Ngự Hoàng

Chương 123: Tắm rửa sạch sẽ




Vân Dương ngay cả nhà trọ cũng không tới, trực tiếp kéo người kia tới phòng tắm công cộng, bên trong còn có người đang tắm, Vân Dương nhìn cũng không nhìn, vứt cho ông chủ một thỏi bạc, liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Ngôn Vô Trạm chỉ thấy một đám thân thể trắng bóng nhanh chóng vụt qua trước mặt, chưa kịp nhìn cho kỹ, trong phòng tắm này cũng chỉ còn lại hai người hắn và Vân Dương.
Sau đó, Vân Dương ném hắn vào trong hồ.
Nước ấm áp liền ngập đầu, may mà Ngôn Vô Trạm đã sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt rơi xuống nước liền nín thở, nếu không e là hắn sẽ nếm được mùi nước tắm.
Tư thế Ngôn Vô Trạm không tính là ưu nhã bắt đầu bơi, nước nhanh chónh lướt qua trước mắt, khả tầm nhìn chưa kịp khôi phục, bên cạnh lại văng lên một đám bọt nước...
Vân Dương cũng nhảy xuống theo.
Ngôn Vô Trạm muốn hỏi y phát điên cái gì, muốn tắm thì tắm đàng hoàng, làm gì có ai mặc quần áo...
Hắn đang nghĩ, tay ở trong nước đã bị Vân Dương nắm lấy, nháy mắt tiếp theo, người kia bị y thô lỗ kéo vào trong lòng...
Thật ra mà nói, bị Vân Dương ấn vào chân của y, bộ dáng kia của Ngôn Vô Trạm, giống như là trẻ nhỏ sắp bị đòn, nằm lên đùi cha mình...
Mà Vân Dương cũng thật sự cở quần hắn ra.
Có điều không có đánh vào mông, lại cởi toàn bộ quần áo hắn xuống...
"Ngươi làm gì?" Bị Vân Dương lăn qua lăn lại, mấy lần đầu chìm vào trong nước, Ngôn Vô Trạm cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn một cước đá lên bụng Vân Dương, nhân lúc y buông tay, vội vàng từ trong nước cao đến thắt lưng đứng lên, nực cười, hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn lại có thể sặc nước chết trong phòng tắm này sao.
Nhưng nếu Vân Dương còn tiếp tục, Ngôn Vô Trạm cũng không dám chắc.
Hắn không rảnh cùng Vân Dương phát điên, Ngôn Vô Trạm chuẩn bị leo lên, nhưng chân trước vừa nhảy khỏi hồ liền bị Vân Dương kéo lại, trong nháy mắt lại rơi vào trong nước, ngón tay Vân Dương cắm vào...
Thuận theo lực rơi của thân thể, ngón tay Vân Dương trực tiếp tiến vào sâu nhất, Ngôn Vô Trạm không kịp đề phòng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng được, trực tiếp quỳ vào trong hồ.
Làm gì có ai càn quấy như vậy chứ...
Dáng vẻ bệ vệ của Ngôn Vô Trạm thoáng cái liền mất đi không ít.
Vân Dương không dừng lại, cơ bản cũng không để ý đến cảm giác của Ngôn Vô Trạm, y ôm lấy eo hắn, ngón tay kia mạnh mẽ ở trong thân thể hắn tới lui...
So với chơi đùa, dáng vẻ kia càng giống như đang tẩy rửa hơn...
Tẩy rửa rất cố sức, động tác thô lỗ khiến chân mày Ngôn Vô Trạm đều nhíu lại.Ngón tay như trâu điên ở trong thân thể hắn đâm loạn, móng tay cào hắn rất đau không nói, nước cũng đi vào...
Ngôn Vô Trạm giơ chân, hắn liều mạng giãy dụa, cánh tay chặn ngang bụng dưới của hắn giống như kiềm sắt, chặt chẽ trói lấy hắn, cho dù hắn làm cánh tay Vân Dương bị thương, Vân Dương cũng không buông ra... vẫn siết rất chặt.
Vừa trải qua loại chuyện đó, thể xác và tinh thần Ngôn Vô Trạm đều mỏi mệt, hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, ở trong nước giằng co với Vân Dương hai đợt liền không còn sức lực gì...
