Ngũ Hành Online

Chương 42:




“Người thứ năm...” Lăng Vân thở dài.
“Bọn họ đều câm điếc sao?” Tra Tra Tạc rất không thể lý giải.
“Bọn họ là đang làm nhiệm vụ sao? Nhưng làm nhiệm vụ sao không thể nói chuyện a?” Thiên Lí thực nghi hoặc.
“Chẳng lẽ sợ chúng ta đoạt?” Mạc Nhật đưa ra lời giải thích có chút hợp lý.
“Nhưng bọn họ ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.” Phi Sa bác bỏ.
“Chúng ta đi vào trong nhìn chút xem sao.” Lạc Hải đưa ra đề nghị.
“Hảo.” Vân Hải đồng ý, những người khác không phản đối.
“Liên Quyết, anh có sao không?” Phi Sa vừa định cùng mọi người, mới phát hiện Liên Quyết vẫn luôn bên cạnh mất tích. Nhìn lại, mới phát hiện anh đang ngẩn người với dòng suối nhỏ.
“Dòng suối nhỏ này có chút kỳ quái...... A!?” Liên Quyết mới nói với Phi Sa nửa câu liền quay đầu lại, cảm thấy phía sau có một lực hút muốn hút anh xuống, chờ mọi người đuổi tới, thân ảnh của Liên Quyết đã không còn đó nữa.
“Sao, sao lại thế này?” Tiếng của Tra Tra Tạc đều có chút run rẩy.
Phi Sa cùng Mạc Nhật bảo mọi người lui ra phía sau, sau đó tự mình ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét vị trí Liên Quyết vừa rơi, nhưng không hề phát hiện được gì.
“Liên Quyết......” Phi Sa ban đầu không quá lo gì cũng có chút lo lắng, không ngừng hô trong kênh tán gẫu đội, dù sao tất cả đều có thể trên kênh tán gẫu gọi người, mọi người cùng hô, hô nửa ngày, như trước không ai đáp. Thấy thế, Phi Sa thậm chí nghĩ muốn nhảy xuống suối tìm, may mắn được Mạc Nhật gần nhất nhanh tay lẹ mắt bắt lại.
“Phi Sa, trước đừng có gấp, có lẽ đây là một nhiệm vụ.” Thiên Lí an ủi y.
“Tớ sợ đây là BUG gì thì nguy rồi. Không được, tớ phải logout tới qua máy chủ nhìn xem sao.” Nói xong Phi Sa liền mở thái đơn chuẩn bị logout “Sao lại thế này?”
Vân Hải vừa định nói, em ra nhìn xem sao đi, tụi anh tiếp tục ở đây tìm xem, chợt nghe Phi Sa vốn phải logout đột nhiên la lên. Chạy qua nhanh hỏi.”Làm sao vậy?”
“Hệ thống thông báo nói chúng ta đang ở trong nhiệm vụ, cấm đăng xuất.” Phi Sa nhìn hệ thống thông báo ba giây, mới hòa hoãn lại, nói cho mọi người.
“Di? Chẳng lẽ chúng ta bất tri bất giác gây ra nhiệm vụ gì?” Lăng Vân cũng thử đăng xuất, nhưng cũng không được.
“Trên bảng nhiệm vụ không nói nhiệm vụ gì cả.” Lúc Thiên Lí nghe Phi Sa nói liền mở bảng nhiệm vụ ra, nhưng mặt trên cái gì cũng không có.
“Đừng lo lắng, chỉ cần là nhiệm vụ thì còn có cách giải quyết. Không phải BUG là tốt rồi.” Lời nói của Mạc Nhật làm Phi Sa thoáng bình tĩnh lại. Bắt đầu nghĩ lại chuyện vừa mới thấy.
“Người không nói lời nào, dòng suối nhỏ kỳ quái, rồi mấy thứ lộn xộn, Liên Quyết đột nhiên biến mất, mọi người trong lúc đó có liên hệ gì sao?” Vân Hải nhẹ giọng nói, những người khác cũng suy nghĩ. Đang lúc mọi người mặt co mày cáu thì truyền đến tiếng của một đứa bé.
