Dùng xong cơm sắc trời vẫn mù mịt, Nhạc Nhạc ngồi ngẩn ở trong phòng, trong một tư thế thoải mái luyện nội công. Tư thế luyện công của hắn thật đơn giản là nằm dài trên giường. Bình thường sau khi ngủ chân khí ở trong tiểu chu thiên kinh mạch tự động vận hành, nếu là muốn tiến một bước gia tăng công lực, đi đến đại chu thiên thì không thể vận hành, khi đó Ngự Nữ Tâm Kinh đã âm thầm vận hành, chân khí từ hạ đan điền từ từ vận hành lên thượng đan điền, hai đạo chân khí cân bằng, lại giống như từ hai vùng ở đan điền từ từ lưu động tới các xương ở tứ chi, chân khí toàn thân vận hành một lần nữa, sau đó lại trở về hai vùng ở đan điền, chân khí tụ tập ở thượng đan điền, tiếp tục theo con đường ban đầu trở về hạ đan điền, và sau đó toàn bộ chân khí đều tập trung ở phần bẹn phía trên dương căn, dương căn đang mềm oặt đột nhiên bạo khởi, so với lúc giao hợp thì lớn hơn gấp vài lần, trên bề mặt gân xanh nổi lên, còn ám hắc sắc ban đầu trở thành tử hồng sắc, ngay khi chân khí trở về hạ đan điền, cái vật này lại biến thành dạng mềm xèo, cái dạng lúc nãy đã không thể biến lại được nữa, đến lúc này đã vận công được một đại chu thiên.
Hắn từ sau khi luyện công tỉnh lại thì đêm đã khuya. Trải qua nhiều lần luyện hoá, đan điền và không gian trong kinh mạch trống hơn rất nhiều, cảm giác giống như đói bụng lúc bình thường, lần vận công này đan điền trống rỗng càng cảm thấy mạnh hơn, hắn trong lòng rất cần một lượng lớn chân khí, chân khí của hắn phần nhiều từ trong giao hợp mà có, vì vậy hắn cần nữ nhân, giống như sói đói rất cần thịt vậy, nếu là Nhược Tuyết thì càng tốt, hắn không kìm được tưởng tượng đến, cũng không biết nàng hiện tại đang ở đâu?
Xuống lầu tuỳ tiện ăn ít cơm rau, thấy có hàng trăm đôi mắt nhìn lên người mình, liền đi về hướng Tuý Tâm hồ, cái dục vọng khẩn thiết này thiêu đốt nội tâm của hắn, cái loại cảm giác lâu lắm rồi không có, tình huống giống như vừa rồi lúc bắt đầu luyện Ngự Nữ Tâm Kinh.
Noãn Tâm lâu, vừa lên thì hắn nghe thấy tiếng đàn, cái thuyền hoa này đỗ cạnh Noãn Tâm lâu, giống như người già thuộc đường đi, bất tri bất giác đã chạy tới.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy làn hương phong ào ạt, sáu giác quan của Nhạc Nhạc mười phần mẫn cảm, không chịu nổi khí vị cường liệt này, há miệng hắt hơi vài cái, ngửng đầu lên, đã có một trung niên tú bà vỗ một cái, mặc dù là trung niên, tư sắc hoàn toàn không tệ, tối thiểu cũng không như kỹ quán trước đây hắn từng tới, là loại lão tú bà mà lời nói đầy vẻ dâm dật. "Ôi chao! Vị công tử ca này thật là tuấn tú, nô gia tiếp khách ở đây đã vài chục năm, cũng chưa từng thân mật với người nào dễ thương như thế này." Tú bà sắc mặt tràn đầy tiếu dung, hai tay không thành thật múa may trên người Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cười khổ, ài, tú bà ở đâu cũng giống nhau, lần này đến kỹ viện, chưa gặp được cô nương, đã bị một nhân vật cấp lão mụ tử chiếm tiện nghi, liền nói: "Tìm năm vị cô nương thượng hảo hạng!" Căn cứ theo tập quán đến kỹ viện trước đây của hắn, tối thiểu cũng phải năm vị cô nương mới đủ cho hắn giày vò một lần.