Tuy rằng không cam lòng, hắn cũng chỉ có thể để mặc Vân Dương giày vò.
Vân Dương tẩy rửa thật lâu, ngón tay từng ngón một tăng lên, đến cuối cùng, y thật sự duỗi cả bốn đầu ngón tay đều đi vào...
Y tiến vào cũng sâu hơn, nửa bàn tay đều ở bên trong, chỗ đó của người kia bị căng đến cực hạn, đến cuối cùng hắn ngay cả giãy dụa cũng quên, ngón tay vịn lên thành hồ, hắn thậm chí cũng không, thân thể bị Vân Dương ôm lơ lửng trời, chỉ có đầu ngón chân còn miễn cưỡng có thể chạm đất...
Tay Vân Dương ở bên trong đánh vòng, bụng ngón tay ấn lên vách bên trong, y không ngừng mở rộng, ra vào, nước theo động tác của y cáng tiến vào càng nhiều, bụng dưới người kia căng ra, phía sau càng là bị căng đến sắp rách ra... Quá đầy rồi, sẽ chết mất.
Nhưng đã như vậy, Vân Dương cũng không có ý dừng lại... Trái lại càng thêm thâm nhập, ngón cái vuốt ve ở lối vào, giống như cũng muốn tìm một chỗ chen vào...
Nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, cảm giác bên dưới bị lấp đầy khiến cho người kia khó thở, như muốn hôn mê, nhưng vào lúc này, người kia chợt dựng thẳng lưng, ánh mắt thống khổ đang nhắm kia cũng trong nháy mắt trừng lớn...
Vân Dương thật sự đã đưa cả ngón cái vào.
Sau đó, toàn bộ tay đều đi vào trong đẩy mạnh.
Sẽ rách mất...
Nhận thức này khiến người kia trong nháy mắt bạo phát, chẳng biết sức lực ở đâu ra, hắn kịch liệt giằng co, bọt nước văng tứ tung, ngay cả mắt mũi cũng bị nước bao trùm, nhìn không thấy, cũng hít thở không được nữa, nhưng người kia không quan tâm được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tránh thoát Vân Dương...
Hắn không muốn lại ở trước mặt Vân Dương lộ ra mềm yếu, hắn cũng coi thường cùng y có bất kỳ trao đổi gì, hắn đã rất lâu không để ý tới Vân Dương, hắn dùng hờ hững từ chối tất cả, dù là hiện giờ, hắn cũng không muốn cầu xin, không muốn nói quá nhiều với y...
Thế nhưng, hắn vẫn phải chấp nhận rồi...
"Vân Dương, đừng như vậy..." Hắn chủ động nói chuyện với y. Nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào.
Người kia giống như một con cá, Vân Dương sắp ôm không được nữa, y dứt khoát đẩy về phía trước, trực tiếp ấn người kia lên thành hồ, tay kia không chút chần chừ, thoáng cái liền đẩy vào tận cùng bên trong...
Bắp thịt cả người Ngôn Vô Trạm đều căng chặt, mắt trợn tròn, hắn cảm thấy tay của Vân Dương ở trong bụng hắn, thậm chí chạm vào trái tim đang đập của hắn...Tay cửa Vân Dương cắm ở bên trong, chỉ còn ngón tay có thể miễn cưỡng cử động hai cái, y khẽ động liền có thể cảm giác được thân thể rót đầy nước của người kia đều bị y khuấy động...
"Ta sớm muộn cũng có một ngày sẽ giết ngươi." Ngôn Vô Trạm nắm nắm tay, nằm trên tường đá lạnh như băng, giọng nói của hắn đang run rẩy, bởi vì tay của Vân Dương, còn có vì tức giận.
"Được." Vân Dương gật đầu, y nằm úp sấp lên lưng người kia, rũ mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của người kia, "Ngôn Vô Trạm, để ta chết trong tay ngươi... chính tay, giết ta."
Hắn sẽ làm, không cần Vân Dương nói hắn cũng sẽ làm.
"Nói cho ta biết, vừa rồi, chúng nó có đi vào không?" Tay Vân Dương còn đang đẩy vào trong, người kia lập tức thống khổ hít không khí, ngay cả lông mi, cũng run lên theo. Nhưng Vân Dương cũng không vì vậy mà nương tay, y chậm rãi cử động, nghe thấy giọng nói dịu dàng của mình, càng giống như chuông tang tới từ địa ngục, "Nói, có tiến vào không?"