“Các ngươi thật ầm ĩ a” Mọi người cẩn thận tìm kiếm nơi thanh âm phát ra, tìm nửa ngày sau mới phát hiện thanh âm ngọt ngào này dĩ nhiên là từ dòng suối truyền đến, nói đúng hơn là một mỹ nhân ngư mê người. Thật sự rất mê người, đại khái là dài bằng một nửa cách tay.
“Ngươi là ai?” Vân Hải đại biểu lên tiếng. Phi Sa sốt ruột vội vàng hỏi: “Người bạn rơi xuống trong suối rồi biến mất của chúng ta cũng là do ngươi làm?” Ngoài miệng hỏi như vậy, trên tay Phi Sa đã chuẩn bị tốt công kích.
“Ngươi nếu dám công kích ta, bạn của ngươi sẽ không còn mạng nữa.” Mỹ nhân ngư giống như xem thấu động tác của Phi Sa, nhàn nhã trong suối bơi qua bơi lại, tuyệt không lo lắng.Nhưng lời nói của nó thành công làm Phi Sa dừng động tác.
“Có ý gì?” Phi Sa nhìn thẳng mỹ nhân ngư có khuôn mặt xinh đẹp nụ cười tà ác mê người kia. Đương nhiên tà ác chính là theo quan điểm cá nhân của Phi Sa, trên cơ bản theo lời người ngoài thì nụ cười của nhân ngư hẳn là dùng sáng lạn hình dung mới đúng.
“Vương miện của ta rớt, giúp ta tìm được vương miện ta liền nói cho ngươi.” Ngay cả Lạc Hải tính tình tốt nhất cũng muốn đá nó, nhân ngư rốt cục lại mở miệng: “Thời gian của các ngươi chỉ cần 60 phút, trong quá trình tìm kiếm không thể nói chuyện. Sau khi tìm được thì tới đây giao đồ ta. Phải nhớ kỹ nga, nếu các ngươi vượt quá thời gian hoặc là trái với quy định thì cũng chỉ có thể quay về Tân Thử Thôn tìm bạn của các ngươi.” Cùng với tiếng cười hì hì hì, nhân ngư biến mất trong suối.
Trên tay mỗi người xuất hiện một cái đồng hồ cát, xem ra thời gian đã muốn bắt đầu. Tuy là có nghi vấn, vì Liên Quyết, mọi người đành phải chịu đựng không nói ra, dù sao thật vất vả tới cấp cao vậy rồi, luyện lại thì rất thê thảm. Bất quá mọi người rốt cục cũng biết, vì sao hỏi nhiều người vậy lại không có ai nói chuyện, hiện tại bọn họ cũng thành câm điếc.
Trên mặt đất sờ soạng nửa ngày, không thể cho nhau câu thông, không biết cái gọi là vương miện kia có dạng gì, mọi người đành phải đem mấy thứ nhìn qua giống, thậm chí không giống toàn bộ nhặt lên, ai biết cái vương miện của con cá BT kia có phải à dạng như họ nghĩ hay không. Không thể giảm gánh nặng, cũng không có thể giao cho người khác, mọi người nhìn lẫn nhau một chút, đều có chút buồn cười, bởi vì bộ dáng hiện tại của đối phương nhìn không khác gì mấy người kỳ quái. Xem ra những người đó cũng giống họ, đội hữu vô ý bị kéo xuống suối. Bất tri bất giác nhanh tới 1 tiếng, lúc cát trong đồng hồ cát không còn lại bao nhiêu, mọi người cực có ăn ý đi tới nơi ước định với nhân ngư. Nhìn nhìn mấy thứ trong tay đối phương, không biết vương miện theo lời nói của nhân ngư có ở trong không, cấp của Liên Quyết không thể bão trụ, hiện tại chỉ có thể nhìn vận khí.
Cát trong đồng hồ cát rơi xuống hết rồi biến mất, nhưng nhân ngư lại chậm chạp không hiện ra, tất cả mọi người không dám nói lời nào, chỉ có thể từ ánh mắt càng ngày càng bốc hỏa nhận ra mọi người đang phẫn nộ. Khi Thiên lÍ nâng tay chuẩn bị cho suối một cái đông kết, nhân ngư rốt cục lại xuất hiện.