Tú bà sau khi nghe xong, thập phần kinh hãi, xác nhận lại vẻ không tin: "Công tử gia, ngài nói là năm người à? Các cô nương ở chỗ chúng tôi đều học qua sàng đấu bí thuật, mỗi một khách nhân, tất cả đều dùng không hết." "Chẳng lẽ có sinh ý mà không làm à?" Nhạc Nhạc cười tà dị, ngón tay xuất ra chút Ngự Nữ chân khí, xoa một cái lên tô nhũ của bà ta,tú bà toàn thân chấn động, hai má đỏ hồng, thoải mái hơn trước liền kêu lớn: "Tiểu Đào, lựa lấy năm cô nương xinh đẹp bồi tiếp vị công tử này!"
Nhạc Nhạc bỏ lại tú bà đang ngây người ra trên ghế, cười ha ha cùng Tiểu Đào, đem theo năm vị cô nương có chút tư sắc, tiến đến khách phòng.
Nửa canh giờ sau, Nhạc Nhạc nhìn năm thân thể bạch nộn đang say ngủ trên giường, lắc đầu cười khổ, hắn đã minh bạch vì sao Nhược Tuyết lại dễ dàng thoát khí như vậy, hiệu quả của tầng thứ năm "Ngự Nữ Tâm Kinh" của bản thân cũng bị hắn tìm ra, trước đây thì năm nữ nhân phổ thông cũng được rồi, hiện tại thì hoàn toàn không biết phải cần đến bao nhiêu người đây.
Hắn đánh thức một con cừu nhỏ trong số đó, nói: "Tiểu Nguyệt! Lại giúp ta kêu thêm năm cô nương khác đến, các nàng không đủ!"
Tiểu Nguyệt vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say, thẹn thùng hoan hỷ nói: "Công tử còn nhớ tên của nô gia nha, chàng thật lợi hại, nô gia lâu lắm rồi chưa được hạnh phúc như bây giờ! Ồ, Bọn họ đều ngủ say rồi, thiếp sẽ giúp chàng đi gọi thêm vài tỷ muội khác tới!" Nàng khoác y phục lên người rồi chạy ra ngoài. Một canh giờ sau, nhìn lên giường, là mười lăm ngọc thể tuyết bạch, Nhạc Nhạc lại không nín nổi cười khổ, nếu lại đến một kỹ lâu khác thì không đủ tiền, trong số các cô nương, chỉ duy nhất có Tiểu Nguyệt còn tỉnh táo, nhu mì nói: "Công tử, ngoài kia không còn cô nương, chàng làm lại với thiếp nha!"Nói xong nàng mềm mại bò tới, Nhạc Nhạc như tên trên dây cung, không thể không phát, ôm lấy ngọc đồn bạch nộn đầy đặn của Tiểu Nguyệt, Nhạc Nhạc gầm lên một tiếng, bạo lực tiến nhập thân thể của nàng, Tiểu Nguyệt chỉ có thể bò trên nền đất, toàn thân vô lực, lưng ong hối hả chuyển động, bản thân vừa thống khổ lại vừa khoái lạc cực độ. Đến khi không chịu được nữa, Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng, mái tóc dài điên cuồng tung bay, làn da màu mỡ dê mỗi lúc một hồng vựng, cặp môi anh đào chúm chím liền mở rộng, như khấp như tố kêu nhè nhẹ: "Vương công tử, công tử!"
Sau khi thỏa mãn, linh thức của Nhạc Nhạc đột nhiên linh mẫn trở lại, chiếu rọi cả toà tiểu lâu, tựa như có thể cảm thụ được đến từng người trong mỗi gian phòng của toà tiểu lâu, thể hình, tuổi tác của người đó, người đó đang làm gì. Đến tầng cao nhất của lầu, hắn cảm nhận được một nữ tử trẻ tuổi võ công cực cao, võ công của nàng ta so với Nhược Tuyết chỉ kém chút ít, gần giống công lực của Lạc Hà. Có một người quen thuộc đang muốn bước vào cửa. Người này thân thể cao lớn, võ công vượt trội chính là Tiên Vu Thác.
Cái cảm giác này chỉ trong chớp mắt, hắn lại lĩnh hội đến tình cảnh mỹ diệu thiên nhân hợp nhất, toàn thân kích động ôm hôn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt lần này lại không hôn mê ngã xuống, cảm thụ sự kích động, sự nhiệt tình của Nhạc Nhạc, cũng nhiệt liệt ôm hôn hắn đáp trả, lưỡi thơm quấn quít làm một, rất lâu sau vẫn không thể phân khai.
