Ngự Hoàng

Chương 199: Mối nguy lương thảo




Đoạn đường này, về phương diện lương thảo, Phó Đông Lưu dù không có hành động lớn, nhưng hành động nhỏ lại là chưa từng gián đoạn. 
Bắt đầu từ Đồng Quan, lương thảo của mỗi một toà thành phải qua để đi về đế đô đều bị đối phương hoặc là chở đi, hoặc là phá hoại gần như không còn, thành nhỏ thôn nhỏ dọc đường bọn chúng cũng không buông tha, cho nên nói đoạn đường này lương thảo cần thiết cho đội quân của Ngôn Vô Trạm đều là từ sau chuyển tới. 
Đường xa mệt nhọc, lại hao tiền tốn sức, nhưng Ngôn Vô Trạm không có lựa chọn nào khác, Phó Đông Lưu đang khống chế, hắn chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. 
Trước khi khai chiến, vấn đề lương thảo hắn cũng đã có chuẩn bị, binh mã không chưa động, lương thảo đi trước, đây là kiến thức cơ bản nhất. 
Tình huống có thể gặp dọc đường, Ngôn Vô Trạm từ lâu đã dự liệu được, cũng đã làm chuẩn bị tương ứng rồi, hắn sắp xếp thỏa đáng, Phó Đông Lưu sẽ không có cách nào ra tay, muốn cắt đứt lương thảo của bọn họ, Phó Đông Lưu phải bỏ ra so với nhận được nhiều hơn rất nhiều, cái được không đủ bù đắp cái mất, vì vậy y vẫn không có làm căng. 
Có thể nói, tình huống hiện giờ ở trong dự tính của Ngôn Vô Trạm, con đường vận chuyển hắn đã chuẩn bị cũng không chỉ có một cái, Phó Đông Lưu cắt đứt một cái trong đó, Ngôn Vô Trạm vẫn có lương thảo dự bị, nhưng vấn đề là, bọn họ bị nhốt rồi. 
Phó Đông Lưu đoán ra Ngôn Vô Trạm sẽ không chỉ chuẩn bị chiêu thức ấy, y không tìm được đường vận chuyển lương thảo khác của hắn, y chỉ có thể vậy bọn họ ở đây, chỗ không có thành thị thôn trấn, càng không cách nào truyền đi tin tức. 
Phía sau bọn họ là núi sâu, muốn xuyên qua bên trong, không chờ viện quân tới, lương thảo trong đội quân đều đã sớm dùng hết, núi lớn ngăn trở không chỉ đường đi, còn có pháo hoa liên lạc của Nhược Phù Cung... 
Phó Đông Lưu ngay cả điểm này cũng nghĩ tới, y là chuẩn bị vây chết Ngôn Vô Trạm ở chỗ này. 
Ngôn Vô Trạm thử để Thanh Nhiên đi báo tin, nhưng Ngô Việt chưa chết kia lúc này lại phát huy tác dụng rồi, gã có thể cảm giác được yêu lực của Thanh Nhiên, dù Thanh Nhiên ẩn giấu cũng vô dụng, Thanh Nhiên không ra được, rắn của Thất cũng không thả ra được. 
Ngôn Vô Trạm đem hy vọng gửi lên người Vô Huyên, nhưng hắn lại nhận được một tin khiến hắn hoàn toàn há hốc miệng... Vô Huyên đi rồi. 
Sau khi đến Cẩm Phủ không lâu, y đã đi rồi. 
Vô Huyên đến đó chỉ là xác định Ngôn Vô Trạm có thực lực đánh về đế đô hay không, y đã ở trong bóng tối trợ giúp cho hắn, nhưng mục đích thật sự của Vô Huyên lại là tìm ra Ly Hận Thiên bị Phó Đông Lưu giấu đi, đồng thời cứu ra, sau khi y biết được chuyện cần biết, Vô Huyên đương nhiên sẽ không ở bên cạnh Ngôn Vô Trạm thêm. Y trở về tìm Ly Hận Thiên. 
Trước khi Ngôn Vô Trạm đánh về đế đô, y nhất định phải cứu Ly Hận Thiên ra. 
