Ngự Hoàng

Chương 198: Trận chiến cuối cùng




Lâu Thanh Hàn đang đuổi theo phía sau một cô gái, liên tục giải thích... 
Ngôn Vô Trạm nhìn thấy cảnh này, chỉ hơi dừng lại một chút, hắn không nhắc nhở Lạc Cẩn, cũng không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt gì, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, có điều người kia lại đang nghiêng tai lắng nghe, hắn đang nghe Lâu Thanh Hàn đang nói cái gì... 
”Ta không phải cố ý, ngươi cũng biết tính tình cung chủ, ta không trêu chọc nổi, y bảo ta bảo vệ, ta phải bảo vệ, y bảo ta câm miệng, ta phải câm miệng, y không cho ta tìm ngươi, ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn , Tiểu Liễu, ta không phải là không muốn gặp ngươi, ta...” 
Cô gái tên Tiểu Liễu kia đột nhiên xoay người, Ngôn Vô Trạm thấy được một gương mặt tinh xảo, người phụ nữ kia tuy nói không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng khiến người ta có một loại cảm giác đầy thông minh, nhanh nhẹn, lại khiến người yêu thích. 
Giờ phút này, người phụ nữ kia mày ngài nhíu lại, mắt phượng trợn tròn, nàng trừng mắt Lâu Thanh Hàn, ngón tay ngọc trắng nõn chỉ chỉ lên ngực gã, “Lâu Thanh Hàn, ta nghe nói ngươi trở thành người được cung chủ sủng ái, cung chủ đối với ngươi rất yêu thích, còn chuẩn bị cho ngươi danh phận, ta bây giờ không phải là nên nói câu chúc mừng sao? Thuận tiện chúc các ngươi trăm năm hảo hợp?! Cũng đúng, cung chủ dáng vẻ tuấn tú như vậy, đàn ông, phụ nữ đều bị gương mặt đó của người mê hoặc đến thần hồn điên đảo, huống hồ là Lâu Thanh Hàn ngươi, ngươi không phải muốn nói, được cung chủ coi trọng là ngươi có phúc ba đời, là phúc phận ngươi tu mấy kiếp sao?! Vì vậy ngươi không có cách nào kháng cự, không có cách nào không yêu thích người...” 
”Trời đất chứng giám, Tiểu Liễu, ta sao có thể cùng cung chủ ở chung với nhau, người ta thích là ngươi, hơn nữa cung chủ thâm trầm, ai dám ở cùng với y? Còn có, Tiểu Liễu, vừa nãy ta châm cứu cho cung chủ, vừa vặn bị người kia nhìn thấy, hắn có thể đã hiểu lầm, cung chủ hiện giờ bản thân khó bảo toàn, ngươi biết đó, y mà xui xẻo, ta nhất định sẽ xui xẻo theo, y là người không nói lý, dù không liên quan tới bọn ta, y cũng muốn bắt ta trị tội. Tiểu Liễu, ngươi đừng giận nữa, nhìn ta nhiều hơn một chút đi, nói không chắc một lúc ta sẽ bị cung chủ chặt...” 
Lâu Thanh Hàn nói tới đây, Tiểu Liễu vừa muốn phản bác đột nhiên thấy được bóng dáng sau lưng Lâu Thanh Hàn, thân thể cô gái cứng đờ, vội vàng đẩy Lâu Thanh Hàn một cái... 
Mà cùng lúc đó, Lạc cẩn đang cùng Ngôn Vô Trạm khổ sở dây dưa cũng nghe thấy lời của Lâu Thanh Hàn, hai người lưng đấu lưng cùng quay lại, biểu tình trên mặt cùng thay đổi... 
Lâu Thanh Hàn còn chưa từng thấy cung chủ nhà mình dáng vẻ hạ mình cầu khẩn, ăn nói khép nép như vậy... 
Lạc Cẩn cũng không ngờ tới hộ pháp của mình ở sau lưng sẽ nói y như vậy... 
Sắc mặt Lạc Cẩn phát lạnh, đôi mắt lập tức híp lại, mà Lâu Thanh Hàn đầu tiên là ngẩn ra, vẻ mặt lập tức như đưa đám... Gã chuốc lấy rắc rối rồi. 
Dù chuyện vừa rồi kia Lạc Cẩn không tính toán với gã, nhưng những lời “Đại nghịch bất đạo” vừa rồi... 
”Lâu Thanh Hàn, hình dung bổn cung chủ của ngươi vẫn là lần đầu tiên nghe nói, hừm, rất mới mẻ.” Lạc Cẩn tao nhã xoay người, y hướng về phía hai người cách đó không xa kia khẽ mỉm cười, Lâu Thanh Hàn lúc này đã là hai chân run lên, gần như liền muốn quỵ xuống rồi, tai họa ngập đầu cùng lắm cũng chỉ như vậy, có điều nụ cười của Lạc Cẩn lại càng dịu dàng, giống như muốn chảy ra nước, “Bổn cung chủ thâm trầm sao?” 