Người kia lắc đầu, rất cố sức lắc đầu, nước trên tóc bị hắn vung vẩy khắp nơi, giống như một dã thú phát cuồng...
"Thật sự không có?"
"Không có." Người kia gầm nhẹ.
Vân Dương nghe vậy, hơi dừng lại một chút, tay kia đột nhiên liền rút ra...
Ngôn Vô Trạm không hề chuẩn bị, chỗ bị lấp đầy thoáng cái liền trống rỗng, lượng lớn nước tràn vào chỗ còn chưa kịp khép lại, hắn như con rối bị giật dây, đầu tiên là chợt co rút lại, sau đó thoáng cái liền tê liệt ngã xuống...
Hắn nằm trong đó, cũng không nhúc nhích nữa.
Bắp thịt khắp người đều tê liệt, một chút sức lực cũng không lấy ra được.
Vân Dương ôm lấy người đã mất đi tri giác kia, y không để hắn có cơ hội bất tỉnh...
"Ngươi chỗ nào bị chạm vào nữa?" Vân Dương hỏi hắn.
Ánh mắt chỉ còn trống rỗng, hắn không có cách nào trả lời câu hỏi của Vân Dương, người nọ đợi một lúc, cũng không hỏi nữa, y cởi quần áo, ném hắn lên trên hồ, thô bạo chà sát... Mỗi một chỗ, đều không bỏ sót.
Y chà sát rất cố sức, thân thể Ngôn Vô Trạm bị y chà sát đỏ bừng, có điều lại thật sự không có chỗ nào bị trầy, chờ lúc Ngôn Vô Trạm hơi chút dịu lại, Vân Dương đã một lần nữa ôm hắn về lại trong nước...
Sau đó y bắt đầu tẩy rửa thứ giữa hai chân hắn.
Động tác của y lúc này không hề thô bạo, trái lại rất dịu dàng.
Y tẩy rửa rất cẩn thận, mỗi một chỗ đều không bỏ sót.
Người kia lẳng lặng tựa trong ngực y, làn nước ấm áp, còn có động tác của Vân Dương khiến thân thể mỏi mệt của hắn dần dần thả lỏng, hắn ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, mí mắt từ từ nặng nề... cuối cùng, hai mắt nhắm lại.
Trong nhát mắt lông mi che phủ, một giọt chất lỏng trong suốt theo đó rơi xuống, đập vào mặt nước, phát ra tiếng tí tách... Âm thanh duy nhất trong phòng tắm lớn như vậy.
Vân Dương nhìn thấy gợn sóng nổi lên, động tác thoáng cái dừng lại, y ôm chặt người kia, ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non một câu... chỉ có Ngôn Vô Trạm có thể nghe được.
Chỉ tiếc, người kia hiện giờ ý thức không rõ ràng lắm.
...
Lúc Vân Dương ôm người kia đi ra, hắn đã hoàn toàn hôn mê.
Quần áo hai người đều ướt, Vân Dương bảo ông chủ đi mua một cái áo choàng lớn, y cũng không mặc cho hắn, trực tiếp bọc lấy người kia ở bên trong.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, vừa vặn đụng vào Phó Đông Lưu đang tìm tới.
Ánh mắt hai người giao nhau, sau một hồi, ánh mắt Phó Đông Lưu dời về phía người đang mê man trong lòng Vân Dương...
Mặt Ngôn Vô Trạm rất đỏ, lại cũng không phải màu đỏ bình thường, người kia thoạt nhìn khá tiều tụy...
Sau đó, gã nhìn tới áo choàng bọc lấy người kia, cùng với Vân Dương để trần... quần của y thì ướt, còn đang nhỏ nước.
"Có chuyện gì trở về rồi nói." Không đợi Phó Đông Lưu hỏi, Vân Dương nói trước, "Còn có, chúng ta bây giờ tạm thời không đi được nữa."
Vân Dương nói xong liền ôm người kia rời khỏi.
Phó Đông Lưu nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, một lát sau, liền dặn dò thuộc hạ theo ý Vân Dương mà làm.
...........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.