Ngủ Cùng Sói

Chương 38: Ngoại truyện 1:Chuyện về Hàn Trạc Thần




Act 1

Trong một đêm mưa, Hàn Trạc Thần vội vã bước vào một hộp đêm ồn ào. Hành lang tối đen như muốn nuốt chửng cả hình bóng của hắn.
Cuối hành lang, Hàn Trạc Thần một chân đạp cửa, thuận tay vớ chiếc ghế bên cạnh cửa ra vào ném về phía An Dĩ Phong đang ngồi trên sofa. An Dĩ Phong lấy tay đỡ. Hắn không tức giận cũng không ngạc nhiên, xoa xoa cánh tay: “Ấy! Sao lại phải tức giận như vậy chứ?!”
“Anh đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, đừng làm việc gì quá tuyệt tình.” Hàn Trạc Thần cởi chiếc áo gió bị ướt nước mưa quẳng về phía An Dĩ Phong, tức giận nói: “Hai anh em thằng Báo vừa mới ra tù, không động chạm gì tới chú, chú liều mạng với chúng làm gì?”
An Dĩ Phong không nói gì, giũ chiếc áo trong tay, tung cho thuộc hạ đứng đằng sau.
“Chú đã đủ vẻ vang trong xã hội đen, hà tất phải tiêu diệt sạch?!”
“Em thấy chúng ngứa mắt.”
Hàn Trạc Thần day day trán, ngồi xuống sofa châm một điếu thuốc, chỉ vào người đàn ông trong phòng bị đánh cho bầm dập, hỏi một thuộc hạ của An Dĩ Phong: “Có việc gì mà ra tay mạnh như vậy?”
Tên thuộc hạ kia vội đáp: “Hắn là sát thủ do thằng Báo thuê. Báo cho hắn một trăm vạn để hắn giết...”
“Được rồi”, An Dĩ Phong ngắt lời. “Đừng đánh nữa, lôi ra ngoài vứt xuống biển.”
...
Hàn Trạc Thần không nói gì, nhìn An Dĩ Phong một cái, nhẹ nhàng nhả khói thuốc.
Người đàn ông bị đánh cho dở sống dở chết bị lôi đến cửa, một vũng máu đỏ thẫm thấm xuống mặt sàn đầy bụi. Lúc sắp bị lôi ra ngoài, người đàn ông nửa mê nửa tỉnh đó bừng tỉnh, kinh hoàng kêu lớn: “Tôi xin các anh, cho tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái tôi đang đợi tôi.”
Gã lại bị nhận một cú đấm nặng nề lên mặt, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Gã vẫn không từ bỏ, ngón tay bấu chặt lấy mặt sàn, nhìn Hàn Trạc Thần mặt lạnh tanh, khổ sở van nài: “Cầu xin anh, cho tôi nói vài lời với con bé...”
“Cho nó gọi.” Hàn Trạc Thần vừa dứt lời, người vệ sĩ đứng sau lập tức đút điện thoại vào tay người đàn ông bị thương.
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Gã run run đỡ lấy điện thoại, bấm nút. Chưa dứt một hồi chuông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, non nớt phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng đầy sát khí: “Bố ơi, sao bố vẫn chưa về? Lúc nào bố mới về ạ?”
Gã cắn chặt răng, lấy lại bình tĩnh, cố gắng để giọng nói bình thường: “Bố có việc, tối nay bố không đến bệnh viện được, Ni Ni ngủ trước đi nhé!”
“Nhưng bố đồng ý với con hôm nay đưa con về nhà, ban nãy cô y tá lại vừa tiêm cho con rất nhiều mũi... Đau quá!”
“Ngày mai, ngày mai nhất định bố sẽ đưa con về nhà.”
“Vâng!”
“Ni Ni ngủ sớm đi nhé!”
“Vâng, chúc bố ngủ ngon!”
Mấy giây sau, gã không nghe thấy tiếng gì ở đầu bên kia nữa, bỗng kêu lên: “Ni Ni, Ni Ni?”
“Bố, còn có việc gì ạ?”
“Ni Ni lớn rồi, sau này phải học cách tự chăm sóc bản thân...” Gã không đợi con gái nói thêm, vội gập điện thoại, dùng cánh tay áo đầy vết máu quệt nước mắt, trả điện thoại cho tên vệ sĩ. “Cảm ơn!”
“Đợi chút.” Hàn Trạc Thần đứng dậy, tiến đến gần người đàn ông bị thương, từ từ ngồi xuống trước mặt gã: “Mày biết tao ư?”
Gã gật đầu: “Tôi từng xem ảnh của anh.”
“Ảnh?” Hàn Trạc Thần chau mày. “Mày không phải người trong giới?”
