Ngự Hoàng

Chương 221: Cuộc sống hồi cung




Thu đi đông tới, Ngôn Vô Trạm nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên sau khi hồi cung. 
Dù bận rộn cỡ nào, cũng sẽ có lúc rãnh rỗi, nhàn rỗi rồi, tim quả thật giống như mong đợi, càng trở nên trống rỗng. 
Tinh thần vẫn còn, uy nghiêm vẫn thế, hoàng thượng không thay đổi, nhưng tất cả mọi người cảm thấy dường như có một chút không giống lúc trước, cụ thể là khác biệt chỗ nào, lại không ai nói được. 
Vì vậy, thái giám bên cạnh Ngôn Vô Trạm bị thái hậu tìm tới hỏi chuyện rất nhiều lần, thái giám cũng đầu óc mơ hồ, dù uy hiếp, dụ dỗ thế nào cũng không nói ra được nguyên nhân, hoàng thượng mọi thứ như cũ, ngay cả lượng cơm ăn cũng không giảm bớt, việc này bảo gã trả lời như thế nào... 
Không chỉ vậy, còn có chuyện càng khiến thái hậu va hậu cung bất an hơn... 
Sau khi Ngôn Vô Trạm hồi cung, lại không lâm hạnh bất kỳ phi tử nào. 
Ban đầu, hắn bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, thái hậu có thể hiểu, nhưng hiện giờ, hắn rãnh rỗi, chuyện này cũng không nhắc tới một lời, mỗi tối, thái giám lật bài đều bị hắn đuổi ra ngoài, hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không nhìn mộc bài này một cái... 
Hoàng hậu đã tới, cũng quan tâm thăm hỏi, nàng lại thẳng thắn đề cập tới chuyện này với Ngôn Vô Trạm, phi tần không thể bị lạnh nhạt như vậy lần nữa, nàng là người đứng đầu hậu cung, nàng phải vỗ về nôn nóng của hậu cung. 
Nhưng Ngôn Vô Trạm lại dùng uy nghiêm bác bỏ, hắn nói lúc hắn cần, tự nhiên sẽ đi. 
Hắn còn hỏi hoàng hậu, có phải muốn thay trẫm làm chủ rồi không? Hay là cảm thấy, trẫm vô dụng đến ngay cả người phụ nữ của mình cũng không cách nào trấn an? 
Hoàng hậu lặng lẽ, tay trắng trở về, cuối cùng, thái hậu đành phải tìm đến Hoài Viễn. 
Nàng cẩn thận hỏi một lần chuyện xảy ra trong lần vi phục xuất tuần này của Ngôn Vô Trạm, nàng cũng hỏi Hoài Viễn, có phải Ngôn Vô Trạm để ý cô gái nào, mới dẫn tới kết quả như thế này... 
Thái hậu tỏ rõ, nếu như hoàng thượng thích, dù thân phận đối phương ra sao, thái hậu cho phép Ngôn Vô Trạm đón cô gái kia vào trong cung, còn về danh phận, đến lúc đó tính tiếp, đây là nhượng bộ của thái hậu, nàng cũng không thể nhìn con mình tiếp tục như vậy. 
Hoài Viễn kính nể tâm tư kín đáo của thái hậu, lại một chút liền nhìn ra bệnh của Ngôn Vô Trạm, nhưng những chuyện này, không phải việc y có thể thao túng, cũng không phải việc y có thể nói ra, Hoài Viễn chỉ nói với thái hậu, nếu hoàng thượng có thể đón đối phương vào, hoàng thượng tự nhiên sẽ làm, nếu như hắn không đón, dù là thái hậu cũng không thay đổi được. 
Hoài Viễn gián tiếp thừa nhận suy đoán của thái hậu, nhưng cùng lúc cũng khiến Thái hậu hiểu rõ tình trạng hiện giờ, dù nàng hỏi rõ, cũng biết được đối phương là ai, con trai của mình không chịu gật đầu, nàng làm bao nhiêu cũng là vô ích... 
Tính cách của hoàng thượng, nàng so với ai khác đều hiểu rõ hơn. 
Đuổi Hoài Viễn đi, nàng nói với y, bảo y giúp đỡ hoàng thượng nhiều một chút, để hoàng thượng sớm ngày giải sầu. 
Nàng là người từng trải, qua giai đoạn này là được rồi, sau đó thái hậu tự đánh giá, chuẩn bị qua hết năm lại tuyển cho hoàng thượng mấy vị phi tử, chỉ thấy người mới cười, nào thấy người xưa khóc, người kia cũng như vậy, có sủng ái mới, sẽ quên những thứ không nên có kia, huống chi, người này còn là hoàng thượng. 