"Công tử, thiếp lại phục vụ chàng mặc áo nhé!" Tiểu Nguyệt toàn thân mỏi mệt, sau khi giúp hắn xoa bóp toàn thân, đã mặc thải y trước.
Nhạc Nhạc bởi vì được nàng bồi tiếp, chạy đến khách sảnh. Tiên Vu Thác đang bồi tiếp nói chuyện gì đó với tú bà, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi. Tú bà thấy Nhạc Nhạc xuống lầu, cười the thé nói: "Ối chà, vị công tử gia này, ngài có thể xuống đây, không phải khiến ta phải ngã vào vũng sình này chứ, ngài xem đi, ở đây có nhiều khách quan như vậy, đều không tin là hơn mười cô nương chỉ để bồi tiếp cho một mình ngài, đó đó, các ngài tin rồi chứ!" Bà ta quay về phía đám khách nhân uống rượu giải sầu kêu lên.
Có không ít khách nhân chạy lên gian phòng ở lầu trên xem xét, sắc mặt đều chấn kinh chạy ra, bàn tán một hồi, sau đó tìm đến kỹ viện khác.
Tiên Vũ Thác cười cười kêu lên: "Vương huynh, huynh thật là lợi hại, ngày mai phải ứng thí rồi, lại đến thanh lâu đùa bỡn, làm cho tất cả chúng tôi đều không có nữ nhân để vui đùa, hôm nay ta đến đây cũng không dễ dàng gì, các cô nương ở đây lại xinh đẹp, xem ra ta chỉ có thể đi đến kỹ viện khác thôi." Nói xong kéo hắn đến một bên khẽ khàng hỏi: "Huynh đệ, có bí quyết gì không?"
Nhạc Nhạc cười khổ, là hắn muốn luyện công, Tiên Vu Thác lại tưởng là việc đó, thiếu nữ nhân như vậy, là việc ngoài ý muốn, không biết có đủ tiền trả không đây. Đang muốn giải thích, tú bà đã tiến lên trước cười nói: "Công tử thật là lợi hại, làm cho các cô nương của chúng tôi còn nằm trên giường chưa dậy được. Còn về tiền nong?"
Nhạc Nhạc có chút bất an hỏi: "Bao nhiêu?"
"Ài, ngài là khách hàng đầu tiên bổn lâu có vinh hạnh tiếp đón, ưu đãi cho ngài, chỉ thu khổ phí của các cô nương, một nghìn lượng."
Nhạc Nhạc hiểu rõ, một nghìn lượng cho mười lăm cô nương, tịnh không phải là nhiều, chỉ vì lúc này trên người hắn có mỗi hơn bảy trăm lạng, nên khổ não nói: "Nói đắt thì không đắt, chỉ là hôm nay đem không đủ tiền, để ngày mai đến bù thêm được không?" Ài, hắn lại nghĩ mình đang trong một kỹ lâu ở quê nhà.
Tú bà đột nhiên biến sắc, còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi xuân phong tràn ngập, hiện giờ đã kết hàn sương, lạnh lùng nói: "Không có tiền mà cũng dám tới."
Đột nhiên bà ta nghĩ đến việc Nhạc Nhạc và Tiên Vu Thác quen biết nhau, nói không chừng cũng là một công tử đại thế gia, chỉ là tấu xảo không mang đủ tiền, liền chuyển giọng: "Ngài và Tiên Vu công tử thân nhau như vậy, có thể mượn trước ít tiền để dùng được không?"
Tiểu Nguyệt cũng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Nhạc Nhạc, chiếu theo kinh nghiệm về khách hàng của nàng, nhất định là thiếu ngân lượng, bèn ôm một hộp gấm đến, nói với Nhạc Nhạc: "Vương công tử, đây là tích cóp của nô gia, công tử có thể mượn trước để chi dùng."
"Hả!" Ba người cùng kêu lên, Nhạc Nhạc hổ thẹn, Tiên Vu Thác chấn kinh, tú bà tức giận.
