Ngự Hoàng

Chương 201: Sự tình có biến




Lời của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm nghe được, hắn không làm ra phản ứng quá lớn, cũng không động đậy, để mặc Lạc Cẩn dựa vào, hai người giống như đang thân thiết, không nhìn ra có vấn đề gì. 
Lạc Cẩn dựa vào một lúc, liền ôm lấy cổ người kia, đem môi quẹt tới, trên vai y có vết thương, vì vậy động tác không lớn lắm, ngay cả hôn môi cũng vô cùng vụn vặt, không có tiến vào... 
”Phó Đông Lưu đã ở xung quanh bố trí mai phục từ lâu, mọi người phái đi ra đều là có đi không về, cũng không thể nói không có người tài ba, không ai thành công, vì vậy ngươi không thể không từ trong chúng ta chọn ra đối tượng thích hợp...” 
Lạc Cẩn vừa hôn, vừa nói nhỏ, giọng nói của hắn nhỏ đến vừa phát ra đã bị tiếng hôn dính dấp của hai người che lấp, có điều Ngôn Vô Trạm đều nghe được... 
Hắn một tay ôm lấy eo Lạc Cẩn, nhắm nửa con mắt, hưởng thụ lấy cái hôn môi vừa mang đến dục tình, lại tràn đầy nghiêm túc... 
”Việc này không dễ dàng, dù là ta đi, cũng chưa chắc nắm chắc mười phần, nhưng hy vọng vẫn lớn, vì vậy Hoài Viễn hoàn thành cũng hợp tình hợp lý, chỉ là... hơi có chút quá thuận lợi... tất cả mọi người chết rồi, chỉ có hắn còn sống... Hắn bị trọng thương, nhưng xem như là toàn thân trở lại... Chí ít vết thương này cũng không phải trí mạng...” 
Hoài Viễn mang đi đều là người có năng lực tài ba, nhưng đều là toàn quân bị diệt. 
Hoài Viễn trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sẽ giày vò không ít. 
Nếu Phó Đông Lưu muốn giết y thì sẽ không đả thương ở chút chỗ không cần thiết này, hẳn là phải tới gần vị trí trí mạng một chút... 
Giống như Lạc Cẩn phái người đi tập kích Hoài Viễn vậy, bọn họ tập trung công kích là cổ hoặc tim Hoài Viễn, thế nhưng đối phương đem những chỗ này khéo léo tránh đi... Giống như đã tính toán kỹ, gần đó có, nhưng cũng không nặng. Nếu có cũng chỉ là một hai chỗ mà thôi... Chỉ có nặng nhất là ngay vết thương cũ kia, bị thương ở cùng vị trí, cũng thật sự khiến người ta không thể không đi suy nghĩ sâu xa. 
”Còn có, hắn làm sao kéo một tấm thân bị thương này đưa tin tức đi... Lúc hắn ở trạng thái tốt nhất cũng bị thương thành như vậy, Phó Đông Lưu không đến nỗi ngu đến mức ngay cả một người trọng thương cũng không bắt được...” 
Lạc Cẩn nói xong việc nghiêm túc, tay lại khá không thành thật, bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong cổ áo Ngôn Vô Trạm, y xoa nắn một viên nhô lên trong đó, lúc người kia tránh né còn hung hăng bấm một cái... 
Hơi thở người kia nặng nề, chân mày cũng nhăn lại rồi, Lạc Cẩn liếm môi và răng hắn, tiếp tục đè thấp giọng nói... 
”Những thứ này, chỉ là đáng nghi mà thôi, không đại biểu cho cái gì... Thế nhưng, Phó Đông Lưu đánh lén, là sau khi hắn tỉnh lại...” 
Đây mới là điểm quan trọng Lạc Cẩn muốn nói. 
Quần áo người kia đều buông lỏng, mảng lớn da thịt lộ ra, Lạc Cẩn có chút tiều tụy cắn lấy miệng hắn, y rất muốn làm đến cùng, nhưng hiện giờ, y có một tay không thể dùng... Trừ phi, để người kia tự mình ngồi lên. 
Khả năng này không lớn, nhưng hình ảnh lóe lên trong đầu vẫn khiến cho bụng dưới Lạc Cẩn xao động không thôi... 
Lạc Cẩn trực tiếp kéo mở quần của chính mình, nhét tay người kia vào, dù nói thế nào, trước tiên an ủi mình một hồi rồi nói... 
Thứ nóng bỏng trong tay này khiến người kia có vẻ hơi chần chừ, ngay cả mặt cũng đỏ rần lên một chút, hắn chưa quên tình huống lần đầu chạm vào Lạc Cẩn, nhưng lần này, thứ này lại cứng khiến chân hắn mềm nhũn... 