Dưới nụ cười “từ ái” của Lạc Cẩn, Lâu Thanh Hàn liều mạng lắc đầu, trước khi cổ gã đung đưa đến gãy mất, Lạc Cẩn lại cười, câu nói tiếp theo vừa chậm lại vừa nhẹ, pha mấy phần dụ dỗ, “Bổn cung chủ, không nói lý sao?” 
Ngôn Vô Trạm nhìn Lạc Cẩn một cái, hắn bị nụ cười của y làm cho nổi da gà rồi, sau đó hắn lại nhìn Lâu Thanh hàn xanh cả mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng, việc không liên quan với mình rất là vui thích, hắn để bọn họ xem trò nhìn nhiều ngày như vậy rồi, hiện giờ cũng đến phiên hắn tới xem một chút... 
Hắn không thương cảm, cũng không cười trên sự đau khổ của người khác, vị trí người kia rất thỏa đáng, hắn đang xem kịch. 
Đang cười cười, nụ cười của Lạc Cẩn đột nhiên thu lại, dáng vẻ Lạc Cẩn đối với Lâu Thanh Hàn mà nói quả thật là đặc xá rồi, gã thà rằng nhìn thấy Lạc Cẩn giết người, cũng không muốn nhìn thấy nụ cười dịu dang ngoài mặt này của y... 
Nói y âm trầm, đúng là đề cao y, thật ra đây là âm u khủng bố mới đúng. 
”Lâu Thanh Hàn!” 
”Có thuộc hạ!” Lâu Thanh Hàn ngoan ngoãn quỳ xuống đất, nhận ra tình thế không ổn, Tiểu Liễu cũng quỳ xuống theo, lời vừa nãy của nàng, cũng là đại nghịch bất đạo. 
”Nể tình ngươi có công hộ chủ, lần này, bổn cung chủ sẽ bỏ qua chuyện cũ, có điều, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha...” 
Lạc Cẩn kéo dài giọng, tim Lâu Thanh Hàn treo cổ họng, lực uy hiếp cùng cảm giác đè nén vừa đúng, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng bị ảnh hưởng có một chút căng thẳng... 
Hắn cũng muốn biết, Lạc Cẩn sẽ xử lý như thế nào. 
”Bổn cung chủ sẽ phạt ngươi...” Tiếp tục dừng lại, Ngôn Vô Trạm thật rất khâm phục Lâu Thanh Hàn bây giờ vẫn có thể chịu đựng mà không ngất đi, “Mau chóng cưới Tiểu Liễu.” 
”Trừng phạt” này khiến Ngôn Vô Trạm khá là bất ngờ, hắn cho rằng, Lạc Cẩn không cắt lưỡi người này cũng sẽ đánh gãy chân gã... Thế nhưng... Quả nhiên là vì “niệm tình cũ” sao? Dù sao Lạc Cẩn cũng cấu kết với Lâu Thanh Hàn đùa bỡn chính mình. 
Ngôn Vô Trạm kinh ngạc, Lâu Thanh Hàn lại là cảm động không thôi, gã thiếu chút khóc lên... 
Tiểu Liễu đã là nước mắt vòng quanh rồi. 
Lạc Cẩn cười tủm tỉm nhìn đôi trẻ đối với chuyện này mừng rỡ như điên đến không cách nào biểu đạt, chờ bọn họ kích động xong rồi, Lạc Cẩn mới vừa cười vừa bổ sung lời mình nói chưa xong, “Có điều trước đó, Lâu Thanh Hàn phải làm cung hình* trước.” 
[Cung hình: (chữ Hán: 宫刑) là một hình phạt thời phong kiến. Theo hình phạt này, đối tượng phạm tội bị cắt bộ phận sinh dục.] 
Ngôn Vô Trạm bị nước miếng của chính mình sặc tới, hắn rất muốn biết vẻ mặt Lạc Cẩn lúc nói lời này, nhưng vào lúc này, có người báo lại, Bắc Thần chiến thắng trở về rồi... 
Không kịp lại xem Lạc Cẩn dạy dỗ thuộc hạ, người kia quay đầu bước đi, ánh mắt Lạc Cẩn từ trên người Lâu Thanh Hàn chuyển sang Ngôn Vô Trạm bước đi có chút không ổn, y rất nhanh liền đi theo, bỏ lại hai người vô tội này lại phía sau... 
Nhìn theo bóng lưng cung chủ của mình rời đi, Lâu Thanh Hàn cùng Tiểu Liễu hai mặt nhìn nhau, Lạc Cẩn còn chưa chưa ra lệnh xử phạt, nhưng y đã nói như vậy, vậy rốt cuộc hình phạt này là phạt, hay không phạt... 
Lâu Thanh Hàn sẽ không ngu đến mức đi hỏi Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm trở lại bên cạnh Lạc Cẩn, nhiệm vụ của gã cũng coi như hoàn thành, Lâu Thanh Hàn quyết định thời gian này biến mất trước mặt Lạc Cẩn, đến khi quan hệ của bọn họ ổn định, gã sẽ không bị tai vạ mới thôi... Gã vẫn chưa muốn trở thành thái giám. 
