hắn từ từ đứng dậy, thái độ kính cẩn chưa từng thấy. “Thật xin lỗi
vì làm trễ giờ nghỉ của cô.”
Tôi mở to mắt nhìn hắn, sau hai năm không gặp, tính khí của hắn lại thay đổi
nhiều đến thế ư?
Được hắn bế vào trong xe rồi mà tôi vẫn chăm chăm nhìn hắn. Hắn có vẻ không
thoải mái, động đậy chân tay. “Nếu em vẫn kiên quyết ly hôn thì thứ Hai chúng
ta lại đến.”
“Giấy đăng ký kết hôn đã xé rồi thì ly hôn hay không có gì khác nhau...” Tôi
vừa dứt lời, nghĩ lại và cảm thấy thật kỳ cục, việc xé giấy đăng ký kết hôn và
việc ly hôn là hoàn toàn khác nhau.
Từ trước tới giờ tư duy của tôi chẳng hề logic, cứ lẫn lộn như vậy.
“Vậy em và Mạnh Huân...”
“Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì, kể cả có thì anh để anh ta nhìn thấy anh
liều mình ôm hôn em cuồng nhiệt như vậy thì cũng chẳng còn gì.”
Hắn quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.
Trong lúc quay đầu, môi hắn thoáng nở nụ cười.
Đã lâu tôi không thấy hắn cười, tôi đã quên mất nụ cười quyến rũ của hắn. Bây
giờ nhìn thấy nụ cười ấy tôi đã quyết định, phải cố vứt bỏ nỗi hận trong lòng
để sống cùng với hắn.