Lạc Cẩn kéo cổ tay hắn, dẫn dắt hắn vuốt ve lên xuống, chờ lúc người kia miễn cưỡng nắm lấy một chút điểm mấu chốt y mới nói tiếp... 
”Chiến lược mỗi lần cũng khác nhau, vị trí trạm canh gác cũng không giống nhau, bao gồm cả lều bạt của chúng ta... Thế nhưng, Phó Đông Lưu lại mỗi một lần đều chính xác như vậy...” 
Lạc Cẩn tự nhiên kéo mở quần Ngôn Vô Trạm, cũng giúp hắn vuốt ve, có điều kỹ thuật của y rõ ràng so với Ngôn Vô Trạm tốt hơn rất nhiều, biểu tình của người kia lập tức thay đổi, tay cũng run rẩy theo... 
”Làm thật tốt, chuyên tâm một chút...” Lạc Cẩn trách cứ hắn, đừng luôn muốn hưởng thụ, có lúc cũng phải quan tâm y một chút, đặc biệt lúc y tạm thời “không được”, đừng có y vừa đụng vào, hắn sẽ không quan tâm chính mình nữa, “Đúng là trùng hợp sao? Phó Đông Lưu lại lợi hại như vậy, có thể tính chính xác ra lúc ta ở trong lều, có thể đúng lúc như vậy khi bên ngoài không có ai tới ám sát? Hắn là có bao nhiêu may mắn mới có thể làm được như vậy? Còn có, ngay cả cách thức ứng chiến đều nắm bắt chính xác như vậy... Những thứ này thật ra ngươi đều sớm nghĩ ra chứ?” 
”Ừm. . . . .” Một tiếng này là trả lời Lạc Cẩn, nhưng âm thanh mang theo giọng mũi này lại vô thức kéo dài chỉ làm cho người khác cảm thấy, hắn là vì rất thoải mái, cho nên mới phát ra... âm thanh mê người. 
Điều này khiến Lạc Cẩn không nhịn được lại cắn hắn một cái, môi hai người cũng lại một lần nữa cùng kề sát tới. 
”Chỉ là ngươi không ngờ tới, người kia là Hoài Viễn...” 
Lần này, Ngôn Vô Trạm sau một lát mới lại ừ một tiếng, từ lần đầu tiên Phó Đông Lưu đánh lén thành công, hắn đã nghi ngờ trong quân doanh có gian tế, nhưng hắn không ngờ tới người kia sẽ là Hoài Viễn... 
”Vị trí trạm gác là Bắc Thần phụ trách, nhưng người bố trí canh phòng và định ra chiến lược trước sau là ngươi, lúc ngươi làm chuyện này, Hoài Viễn đều biết chứ?” 
Đầu lưỡi bị Lạc Cẩn hút lấy, người kia chỉ có thể gật đầu, Hoài Viễn không chỉ biết, có lúc bọn họ còn cùng nhau bàn bạc... ngay ở trong lều của hắn. 
Vì vậy dù Hoài Viễn y ngay cả giường cũng xuống không được, chuyện trong quân, y lại vô cùng rõ ràng. 
”Ta mặc kệ ngươi làm sao, nói chung cẩn thận một chút, thay đổi của Hoài Viễn nhất định có liên quan với việc ngươi...” 
Mục tiêu cuối cùng của y cũng nhất định là Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn bảo hắn đề phòng Hoài Viễn. 
”Ta biết rồi...” 
Nghe được người kia nói như vậy, Lạc Cẩn liền không phí lời nữa, sự bình tĩnh của Ngôn Vô Trạm, người ngoài không cách nào so sánh, bất luận là ai cũng có thể xử lý theo cảm tính, nhưng Ngôn Vô Trạm sẽ không, hắn sẽ cho ra quyết định thích hợp nhất. Lạc Cẩn không cần lo lắng. 
So với cái kia, tiếp tục làm xong mới là quan trọng. 
Không cao không thấp này của hắn. 
”Ngươi vẫn là ngốc như vậy...” Người kia đang sờ chính mình, chuyện này đối với Lạc Cẩn mà nói vốn là một loại kích thích, có điều đó chỉ là phản ứng bản năng của thân thể mà thôi, kích thích trực tiếp nhất người kia mang tới cho y cũng không phải rất mãnh liệt, “Không phải đã dạy ngươi phải sờ như vậy, ngươi cẩn thận cảm nhận thử, ta là làm sao sờ ngươi...” 
Động tác tay trong quần tay trở nên lớn, Lạc Cẩn là đang dạy cho người kia cách thức, Ngôn Vô Trạm hơi cau mày, sờ nữa sẽ ra mất... 
Có điều đến thời điểm mấu chốt, Lạc Cẩn dừng lại, y chỉ giống như đang thưởng thức nắm lấy chỗ đó của người kia, y nói rồi, y không phải để hắn hưởng thụ, người kia rất chịu khó học hỏi, “Ngươi tới thử xem.” 