"Ui, cái này, Tiểu Nguyệt nàng... ta có tiền, chỉ là không đủ thôi, không thể dùng tiền của nàng." Nhạc Nhạc bao nhiêu năm không đỏ mặt, đây là lần đầu tiên đỏ mặt, tuy nhiên không chắc sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Đôi mắt nhu mì của Tiểu Nguyệt đã rớm lệ, bi thương nói: "Công tử có phải vì nghi ngờ tiền của nô gia không sạch sẽ, nên không dùng tiền của nô gia đúng không?" Tiểu Nguyệt đã mở hộp gấm, bên trên có một tập ngân phiếu rất dầy, ở dưới lại có không ít châu bảo.
Tiên Vu Thác nhãn tình mở to, hắn không phải là không biết Tiểu Nguyệt, nàng vốn là hồng bài ở Noãn Tâm lâu, bình thường thì tiếp khách rất kén chọn, chọn được khách thì cũng băng lãnh bồi tiếp, rất hiếm khi thấy nàng chủ động tìm vui, lúc này lại khóc lóc muốn giúp khách nhân trả tiền, càng không lý giải nổi hắn càng sùng bái Nhạc Nhạc hơn.
Nhạc Nhạc không biết làm sao, nói: "Ta, ta có tiền, không tin các người hãy xem."
Hắn kéo Tiên Vu Thác lại một góc, thấp giọng nói: "Vừa nãy huynh muốn biết bí quyết gì phải không, ta cho huynh biết, dùng cái này, nhìn xem! Đây là loại thuốc có tên là "Nhất Dạ Đĩnh", ta đã từng ở trong một tiểu thành, dùng một viên thuốc đại chiến với hơn ba trăm cô nương mà không đổ, sau đó, các cô nương trong tiểu thành này trong vài ngày căn bản không thể tiếp bất cứ khách nhân nào khác, do vậy loại thuốc này còn gọi là "Hoa Kiếp", cứ bảy ngày dùng một viên, tuyệt không tổn thương đến thân thể, mỗi viên một nghìn lượng, muốn mấy viên? Loại thuốc này chi phí cũng không phải rẻ, phải dùng loại Tụ Dương dược thảo cực kỳ khó gặp, một viên một nghìn lượng, kể cả là tể tướng, cũng chưa chắc đã có."
Tiên Vu Thác nghe xong thần hồn điên đảo, rõ ràng là dược vật thần kỳ, dược vật phổ thông mà có thể chống chọi đến nửa canh giờ cũng là cực phẩm rồi, hơn nữa lại cực kỳ hại cho thân thể , dùng thứ dược phẩm này đối với hắn tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể chinh chiến trong rừng hoa, đặc biệt có thể khiến cho các vị cô nương si mê vì "đặc kỹ" của hắn, gào khóc muốn cho hắn tiền, cái cảm giác kiêu hãnh đó không phải dùng tiền là có thể mua được. Nhưng bản tính thương nhân khó lòng thay đổi, liền nghi hoặc hỏi: "Thực sự hữu hiệu chứ?"
Nhạc Nhạc cố ý làm bộ không cao hứng, lãnh đạm nói: "Bằng vào câu nói của huynh, lần tới sẽ bán hai nghìn lượng một viên, huynh hãy nhớ đấy."
"Được, ta mua trước hai viên."
Nhận đủ tiền, Nhạc Nhạc tràn đầy tiếu dung đi về phía trước mặt tú bà, trong tay vung lên hai tờ ngân phiếu, trước tiên an ủi Tiểu Nguyệt: "Nàng xem, không phải đã có tiền rồi sao?"
Vứt cho tú bà một tờ ngân phiếu, rồi quay lại lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt, dịu dàng nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng khóc nữa, nam nhân kiếm tiền rất dễ, ừm, cũng để cung ứng cho nàng."
Tiểu Nguyệt tức khí nói: "Chàng không cần tiền của ta, vì sao ta lại phải cần tiền của chàng." Nhạc Nhạc âm thầm cười khổ, ta, ta là khách làng chơi, còn nàng, nàng là ai! Chẳng lẽ ta lại cần tiền của nàng? Phàm là nữ nhân của hắn, đều là những nữ nhân hay khóc lóc, hay tức giận, khiến hắn phải vất vả dỗ dành.