Gần cuối năm, hoàng cung và dân gian đều bận rộn như nhau, đâu đâu cũng có một vẻ vui mừng, thời gian đoàn viên này, Ngôn Vô Trạm chẳng qua là cảm thấy càng cô đơn hơn. 
Có điều bận rộn cho năm mới khiến trống vắng trong lòng hắn lần nữa lấp đầy. 
Bắt đầu từ năm cũ, Ngôn Vô Trạm sẽ không còn nhàn rỗi, theo lễ tiết rườm rà khô khan, chuẩn bị cho hoàng thất đón năm mới. 
Không hay không biết, giao thừa đã đến. 
Hoàng thất đón tân niên cùng dân chúng bình thường khác biệt không nhiều, chỉ là rườm rà hơn một chút mà thôi. 
Ngày giao thừa, Ngôn Vô Trạm cùng các phi tần khác dùng chung bữa ăn đoàn viên, đây chính là cái gọi là tiệc nhà, xem xong kịch vui, nhận xong lễ bái, mọi người liền từng người về điện, đêm hôm ấy, cầu phúc tế bái, viết ra nguyện ước năm mới, ăn sủi cảo, hôm đó xem như là dằn vặt xong. 
Ngày mùng một, mời tiệc vương công đại thần, sau khi kết thúc các loại nghi thức, Ngôn Vô Trạm gần như không có khẩu vị gì, uống mấy chén rượu Đồ Tô thì coi như xong, bên dưới biểu diễn vui mừng náo nhiệt, người kia tuy rằng khóe miệng tươi cười, hắn lại không biết mình đang xem cái gì... 
Xong tiệc quần thần, lại là tiệc nhà, Ngôn Vô Trạm hai ngày nay không phải được người quỳ lạy thì là ăn uống liên tu bất tận, chờ tất cả lễ tiết qua đi, cuối cùng đã tới Nguyên Tịch, cũng chính là mười lăm tháng giêng. 
Nguyên Tịch của Nam Triều khá náo nhiệt, không chỉ có hội hoa đăng đoán chữ, trên sông Bách Tử còn thả đèn ước nguyện, hoạt động cầu phúc long trọng tại Phục Long Tự chính là lúc kết thúc, đâu đâu cũng có cảnh vui vẻ, một màu tươi tốt, người kia nhìn thấy những thứ này, cũng coi như an ủi, con dân của hắn có thể an cư lạc nghiệp, có thể vui vẻ tưng bừng trải qua mỗi một ngày lễ, như vậy là tốt rồi. 
Nếu là trước đây, Ngôn Vô Trạm sẽ ra khỏi cung đi một chút, hắn thích xem dáng vẻ vui sướng của dân chúng, nhưng hôm nay, hắn lại lựa chọn ở lại trong cung, cùng thái hậu ăn bánh trôi... 
Việc Ngôn Vô Trạm đến, đối với thái hậu mà nói khá kinh hỉ, hai người tùy ý trò chuyện, từ quần áo trang phục đến món ăn vặt đầu đường, Ngôn Vô Trạm lại kể cho thái hậu thú vị trong đoạn đường này. Thấy Ngôn Vô Trạm tâm tình không tệ, thái hậu thuận miệng nói ra một câu muốn tuyển phi cho hắn... 
... 
Ngôn Vô Trạm tối sầm mặt về lại tẩm cung , hắn vốn rất vui vẻ, nhưng vì một câu nói của thái hậu mà mất sạch hứng thú. Hắn và thái hậu tranh cãi. Thái hậu ép hỏi hắn, hắn không nói, thái hậu liền ép hắn tuyển phi, thậm chí ngay cả danh sách cũng đã nghĩ xong rồi. 
Ngôn Vô Trạm không nhìn những bức tranh kia, càng không nhìn cái gì gọi là danh sách, hắn không muốn tuyển phi, hắn không có tâm tình đó, quan tâm và truy hỏi của thái hậu khiến hắn buồn bực, cuối cùng, chọc tới Ngôn Vô Trạm nói với thái hậu, trẫm không cần phụ nữ, an tâm trị quốc là được, từ đó bất kỳ là ai, lại nhắc tới việc này, hắn cũng sẽ trở mặt, lựa chọn phi tử giống như xử tử. 
Hắn bỏ lại lời hung ác, sau khi nói xong, Ngôn Vô Trạm đẩy cửa mà đi. 
Thái hậu lại giấu hắn làm chuyện như vậy... 
Đá đi thái giám chờ sau cửa, cung nữ cũng bị hắn đuổi ra ngoài, tẩm cung lớn như vậy chỉ còn một mình Ngôn Vô Trạm, hắn thô bạo kéo bỏ áo bào, quần áo tượng trưng quyền quý này cứ như vậy bị hắn ném một chỗ... 