“Tôi là một xạ thủ đã giải ngũ. Vì để chữa bệnh cho con gái nên nợ bọn chúng rất nhiều tiền và lãi. Tôi không trả nổi...”
“Con gái mày ở bệnh viện nào? Phòng nào? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ngày tháng năm sinh...”
Gã kinh hoàng quỳ trên sàn nhà, kéo ống quần của Hàn Trạc Thần: “Anh tha cho con bé, nó mới mười tuổi, nó vô tội.”
Hàn Trạc Thần nắm lấy cổ áo gã, lôi hắn đứng dậy: “Tao nói cho mày biết, tao chỉ cho mày một cơ hội, mày mà dám nói dối một câu, tao sẽ lột da mày.”
Gã run rẩy trả lời từng câu một.
Hàn Trạc Thần nhìn tên vệ sĩ đứng sau lưng, hắn ta lập tức rút điện thoại gọi để xác minh.
Sau khi xác minh, tên vệ sĩ nghiêng người nói với Hàn Trạc Thần: “Là thật, con gái hắn mắc bệnh máu trắng.”
Hàn Trạc Thần buông tay, lạnh lùng nói đúng một từ: “Cút!”
Sau khi người đàn ông đó rời khỏi, An Dĩ Phong nói với bọn thuộc hạ: “Chúng mày đi theo nó, xem nó có giở trò gì không.”
“Rõ!”
Khi bọn thuộc hạ rời khỏi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Dĩ Phong ngồi lại gần Hàn Trạc Thần, châm điếu thuốc đưa cho hắn: “Hình như hôm nay tâm trạng anh không được tốt.”
Hàn Trạc Thần đỡ lấy điếu thuốc, đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu: “Vợ anh bỏ đi cùng kẻ khác rồi.”
“Mẹ kiếp!” An Dĩ Phong đứng phắt dậy, lớn tiếng: “Đúng là không biết trời cao đất dày, em cho người bắt về ngay cho anh.”
“Không cần đâu, anh vừa từ sân bay về.”
An Dĩ Phong ngây người nhìn Hàn Trạc Thần vài giây nói: “Mẹ kiếp, anh có còn là đàn ông nữa không!”
“Anh nhớ chú từng nói: Chán sống rồi thì tự cho mình một phát súng, không cần ngày nào cũng phải ôm quả bom hẹn giờ ngủ!”
“Em cũng nhớ anh từng nói: Thà tan thành xác pháo còn hơn là buông tay...”
Hàn Trạc Thần cười, hít một hơi thuốc thật sâu để khói thuốc lấp đầy khoảng trống trong cơ thể.
“Nhưng cô ấy không phải bom mà là người.”
Là con người người, sẽ có cảm giác.
Là con người, nên có tự do.
An Dĩ Phong đã mắng hắn rất nhiều lần, nói hắn ngu ngốc nên mới bị cô lừa gạt hết lần này đến lần khác nhưng vẫn cứ tin.
Hắn không ngu ngốc, hắn rõ hơn bất kỳ ai: Cô sẽ không yêu hắn, bởi từ khi hắn giết người thân của cô, mọi việc hắn làm đều để lại dấu vết tàn ác. Trong mắt cô, hắn là một ác quỷ giết người không ghê tay. Cho dù hắn yêu cô đến thế nào, cô cũng sẽ tìm mọi cách giết hắn. Nhưng hắn không quan tâm, không quan tâm rốt cuộc cô yêu ai, cũng không quan tâm đến khi nào hắn chết trong lòng cô. Hắn muốn giữ cô ở bên mình, hằng ngày mở mắt đều nhìn thấy cô, vậy là đủ rồi.
Hắn cứ cố chấp như vậy, không từ thủ đoạn, không tiếc thứ gì, thậm chí khiến cô mang thai, bất chấp cảm nhận của cô, điên cuồng chiếm hữu cô, phóng thích dục vọng tại nơi sâu thẳm trong cơ thể cô.
Giam cầm có vẻ dại khờ nhưng đó là cách duy nhất để giữ cô.
Hắn nghĩ tình yêu của một người mẹ là vô tư nhất trên đời này, tình yêu ấy chắc chắn sẽ hóa giải mối hận trong trái tim cô.
Đáng tiếc hắn đã sai, cô vốn không có khả năng giữ lại đứa con của hắn.
Nực cười hơn, hắn còn muốn vì cô mà sửa lại truyền thuyết cổ xưa Hồ thiên nga.
Hắn đọc một lượt từ đầu đến cuối câu chuyện đó, hiểu ra rằng người mà công chúa yêu là hoàng tử, cho dù ác quỷ làm gì cũng không thể thay đổi được điều này.
Khi cô vứt bỏ lòng tự tôn quỳ xuống cầu xin hắn tha cho Cảnh, khi cô bất chấp tất cả đứng chắn trước Cảnh thì hắn không nói được lời nào nữa.