Nhạc Nhạc vỗ về: "Đừng khóc nữa mà, nếu ta mượn tiền của nàng, ta làm sao còn hứng thú để quay lại, không quay lại, nàng sẽ nói ta vong ân phụ nghĩa, còn cầm tiền của nàng bỏ đi, thì lúc quay lại, ta làm sao có thể đối mặt với nàng! Ta cứ vài ngày lại đến tìm nàng, là bởi vì cái gì?" Nhạc Nhạc thấy lúc nãy an ủi nửa ngày không có hiệu quả, không thể không tung ra độc chiêu. Tiểu Nguyệt nghe xong câu cuối, quả nhiên trở nên vui vẻ, nói: "Thật chứ! Thiếp không khóc nữa rồi, thiếp cũng không cần tiền của chàng! Vả lại noãn di cũng đã thu tiền của chàng rồi!"
Nhạc Nhạc thầm chửi trong lòng, đang muốn đi khỏi kỹ lâu, lại ở đây lừa gạt tình cảm đẹp đẽ chân thành như vậy! Thấy nàng ta cứ bám riết không rời, chỉ có thể cố gắng vỗ về thêm vài câu, rồi cùng Tiên Vu Thác ly khai Noãn Tâm lâu.
Tiên Vu Thác háo hức muốn thử, Nhạc Nhạc hảo tâm liền cảnh cáo: "Tốt nhất là tìm một địa phương có nguồn hàng đầy đủ, nếu không huynh sẽ gặp nguy."
Tiên Vu Thác gật đầu lia lịa, chạy vội vào một kỹ lâu. Lúc không còn người, tú bà lặng lẽ nói với Tiểu Nguyệt: "Tiểu nha đầu, đã động tình rồi hả? Có cần ta đến gặp cung chủ xin cho ngươi không."
"Đa tạ noãn di quan tâm, ta mặc dù ngu muội, nhưng cũng biết cung chủ không phải là người dễ nói chuyện, nếu khiến cho người tức giận, sợ rằng đến Vương công tử cũng phải chịu liên luỵ."
"Ài, bất quá Vương công tử này thật là tuấn tú!" Tú bà khẽ thở dài.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn******** Mỗi toà đại thành, đều do quan viên của Phong Nguyệt đế quốc phái đến cai quản, chỉ là quan viên chỉ có hư danh, không có thực quyền, chỉ cần không chọc giận đến các chư hầu thực quyền ở địa phương, thì hoàn toàn có thể tiếp tục làm chức quan hư ảo của họ.
Khảo thí lần này do nha môn phủ doãn ở Lạc Thành cử hành, lúc Nhạc Nhạc đến, thì đã thấy bóng người tầng tầng lớp lớp trước cổng nha môn, đã đến giờ, tri phủ đại nhân sốt ruột đi tới đi lui, như đang chờ đợi một đại nhân vật, sau lưng ông ta là một số quan giám khảo và quan duyệt quyển được phái đến, nên thay đổi sắc mặt cũng phải cẩn thận.
Nhạc Nhạc không thể không nghĩ, đó là văn quan của Phong Nguyệt quốc chăng, tương lai mình cũng là một trong số họ chăng? Nếu giống như họ, thì không làm cũng được. Ài, phụ thân của ta thật đáng thương, ta cũng thật đáng thương! Có lẽ phụ thân cần vinh dự và quyền lợi, nên không cần nghĩ đến những vụn vặt của một văn quan chăng?"
Có vài thư sinh không thể chờ thêm, tiếng huyên náo không ngừng vang lên, cùng lúc đó nha vệ tri phủ hô lớn: "Lạc vương gia đến!" Tri phủ cầm đầu chúng quan, nhất tề bái kiến Lạc vương gia, hô vang: "Chúng thần tham kiến Lạc vương gia!" Vẻ mặt mọi người vô cùng cung kính và thận trọng.
Đi cùng Lạc vương gia còn có Lạc Hà, Lạc Kiệt, Lạc San, An Định Thư, bọn họ cũng không hề e dè, tiếp thu lễ số của chúng quan. Nhạc Nhạc lại càng khẳng định suy nghĩ vừa rồi, quyền lợi, không sai, phụ thân cần chính là quyền lợi và vinh dự, chỉ cần có quyền, lập tức có vinh dự vô hạn.