Người kia ngồi trong lều, nghĩ tới đây, hắn không nhịn được lành lạnh cười ra, hắn lại lâm vào cảnh không người nương tựa. 
Kế trước mắt, dùng trí không được, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công. Hắn không thể để cho đội quân của mình chết đói ở đây. 
Chuyện này với hắn mà nói, đối với chiến dịch này mà nói, đều là trò cười lớn. 
Mỗi một quãng thời gian, hắn sẽ cùng đội ngũ ẩn giấu liên lạc, một khi vào thời điểm đặc biệt không nhận được tin tức của Ngôn Vô Trạm, đó chính là phía trước xảy ra vấn đề, đội ngũ tiếp viện sẽ lập tức tới rồi, có điều Ngôn Vô Trạm không chờ được đến lúc đó, chiến đấu trước đó Phó Đông Lưu nhắm tới chính là lương thảo mang theo của quân hắn, bị Phó Đông Lưu thiêu hủy không ít, hiện nay còn dư lại, duy trì không được bao lâu. 
Hắn phải mau chóng sắp xếp người đưa tin tức ra, chỉ cần có người có thể thoát khỏi chỗ này, nguy cơ của bọn họ liền được giải trừ. 
Thế nhưng Phó Đông Lưu giống như con chó canh chừng gắt gao. 
Ngôn Vô Trạm không có quá nhiều thời gian suy tính, quá trình vận chuyển còn phải chờ thêm một hồi, nếu như thông báo đúng lúc, bọn họ tiết kiệm một chút, vừa vặn có thể kiên trì đến tiếp tế phía sau đưa tới. 
Vì vậy, Ngôn Vô Trạm không chần chờ chút nào, lúc này ra lệnh. 
Thế nhưng... 
Mấy lần phái người đi ra đều bặt vô âm tín, chưa trở về, e là trước khi liên lạc được với viện quân đã bị Phó Đông Lưu xử lý hết, người bình thường không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ này rồi... Tuy rằng mạo hiểm, Ngôn Vô Trạm cũng không thể không thử. 
”Ta đi cho.” Tình hình hiện giờ, tất cả mọi người thấy ở trong mắt, trừ bọn họ ra, cũng không ai có thể đảm nhiệm được. Dù phía trước nguy cơ trùng trùng, vì cả đội quân, bọn họ không thể không mạo hiểm. Hoằng Nghị và Lạc Cẩn cũng không phải trạng thái tốt nhất, Bắc Thần mới đánh một trận cũng cần giải lao, người vẫn đảm nhiệm vai trò nhàn rỗi Mộ Bạch tiến cử chính mình. 
Mộ Bạch thích hợp, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại từ chối, “Hoài Viễn đi.” 
Một câu nói của hắn, tất cả mọi người đồng thời im lặng, Hoài Viễn là ám vệ của người kia, y nhất định phải một tấc cũng không rời Ngôn Vô Trạm, hơn nữa... bọn họ đều rõ ràng, tuy nói là phá vòng vây, nhưng giống như là chịu chết, đi ra, sẽ không hẳn về lại được... Ngôn Vô Trạm đây là để Hoài Viễn đi chịu chết. 
Dù Hoài Viễn làm được, xác suất y có thể trở lại doanh trại nhỏ đến không đáng kể... 
Bọn họ nghĩ tới Ngôn Vô Trạm sẽ phái bất cứ ai, nhưng không ngờ lại là Hoài Viễn. 
Mộ Bạch hướng về phía sau người kia nhìn lướt qua, gã vừa nãy thấy rất rõ ràng, Ngôn Vô Trạm vừa ra mệnh lệnh này, Hoài Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chính là một mặt hờ hững... 
Mộ Bạch hành tẩu giang hồ, loại người gì gã cũng đều đã gặp, nếu giàu lòng thông cảm gì đó gã đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, thế nhưng thấy tận mắt thấy con đường tình cảm của Hoài Viễn, nói đồng tình thì hơi quá một chút, nhưng gã thương hại Hoài Viễn... giao tình cảm cho một người không hiểu tình cảm. Đáng thương, đáng tiếc. 