Nó vẫn như cũ là nụ cười khiếm biển kia, chậm rãi nhìn về phía mọi người, sau đó đi lên bờ, có trời mới biến nhân ngư này lớn lên thế nào, sau khi lên bờ nguyên bản cái đuôi vàng rực rỡ kia biến thành đôi chân, tuy rằng vóc dáng rất nhỏ nhưng nó không ngại kiểm tra từng cái trong tay mọi người. Khi thật vất vả kiểm tra cái cuối cùng trong tay Thiên Lí xong, nó không chỉ không tuyên bố đáp án, thế nhưng lại kiểm tra lại lần nữa, đợi cho sau khi kiểm tra xong lần ba, mới chậm chạp trở lại trong xuối, biến thành bộ dáng nhân ngư. Sau đó giả bộ đáng tiếc tuyên bố: “Thật đáng tiếc. Mấy thứ trên tay các ngươi không phải của ta.” Sau đó trước khi mọi người muốn đá nó, biến mất trong suối. Trong không trung loáng thoáng truyền đến tiếng nhân ngư: “Nhưng thấy các ngươi nghe lời cấp cho ta không ít lạc thú, đem bạn của nhóm ngươi trả lại các ngươi đấy.” Lời dứt, Liên Quyết xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thật tốt quá, Liên Quyết anh rốt cục đã trở lại.” Kỳ thật Tra Tra Tạc cũng không hoài niệm ca ca của mình như vậy, chẳng qua một giờ không nói chuyện, quyền luyện giọng cũng biến mất. ( Ellie: câu này chém, chả hiểu nó ghi gì cả TT^TT)
“Cái con cá chết tiệt kia, cái tên biên tập chương trình kia, em phải xóa nó!!! ” Cảm thấy phát điên nhất là Phi Sa, y thậm chí còn nghĩ muốn về công ty, tìm đoạn chương trình này tiến hành xóa. Nhưng may mắn bị Liên Quyết kéo lại.
“Tuy rằng làm có chút ác, nhưng cũng không phải là một chương trình vô dụng.” Liên Quyết ý bảo mọi người rời khỏi đây, sau đó mọi người chậm rãi nói tình huống sau khi anh biến mất.
“Tuy rằng làm có chút ác, nhưng cũng không phải là một chương trình vô dụng.” Liên Quyết ý bảo mọi người rời khỏi đây rồi mọi người hãy chậm rãi nói tình huống sau khi anh biến mất.
Rời khỏi suối nhỏ, mọi người tìm một nơi để nghỉ ngơi.
“Các ngươi bị nhân ngư giao cho gì.” Liên Quyết tùy tay cầm lấy một cái lạp xưởng nước ăn, hoàn toàn không để ý phản ứng của mọi người sau khi nghe được.
“Cái gì?” Phi Sa xông lên phía trước một phen đoạt lấy lạp xưởng trong tay Liên Quyết, một bộ anh không nói rõ thì em sẽ không để yên.Thấy tình cảnh vậy, Liên Quyết đành tao nhã lau miệng, tiếp tục nói tiếp.
“Kỳ thật gây ra nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ chính là anh, cũng không phải mọi người. Nhân ngư kia là một, ừm giống như một người sứ giả vậy, à không đúng là cá. Nhiệm vụ của nó chính là nói cho mọi người tôi không sao, kiên nhẫn chờ 1 tiếng là tốt rồi.Nhưng theo cấp trên của nó, cũng chính là NPC tôi tiếp nhận nhiệm vụ nói, hắn bình sinh thích nhất là chỉnh người, cho nên......” Liên Quyết dừng một chút, thấy sắc mặt mọi người không tốt, cho nên lập tức bổ sung một câu “Đó không liên quan tới tôi, mọi người không cần nhìn tôi như vậy.”
