Ngự Hoàng

Chương 135: Lựa chọn của vân dương




Giây lát, Vân Dương xoay người, y nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Ngôn Vô Trạm, trực tiếp hướng mặt về Bắc Thần, "Ta tha các ngươi đi."
Đây là quyết định của Vân Dương.
Lời Vân Dương vừa dứt, những người hai bên y khẽ 'A' một tiếng. Cảm giác thấy cổ tay bị giữ chặt buông lỏng một chút, Ngôn Vô Trạm liền nhìn lại phía sau, hắn vốn muốn nhìn rõ dáng vẻ người kia, đáng tiếc cái mũ của y đè quá thấp, hắn chỉ có thể nhìn thấy cằm y, còn có dáng vẻ hoang mang của người nọ, gã nghiêng đầu nhìn Vân Dương, dường như đối với quyết định của y rất khó hiểu...
Phó Đông Lưu bên kia cũng là vẻ mặt kinh ngạc, y vừa muốn nói chuyện, phát hiện ý đồ của y, Bắc Thần lập tức đổi thành dùng tay nắm lấy cổ y, lưỡi dao sắc bén rời khỏi, nhưng Phó Đông Lưu lại không phát ra được âm thanh nào.
Y trừng lớn hai mắt nhìn Vân Dương, cổ họng bị nắm chặt, một chữ cũng không chen ra được.
"Chỉ cần không làm tổn thương hắn, các ngươi đều có thể rời khỏi." Ánh mắt Vân Dương đuổi theo tay Bắc Thần, trong ánh mắt không mang theo bất cứ cảm tình gì, không có căng thẳng, cũng không thấy cảnh cáo, có điều Bắc Thần có thể cảm giác được, nếu như y tổn thương Phó Đông Lưu, Vân Dương nhất định sẽ bầm thây y thành vạn đoạn.Trong thế giới của Bắc Thần sẽ không có những từ sợ hãi và lùi bước, y không sợ trời không sợ đất, càng không nói đến Vân Dương nho nhỏ này, y vô lại cười, cà lơ phất phơ nói, "Vậy thì mời tướng quân tránh đường, cũng để bọn ta mau chóng rời khỏi, ngươi xem sắc trời này cũng không còn sớm, mọi người nên sớm giải tán, trở về với nệm ấm chăn êm ôm vợ đi thôi."
Lúc Bắc Thần nói chuyện, Lạc Cẩn đã hướng người kia đi tới, y đề phòng nhìn người phía sau Ngôn Vô Trạm, tốc độ cũng không tính là nhanh, nhưng bước tiến vững vàng, Ngôn Vô Trạm không biết thương thế y ra sao, có điều nhìn như vậy Lạc Cẩn giống như không có chuyện gì...
Người siết cổ hắn vẫn luôn nhìn Vân Dương, gã có vẻ có chút lo lắng, gã đang đợi ám hiệu của Vân Dương, nhưng thẳng đến lúc Lạc Cẩn đứng vững trước mặt gã, Vân Dương cũng không có ám hiệu, trái lại, gật đầu một cái... Y ý bảo gã có thể thả người.
Người nọ lần nữa ngạc nhiên, gã không ngờ tới, Vân Dương lại dứt khoát liền thả người như vậy...
"Chúng ta đi." Lạc Cẩn một lần nữa nắm lấy tay người kia, đối phương còn chưa muốn buông ra, Lạc Cẩn cố sức kéo một cái, y rõ ràng cảm giác được ánh mắt hung ác của đối phương, thế nhưng đến cuối cùng vẫn thả Ngôn Vô Trạm.
Đây là mệnh lệnh của Vân Dương.
Tốc độ Ngôn Vô Trạm hôm nay rất chậm, Lạc Cẩn không biết hắn làm sao, y trực tiếp bế người kia lên, đi thẳng đến cửa thành, Hoằng Nghị phía trước, Hoài Viễn ở phía sau, mặc dù lòng người chấn động, nhưng ba người vẫn thành công đưa người kia ra khỏi thành...
Mộ Bạch vẫn luôn nhìn trời, phát hiện bọn họ sau khi ra ngoài, y lập tức tiến tới đón lấy, "Sao chậm như vậy? Chờ một lát nữa là ta định đi vào rồi."
Bọn họ ước hẹn, trước giờ Tý toàn bộ rời đi nếu bọn họ không ra hay phát sinh ngoài ý muốn.
Hiện tại vừa vặn là giờ tý, Mộ Bạch thiếu chút nữa đã tiến vào.
"Đi." Sắc mặt Hoằng Nghị khó coi, sắc mặt hai tên khác lại càng không ổn, bọn họ hôm nay cuối cùng ra quân bất lợi, có điều may là cứu người kia ra được.