Hắn có thể giam giữ thân xác cô, có thể dùng việc kết hôn để khiến cô không thể yêu người khác nhưng hắn không thể trói buộc được con tim cô.
Trong sự ràng buộc giữa thiên đường và địa ngục này, hắn buông tay thì cô mới được giải thoát.
Hắn khiến cô từ bỏ ý định báo thù thì cô mới có thể cùng người đàn ông cô yêu bắt đầu một cuộc sống mới.
Vì yêu cô nên hắn không còn lựa chọn nào khác!
Act 2

“Có lẽ là nơi này rồi.” Một cô gái ôm tập album ảnh tuyệt đẹp đứng bên ngoài biệt thự sang trọng, đối chiếu với địa chỉ ghi trên mảnh giấy trong tay, ngó nghiêng vào bên trong.
Woa! Quả là xa hoa! Bãi cỏ còn lớn hơn cỏ sân bóng, bể bơi lớn gấp đôi căn nhà bốn người ở của cô gái.
Cô còn chưa tìm thấy chuông cửa trên chiếc cổng sắt cao vút thì một vệ sĩ vừa cao vừa đẹp trai chạy tới, rất lịch sự hỏi cô tìm ai.
“Tiểu thư tên là Hàn Thiên Vu có chụp một bộ ảnh cưới ở tiệm ảnh của chúng tôi. Chúng tôi đã đợi rất lâu, không thấy cô ấy đến lấy nên theo yêu cầu của cô ấy, tôi mang ảnh đến đây.”
“Ảnh? Cái này...” Vệ sĩ ngẫm nghĩ một lúc, nói với cô: “Xin đợi một chút.”
“Được.”
Chẳng mấy chốc, vệ sĩ quay trở lại, mở cửa cho cô, cầm máy chiếu tia hồng ngoại cẩn thận dò quét một lượt cơ thể cô rồi đỡ lấy tập album ảnh xem đi xem lại hai lần mới đưa lại cho cô, dẫn cô đi vào trong.
Bước vào trong sân, cô chợt phát hiện căn nhà này quả thật có rất nhiều anh chàng đẹp trai. Người nào cũng cool và đẹp đến như vậy!
Người đàn ông rất đẹp trai ư?!
Theo sự mô tả của khách hàng thì cô không biết đó là người nào đây. Cô đang đau đầu với vấn đề này thì thấy người vệ sĩ dừng lại bên cạnh một người đàn ông. Cô cũng vội vàng dừng bước.
Khi nhìn rõ người đàn ông đó thì cô lập tức nhận ra khách hàng nói đến ai vì căn biệt thự này có người đàn ông như vậy thì những người đàn ông khác không đáng đếm xỉa tới.
Anh ta mặc sơ mi đen, quần âu đen, ngồi trên chiếc ghế mây màu trắng nhìn ra bể bơi.
Rõ ràng trong bể bơi đó chẳng có gì vậy mà anh ta lại đăm đăm nhìn mãi như vậy.
Anh ta toát lên vẻ độc đoán kinh người, còn mang vẻ u buồn khiến phụ nữ không khỏi thương cảm. Khí chất này dễ hút hồn phụ nữ nhất, vì thế khuôn mặt đẹp hơn minh tinh của anh ta trở nên dư thừa.
Anh ta không nói chuyện nên cô cũng không dám nói gì.
Anh ta không nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy.
Cũng không biết qua bao lâu, anh ta ngước mắt nhìn cô một cái, cô bỗng bị ánh mắt sâu thẳm mê hoặc, lồng ngực bị một luồng sức mạnh va đập mạnh, quên mất mình phải làm gì.
Thấy anh ta đưa tay về phía mình, cô mới nhớ ra mục đích cô đến đây, có chút bối rối lấy tập album ra khỏi hộp đưa cho anh ta.
“Đây là ảnh tiểu thư Hàn Thiên Vu chụp ở tiệm ảnh của chúng tôi hơn một tháng trước.”
Anh ta đỡ lấy cuốn album ảnh đặt trên đùi, ngón tay thon dài đặt trên tấm bìa cuốn album màu bỏ bằng mica sáng bóng từ từ nắm chặt, thả lỏng rồi lại nắm chặt... chần chừ không mở ra.
“Hàn tiểu thư nhắn gửi vài lời...” Cô do dự một lúc, đang suy nghĩ nên xưng hô thế nào cho phải.
“Nói gì?” Cuối cùng anh ta thả lỏng tay. Giọng anh ta cũng thật mê hoặc lòng người, trầm ấm, lạnh lùng, còn mang chút tình cảm nhẹ nhàng.
“Cô ấy nói cô ấy yêu anh!” Cô nhìn biểu cảm của anh ta một lúc, không thấy có sự thay đổi gì nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác ớn lạnh.
