Ngự Hoàng

Chương 203: Lòng phản nghịch




Nhà tù này là cạm bẫy Ngôn Vô Trạm đã tỉ mỉ bày. 
Chỉ có đường vào, không có đường ra, xung quanh đều khóa kín, có thể ra vào cũng chỉ cái cửa này, chỉ cần bước vào đây, chính là ba ba trong chậu, không có bất kỳ đường lui. 
Ngôn Vô Trạm vẫn chờ ở đây, hắn mong Hoài Viễn sẽ không tới, thế nhưng, hắn vẫn đã thất vọng rồi. 
Kế hoạch lần này là Ngôn Vô Trạm âm thầm tiến hành, hắn không kinh động quá nhiều người, trừ hắn và Hoằng Nghị, cánh cửa này cũng không có người ngoài. 
Hắn sở dĩ lựa chọn Hoằng Nghị, là vì Hoằng Nghị đủ an tĩnh, lời không nên nói, Hoằng Nghị chưa bao giờ nói, cho dù là nói mớ. 
Tận mắt thấy người mình tin tưởng nhất phản bội chính mình, mùi vị này thật sự không thể nào dễ chịu. 
Dáng vẻ tươi cười của người kia mỏng manh như mây khói, vừa đụng liền tan, tin tưởng của bọn họ đã từng không thể phá vỡ, nhưng bây giờ, chỉ là khoảng cách một nhà tù, lại như cách xa ngàn dặm... 
Giờ phút này nhìn nhau, đúng là mang theo vài phần thương xót. 
Trên đời này, bất cứ ai cũng có thể phản bội hắn, nhưng Hoài Viễn thì không... 
Suy nghĩ này, hiện giờ yếu ớt cỡ nào. 
Người kia đưa tay đóng cửa lại, ngăn cách hắn cùng Hoài Viễn ở bên trong, nhà tù này đã được thiết kế đặc thù, dù là ở ngoài cửa, Hoằng Nghị cũng không nghe được đối thoại của bọn họ. 
Hoài Viễn làm phản, hành động này của người kia khá nguy hiểm, Hoằng Nghị vừa muốn ngăn cản, nhưng y thấy lại là cửa lớn cạch một tiếng đóng lại. 
Hoằng Nghị trầm ngâm, ý lạnh trong mắt càng sâu, y không muốn để Ngôn Vô Trạm đi mạo hiểm, thế nhưng vấn đề này, cũng chỉ có bản thân Ngôn Vô Trạm có thể giải quyết. 
Không chỉ là Hoài Viễn phản bội, còn có chuyện giữa bọn họ. 
Hoằng Nghị tựa ở cửa, y xem như là giúp Ngôn Vô Trạm canh chừng? 
Người này thật là biết tận dụng triệt để... 
Có điều, Hoằng Nghị biết, Hoài Viễn sẽ không làm tổn thương Ngôn Vô Trạm. 
Nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, phó tướng vô cùng hoảng sợ, có điều nhìn lại, hắn chỉ một mình tới đây, ánh mắt phó tướng mang theo mấy phần thâm ý, lấy thân thủ của gã và Hoài Viễn mà nói, “trộm đem” người này ra khỏi quân doanh không phải việc khó... 
Có vẻ, gã sắp lập công lớn. 
Ánh mắt phó tướng chuyển sang Hoài Viễn, gã vừa định ngầm bảo Hoài Viễn đưa thả gã ra, người nọ đã quay đầu lại, chủy thủ sắc bén lại một lần nữa nhắm ngay ngực gã, có điều lần này không phải là vì cạy khóa sắt ra, mà là trực tiếp cắm vào... 
Phó tướng trừng hai mắt một cái, ngay cả một tiếng hét cũng chưa phát ra, nghiêng đầu một cái liền đi đời nhà ma. Hoài Viễn hờ hững xoay người, động tác của y vừa nhanh vừa dứt khoát, phó tướng đã chết, y lại không dính một giọt máu. 
Lần này, trong phòng thật sự chỉ còn hai người y và Ngôn Vô Trạm. 
”Đây cũng là ý của Phó Đông Lưu?” Dù Hoài Viễn thả phó tướng, gã cũng không có cách rời khỏi quân doanh, đây là việc mọi người biết rõ, để phòng ngừa gã tiết lộ chuyện của Phó Đông Lưu, Hoài Viễn tới đây cơ bản không phải để cứu gã, chỉ là diệt khẩu mà thôi. 
Không phải kích động, mà là đã qua suy nghĩ đắn đo. 
Y thật sự có thể làm đến bước này, việc này khiến Ngôn Vô Trạm bất ngờ, đồng thời, đau lòng đến chết lặng. 
”Không phải” Hoài Viễn lắc đầu, “Tự ta muốn làm.” 