Lạc Vương vừa đến, chúng thư sinh cũng an tịnh trở lại, yên lặng nhìn về phía cái vị quyền cao chức trọng kia, có danh tiếng rất tốt , Lạc vương gia hài lòng nhìn đám thư sinh, sang sảng nói: "Chư vị đợi đã lâu, tại đây đều là những nhân tài muốn dốc sức vì quốc gia, ta rất yên tâm, nếu có khó khăn gì, nếu có chỗ nào bất mãn, có thể đến Lạc vương phủ phản ứng với ta, ta sẽ cho các vị câu trả lời mãn ý, kể cả không đạt được thứ hạng cao, chỉ cần có tài hoa, có thể đến Lạc vương phủ tìm ta, ta sẽ cho các vị một công việc khác vừa ý."
Lạc vương gia vận dụng nội lực vào thanh âm, khiến cho chúng thư sinh đều nghe rõ mồn một, bọn họ cũng tán tụng phong thái của Lạc vương gia, nghe thấy nếu không được triều đình tuyển chọn, thì có thể đến Lạc vương phủ dốc sức phục vụ, thì đám thư sinh không thể nén được kích động trong lòng, ra sức vỗ tay.
Đám người sau lưng Lạc vương, gật đầu hài lòng! Nhạc Nhạc lại thầm thở dài: "Lạc vương gia quả thật danh bất hư truyền, chỉ một vài câu ngắn gọn, đã có thể lôi kéo được nhân tâm, danh chính ngôn thuận lôi kéo người của triều đình, hắc hắc thật không sai, nếu các văn quan trong triều đều giống như tri phủ kia, làm gia thần của Lạc vương gia không có gì là không thể."
Lạc vương cùng đám người lui ra sau, tri phủ cũng thở phào một cái, vội vàng để cho các thí sinh tiến nhập trường thi.
Tổng cộng có hai đề mục.
Một là: "Vua lấy gì để trị quốc?". Ài, đây là đề mục quá vần điệu, Nhạc Nhạc khẽ thở dài, tất cả những gì về Phong Nguyệt đế quốc được sắp xếp trong đầu đều lần lượt tuôn ra, những câu vần điệu như là dĩ quân vi quý, dĩ quý vi quyền, dĩ quyền vi chuyên đều xuất ra, lại thêm nói làm sao để dân chúng nghe theo, tiếp đến là một vài phương pháp để giới quý tộc tranh thủ lợi ích, kiến ý đẳng đẳng, hắn viết đều là những điều giới quý tộc thích nghe, mặc dù không có ý mới, nhưng văn phong của hắn không tệ, văn chương đẹp đẽ, lấy được thứ hạng cao cũng không thành vấn đề, hơn nữa hắn không nguyện dùng toàn lực, không nguyện vượt hẳn lên trên.
Hai là: Lấy: "Xuân Chi Giang Nguyệt" làm đầu đề vịnh thơ, suy nghĩ thoáng qua, liền viết các chữ "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" làm đầu đề bài thơ :
Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sanh.
Liễm liễm tùy ba thiên vạn lí, hà xử xuân giang vô nguyệt minh?
Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tản.
Không lí lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khán bất kiến.
Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?
Nhân sanh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên chích tương tự.
Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đãn kiến Trường Giang tống lưu thủy.
Bạch vân nhất phiến khứ du du, thanh phong phổ thượng bất thắng sầu.
Thùy gia kim dạ biển chu tử? Hà xử tương tư Minh Nguyệt Lâu?
Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi, ứng chiếu ly nhân trang kính thai.
Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ, đảo y châm thượng phất hoàn lai.
Thử thì tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.
Hồng nhạn trường phi quang bất độ, ngư long tiềm dược thủy thành văn.
Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, khả liên xuân bán bất hoàn gia.
Giang thủy lưu xuân khứ dục tẫn, giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.
Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, kiệt thạch tiêu tương vô hạn lộ.
Bất tri thừa nguyệt kỉ nhân quy? Lạc hoa diêu tình mãn giang thụ.
(Theo bản dịch của Khương Hữu Dụng:
Sông xuân triều dậy mặt biển bằng,
Trên biển trăng cùng triều nước dâng.
Dờn dợn vời theo muôn dặm sóng,
Sông xuân đâu chẳng sáng ngời trăng.
Quanh co sông lượn cồn hương chảy,
Trăng chiếu vườn hoa như tuyết rải.