Người kia điều chỉnh hơi thở, dựa theo chỉ dẫn của Lạc Cẩn mà làm, có điều một lúc Lạc Cẩn lại lắc đầu, “Không đúng, phải như vậy mới đúng...” 
Cứ như vậy, hai người dựa vào nhau, nắm lấy thứ kia của đối phương, Lạc Cẩn tự mình dạy dỗ, Ngôn Vô Trạm lại là trong vui vẻ và thất bại luân phiên, tuy rằng lần này không làm đến cùng, nhưng cảm giác cũng không kém bình thường, chờ lúc Ngôn Vô Trạm đi khỏi, chân so với thường ngày còn mềm hơn... 
Bị hoàn toàn khi dễ một lần không nói, hắn còn phải phụ trách khắc phục hậu quả, cũng giúp Lạc Cẩn mặc quần áo tử tế, những thứ này cũng chưa tính là gì, lúc hắn đi, Lạc Cẩn còn rất không có lương tâm nói cho hắn biết... 
”Ngươi còn phải luyện nhiều một chút” Y chê hắn ngốc lại không có bất kỳ kỹ xảo, có thể nói, Lạc Cẩn không có chút nào thoải mái. 
Hắn cố gắng học tập, muốn làm sao hầu hạ y, để y thoải mái, không phải mỗi lần đều chờ người khác tới hầu hạ. Thỉnh thoảng hắn cũng phải chủ động một chút. 
Lạc Cẩn một điểm tình cảm cũng không giữ lại cho hắn, điều này khiến Ngôn Vô Trạm túng quẫn vạn phần, có điều hoảng hốt và xấu hổ này cũng chỉ đến lúc rời khỏi căn phòng của Lạc Cẩn. 
Hắn vẫn luôn điều tra chuyện gian tế, hắn cũng biết, không phải người có chỗ đứng trong quân thì không có nhiều tình báo có thể tin như vậy, Ngôn Vô Trạm đang điều tra, đều là một vài nhân vật quan trọng. 
Lạc Cẩn có đạo lý nhất định, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, đòn cân trong lòng hắn vẫn duy trì vị trí vốn có. 
Trước khi sự việc phơi bày chân tướng, mỗi người đều có nghi ngờ, bao gồm cả Lạc Cẩn. 
Hắn sẽ không dễ dàng đưa ra phán đoán, hắn cần chứng cứ. 
Lạc Cẩn hoàn toàn có thể bày ra khổ nhục kế tới giấu đầu hở đuôi, tranh thủ đồng tình, thuận tiện ky gián quan hệ giữa Ngôn Vô Trạm và những người khác, đây không phải là chuyện không thể. 
Ngôn Vô Trạm cũng không phải không tin bọn họ, mà là hắn phải chứng minh cho bọn họ, trả lại trong sạch cho bọn họ. 
Bọn họ sẽ không phản bội hắn. 
Hắn đã rất sớm trước đó điều tra từng người, nhưng Bắc Thần bọn họ là xếp cuối cùng, bây giờ Lạc Cẩn nhắc nhở hắn... 
Người kia không chút biến sắc, vẫn ở chỗ cũ trước mặt Hoài Viễn sắp đặt sự tình, lúc bố trí canh phòng vẫn cùng y bàn bạc, Ngôn Vô Trạm cũng không vội tìm ra gian tế, hắn có sắp xếp khác. 
Phó Đông Lưu gần nhất rất thành thật, y đánh lén cũng không còn giống như nhiều lần trước, nguyên nhân như vậy không phải sợ người y xếp vào bên phía Ngôn Vô Trạm bại lộ, mà là y đã bứt dây động rừng, sau khi thời điểm đánh lén tốt nhất quá đi, Phó Đông Lưu không thể tăng thêm loại hao tổn vô vị này. 
Bước kế tiếp của y sẽ đi thế nào... 
Ngôn Vô Trạm chán ghét ngày tháng địch rõ ràng ta mờ mịt này, có điều mồi của hắn đã thả ra, sẽ chờ đối phương tự chui đầu vào lưới... 
Đến cùng ai là gian tế, không bao lâu sẽ biết đáp án. 
Lạc Cẩn sau khi cùng hắn mật đàm, quân doanh có bình tĩnh ngắn ngủi, có điều không được bao lâu, biến cố lại xảy ra. 
Có điều lần này cũng không phải bị động. 
Con cá đã cắn mồi người kia bỏ xuống từ lâu, đáp án hắn chờ đợi lại được công bố. 
Quả nhiên, vấn đề là từ chỗ mấy người này, hắn cũng đã biết, đến cùng là ai phản bội hắn... 
.................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.