”Vì sao?” Ngôn Vô Trạm muốn biết, không chỉ là nguyên nhân y làm như vậy, càng nhiều hơn, chính là muốn biết Hoài Viễn vì sao muốn phản bội mình. 
Máu từ đã trên ngực phó tướng đã chết thong thả chảy xuống, trong không khí trôi nổi mùi tanh nhàn nhạt, Hoài Viễn im lặng hồi lâu, mãi đến dưới chân phó tướng có thêm một bãi chất lỏng màu đỏ... đôi môi trước sau mím chặc, mới thong thả mở ra, thế nhưng lời của Hoài Viễn lại khiến người kia nghẹn lời nhìn trân trối... 
”Phó Đông Lưu nói với ta, hắn có mười phần nắm được tính mạng của ngươi, dù hắn chiến bại, ngươi cũng không thể không chết.” 
Người kia dừng lại, dù hắn cố sức đè ép, nhưng một câu này, vẫn mang theo tức giận không nhỏ, “Lời như vậy, ngươi cũng tin?” 
Là hắn nghe lầm hay là đầu Hoài Viễn xảy ra vấn đề?! 
Hoài Viễn vẫn ở bên cạnh hắn, hắn xem như nhìn y lớn lên, hết thảy về Hoài Viễn, hắn so với ai khác đều hiểu rõ hơn, thông minh cơ trí của y không thua bất kỳ ai, y cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất cho ra phán đoán chính xác nhất. 
Việc hồ đồ như vậy, không biết Hoài Viễn là làm sao làm ra. 
Trừ phi yên nhóc này bị người khác khống chế, giống như con rối lần trước định điều khiển hắn, thế nhưng, năng lực ý chí của Hoài Viễn không thua gì hắn, việc này cơ bản là không thể... 
Đến cùng là vì sao, Hoài Viễn lại biến thành cái dạng này. 
Trong tức giận và kinh ngạc, gương mặt Lạc Cẩn bỗng nhiên thoáng hiện lên trong đầu, Lạc Cẩn từng nói, vừa gặp phải chuyện có liên quan đến hắn, Hoài Viễn sẽ không còn là Hoài Viễn... 
”Không tin.” Hoài Viễn bác bỏ suy đoán của người kia, những lời hoang đường này, y làm sao có thể tin tưởng. Y vẫn khỏe, không bị ai lừa dối hay là khống chế, y hiện giờ rất tỉnh táo, trước sau vẫn luôn tỉnh táo, y càng là biết rõ mình đang làm gì, “Có điều Phó Đông Lưu có một câu nói rất đúng, ngươi thắng rồi, sẽ phải trở về làm hoàng đế cao cao tại thượng của ngươi, vô số oanh oanh yến yến bên cạnh như trước. Nếu ngươi thua, lại chỉ thuộc về một mình ta.” 
Phó Đông Lưu đã đồng ý với y, gã chỉ cần ngôi vị hoàng đế, không cần tính mạng Ngôn Vô Trạm, chỉ cần Hoài Viễn chịu giúp gã hoàn thành nghiệp lớn, gã sẽ tác thành cho bọn họ, để Ngôn Vô Trạm trở thành người của một mình y. 
Phó Đông Lưu cho y lựa chọn, là muốn một thi thể trở về làm hoàng thượng, hay là muốn một người đàn ông vĩnh viễn thuộc về y, không có chia sẻ, không có tranh đấu, chỉ thuộc về mình y. 
Đây là thứ mà Hoài Viễn ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ ước, đối với Hoài Viễn mà nói, so với ngồi ôm thiên hạ còn mê hoặc hơn. 
Hoài Viễn vẫn luôn phụ tá Ngôn Vô Trạm, giúp hắn hoàn thành bất cứ việc gì hắn muốn hoàn thành, đây là sứ mệnh của đàn ông, là chuyện hắn thích, vậy Hoài Viễn sẽ giúp hắn, chỉ cần hắn muốn, y đều cho hắn. 
Có đôi khi y cảm thấy, nếu hắn không phải hoàng thượng thì tốt biết bao nhiêu, thế nhưng Hoài Viễn không quan tâm, Ngôn Vô Trạm cảm thấy vui, hắn thích, là đủ rồi... 
Thấy gương mặt tươi cười của người mình thích khiến y giải sầu, việc này so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn. 
Nhưng hiện giờ lại khác. 
Hoài Viễn lúc đó muốn giết Vân Dương, hiện tại cũng muốn giết bất kỳ ai chạm vào Ngôn Vô Trạm... Đồ của y đã bị làm bẩn. 
Đây là lý do của Hoài Viễn, buồn cười mà cũng điên cuồng. 
Từ khi Hoài Viễn tỏ rõ tâm tình, Ngôn Vô Trạm đã cảm thấy y điên rồi, thế nhưng lại điên đến hoàn toàn như vậy... Lấy tính mạng tướng sĩ toàn quân, lấy tính mạng của đám người Lạc Cẩn làm tiền cược... 