“Nói, tiếp, đi!” Lúc này là Mạc Nhật nói, theo giọng của anh có thể nghe ra hiện tại tâm tình anh không tốt lắm, người thông minh như Liên Quyết đương nhiên sẽ không không biết, huống chi thái tuế bên cạnh cũng nhìn như thế. Vì thế vội vàng nói tiếp: “Lúc ấy tôi ở bên dòng suối, cảm thấy suối có chút kỳ quái, không biết mọi người có chú ý không, suối nước có một nơi cấm bất động.” Liên Quyết lấy tay vẻ cái vòng tròn ước chừng đủ hai người đứng, rồi tiếp tục nói: “Tôi thử ném cục đá xuống, nhưng không có phản ứng. Chờ tới lúc tôi muốn mọi người đến xem, đột nhiên có một lúc hút rất mạnh hút tôi xuống. Xác thực là bị hút vào một không gian khác. Nơi đó có một lão nhân bảo tôi giúp hắn một việc, phải hoàn thành trong một giờ. Nếu không hoàn thành tôi có thể bị đưa về Tân Thủ Thôn, trong lúc làm nhiệm vụ không được liên hệ với ai.”
“Nói đúng ra là nếu anh không hoàn thành sẽ bị giảm một cấp?” Lăng Vân chen vào nói.
“Sai.Chỉ bị đuổi về Tân Thủ Thôn mà thôi. Nhân ngư cố ý làm các ngươi hiển lầm.” Nói đến đây, Liên Quyết nhịn không được cười trộm.
“Nói như vậy anh vẫn biến tình huống của chúng ta ở trên?”
“Ân, chỉ biết đoạn đầu. Sau dó tôi lại rời khỏi lão nhân kia, liền nhìn không thấy.” Liên Quyết vơi vớt sự trong sạch của mình, chỉ sợ bọn họ giận chó đánh mèo lên người mình.”Tốt lắm, đừng xóa, tôi tiếp tục nói. Nhiệm vụ cũng không khó, chỉ là tới một nơi lấy một thứ về là được. Chẳng qua quái thủ môn kia cũng khó giải quyết. Nhưng may là trên người tôi mang nhiều được. Tôi ở trong vòng một tiếng rồi trở lại. Nhận thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, lão nhân cho ta này.” Nói xong Liên Quyết từ trong túi đồ lấy ra một tấm da dê đưa cho Thiên Lí.
“Đây là gì?” Tiếp nhận da dê, Thiên Lí cẩn thận xem xét. Phát giác phía trên cái gì cũng không có.
“Tôi vốn nghĩ cậu sẽ biết.” Liên Quyết tiếc nuối nói. Những người khác cũng lấy tấm da dê tỉ mỉ quan sát, đều không thu hoạch được gì.”Nhưng tôi nghĩ cái này có chút quan hệ với Kim Chi Huyễn Các. Trước khi đưa tôi về, lão nhân đã từng cho tôi nhìn xem Kim Chi Huyễn Các.”
“Nhưng chúng ta ở Tiên giới lâu như vậy, không biết Kim Chi Huyễn Các ở nơi nào a?”
“Ta biết.” Tra Tra Tạc vừa dứt lời, lại một thanh âm tiến vào. Không phải là tiếng của một người giữa họ, lại còn quá phận quen thuộc. Mấy người xúc động đã muốn bắt đầu xoa tay chuẩn bị oánh lộn.
“Mấy người mà đánh ta thì không thể đi Kim Chi Huyễn Các được đâu đó.” Vẫn là ngữ điệu khiếm biển, nhưng xté thấy lời nó chính là sự thật, mọi người vẫn là hít sâu một chút, âm thầm nói với bản thân không cần so đo với nó. Chen vào nói với họ chính là tên nhân ngư BT bắt họ lụm rác một tiếng.
“Tốt lắm, để chúng ta nhận thức lại lần nữa. Ta gọi là Dư Du.” Đó là một nhân ngư chỉ có bây lớn, nga, ở trên bờ không cái đuôi, cho nên không phải là nhân ngư. Uốn nắn lại, cái người nho nhỏ chí có bây lớn nghiêm trang vươn tay tự giới thiệu.
“Ân, xin chào, Dư Du.” Thấy những người khác đều bất động, tinh thần hảo tiên sinh thật là tốt của Lạc Hải phát tác, cậu cúi người, đưa một ngón tay đặt lên bàn tay nhỏ bé, lắc hai cái, coi như là bắt tay.