”Ngươi thật sự sẽ xử lý như vậy?” Người kia bước nhanh, tranh thủ nhìn Lạc Cẩn một cái. 
”Sẽ không.” Có điều nếu là trước đây, y thật sự là sẽ. Dù Lâu Thanh Hàn vừa nãy dĩ hạ phạm thượng, có điều, điều này cũng gián tiếp giúp y chứng minh rồi, “Tiểu Liễu là người phụ nữ của hắn.” 
”Nhìn ra rồi.” Tình cảnh vừa rồi, là giả cũng giả không được, thật hay giả, Ngôn Vô Trạm liếc mắt liền nhận ra. 
”Vì vậy...” Lạc Cẩn trầm ngâm, trái lại vừa nhìn về phía eo của hắn, y nghiêm trang hỏi, “Eo ngươi có ổn không?” 
Người kia ngẩn ra, có lúc hắn cảm thấy, lúc Lạc Cẩn buồn nôn, Bắc Thần cũng không phải đối thủ của y... 
Có điều, nguy cơ lần này với Lạc Cẩn, cũng coi như thuận lợi giải quyết. 
------------------ 
Lúc hắn tới, Bắc Thần đang nói với phó tướng gì đó, nhìn thấy người kia, Bắc Thần ném thương kích một cái, vài bước liền đi tới trước mặt hắn, ở trước mặt tất cả mọi người, Bắc Thần không khách sáo ôm lấy hắn... 
Lâu như vậy rồi, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên bởi vì thắng lợi mà vui sướng như vậy. 
So với tin chiến thắng, Bắc Thần an toàn trở về mới là quan trọng nhất. 
Nhẹ nhàng vỗ vỗ hông Bắc Thần, người kia hỏi, “Thắng rồi à.” 
Không phải nghi vấn, là khẳng định, hắn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Bắc Thần. 
”Dĩ nhiên.” Bắc Thần cười vô lại, đầu duỗi tới trước một cái, y tiến đến bên tai người kia nói nhỏ, “Thắng rồi, để khen thưởng, đêm nay ta vẫn tới phòng ngươi.” 
Ngôn Vô Trạm không lên tiếng, trái lại Lạc Cẩn bên cạnh chuyển ánh mắt qua nơi khác... Người kia đêm nay không được rồi, Bắc Thần ngươi vẫn là tự mình chơi đùa đi. Hắn hiện giờ, bước đi cũng có chút vất vả, hơn nữa... 
Lạc Cẩn một lần nữa nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, so với cùng Bắc Thần chúc mừng thắng lợi, hắn hiện giờ không nên lấy thứ y bắn vào lấy ra à... 
... 
Cẩm Phủ đại thắng, vượt qua không có bất kỳ trở ngại nào, sau đó, bọn họ đi tới tòa thành cuối cùng trước khi tới đế đô —— An Lai. 
Khác với mấy lần trước, lần này đội quân Ngôn Vô Trạm còn chưa tới địa giới An Lai, đối phương đã đánh đòn phủ đầu, mai phục ở trên đường, phía trước không ngừng có kẻ địch tấn công tới, đường lui vốn nên thông suốt kia lại cũng có quân địch... hai mặt chịu địch. 
Cẩm Phủ rõ ràng đã nắm lấy, vì sao còn có thể có lính từ sau tấn công tới? 
Giải thích duy nhất chính là, Cẩm Phủ là do Phó Đông Lưu cố ý giao cho Ngôn Vô Trạm... Để hắn thuận lợi thông qua, sau đó hai mặt giáp công. 
Chẳng trách, thuận lợi khiến người ta bất ngờ. 
Không kịp đến thôn xóm hay là thành nhỏ gần đó, ở vùng ngoại ô liền bắt đầu giao chiến, khác với trước đây, Phó Đông Lưu lần này lấy quy mô lớn đè xuống, đừng nói đóng trại, ngay cả thời gian hồi sức cũng không chuẩn bị cho bọn họ... 
Y trực tiếp ép Ngôn Vô Trạm đến vị trí gần núi, xung quanh đây có vài mảnh rừng thưa thớt, đến đây thì ngừng, Phó Đông Lưu không tiến công nữa. 
Bọn họ bị đánh trở tay không kịp, quan trọng hơn là, Phó Đông Lưu lại cắt đứt lương thảo của bọn họ. 
Y cố ý lựa chọn nơi này, e rằng chính là không muốn người kia có thể nhận được lương thực từ trong tay dân chúng... 
Trận chiến cuối cùng, chiến đấu cùng Phó Đông Lưu, chính thức bắt đầu rồi. 
Có điều mới khai hỏa, Phó Đông Lưu đã đưa đến lễ vật lớn như vậy... Đây cũng thật là thú vị. 
Ngôn Vô Trạm cảm thấy, cuộc chiến này, hẳn là kịch liệt đến lưu truyền thiên cổ... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.