Hoài Viễn lại vứt hắn đi đâu? 
Đây là tình yêu mà y nói? 
Y cùng Phó Đông Lưu làm không phải giao dịch, mà là đánh cược, mà tiền cược lại là cả Nam Triều. 
Quá hoang đường, cũng quá trẻ con. 
Người kia bước nhanh đến chỗ Hoài Viễn, hắn nhấc tay liền đánh, động tác kia liền mạch lưu loát, hắn đã sớm thành thói quen, có điều lần này, hắn vừa đụng tới gương mặt tuấn mỹ của Hoài Viễn... Hoài Viễn đã trước hắn một bước bắt được cổ tay hắn, dù bản thân bị trọng thương, sức mạnh của Hoài Viễn cũng không giảm chút nào, y chợt dùng sức, ném người kia lên trên tường, thân thể và cổ họng người kia cùng phát ra một tiếng vang trầm muộn, mà trước khi hắn hoàn hồn lại, Hoài Viễn đã đè lên... 
Y đè lên Ngôn Vô Trạm, hung hăng hôn môi. 
Ngôn Vô Trạm căm tức nhìn hắn, hắn đem đầu lưỡi Hoài Viễn đưa vào trong miệng cán đến đầy thương tích, mùi máu tươi khiến nụ hôn này càng trở nên điên cuồng... 
Ngay cả nướt bọt cũng là màu đỏ. Vết thương của Hoài Viễn rách ra, cùng mùi máu của tên phó tướng hòa vào nhau, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại thần kỳ có thể nhận ra... Đó là hai mùi vị khác biệt. 
”Ngươi là đồ của ta, ta làm sao lại đem ngươi tặng cho những người khác, không cần biết hắn ra giá lớn thế nào, ta không quan tâm.” 
Ngôn Vô Trạm đối với Hoài Viễn đã thất vọng đến cực độ, hắn nhìn con ngươi trong suốt đến gần như si mê của Hoài Viễn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, Hoài Viễn là lựa chọn cuối cùng của hắn, sẽ do đích thân hắn kết liễu. 
Hắn phải chịu trách nhiệm. 
Đây cũng đúng, hắn làm chủ nhân của y nhiều năm như vậy rồi. 
Tình huống hiện tại của Hoài Viễn, cơ bản không phải là đối thủ của hắn, người kia chậm rãi nhắm mắt lại... 
Hoài Viễn, lần này, chính là vĩnh biệt. 
”Hoàng thượng, ngươi biết không? Thật ra Hoài Viễn một chút cũng không có lòng tham, đàn ông tam thê tứ thiếp đều rất bình thường, mà ngươi thân là hoàng thượng, nối dõi tông đường càng là nhiệm vụ quan trọng, đây là trách nhiệm suốt đời ngươi tránh không được, ngươi tuyển phi, phụ nữ bên cạnh ngươi vô số, việc này không tránh được, ta cũng không có cách ngăn cản, thế nhưng, ta muốn làm người đàn ông duy nhất của ngươi.” 
Vẫn quý trọng, cũng vẫn bảo vệ, người kia toàn bộ là của y... 
”Thế nhưng, tại sao ngươi phải làm như vậy...” Hoài Viễn rũ mắt, ngược lại lại ấn người kia lên tường, y nắm lấy gáy hắn, mắt lộ hung tợn, “Đề nghị của Phó Đông Lưu thật ra không tệ, ta có thể độc chiếm ngươi không nói, còn có thể nhờ tay hắn loại bỏ từng kẻ vướng bận kia. Ngươi muốn làm hoàng thượng, ta nguyện ý cùng ngươi cả đời, dù cho ngươi vĩnh viễn cũng không biết tâm tình của ta, nhưng bây giờ thì khác, Ngôn Vô Trạm, ta không muốn mất đi ngươi, ta không muốn để cho ngươi trở thành thứ thuộc về người khác, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi cùng bọn họ lẫn lộn cùng một chỗ, ngươi bị bọn họ chạm vào, bị bọn họ hôn, bị bọn họ ảnh hưởng...” 
Cho nên y không ngại đem tình hình và vị trí của đám người Lạc Cẩn nói cho Phó Đông Lưu, y cũng không ngại hết thảy bọn họ đều chết... 
Giang sơn, thắng bại, hết thảy mọi thứ đều xem là cái gì chứ? 
Hoài Viễn ngay từ đầu mong muốn, cũng chỉ là người này mà thôi. 
Hoài Viễn cười nhạt, thế nhưng chớp mắt tiếp theo, cái tát của người kia vẫn là đánh lên mặt y... 
”Bốp ——” lanh lảnh, mà lại vang vọng thật lâu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.