Tầng không sương tỏa tưởng không bay,
Cát trắng bên doi nhìn chẳng thấy.
Trong suốt trời sông suốt một màu,
Trên sông vằng vặc một trăng cao.
Ai người đầu đã trông trăng ấy?
Trăng ấy soi người tự thuở nao?
Người cứ đời đời sinh nở mãi,
Trăng vẫn năm năm sông nước giãi.
Soi ai nào biết được lòng trăng,
Chỉ thấy sông dài đưa nước chảy.
Mây bạc lưng chừng trôi đến đâu,
Cành phong xanh bến biết bao sầu
Đêm nay ai mảng buông thuyền đó,
Ai ở lầu trăng nhớ chốn nào?
Trăng lầu quanh quẩn đáng thương ôi,
Soi mãi dài gương kẻ lẻ đôi.
Cửa ngọc cuốn rèm xua vẫn ở,
Hòn châm vừa phẩy ánh liền soi.
Chừ đây trông ngóng bẵng tăm hơi,
Mong quyến theo trăng đến rọi người.
Bay mỏi nhạn không mang ánh được,
Vẫy ngầm, cá chỉ vẫy tăm thôi.
Đêm qua thanh vắng mộng hoa rơi,
Nhà chửa về, xuân quá nửa rồi.
Nước cuốn xuân đi, trôi sắp hết,
Vòm sông trăng lại xế sang đoài.
Trăng khuất mù khơi chìm chậm chậm,
Dòng Tương, non Kiệt ngàn muôn dặm.
Nương trăng mấy kẻ nhớ về theo,
Trăng lặn xao tình cây nước gợn.)
Kiểm tra một thoáng, không thấy có sai sót, liền nộp bài thi rồi ra cửa, vốn dĩ tưởng mình là người đầu tiên nộp bài, chưa ra đến cửa đã gặp một tiểu hồ tử mặt quen quen, chính là Mộ Dung Khí, hai người đồng thời kinh ngạc, "Ồ, là ngươi." sau đó lắc đầu cười khẩy, pha chút kinh hỷ.
"Chúng ta đã có duyên gặp mặt ở đây, sao không đi uống một chút nhỉ?" Nhạc Nhạc nói. "Được, được thôi, Vương huynh dẫn đường đi!" Mộ Dung Khí không ngờ Nhạc Nhạc lại mời hắn đi uống rượu, do dự một thoáng, rồi gật đầu đáp ứng.
******** Hai người kề vai đi đến tửu lầu lớn nhất ở Lạc thành, Vong Ưu lầu. Hai người ở rất gần nhau, khứu giác mẫn duệ của Nhạc Nhạc, từ trên người Mộ Dung Khí ngửi được một chút nữ nhân hương, nghiêng người nhìn ra sau tai hắn cũng là một phiến thịt non tuyết bạch, không giống nam tử, Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không tra xét thêm.
Tầng hai Vong Ưu lầu, khiến cho nhiều vị phú thương hào khách vui thích, vừa có thể ngắm cảnh trên phố, vừa có thể được thưởng thức mỹ vị giai tửu. Tìm được hai chỗ ngồi, trên bàn có rượu và thức nhắm, hai người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất, đàm đạo thi từ, đến chín tầng trời, bình thuyết tám phương, vô cùng ăn ý. Sau khi uống vài chén vào bụng, Mộ Dung Khí sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng rực, có chút thẹn thùng, Nhạc Nhạc không kìm được liền ngẩn người ra, không phải giống như các cô nương sao, trên cổ họng lại không có hầu kết, bất quá tìm được một người phù hợp để nói chuyện cũng không dễ, nên tạm thời không vạch rõ chân tướng, nếu không có thể khiến người ta sợ mà bỏ chạy.
Bàn bên cạnh có mấy giang hồ hào khách, trong bụng đã có vài chén, thanh âm của họ càng lúc càng lớn. Một người nói: "Huynh đệ, chắc huynh chưa nghe nói, Ma giáo bị người ta trừ diệt rồi, thật là đại khoái nhân tâm, kể ra trên giang hồ đã bớt đi một mối tai hoạ rồi!"
"Nhân vật nào có thể tiêu diệt Ma môn vậy?"