Mộ Bạch biết tình cảm của Hoài Viễn, cũng có thể cảm nhận được tâm tình y hiện giờ, gã thở dài, đời này gã chưa từng làm người tốt, quân tử phải có niềm vui giúp người, gã làm người tốt một lần vậy, “Hoàng thượng, chuyện này...” 
”Hoài Viễn đi, hắn quen thuộc địa hình.” Mộ Bạch còn chưa nói hết đã bị Ngôn Vô Trạm cắt ngang, cũng nói ra lý do. 
Ý Ngôn Vô Trạm đã quyết sẽ không thay đổi. 
Lần này, Hoài Viễn không chần chừ nữa, nhận lệnh liền đi chuẩn bị ngay. 
Hoài Viễn đi rồi, nhưng để lại bầu không khí cả phòng trầm muộn. 
Mọi người không nói tiếng nào, nhưng mỗi người một ý. 
Mấy người bọn họ năng lực tương đương, thật ra phái ai đi đều như nhau, so với bọn họ, Hoài Viễn là khá quen thuộc địa thế, tình hình, nhưng đây tuyệt đối không phải lý do duy nhất. 
Chuyện này không phải không có Hoài Viễn không được, mà là Ngôn Vô Trạm không phái y đi không được. 
Suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm, bọn họ đại khái nhìn thấu, chính là vì nhìn thấu, mới đều chỉ giữ im lặng. 
Mấy người bọn họ đến từ chỗ không giống nhau, có thân phận, địa vị khác nhau, một đội quân vô cùng mạnh mẽ này lại thật ra là năm nguồn sức mạnh Bắc Thần, Hoằng Nghị, Lạc Cẩn, Mộ Bạch và Ngôn Vô Trạm này tạo thành. 
Tuy rằng đội quân này một mình Ngôn Vô Trạm chỉ huy, nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ vẫn là làm theo ý mình, giống như lúc Lạc Cẩn bị thương, nhân vật quan trọng của Nhược Phù Cung lập tức lui khỏi chiến đấu vậy, bọn họ sở dĩ tới đây là vì chủ nhân nhà mình, một khi chủ nhân mất đi, còn ai sẽ bận tâm tới Ngôn Vô Trạm... 
Bọn họ là nhân sĩ giang hồ, vốn cùng triều đình không có quan hệ, Ngôn Vô Trạm cũng không thể lấy mệnh lệnh ép buộc bọn họ, đây là đánh trận, không được xảy ra nhất chính là mất đi lòng người. 
Vì vậy rất nhiều lúc, có thể không dùng mấy người này, Ngôn Vô Trạm cũng không cần, trừ phi là vạn bất đắc dĩ. 
Mộ Bạch chết rồi, người của y, Ngôn Vô Trạm không hẳn có thể ép buộc ở lại, hiện giờ hắn đã không còn tinh lực xử lý nhiễu loạn trong quân, những người khác cũng vậy, trong tình huống năng lực tương đối, Hoài Viễn là lựa chọn phù hợp duy nhất. 
Lựa chọn của Ngôn Vô Trạm là chính xác, nếu không, tất cả mọi người phải rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, hắn không thể lấy mạng mấy vạn tướng sĩ xem như trò đùa, nhưng đồng thời, hắn cũng làm thương tổn Hoài Viễn... vào thời khắc then chốt, hắn đã vứt bỏ y. 
Lại là thân phận đế vương đáng ghét kia, thân phận mà Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn đặt ở vị thứ nhất... 
Hoài Viễn rất nhanh đã chọn xong người, y mang không nhiều, nhưng tuyệt đối tinh anh, bọn họ chỉ cần trong tình huống Phó Đông Lưu không phát giác lén ra là được rồi, vì vậy gióng trống khua chiêng chưa hẳn hữu dụng, bọn họ lợi hại đến đâu cũng không thể là đối thủ của cả đội quân của Phó Đông Lưu. 
Đương nhiên đêm nay sẽ không chỉ có một nhánh đội ngũ của Hoài Viễn đi ra ngoài, đa số sẽ cố gắng phá vòng vây, tranh thủ đạt được mục đích, nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn của bọn họ là giương đông kích tây, bảo đảm đám người Hoài Viễn an toàn rời đi. 