Anh ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, từ từ mở cuốn album.
Từ lúc hình ảnh cô gái trong ảnh xuất hiện trước mắt anh ta, ánh mắt anh ta không hề di chuyển, thậm chí còn không lật giở trang tiếp theo.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng nhớ như in những lời khách hàng nhắn nhủ nhưng lúc đối diện với anh ta lại ấp úng: “Cô ấy còn nói... cô ấy thực sự, thực sự rất muốn làm... cô dâu của anh... Mỗi tối cô ấy đợi anh về nhà... là vì cô ấy muốn đợi anh.”
Thời gian vẫn trôi đi, lá cây bay rụng, gió nhẹ thổi qua mặt nước bể bơi phẳng lặng, mọi thứ vẫn đang diễn ra nhưng ánh mắt của anh ta lại như đông cứng.
Khi cảm thấy hơi tê chân, cô mới chợt nhận ra mình đã đứng rất lâu. “Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép về đây.”
“Đợi một chút.” Anh ta bỗng hỏi một câu hỏi rất kỳ quặc: “Cô ấy nhắn những lời này từ lúc nào?”
“Khoảng gần hai tháng trước.” Cô cẩn thận nhớ lại, hôm đó là ca làm của cô. “Có lẽ là ngày mồng Chín tháng trước.”
“Mồng Chín?” Ngón tay anh ta vuốt ve ảnh người con gái với đôi mắt ngấn lệ.
Anh ta nói, giọng có vẻ buồn bã: “Thiên Thiên, Hóa điệp... chính là cách em yêu anh ư?”

Lúc rời khỏi, cô cố nhìn lại một lần người đàn ông mê hồn nhất mà từ trước tới giờ cô từng gặp.
Anh ta cầm điếu thuốc đưa lên miệng, tay cầm chiếc bật lửa cứ run lên, không sao châm nổi điếu thuốc.
Anh ta vứt mạnh chiếc bật lửa xuống đất, chiếc bật lửa bằng thép vô tội nẩy lên rất cao rồi rơi xuống.
Người đàn ông bên cạnh anh ta lập tức lấy bật lửa giúp anh ta châm lửa.
Khói thuốc dày đặc, anh ta vẫn xem album ảnh, vẫn là trang đó, ánh mắt vẫn dừng lại ở đó...
Đêm nay không có trăng, căn phòng trống trải tối đen như mực. Hàn Trạc Thần một mình ngồi trên chiếc giường cứng nhắc, trầm tư nhìn cuốn album trong tay.
“Thiên Thiên...”
Hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có trang điểm một chút và đôi môi rạng ngời làm say đắm lòng người.
Hình như cô muốn dành nụ cười hạnh phúc nhất cho hắn nên trong ký ức của hắn, cô cười ngọt ngào, rạng rỡ hơn bao giờ hết nhưng đôi mắt lại ngấn lệ...
“Tại sao giữa yêu và hận... em thà lựa chọn sự tan vỡ mà không thể chọn tha thứ?”
“Tại sao lòng nhân từ của em có thể cho bất kỳ ai mà không thể dành cho anh dù chỉ một chút?”
Hắn ngẩng đầu tựa vào giường, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Căn phòng này đã từng lưu giữ rất nhiều hình ảnh đẹp, cô nằm dưới cơ thể hắn trong ánh đèn màu cam ấm áp, e thẹn cắn môi nhìn hắn. Thân hình trắng nõn, không chút tì vết, đẹp lộng lẫy như một tác phẩm điêu khắc...
Lúc đó cô khiến máu hắn như sục sôi, như điên dại, bây giờ nghĩ lại dằn vặt khôn nguôi!
Vận mệnh như cố ý trừng phạt tội ác của hắn, ban cho hắn người phụ nữ tuyệt vời như vậy, khiến hắn khó lòng bứt ra rồi lại để tuột mất... và khi hắn cam tâm tình nguyện đón nhận sự thật rồi lại cho hắn biết cô yêu hắn cũng sâu sắc như hắn yêu cô vậy.
Nếu có thể lựa chọn, hắn hy vọng cô không yêu hắn, lúc cô giơ con dao lên, trong lòng cô chỉ có hận thù, sự chần chừ, do dự hơn mười phút của cô không phải là mâu thuẫn, giằn vặt vì hắn... Nếu là như vậy, bây giờ cô có thể hạnh phúc chung sống với Cảnh, không cần phải như hắn trải qua đêm dài nhớ nhung.
Hắn rất muốn đến Anh tìm cô, lại lần nữa giam cầm cô ở bên mình, nhưng hắn không thể ích kỷ như vậy.
Sự giằn vặt giữa yêu và hận chắc chắn khiến cô sống rất khổ, nếu không cô đã không lựa chọn thà chết chứ không chịu sống cùng hắn.