Quần áo này ép hắn thở không thông, hắn không cởi ra, hắn cũng sẽ bị ép chết, hắn cởi mình gần như sạch sành sanh, sau đó mang theo một lớp mồ hôi mỏng, người kia ngã xuống giường... 
Hắn trừng mắt nhìn hình rồng uốn lượn trông rất sống động trên đỉnh đầu kia, hắn biết vấn đề không phải ở trên vải vóc, mà là thứ quần áo này đại biểu... 
Trong tẩm cung rất ấm áp, nhưng giữa trời đông giá rét này, nếu hắn cứ nằm như vậy sẽ nhiễm phong hàn, nhưng Ngôn Vô Trạm mặc kệ, cứ như vậy đi, hắn cần yên tĩnh một chút... 
Nhưng thật sự yên tĩnh lại, lại là bi thương. 
Nhìn cung điện lớn như vậy này, cảm giác trống rỗng này khiến hắn có loại kích động trốn vào trong góc, hắn dùng chăn che trên đầu, từ trong cảm giác gần như nghẹn thở nhảy lên, sau đó đô vật xa hoa trong tẩm cung bị hắn đập phá gần như sạch sẽ... 
Cung nữ thái giám không dám ngăn cản, bọn họ quỳ ở ngoài cửa thành một mảnh, Hoài Viễn nhìn thấy, liền sai bọn họ đi, người kia cuối cùng cũng bùng nổ... 
Cũng tốt, để hắn trút hết một chút đi, như vậy, nhìn hắn còn có thể thoải mái một điểm. 
Ngoài cửa thanh tịnh rồi, Hoài Viễn chống lên cùng cái lan can, nhìn cùng vầng trăng tròn, ánh sáng ôn hòa phủ kín đáy mắt Hoài Viễn, lúc này, dường như có một vệt đen từ khóe mắt lướt xuống... 
”Ta nói, là ai to gan như vậy, chọc hoàng thượng thành dáng vẻ này?” 
Người kia ném mệt rồi, cũng không còn thứ có thể đập phá, hắn đang thở dốc, liền nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói rất lưu manh... 
Ngôn Vô Trạm dừng lại, ngay cả thở cũng không thở, quả nhiên trốn tránh quá lâu, ngay cả ảo giác cũng nghe thấy rồi... 
Tiếp đó, có phải là sẽ có ảo ảnh... 
Cảm thấy có người ôm hắn, có người chạm hắn, người không nên xuất hiện đang đứng trước mặt hắn. 
Ngôn Vô Trạm cảm thấy mình buồn cười đến đáng thương. 
Nhưng thời điểm này, hắn thật sự bị người ôm ngang lấy, thân thể bay lên, đây không phải ảo giác. 
”Hừ hừ! sắp nín chết rồi!” Bắc Thần thô bạo vỗ mặt người kia, âm thanh lanh lãnh kia gần như không khác gì cái tát, chỉ là y khống chế cường độ rất tốt, tuy rằng vang dội, nhưng sẽ không đau. 
Bắc Thần nhíu mày, người này giở trò quỷ gì? Nghe thấy giọng nói của y liền thở cũng không thở, sẽ nín chết. 
Y vỗ một lúc người kia mới phục hồi lại tinh thần, sau đó y nhìn thấy tròng mắt hắn từ từ mở rộng, lại sau đó người kia như là gặp ma, ngồi dậy, y suýt chút nữa hất tung hắn xuống đất... 
”Bắc Bắc Bắc Bắc Bắc ——” 
”Ngươi mẹ kiếp làm sao còn cà lăm nữa?” Bắc Thần vỗ rớt cái tay chỉ vào mũi mình, lâu ngày gặp lại, đối với phản ứng này của người kia, y khá không vừa ý, theo lý thuyết, cái tên này nên ôm y khóc ròng ròng hoặc là hét lên hai tiếng hắn nhớ y mới đúng, đây coi như là xảy ra chuyện gì? Trước khi hắn mở miệng một lần nữa, lại vỗ hắn hai lần, nhắc nhở hắn đừng nên chọc y, “Ngươi nói chuyện cẩn thận cho ta, nếu không ta sẽ đánh ngươi.” 
Bắc Thần uy hiếp xong, người kia ngược lại không còn phản ứng, người cũng lập tức yên tĩnh lại, hắn cứ như vậy ngồi lẳng lặng, lẳng lặng nhìn Bắc Thần... 
”Hoàng cung này quả nhiên không phải chỗ cho người ở, mới bao lâu, ngươi đã ngốc rồi.” Bắc Thần thở dài bất đắc dĩ, sau đó y nắm lấy tay người kia kề sát tới trên mặt mình. Trong nháy mắt đó, người cả mặt lưu manh lộ ra nụ cười dịu dàng, “Ta là Bắc Thần, ta tới tìm ngươi, là thật, không phải ngươi tưởng tượng ra, đồ ngốc.” 
................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.