"Nghe nói là do người của Vạn Lý Minh và Đao Cốc làm, bất quá về sau, không biết vì sao, Thiên Nhai giác thánh địa của Ma Môn, lại bị Quỷ Ngục Môn chiếm lĩnh, thật là kỳ quái!"
"Quỷ Ngục Môn? Bọn chúng cũng hung tàn như Ma Môn, vậy là lẽ làm sao, bất quá nói cho cùng cũng bớt đi được một số người trong tà môn."
"Ài, huynh không biết đấy thôi, kỳ thực Môn chủ Quỷ Ngục môn Lục Vô Nhật là sư đệ của Chung Vô Nhai, đằng đông không sáng thì đằng tây sáng, ai chiếm lĩnh Thiên Nhai giác cũng vậy thôi."
"Ôi, huynh đệ, mới mấy ngày không gặp, từng câu từng câu của huynh đều rất kiểu cách nha, huynh được lắm!" "Đương nhiên, ta có đại bản lĩnh mà, hôm qua ta đến kỹ lâu cùng một cô nương chết đi sống lại, trọn nửa canh giờ, há há, liền kêu toáng lên."
"Nhân mấy câu huynh khoe gần gũi mỹ nhân vừa rồi, ta kể cho huynh nghe, đêm hôm qua, ta tại kỹ lâu đã gặp một mãnh nhân, liên tiếp đòi hỏi hơn trăm cô nương, lại hoàn toàn không cạn hứng, khiến cho tú bà phải sang kỳ lâu khác mượn thêm hơn trăm cô nương, há há, có thể kêu là mãnh nhân."
"Huynh nói khoác."
Nhạc Nhạc càng nghe những lời họ nói càng không thể cười cợt được nữa, những thanh âm sau nhỏ quá nên không thể nghe lại, lầm rầm tự nói: "Ma giáo hoành hành võ lâm vài trăm năm nay tại sao nói là bị người khác tiêu diệt, cho dù có bị người khác tiêu diệt, trước đó sao trên giang hồ không có chút phong thanh nào, kỳ quái!"
"Vương huynh không phải là người trong võ lâm, làm sao có thể nghe được phong thanh trên giang hồ! Kỳ thực từ khi Vạn Lý Minh và Đao Cốc điều tập nhân mã, thì đã có không ít người nghe phong thanh, chỉ là Ma Môn trước giờ độc hành độc vãng, cũng không có minh hữu nào bang trợ, vốn là bọn chúng cho rằng Thiên Nhai giác không thể bị công hạ, ai biết được Chu Thảng Chu Trường là trưởng bối ở Ma Môn lại làm phản, lại thêm cao thủ của Quỷ Ngục môn trà trộn nhiều nơi, ở ba phía hợp lực công kích, có thể chiếm lĩnh được Thiên Nhai giác, nhưng Vạn Lý Minh và Đao Cốc cũng tổn thất trầm trọng." Mộ Dung hơi cao giọng nói, nguyên do là hắn cũng đã nói nhiều hơn.
Nhạc Nhạc quan tâm đến Nhược Tuyết, cũng đã nói ít đi, trong lòng tự nhủ: "Nàng không xảy ra việc gì chứ, ài! Cũng không biết ta phải đến đâu để tìm nàng bây giờ."
Mộ Dung Khí thấy hắn có chút lo lắng, quan tâm hỏi: "Vương huynh, huynh có chuyện gì à, nói ra đi biết đâu ta có thể chia sẻ cùng huynh."
Nhạc Nhạc thầm nói: "Làm sao có thể chia sẻ được đây! Chẳng lẽ muốn ta, trước mặt một nữ nhân, lại nói về chuyện ta quan tâm đến một nữ nhân khác, nàng ấy bây giờ thế nào rồi, có lẽ kết quả đã có chút bi thảm."
Nhạc Nhạc cười khổ một hồi, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ tới một vài chuyện cũ, có chút cảm khái." "A, vậy sao?" Mộ Dung Khí thần sắc ủ rũ, có chút không cao hứng, hắn biết Nhạc Nhạc không nói thật lòng.
Hắn lừa dối người khác về giới tính thực sự của mình, người khác thì chỉ là không muốn nói ra bí ẩn trong nội tâm mình, đâu là khinh đâu là trọng, đâu là nữ nhân!"