“Nói mục đích của ngươi.” Phi Sa ghét nhất là người này, cho nên khẩu khí đương nhiên rất kém. Nhưng Dư Du cũng không so đo.
“Đợi các ngươi lâu như vậy, giờ mới đến, đúng là lâu chết đi được. Nhưng đến đây là tốt rồi. Đi thôi.” Bỏ lại một câu không rõ, Dư Du liền dẫn đầu chạy lấy người, nện bước còn rất nhanh, đáng tiếc còn nhỏ, nhanh nữa cũng chạy không tới đâu. Chỉ thấy Mạc Nhật chân to duỗi ra, liền xách Dư Du lên. Chính là cách xách mà anh đã dùng với Bạch Bạch.
“Tiểu tử kia, nói cho rõ, nếu không hắc hắc......” Mọi người khi uy hiếp người đầu lấy câu hắc hắc để kết thúc, Mạc Nhật tựa hồ cũng không có sáng ý gì.
“Ngươi bắt ta cũng vô dụng, Thủy bá bá bảo ta đưa các ngươi đi Kim Chi Huyễn Các, mấy cái khác ta cũng không biết.” Tuy rằng bị xách ở giữa không trung, Dư Du cũng không có giãy dụa, dù sao cũng tránh không thoát.
Mạc Nhật buông nó xuống, một đám người tựa hồ dùng mật ngữ nói gì đó, sau đó bắt Dư Du dẫn đường.Nhưng Dư Du thật sự đi quá chậm, Mạc Nhật nhìn không được, liền cho nó ngồi lên người Na Á Tư, thật nhanh chút. Na Á Tư cũng không phản đối, hơn nữa tựa hồ phi thường vui. Đối với tình huống quỷ dị này, Mạc Nhật đem nó quy kết nguyên do do thời tiết tốt ( hãn |||).
Tiên giới không thể so với Nhân giới, tuy rằng chỗ rất lớn, nhưng lại không có kiến trúc gì, thành trấn cũng không nhiều, mọi người dưới chỉ dẫn của Dư Du, đi choáng đầu hoa mắt, ngay cả phương hướng cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Liền như vậy đi ước chừng 3 ngày, bọn họ đi tới một chỗ chồng chất đầy đá.
“Đây là sao?” Thiên Lí cảm thấy rất kỳ quái. Tiên giới rất hiếm có mây tích tụ, đá chồng chất còn rất ít gặp.
“Đường đi qua Kim Chi Huyễn Các a.” Dư Du vỗ vỗ Na Á Tư ý bảo mình phải xuống. Làm Mạc Nhật phải té vỡ kính chính là Na Á Tư bình thường túm túm kia thế nhưng thực nghe lời ngồi chồm hổm xuống, cho Dư Du đứng trên mặt đất.
“Đừng có ở đây mà nhìn, mau tới tìm với ta.” Dư Du ở đống đá sờ soạng nửa ngày, nhặt lên hòn đá nhỏ, giơ lên nói với mọi người.”Tìm đá có ký hiệu này, đây là chìa khóa đi qua Kim Chi Huyễn Các.” Bởi vì hòn đá trên tay Dư Du thật sự quá nhỏ, cho nên mọi người nhìn nửa ngày mới nhìn thấy dạng ký hiệu trên hòn đá kia.
“Em tìm được rồi.” Tra Tra Tạc là người thứ nhất tìm được hòn đá, sau đó nhiệt tâm nói với Lạc Hải: “Lạc Hải em giúp anh tìm một hòn nha.”
“Cám ơn.” Lạc Hải ngẩng đầu cho Tra Tra Tạc một cái mỉm cười: “Nhưng tôi cũng tìm được rồi.”
Trải qua một phen cẩn thận tìm tòi, tất cả mọi người tìm được hòn đá có ký hiệu giống nhau, theo sau bộ dáng của Dư Du, giơ cảo hòn đá nói khẩu quyết. Chờ nói xong chữ cuối cùng, chỉ thấy một chùm tia sáng hiện lên, chờ mọi người lại mở to mắt, đã muốn đi tới một cung điện tráng lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.