Đêm không trăng, nỗi nhớ càng sâu đậm.
Hàn Thiên Vu, người con gái hắn không nên yêu, sao lại xuất hiện vào lúc hắn suy sụp nhất?
Lúc đó cả tâm hồn và thể xác hắn đều mệt mỏi, chán ghét cuộc sống tưởng chừng như vô cùng huy hoàng nhưng thật ra là tàn khốc. Hắn kiên quyết thoát khỏi xã hội đen, đến cả người anh em chí cốt là An Dĩ Phong cũng né tránh không gặp.
Hắn đang ở đỉnh cao, tiền hô hậu ủng thì lại rút khỏi giới giang hồ, hắn có thể chấp nhận được sự hụt hẫng, nhưng việc kinh doanh vô cùng bất lợi, đền tiền hết lần này đến lần khác và luôn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của kẻ khác.
Trong lúc hắn cô đơn, khó khăn nhất, cô đã bù đắp cuộc sống tẻ nhạt của hắn bằng sự ấm áp, dịu dàng.
Mỗi tối mệt mỏi, cô vẫn ngồi ở sofa đợi hắn.
Mỗi lần tâm trạng hắn không tốt, cô vẫn kiên nhẫn và im lặng ngồi trên sofa cùng hắn.
Mỗi lần hắn cảm thấy cô đơn, cô sẽ chơi một bản dương cầm cho hắn nghe, dùng tiếng đàn xoa dịu sự cô đơn của hắn.
Hắn không có cách nào cưỡng lại tình yêu đối với cô. Hắn thích ôm lấy tấm thân mềm mại của cô, vuốt ve bàn tay nhỏ bụ bẫm của cô. Hắn thích uống cà phê cô bưng tới cho hắn, cho dù cô không hề biết thêm chút sữa hay đường vào cốc cà phê đắng ấy. Hắn thích nhìn vào mắt cô, đoán những nhu cầu mà cô không bao giờ nói ra. Hắn đặc biệt thích vứt cô xuống bể bơi để cô chới với, phải ôm lấy cánh tay hắn, mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, lúc đó hắn không thể nhịn được mà cười thành tiếng...
Sau đó, lúc công ty hắn sắp phá sản, An Dĩ Phong dồn toàn bộ tiền cho hắn, còn thuyết phục được mấy lão già trong giới giang hồ dùng tiền dưỡng lão đầu tư cho hắn.
Hắn vượt qua khó khăn, cũng học được cách dùng người từ những thất bại đó, cũng biết làm thế nào để đối phó với những thương nhân trong mắt chỉ có lợi nhuận ấy.
Sau khi mọi việc tốt đẹp trở lại, hắn càng trân trọng tình yêu đối với cô, vì cô, hắn ngấm ngầm trù tính cuộc sống trong tương lai, để toàn bộ cổ phần đứng tên hắn cho cô, còn cung cấp cho Cảnh những điều kiện thuận lợi nhất khi ở Mỹ, cho Cảnh môi trường giáo dục tốt nhất, dự định để Cảnh tiếp quản mọi việc của hắn.
Nhưng tất cả vô tình chệch khỏi quỹ đạo.
Hôm đó, hắn bận bịu cả ngày, đến tối còn hẹn với người ta bàn bạc chuyện kinh doanh.
Lúc vội vã về nhà thay đồ, hắn vô tình nhìn thấy một chai vang đỏ trên bàn, còn có một chiếc bánh ga tô không mấy đẹp đẽ, ánh nến trên chiếc bánh khẽ đung đưa.
Khi nhìn rõ dòng chữ: “Chúc sinh vật vui vẻ!” xiêu vẹo, hắn mới nhớ hôm đó là sinh nhật mình.
Nụ cười rạng ngời nở trên khuôn mặt hắn. Hắn tò mò tìm kiếm dáng người nhỏ bé trong căn phòng tù mù ánh nến, đột nhiên tiếng dương cầm du dương như trong cõi mộng vang lên. Ánh nến mờ nhạt vì cô bỗng trở nên tuyệt diệu.
Cô mặc bộ váy áo dài màu hồng phấn, mái tóc đen dài bóng mượt thả sau lưng càng làm nổi rõ đôi vai gầy.
Dưới ánh nến hiền hòa, một hình bóng nhỏ bé như xâm chiếm mọi ngóc ngách chưa ai từng trú ngự trong trái tim hắn.
Trái tim hắn dấy lên sự kích động mãnh liệt đến khác thường, hắn muốn ôm tấm thân gầy nhỏ bé ấy vào lòng, bảo vệ, che chở cho cô.
Hắn muốn nắm chặt lấy tay cô, để cô mãi mãi ở bên hắn, trong tầm mắt của hắn.