Mấy người không dừng lại, trực tiếp rời khỏi nơi hỗn loạn này, Bắc Thần thấy bọn họ ra khỏi thành cũng yên lòng, y cười hì hì nhìn Phó Đông Lưu, nhưng trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác, "Ta nói, Phó đại nhân, nói vậy ta cũng ôm ngươi lâu như vậy, hai chúng ta cũng coi như có chút tình cảm, vậy phiền ngươi tiễn ta đi chứ."
Bắc Thần nói xong liền nắm lấy Phó Đông Lưu hướng cửa thành lui lại, y cợt nhả, nhưng đã nổi lên sát tâm, chỉ cần đến được cửa thành, y liền chuẩn bị vặn đầu Phó Đông Lưu xuống...
Nhưng Bắc Thần vừa đi vài bước, Phó Đông Lưu đột nhiên dùng lực, người trước đó đánh lén Hoằng Nghị cũng đồng thời ra tay, hai luồng sức mạnh cùng hướng Bắc Thần đánh tới, y không có ý định để Phó Đông Lưu sống trở lại, đối phương cũng không muốn để y đi...
Bắc Thần đã sớm tính đến, tránh thoát công kích, đồng thời y một cước đá vào khuỷu chân Phó Đông Lưu, y đã sớm tính xong rồi, vị trí Phó Đông Lưu ngã xuống là hàng rào chặn cửa thành, dù là đầu gỗ, nhưng mức độ bén nhọn của thứ kia cũng không thua gì binh khí, Phó Đông Lưu lần này, e là sẽ phải trực tiếp thủng bụng lòi ruột...Bắc Thần thật muốn trực tiếp giết chết người này, có điều tỷ lệ thành công không lớn, y không tham công, nhân lúc Vân Dương đi cứu Phó Đông Lưu, Bắc Thần trực tiếp lộn ra ngoài...
Bọn họ đi rồi, người trong thành cũng bắt đầu chạy ra ngoài, sau một trận chém giết kịch liệt, suy nghĩ của mọi người cũng đều là rời khỏi Song Lang Thành, chờ lúc người của Phó Đông Lưu đuổi theo ra, Mộ Bạch chờ ở bên ngoài ra lệnh một tiếng, xe ném đá ầm ầm rung động, đá tảng như mưa rơi xuống, kiểu đánh này, cho dù là các cao thủ cũng hết đường xoay xở, bọn họ chỉ có thể lui về trong thành, chờ lúc thế công của Mộ Bạch dừng lại, tường thành Song Lang Thành này đã rất khó coi...
Cửa cũng sập rồi, muốn ra ngoài chỉ có thể leo tường, có điều tường thành lung lay xiêu vẹo, một điểm chống đỡ cũng không có, một chân vừa đặt xuống, sơ ý liền sẽ té xuống dưới.
Ánh mắt Phó Đông Lưu từ tình cảnh hỗn loạn dời về phía Vân Dương, y nhíu mày, "Vì sao thả hắn đi? Ngôn Vô Trạm đã rơi vào tay chúng ta rồi, dù ngươi không gật đầu, bọn họ cũng không có cách không phải sao."
Một tên Phó Đông Lưu không ai biết như y, ở trong mắt những người đó sao có thể ngang hàng với Ngôn Vô Trạm, giữa bọn họ, người kia mới có giá trị.
Cùng là bị uy hiếp sinh mạng, đến cuối cùng, người chịu thua nhất định là bọn họ.
Bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Ngôn Vô Trạm bị thương.
Huống chi, dù bọn họ thật sự quyết tâm mặc kệ Ngôn Vô Trạm sống chết, bọn họ cũng chưa chắc có thể gây tổn thương cho Phó Đông Lưu y...
Bọn họ thật ra đã thắng.
Thế nhưng...
Vân Dương bước này, đi quá tệ.
Lúc Phó Đông Lưu nói chuyện, Vân Dương vẫn nhìn cổ y, chờ y nói xong rồi, Vân Dương liền dùng ngón tay nâng cằm y lên, dấu vết Bắc Thần bóp để lại đều lộ ra, chỗ nặng đã bầm xanh rồi, "Ta không thể lấy tính mạng của ngươi ra làm tiền đặt cược, ta cũng không muốn thấy ngươi bị bất cứ sơ sẩy nào, không có người, bắt lại là được, ngươi bị thương rồi, giết toàn bộ bọn họ, thì có lợi ích gì?"
Nghe vậy, Phó Đông Lưu ngẩn ra, ngược lại bật cười, y không thể gật bừa quyết định lần này của Vân Dương, thế nhưng cái này cũng phù hợp tính cách tên kia... Đây mới là Vân Dương. Cũng chỉ có Vân Dương mới có thể làm chuyện như vậy.
"Ngươi nói đúng, hôm nay hắn chạy rồi, sớm muộn cũng sẽ trở lại, không vội." Phó Đông Lưu nói xong, dứt khoát xoay người, không nhìn hỗn loạn sau lưng nữa.
"Có bị thương không?" Vân Dương hỏi y.