Hoài Viễn nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, trước khi đi y hướng người kia chào từ biệt, Ngôn Vô Trạm tự biết nhiệm vụ lần này hung hiểm vạn phần, ánh mắt nhìn Hoài Viễn cũng lộ ra thân thiết hiếm có... 
”Hoài Viễn, mạng ngươi là của trẫm, trẫm không cho ngươi chết, ngươi không được chết.” 
Hoài Viễn cúi đầu, đối với người kia rất cung kính hành lễ, “Hoài Viễn đã biết.” 
”Vậy, đi nhanh về nhanh.” Người kia nâng Hoài Viễn dậy, tự mình đưa y lên ngựa. 
Hoài Viễn cầm lấy dây cương, trước khi vung roi, y lại nhìn người kia một cái... 
Y ở trên ngựa, ngóng nhìn lại, Hoài Viễn vẫn mặc đồ đen người kia quen thuộc, tư thế oai hùng, khí độ phi phàm, nhưng lần này, bọn họ cũng không rõ, có phải đây là một lần cuối cùng hay không... Một lần cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ Hoài Viễn tuấn lãng như vậy. 
Hoài Viễn rất ưa nhìn, y ở gần hắn nhất, nhưng y cũng là người Ngôn Vô Trạm thường sơ sót nhất... người ngay cả tướng mạo cũng đều bị xem nhẹ. 
Đưa Hoài Viễn đi, người kia muốn cho y một gương mặt tươi cười, nhưng không cách nào cử động khóe miệng, hắn mấy lần cố gắng, cuối cùng cũng chỉ là môi rung rung mà thôi, Hoài Viễn chuyển hướng về phía trước, nhưng trước khi đi, y cong người xuống, ở trên mặt người kia nhẹ nhàng sờ soạng một hồi... 
Nhiệt độ của Hoài Viễn, dịu dàng của y, muốn lưu luyến, nhưng Hoài Viễn lại nhanh chóng ra đi... 
Nhìn bóng người từ từ biến mất trong màn đêm, đầu đau như sắp nứt kia chua xót mông lung chỉ có một mình Ngôn Vô Trạm biết... 
”Hoài Viễn rất mạnh.” Lạc Cẩn cùng hắn hướng về phía trước, sau khi Hoài Viễn rời đi liền tiến lên một bước, y cùng người kia cùng nhìn hướng bóng người biến mất, y giống như lẩm nhẩm, giống như nỉ non, “Thế nhưng, hắn cũng sẽ chết.” 
”Hắn không phải người đánh đâu thắng đó.” Bắc Thần miễn cưỡng chậm rãi xoay người, y vốn không muốn tham dự, thế nhưng lời này, y không nhịn được không nói, “Lợi hại đến đâu, cũng chỉ là con người mà thôi.” 
”Có lúc, hoàng thượng xem Hoài Viễn tới mức quá không gì không làm được rồi.” Mộ Bạch nói xong, xoay người rời đi, thời gian gã tiếp xúc với Hoài Viễn không lâu, thế nhưng tính tình của Hoài Viễn, tình cảm của y khiến gã lần nữa khâm phục, nếu bọn họ sớm quen biết một chút, Mộ Bạch cảm thấy, bọn họ có lẽ sẽ trở thành bạn thâm giao như cùng Mộc Nhai và Bắc Thần vậy. 
Thế nhưng... 
Đêm nay, tâm tình Mộ Bạch tệ nhất . 
Người kia nhìn lại, hắn thấy không phải oán hận, nhưng là ánh mắt bất đắc dĩ, hắn muốn nói gì đó, nhưng lời nghẹn trong cổ họng, một tiếng cũng không phát ra được... 
”Đừng nói nữa.” Hoằng Nghị nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người kia, y ôm lấy người kia đẩy hắn hướng về phía lều bạt, y bảo người kia không cần nghĩ nhiều, cũng không cần nhiều lời, “Bọn ta hiểu.” 
Bọn họ đều hiểu. 
Bao gồm cả Hoài Viễn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.