Hắn còn muốn cô chỉ thuộc về hắn, cả đời chỉ thuộc về mình hắn mà thôi!
Cô chơi xong bản nhạc, bước tới bên hắn, ngẩng lên cười với hắn.
Đôi má cô trắng hồng, có chút bầu bĩnh. Ánh mắt cô mơ hồ, trong trẻo như dòng nước suối, hắn đắm chìm trong đó. Đôi môi cô như trái anh đào chín mọng, bóng bẩy mê hồn khiến hắn thật muốn nếm thử...
“Chúc mừng sinh nhật!” Cô nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
“Ừ.” Hắn có chút bối rối, vội rời mắt nhìn xuống đồng hồ mà không rõ là mấy giờ.
Cô thấy hắn xem đồng hồ liền hiểu ý, lập tức lấy áo mặc cho hắn, kiễng chân giúp hắn cài từng chiếc khuy.
Mùi thơm thiếu nữ quấn quyện lấy hắn, mùi vị đó hoàn toàn không giống mùi nước hoa đậm đặc.
“Thiên Thiên?” Hắn không khỏi ngắm nhìn khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp hít thở của cô, vòng eo thon, và cả cặp đùi trông rất mượt mà.
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm.”
“Mười lăm...” Hắn thầm than thở.
Xem ra quả là đã rất lâu hắn không đụng đến phụ nữ, bỗng nhiên biến thái đến mức nảy sinh dục vọng với một cô bé mười lăm tuổi!
Đêm đó, hắn vô cùng khó chịu rút cánh tay ra khỏi người phụ nữ với thân hình khiêu gợi cứ ôm chặt lấy tay hắn. Hắn bỗng nhận ra một vấn đề:
Thích một người con gái có thể cần khá lâu.
Yêu một người con gái thì chỉ cần một giây!
Act 3

Bận bịu cả ngày, trong cơn gió lạnh lẽo, Hàn Trạc Thần bước ra khỏi quán bar.
“Ông muốn đi đâu?” Người lái xe hỏi hắn.
Hắn bỗng không biết phải trả lời ra sao.
Đến hộp đêm?
Vừa nhìn thấy những phụ nữ trang điểm diêm dúa, lòe loẹt hắn đã thấy đau đầu, lần trước đến đó có một cô gái rất xinh đẹp nũng nịu ngồi lên đùi hắn, lúc đó hắn có cảm giác như bị phụ nữ cưỡng bức.
An Dĩ Phong bảo hắn nên đến bệnh viện khám thử xem có phải bị bệnh hay không thì hắn nói không phải là hắn không muốn, chỉ là sự đang lúc vui vẻ, phấn khích nhất bỗng phát hiện người con gái trong lòng hắn không phải là cô. Hắn chịu đủ cảm giác trống trải sau khi trút hết dục vọng rồi.
Thực tế, hắn cũng không muốn.
Từng lên giường với người con gái hắn yêu sâu sắc, trải qua cảm giác khi dục vọng lên đến đỉnh điểm được cô ôm hôn, được bàn tay ấm áp của cô vuốt ve thì người phụ nữ có thân hình hoàn mỹ đến đâu cũng không thể khiến hắn khao khát.
Về nhà?
Khi thấy chiếc sofa trống trải, đầu hắn càng đau hơn.
Ngồi trên xe, hắn vọng nhìn khách sạn vàng son lộng lẫy sáng ánh đèn, nhìn từng cặp tình nhân ôm nhau, nở nụ cười say đắm bước vào khách sạn. Hắn chỉ nghe thấy tiếng dương cầm trong xe, hút từng điếu thuốc.
Hắn có khách sạn sang trọng đến vậy, có thể khiến vô số người có căn phòng ấm áp trong đêm tối. Hắn còn có đủ nơi vui chơi giải trí như tiệm mát xa, sòng bạc, câu lạc bộ cao cấp, rất nhiều nơi có thể khiến vô số đàn ông muốn bỏ mà không bỏ nổi, vậy mà trong đêm tối hiu quạnh hắn luôn không có nơi nào để đi.
Hắn hút hết một bao thuốc, lái xe của hắn xem ra có vẻ hơi mệt mỏi, vệ sĩ đứng ngoài xe cũng đứng đến đờ cả người.
Hắn nhìn quán cà phê phía đối diện, mở cửa xe nói với mấy vệ sĩ: “Vào đó uống tách cà phê.”
Sau khi Thiên Thiên rời khỏi, đã lâu rồi hắn không uống cà phê.
Quán cà phê không lớn lắm, chỉ có vài người, hắn chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
“Tiên sinh, ngài muốn uống cà phê gì ạ?” Cô nhân viên phục vụ hỏi.
“Blue Mountain.” Hắn ngừng một lát nói tiếp: “Thêm sữa, thêm đường.”