"Không có, " Phó Đông Lưu lắc đầu, "Còn ngươi?"
"Không có việc gì." Vân Dương xé mặt nạ trên mặt, Ngôn Vô Trạm không còn, thứ này đã không còn tác dụng, "Cùng ta đi bôi thuốc."
Phó Đông Lưu biết Vân Dương chỉ chính là vết thương trên cổ y, nghe xong lời này, nụ cười trên mặt y càng đậm.
--------------------------
Lần này nghĩ cách cứu viện tuy rằng thành công, nhưng tất cả mọi người đều mặt mày âm trầm, một chút vui sướng thắng lợi cũng không có.
Mấy tên này đều tự cho mình siêu phàm, cũng đều không phải nhân vật tầm thường, đừng nói giải cứu thất bại, bọn họ ngay cả sai lầm cũng chưa từng nghĩ tới, thứ kia cơ bản cùng mình không chút quan hệ, thế nhưng hiện giờ, bọn họ thiếu chút nữa thua trắng...
Cũng không cần ai cười nhạo ai, tối hôm nay bọn họ đều mất mặt rồi.
Việc này truyền đi, mặt mũi bọn họ không còn chỗ để.
Tàn cuộc rút quân, bọn họ mặt mày ủ ê trở về.
Mộ Bạch vừa cùng thuộc hạ nói chuyện, vừa liếc trộm tình hình bên trong, áp suất trong đại sảnh đè thấp đến thở không nổi, nói thật, y thật sự không muốn đi vào...
Nhưng lúc này, Ngôn Vô Trạm đi ở sau cùng tới rồi, không muốn vào cũng phải vào.
Mộ Bạch cung kính hướng người kia chào hỏi, nhưng người nọ cơ bản ngay cả liếc cũng chưa từng liếc y một cái, nhanh như gió xẹt qua trước mắt y. Y ho khan hai tiếng, không nhìn thuộc hạ trợn tròn mắt, hấp ta hấp tấp theo Ngôn Vô Trạm đi vào...
Mộ Bạch hiểu rõ tâm tình của thuộc hạ chưa quen việc đời kia, người vừa rồi là hoàng thượng...
Tận mắt thấy hoàng thượng tôn quý, sao có thể không kích động chứ.
"Hoài Viễn, chuẩn bị nước tắm rửa!"
Ngôn Vô Trạm không dừng lại chốc lát, trực tiếp xuyên qua đại sảnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, người kia lại ngay cả bóng cũng không còn...
Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghe lầm, mệnh lệnh vừa rồi là người kia nói...
Giọng nói đúng, nhưng không thấy được người.
Trước đây, bọn họ từng vô số lần tưởng tượng lúc gặp lại người kia, sẽ là vui sướng, hay là kích động, hay là nhảy nhót sau khi sống sót qua tai nạn, nhưng bọn họ au cũng thật không ngờ, người kia trở về, chuyện đầu tiên lại là muốn tắm...
Hoài Viễn rất nhanh theo bước người kia, đợi lúc bóng dáng y cũng cùng biến mất, Bắc Thần sờ sờ mũi, lẩm bẩm, "Tư thế bước đi của hắn, có hơi lạ."
Y vừa nói vậy, Lạc Cẩn cũng phát hiện, lúc y kéo hắn chạy, rõ ràng cảm giác được Ngôn Vô Trạm có chút không được như ý.
Thấy bộ dáng kia của bọn họ, tính tò mò của Mộ Bạch cũng nổi lên, có điều y phụ trách tiếp ứng, y không trực tiếp tham gia chiến đấu, y cái gì cũng không thấy, cũng không biết Ngôn Vô Trạm xảy ra chuyện gì.
"Ta nói, lúc các ngươi đi đón hắn, hắn đang làm gì?" Ánh mắt Bắc Thần chuyển sang Hoằng Nghị, Lạc Cẩn cũng nhìn sang, Mộ Bạch lại không có phản ứng gì, có điều tai cũng đã vểnh cao.
Hoằng Nghị là người duy nhất ngồi xuống trong mấy người này, đối với ánh mắt tò mò của hai người kia làm như không thấy, y nâng chén trà lên uống một hớp lớn, lúc Bắc Thần cho rằng y muốn nói, Hoằng Nghị lại đứng lên, cũng đối với đầy tớ bên cạnh dặn dò, "Chuẩn bị nước."
Hoằng Nghị cũng muốn tắm?
Bắc Thần nhướng mày.
Đối với chuyện đã xảy ra trong Song Lang Thành, y càng thêm tò mò, nếu sớm biết, lúc đó y nên đi đón người kia...
Thấy dáng vẻ giống như mèo quào của Bắc Thần, Hoằng Nghị lúc quay đầu lại nghĩ thầm, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy, cũng sẽ không muốn biết.
Ngay cả Hoằng Nghị cũng không muốn.
Cái tên Vân Dương kia thật đáng chết.
..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.