Hắn buồn chán cầm lấy gạt tàn, định châm thuốc thì ánh mắt lập tức bị tấm lót cốc kỳ quặc thu hút. vốn phải là một tấm lót cốc trắng sạch nhưng nó lại nhuốm màu xanh đen, trên đó chi chít những dòng chữ mơ hồ.
Hắn nhìn lên những dòng chữ đó, điếu thuốc trên tay cũng biến dạng.
Cô nhân viên phục vụ nhìn thấy thái độ của hắn, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi thay cái khác cho ngài.”
“Không cần.” Bàn tay cầm tấm lót cốc bắt đầu lạnh buốt.
Cô phục vụ tươi cười giải thích với hắn: “Đây là do một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu viết! Khoảng mười mấy ngày liền, hôm nào cô ấy cũng đến đây, từ sáng đến tối đều nhìn về phía khách sạn đối diện, viết đầy chữ lên trên tấm lót đó.”
Hắn nhìn ra cửa sổ, xe hắn đang đỗ bên dưới.
“Sau đó thì sao?”
“Chúng tôi không biết rốt cuộc cô ấy viết cái gì nhưng chúng tôi đoán cô ấy thầm yêu một người đàn ông trong khách sạn phía đối diện nên giúp cô ấy giữ lại tấm lót, hy vọng có ngày người đó sẽ đến đây, nhìn thấy những dòng chữ cô ấy viết.”
Cốc cà phê cạnh tay hắn đã nguội ngắt, hắn vẫn ngồi nhìn tấm lót cốc trong tay, nhìn mãi cho tới khi mọi thứ trước mắt hắn đều mơ hồ. Người khác có thể không nhìn ra trên đó viết gì nhưng hắn nhìn được. Đó là năm chữ viết đi viết lại mấy nghìn, mấy vạn lần: Thần, em, yêu, anh, đợi.
Hắn nghĩ cô ấy chắc chắn muốn hắn biết rằng:
Thần, em yêu anh...

Anh đợi em...

Hắn mỉm cười vuốt ve dòng chữ trên đó, dường như nhìn thấy hình bóng cô ngồi đây, cúi đầu viết chữ.
Hắn nhớ cô làm việc gì cũng rất nghiêm túc, cô cúi đầu, mái tóc dài che mặt, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu...
Hắn mỉm cười cầm miếng lót cốc, nhìn ra chiếc xe ở ngoài khách sạn. “Thiên Thiên, anh sẽ không ép em nữa... Anh đồng ý với em, anh có thể đợi, đợi đến khi em quên đi thù hận, đợi đến khi em có thể tha thứ cho anh, cho dù có bao lâu... anh cũng nhất định đợi em trở về.”
Act 4

Hôm nay là ngày giỗ mẹ hắn. Hàn Trạc Thần cầm một bó cúc trắng bước đến trước bia mộ, không hề ngạc nhiên khi thấy cảnh sát Vu cẩn thận lau tấm bia mộ.
Ông đã già, tóc đã lốm đốm bạc, ngay cả bộ cảnh phục phẳng phiu cũng không che nổi tấm lưng gù không gượng thẳng được nữa.
Hắn thử mấy lần, cuối cùng cũng thốt nên lời: “Bố!”
Gọi rồi mới phát hiện dễ hơn hắn tưởng nhiều.
Cảnh sát Vu vội xoay người, mắt ngấn lệ.
Hàn Trạc Thần tươi cười, điềm tĩnh nói: “Nghe nói bố nghỉ hưu rồi.”
“Đúng vậy! Cuối cùng có thể về hưu nghỉ ngơi rồi.” Cảnh sát Vu cúi đầu, tiếp tục lau chùi bia mộ. “Bố đã làm thủ tục xuất ngoại, mấy ngày sau sẽ đi Australia dưỡng lão.”
“Ừm. Australia là một nơi tốt.”
Hắn đặt bó cúc trong tay xuống cạnh bó ly trắng phía trước bia mộ.
Đã lâu, trong trái tim hắn luôn có rất nhiều nút thắt không cởi được. Từ khi Thiên Thiên rời khỏi hắn, hình như hắn cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng và hiểu ra mọi thứ.
Ân oán chẳng qua chỉ là thứ dùng để dằn vặt nhau, học được cách tha thứ cho người khác thì mình mới được giải thoát.
Cuộc đời vốn ngắn ngủi, khi có thể cười thì đừng nên để mình hận thù, đặc biệt là không nên căm ghét người quan tâm đến mình.
“Thần, cảm ơn con có thể tha thứ cho ta.” Cảnh sát Vu cười khổ, giọng nói hơi run. “Ta chưa bao giờ dám ước mong con vẫn có thể gọi ta một tiếng: bố.”
“Năm đó, bố cũng vì muốn tốt cho con.”
Cảnh sát Vu nhìn hắn, cuối cùng nước mắt chảy xuống: “Suy cho cùng đều là sai lầm của bố, nếu bố không làm mất súng, con cũng sẽ không...”
“Việc đã qua rồi, nói những việc đó còn có nghĩa lý gì đâu.”
“Thần, là tại bố đã phá hỏng tương lai của con, làm hỏng cả đời con.”
“Bố! Bây giờ con đang sống rất tốt, xã hội đen rất thích hợp với con.” Hàn Trạc Thần cầm lấy chiếc khăn mùi xoa trong tay ông, lau lớp bụi trên tấm bia mộ, từng chút một. “Hơn nữa, con đã sớm nói với bố, không phải là vì bố mà là vì mẹ con, tiếc rằng bà không có phúc phận, không thể đợi đến lúc cùng bố đến Australia an hưởng tuổi già.”
“Còn con thì sao?” Cảnh sát Vu khẩn khoản nhìn hắn. “Dừng tay thôi, cùng bố đến Australia sống những tháng ngày thanh tịnh.”
Hắn có chút dao động, từng trải trong giới giang hồ chém chém giết giết, cũng từng sống trong giới kinh doanh giết người không dao rồi, đến nay những thứ hắn đáng được sở hữu cũng đã sở hữu rồi, những thử bỏ lỡ cũng đã lỡ rồi, cũng nên tìm nơi yên tĩnh sống cuộc đời yên tĩnh thôi!
Hắn gật đầu: “Con đang đợi một người, đợi cô ấy trở về thì con nhất định sẽ đưa cô ấy đi gặp bố.”
“Đến lúc đó bố sẽ làm món cá kho mà con thích ăn nhất.”
“Cảm ơn!”
Trong nghĩa địa trầm lắng, họ nhìn nhau cười.
Có những ân oán muốn cởi bỏ rất dễ, không phải cần quên nó đi mà là nhìn thẳng vào nó, đổi một góc độ khác để lĩnh hội những điều khó nói của người khác.
Chiều tối, Hàn Trạc Thần mua một bó hoa loa kèn nhện đỏ đặt bên bia mộ trong một nghĩa địa khác.
Hắn nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Người con gái trong ảnh đang cười với hắn.
Hắn dùng khăn mùi xoa lau tấm bia mộ bằng đá Đại Lý, cười nói: “Em xem, chỉ có anh là nhớ sinh nhật em...”
“Diệp Thiên Vu, tha thứ cho anh! Bây giờ, cuối cùng anh mới hiểu anh đã tàn nhẫn với em đến nhường nào.”
Act 5

Hai năm, đối với một số người thì rất ngắn, nhưng đối với người đang nhớ nhung thì quá dài, cho nên đối với người đang chờ đợi, chỉ cần nghe thấy một chút tin tức cũng đáng phấn khích, chỉ trừ một tin...
Hàn Trạc Thần ngồi trong nhà hàng của khách sạn, trầm lặng nghe bản dương cầm đang được phát ra.
Hai chàng trai trẻ ngồi bàn bên cạnh đang tán gẫu. Một người nghe xong, tỏ vẻ thắc mắc: “Công ty giải trí chẳng hiểu đang nghĩ gì nữa, đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ để lăng xê cho một cô gái chẳng bao giờ dám lộ diện?”
“Cậu chẳng biết gì cả. Tôi từng gặp cô gái này rồi, vô cùng mê hồn, khiến Mạnh Huân thần hồn điên đảo”, một thanh niên khác nói.
Hàn Trạc Thần rót đầy rượu vang đỏ vào ly, uống cạn một hơi tiếp tục nghe họ nói chuyện.
“Thảo nào!” Chàng trai trẻ khinh thường bĩu môi. “Nói thật, chơi dương cầm cũng khá hay, cô ấy mà không đi theo con đường này thì vẫn có cơ hội nổi tiếng mà.”
“Không như cậu tưởng đâu... Tôi nghĩ Mạnh Huân có ý với cô ấy là thật tình đấy. Tôi còn nghe nói Mạnh Huân bảo Hàn Thiên Vu tháng sau sẽ về nước, họ định chính thức đối mặt với giới truyền thông và tuyên bố tin đính hôn.”
“Mạnh Huân quả nhiên thật lợi hại, biện pháp đỉnh như vậy, cô gái này không nổi tiếng mới lạ. Đến lúc đó, hắn thua lỗ bao nhiêu đều có thể kiếm lại.”
Bọn họ vẫn đang tiếp tục tán gẫu. Hàn Trạc Thần thả chiếc ly đã vỡ vụn trong tay, đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng.
Hắn vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường như vậy, đôi vai đó luôn có thể chống đỡ được cả bầu trời, chịu đựng được những đau khổ mà người khác khó có thể chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.